Vân Thiên Vũ muốn bán đấu giá đan dược, bên trong Phượng Linh giới của nàng có kha khá đan dược và dược thảo.
Dược thảo giữ lại để luyện đan, còn đan dược có thể bán trước, đổi lấy một ít điểm tích lũy.
Bên cạnh Vân Thiên Vũ, Bạch Doanh Doanh và Bùi cũng tính toán muốn bán chút đồ.
Trước mắt điểm tích lũy là quan trọng nhất, không có điểm tích lũy thì rất khó xoay sở, tu linh tháp cũng không thể vào được thì sao các nàng có thể tu luyện.
Hơn nữa một năm sau nếu không đạt tới cấp bậc linh vương, đến khu lão sinh còn không được vào, sẽ bị đuổi thẳng về gia tộc.
Như vậy đúng là quá mất mặt.
Ở giữa trung tâm phòng đấu giá có vài người già tóc xám đang tranh luận về những món đồ vật khác nhau, sau đó trả giá tương ứng.
Tiểu nhị bên cạnh đang phân loại đồ vật.
Có đồ vật đấu giá chết đã được phòng đấu giá thu mua và sắp được đem bán đấu giá.
Có một vài đồ vật đổi điểm tích lũy cũng được bày triển lãm trong đại sảnh bán đấu giá.
Vân Thiên Vũ lấy trong Phượng Linh giới ra linh lôi đan và chín khúc hồi linh đan.
Còn có vài viên kim sang đan.
Tổng cộng mười lăm viên đan dược.
Vân Thiên Vũ đặt ba bình đan dược ở bàn của người quản sự phòng đấu giá, nói: “Xem giúp ta những thứ này đáng bao nhiêu điểm tích lũy.”
Quản sự giả nhìn thấy đan dược thì ánh mắt sáng lên.
Khi người quản sự đang xem xét đan dược thì trong đại sảnh cũng có vài người cảm thấy hứng thú nên nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nhưng khi người quản sự nghiệm xong, nói: “Chỉ là đan dược bình thường, giá trị sẽ không cao.”
Những người vừa nhìn bọn họ liền lập tức mất hứng.
Vân Thiên Vũ cũng biết đan dược cũa mình là đan dược bình thường, cho nên cũng không thất vọng lắm, chỉ nhìn đối phương, nói: “Ngươi ra giá điểm tích lũy đi.”
“Đấu giá chết sao?”
“Đúng vậy.”
Hiện tại nàng chỉ cần lấy điểm tích lũy.
Người quản sự phòng đấu giá gật đầu một cái, đẩy đẩy ba bình đan dược, đáp.
“Đan dược bình thường cũng không đáng giá lắm, nếu là đan dược đặc biệt thì giá trị sẽ cao hơn, như vậy đi, nếu ngươi đem đan dược lấy tới thì ta cũng không để ngươi chịu thiệt thòi, mười lăm viên đan dược bình thường, hai ngàn điểm tích lũy đi, ngươi thấy thế nào?”
Người quản sự vừa nói, bốn phía xung quanh không ít người mắt rực sáng lên, Bạch Doanh Doanh và Bùi San cũng nghe đến thích thú.
Hai ngàn điểm, thật nhiều nha.
Quả nhiên vẫn là đan dược đáng giá.
Vân Thiên Vũ gật đầu đồng ý, người quản sự lập tức cầm lấy ba bình đan dược, vẽ lên đồng hồ hai ngàn điểm tích lũy cho Vân Thiên Vũ.
Đồng hồ của Vân Thiên Vũ lập tức có thêm hai ngàn điểm, không còn là một con không nữa.
Bùi San và Bạch Doanh Doanh vội lấy từ không gian giới của mình một ít đồ để bán.
Hai người bán một ít bí quyết công pháp và linh khí.
Bởi vì bí quyết công pháp và linh khí đều là cấp thấp, cho nên giá trị cũng không cao, cuối cùng mỗi người chỉ đạt được bảy tám trăm điểm tích lũy.
Nhưng tốt xấu gì cũng đã có một ít điểm tích lũy, giống như trong túi có một ít tiền vậy, sau đó ba người cũng yên lòng rời đi.
Trong đại sảnh phòng đấu giá, những người khác cũng đi ra ngoài.
Những người này vừa đi vừa tán dóc, trong đó có người nói.
“Lần sau chúng ta có thứ gì tốt để bán, không cần đến phòng đấu giá nữa, đến quỷ thành bán đi. Thứ nhất quỷ thành trả giá rất cao, thứ hai không ai ăn tiền thuê, như vậy có thể lấy được nhiều điểm tích lũy hơn.”
“Trong quỷ thành hay thu mua nhất là gì?”
“Cái gì tốt cũng có người mua, bí quyết công pháp, linh Khí, đan dược, dược liệu, nhưng gần đây được hoan nghênh nhất chính là dưỡng nhan đan và vài thứ linh tinh, các ngươi biết vì sao không?”
Ha ha, người nọ cổ quái cười rộ lên.
Tất cả những người khác đều nhìn gã.