Kha Vu mím môi, so với trước đây luôn luôn chấp hành mệnh lệnh, bây giờ cậu lại đang chất vấn về vấn đề quyết định của Lục Cảnh Nghi... Quả thật không giống với cậu thường ngày.
Nhưng mà Kha Vu có cảm giác, hai người này luôn có một mối quan hệ đặc biệt, phải nói rằng so với năm xưa cậu cùng Nguyệt Thơ rất giống nhau. Cũng chẳng biết vì sao cậu lại có cái suy nghĩ khác thường như vậy, nhưng kể từ khi trở về từ ngọn đồi phía tây, cậu đã luôn cảm nhận được điều đó.
Tuy nhiên, suy diễn vẩn chỉ là một thế giới giả tưởng, so với hiện thực vẫn cần một chiếc thang làm cầu nối, mà chiếc thang này, hiện tại vẫn chưa thấy xuất hiện.
"Vậy thì ngài có thể giải đáp cho tôi một chuyện không?"
Lục Cảnh Nghi có vẻ hơi lưỡng lự, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý, lúc này Kha Vu mới hỏi:
"Ban sáng... Vì sao ngài không nói cho cô ấy biết sự thật về chiếc xe tải kia... Ngài và tôi cùng thấy được mà, một khẩu súng ngắn được đặt trên khoang lái, không lẫn vào đâu được."
Lục Cảnh Nghi trầm mặc, mãi rồi mới đáp lại lời của Kha Vu bằng giọng điệu bất khả kháng:
"Hắn ta cũng chưa cầm lấy súng mà, với cả... Trên đường cái như vậy, chúng ta còn chưa quen địa hình sẽ là một lợi thế cho hắn ta... Cậu cũng thấy đó..."
"Ngài đang lo lắng." Kha Vu thở dài, đối với câu trả lời dài dòng kia của Lục Cảnh Nghi liền rút gọn thành bốn chữ, tuy ngắn nhưng lại đủ để thể hiện hết tầng tầng lớp lớp ý nghĩa theo một phương thức chính xác nhất.
Lục Cảnh Nghi trước đó muốn nói thêm gì, nhưng toàn bộ đều đã trở thành khói bay trong không trung sau bốn chữ kia của Kha Vu, hắn cúi đầu xuống không nói gì, không khẳng định cũng chẳng phủ định với giả thuyết kia của Kha Vu.
"Lúc đó tôi đã cố lách qua những con đường ngoằn nghèo để xem tốc độ phản ứng cũng như âm thanh của lốp xe ma sát với mặt đường... Chúng ta thông qua đó có thể biết được phía sau xe tải có chở thêm người hay vật gì hay không. Ngài cũng nghe thấy rõ ràng tiếng ma sát bình thường, có nghĩa chỉ có mình hắn."
Ngừng một đoạn, Kha Vu lại nói tiếp:
"Chúng ta có ba người, trong đó là một quân y, cho dù thật sự là cái bẫy cũng có thể dễ dàng thoát ra được. Nhưng ngài lại không giống mọi lần... Ngài không muốn mạo hiểm..."
"Đủ rồi Kha Vu." Lục Cảnh Nghi thở dài, chậc lưỡi nói.
"Tôi không mong muốn có biến cố xảy ra với người của tôi, thế thôi. Cậu đừng suy diễn quá nhiều."
Kha Vu im lặng, đối với chuyện này cũng không muốn nói thêm nữa, cậu biết mình đã chạm đến giới hạn của người bên cạnh, thôi vậy, chờ đến một thời điểm thích hợp nói cũng được.
Bỗng nhiên từ hang động truyền đến một tiếng nổ mạnh, khói từ miệng hang tỏa ra nghi ngút, không rõ có chuyện gì đang xảy ra nhưng chắc chắn một điều rằng chuyện này do con người tác động. Từ trong làn khói bước ra một thanh niên trẻ, từ góc độ của Lục Cảnh Nghi cũng như Kha Vu có thể nhìn thấy nụ cười nhạt từ khóe miệng hắn ta...
