Thấy ai cũng hau háu nhìn mình thì gã này lập tức đắc ý nói.
“Bởi vì năm nay tân sinh năm nay không giống những năm trước, năm nay có rất nhiều tân sinh là mỹ nam tử, đệ nhất là Hắc Yêu, đệ nhị là Tử Dực, đệ tam Ma Ảnh, đúng rồi, còn có một người xuất quỷ nhập thần, vô cùng tuyệt mỹ nam tử tên là Viêm Thiên, bề ngoài đúng là cực kỳ điển trai, nhưng Viêm Thiên này lại không mảy may đếm xỉa đến chuyện này.”
“Nhưng hắn vẫn có thủ hạ trợ giúp tổ chức một đội ngũ, tên là Viêm Minh, hắn chính là lão đại của đội ngũ đó.”
“Tóm lại bởi vì mấy tên gia hỏa đẹp lộng lẫy đó mà đám nữ nhân tân sinh năm nay đều đổ xô trang điểm dưỡng nhan, cho nên quỷ thành bắt đầu mua bán dưỡng nhan đan dược, có khi còn bán giá trên trời.”
“Đúng rồi, chẳng những là tân sinh, nghe nói rất nhiều lão sinh cũng lén trốn khỏi khu lão sinh sang khu tân sinh ngắm mỹ nam nha.”
Bọn họ vừa nói vừa đi ra ngoài.
Đám người Vân Thiên Vũ ở đằng sau đều nhướn mi, trong lòng thầm suy tính.
Bởi vì nàng nhớ rõ dược liệu trong Phượng Linh giới của nàng vẫn còn một số dược liệu dùng để luyện chế dưỡng nhan hoán da đan.
Nếu như nàng luyện chế hoán nhan đan, dưỡng da đan thì sao.
Còn không phải là có thể đạt được rất nhiều điểm tích lũy sao?
Vân Thiên Vũ tưởng tượng đến biện pháp tích lũy điểm thì vội chạy ra ngoài.
Bùi San và Bạch Doanh Doanh đi theo phía sau nàng.
Đám người bọn họ vừa mới đi ra ngoài thì liền thấy phía trước phòng đấu giá không xa có một đám đông đang tụ tập, rất nhiều người kéo nhau vế phía tây.
Trong đó có không ít người hưng phấn nói.
“Mau đến xem, nghe nói đệ nhất tân sinh Hắc Yêu cùng một kẻ tên Viêm Thiên đang gây nhau ầm ĩ, hai người ước chiến ở đấu trường bên kia.”
“A a mau đi xem.”
“Hai đại mỹ nam quyết đấu, mau, bỏ qua thì rất uổng phí đó.”
“Chúng ta mau đi xem đi.”
Tất cả mọi người đều kéo nhau về phía tây.
Vân Thiên Vũ hơi nhíu mày, không có một chút hứng thú nào đối với tiết mục hai đại mỹ nam quyết đấu, nàng hiện tại muốn quay về nhà trọ để luyện chế một ít hoán nhan đan, buổi tối ra quỷ thành đổi lấy một ít điểm tích lũy, sau đó vào tu linh tháp tu luyện.
Nhưng hai người Bạch Doanh Doanh và Bùi San bên cạnh Vân Thiên Vũ lại tỏ ra vô cùng hứng thú muốn đi xem.
Hai người nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Bùi Khê, chúng ta cùng đi xem đi.”
Vân Thiên Vũ đang muốn cự tuyệt, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một đám người vây quanh, còn có người kêu to: “Mau nhìn kìa, đó là đệ tam tân sinh từng đoạt huy chương tên là Ma Ảnh.”
“A, Ma Ảnh đẹp trai ghê.”
“Thật sự rất đẹp nha, đặc biệt đôi mắt hoa đào và ánh mắt phong tình vạn chủng của y. Trái tim bé nhỏ của ta chịu không nổi.”
“Nếu y chịu liếc mắt đến ta một cái, ta nguyện chết vì y.”
“Mau, nhìn ta này, nhìn ta này.”
Phía trước một đống người vây quanh náo nhiệt xông tới.
Vân Thiên Vũ cũng theo bản năng mà nhìn sang, sau đó nàng liền ngẩn ngơ, cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, ra sức nhắm mắt lại rồi lại nhìn sang một lần nữa.
Sau đó nhìn thấy một nam tử được mọi người vây quanh đang ưu nhã đi qua.
Nàng chậm rãi lặp lại tên người này.
Ma Ảnh, Ma Ảnh cung.
Y thế nhưng lại là Ma Ảnh cung Phượng Vô Nhai.
Vân Thiên Vũ nhớ đến lần cuối nàng gặp y, Phượng Vô Nhai đang gắt gao ôm lấy đám người của nhà Thanh Long để chạy trốn.
Nàng vẫn luôn cho rằng y gặp bất trắc, cho nên trong lòng vô cùng khổ sở.
Không ngờ tới hiện tại y lại xuất hiện ở học viện Thiên Kình, hơn nữa cũng không có chuyện gì.
Vân Thiên Vũ nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng vô cùng hưng phấn.
Nàng mở miệng muốn gọi tên Phượng Vô Nhai.
Nhưng khi vừa muốn gọi đã suy nghĩ lại.
Bây giờ nàng là Bùi Khê, nếu nàng nhận mặt Phượng Vô Nhai thì sau này sẽ rất phiền toái.
Hơn nữa đối với tình hình của Phượng Vô Nhai nàng cũng không am tường, cho nên cần cẩn thận.
Tốt hơn hết nàng vẫn không nên gọi tên y.
Nhưng nhìn thấy y đã hồi phụ và không có việc gì.
Trong lòng nàng thật sự rất vui vẻ.