"Nào, đừng trốn chui trốn lủi như mấy con chuột nhắt nữa, ra mặt đi, Lục Cảnh Nghi."
Lục Cảnh Nghi lúc này mới khẽ than một tiếng...
"Không xong rồi, có lẽ hắn đã đem đống tài liệu đó chuyển cho người kia rồi..."
Còn chưa để Kha Vu kịp phản ứng, Lục Cảnh Nghi đã đứng thẳng lưng, rời khỏi vị trí của mình, trước đó vẫn còn nói qua bộ đàm của mình, buộc những người còn lại không được manh động, tiếp tục tìm kiếm thiết bị điện tử mà tên đó đã truyền tin đi.
Còn hắn, sẽ làm mồi câu cho mấy người.
Lục Cảnh Nghi bước ra, ánh sáng từ đống lửa bên trong hang động phả tới gương mặt của nam nhân, đôi mắt lam nhạt mang theo ý lại, học theo cách cười của người đối diện mà cùng hắn mắt đối mắt.
"Không nghĩ tên tuổi của tôi được người đời biết đến nhiều như vậy, hân hạnh, tôi là Lục Cảnh Nghi."
Thiếu niên trẻ nghe xong lời giới thiệu của hắn, lập tức phá lên cười một cách sảng khoái, cậu ta đưa tay lên, một khẩu Walther P99 thẳng hướng đến Lục Cảnh Nghi, kẽ răng chậm rãi rít ra một hơi thật dài:
"Cấp trên nói anh đang theo dõi thôi, còn bảo anh là một người thận trọng khó đoán... Nhưng đêm nay anh mang theo vài chú cún cưng đến bao vây nơi ở của tôi là có ý gì nhỉ?"
"Cậu... Là con trai của người giúp việc đó đúng không?" Lục Cảnh Nghi không trả lời vấn đề mà thiếu niên trẻ đưa ra mà lại hướng sang một mục tiêu khác.
"Anh nói cái gì?" Thiếu niên trẻ hơi sững người, đối với câu hỏi đột ngột kia của Lục Cảnh Nghi có chút chưa bắt kịp.
"Người giúp việc của Vương Tiêu, cậu khả năng cao là họ hàng hoặc con trai của bà ta đúng chứ? Mà... Để bà ta hi sinh cả vòm họng mà khả năng cao sau này sẽ bị câm như vậy, hẳn là tình mẫu tử lớn hơn nhỉ?"
Thông qua chiếc airpod được gắn bên tai, Lục Cảnh Nghi nghe được thanh âm của những binh sĩ còn lại, bọn họ nói:
[Không xong rồi, thống tướng, cậu ta đem thiết bị điện tử chế thành bom hẹn giờ, chỉ còn 10 phút thì phát nổ...]
Lục Cảnh Nghi nghe được tin dữ, đường chân mày hơi nhíu lại nhưng lập tức thả lỏng, trước mắt phải bắt sống tên này... ít nhất phải giữ lại một chút manh mối. Những thông tin cậu ta trộm đều liên quan trong quân đội, là bảo mật của quốc gia, không thể để manh mối bị chôn vùi như vậy.
...
Căn cứ, 12 giờ đêm, Đường Tịnh Thi vẫn chưa ngủ được, như một thói quen mà trèo lên mái nhà, chỉ khác là hôm nay còn thêm sự giám sát cẩn thận của Hùng. Cô cũng không phải người không hiểu chuyện, vừa nhìn thấy cậu ta đã vẫy tay lại, bảo cậu ta ngồi bên cạnh xem như bạn bè cùng trò chuyện.
Hai tay chống lên lớp ngói, Đường Tịnh Thi nhìn lên trời, hôm nay trăng thật sáng, nhưng lại chỉ có lác đác vài ánh sáng của sao... Ngồi mãi một lúc, trong âm thanh thở dài phiền muộn, cô nói:
"Tôi có linh cảm không lành... Thật sự sẽ không sao chứ?"