Nói chuyện với nhau được một lúc, Hà Chí Tân nói rằng cuối tuần này cậu được nghỉ vài ngày để ôn thi, nếu có thể thì thằng bé rất muốn được Đường Tịnh Thi giúp đỡ trong việc ôn thi. Cô tất nhiên đối với những bạn nhỏ ham học hỏi như vậy luôn luôn sẵn lòng tương trợ. Sau đó hai người còn nói thêm một vài chuyện nữa rồi mới cúp máy.
Đợi đến khi Đường Tịnh Thi nhìn lên, đập trước mắt cô là ánh nhìn không mấy tốt đẹp của Lục Cảnh Nghi, cô không hiểu, cô chỉ nghe điện thoại chứ có đạp đuôi hắn đâu mà cần trưng ra cái bộ dạng như cô ăn hết đồ nhà hắn vậy. Nhưng nghĩ là nghĩ, cô cũng không dám nói ra thành lời.
Kha Vu cảm nhận được bầu không khí phía dưới không mấy tốt đẹp, cậu đành mở miệng chuyển đề tài:
"Vậy thống tướng, bây giờ chúng ta đi đâu"
"Chiếc xe tải phía sau đã không còn bám theo nữa, giờ trả xe rồi bắt xe bus về nhà đi." Lục Cảnh Nghi vừa nói vừa quay đầu sang hướng khác, tránh phải chạm mặt Đường Tịnh Thi. Mà cô cũng không muốn thua kém, mắt chớp động vài cái rồi lập tức nhìn ra cửa sổ.
Làm như cô muốn nhìn lắm ấy...
Kha Vu đối với mấy hành động của hai người, trong đầu lập tức hiện lên hai chữ, nếu đặt vào trường hợp này có lẽ rất đúng, chính là "trẻ con". Nhưng cậu không nói thẳng ra mà chỉ khúc khích cười rồi đem xe trả về.
...
Tối hôm đó, Lục Cảnh Nghi phát động đem những binh sĩ tinh nhuệ còn lại đi cùng với hắn. Đường Tịnh Thi không biết bọn họ đi đâu, bởi cô bị hắn ném cho chức vụ ở nhà canh giữ căn cứ. Cô nghe xong rất muốn chửi thề... Hắn rõ ràng xem cô là con nít canh nhà thì đúng hơn, mang cô đi làm nhiệm vụ chỉ cho ra cửa hai lần.
Cô sắp bị căn phòng này nuốt chửng luôn rồi...
Đường Tịnh Thi ban đầu còn muốn đứng lên đấu tranh, nhưng khi vừa nhìn thấy đôi mắt lam nhạt kia tràn ngập sự cảnh cáo cô chỉ biết ngậm ngùi gật đầu đáp ứng. Không thể nói không sợ, quả thực đây là lần đầu tiên cô trông thấy dáng vẻ nghiêm túc đến dọa người của hắn dành cho cô.
So với những lần khác hoàn toàn không giống...
Nhưng chẳng hiểu sao cô cứ có cảm giác không ổn một chút nào.
Lục Cảnh Nghi nhìn thấy Đường Tịnh Thi lủi thủi rời khỏi phòng tọa đàm, chờ đến khi cô rời đi hẳn, hắn mới quay sang một người trong đám binh sĩ kia, cậu ta tên Hùng, cũng là người gốc ở thành phố E này, hắn nói:
"Cậu giúp tôi canh chừng cô ấy, đừng để cô gái kia lẻn theo chúng ta."
Hùng nghe xong liền ngơ ngác... Quân y là hậu phương, nếu được giao cho công việc ở nhà chẳng phải là quá thích hợp rồi à, còn có người muốn ra tiền tuyến để trải nghiệm luôn ư? Nhất là những nữ quân y vừa xinh đẹp vừa nhỏ nhắn như Đường quân y.
Nhưng lời của cấp trên giao phó, cậu tất nhiên không thể không tuân theo, chỉ có thể chào tạm biệt với những người bạn khác, ngồi ở trong nhà... Canh chừng quân y.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Lục thống tướng, đội của Lục Cảnh Nghi vừa rời đi hơn 10 phút, cậu đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang đeo theo cặp cứu thương chạy ra ngoài thềm, tóc búi cao, trên người là bộ đồ thường phục, nhìn đơn giản như này chắc chắn ra ngoài không ai có thể nhìn ra cô là một quân y.
Mà điều đó lại rất hợp ý của Đường Tịnh Thi. Nhưng cô còn chưa bước được xuống nấc thang đầu tiên, bả vai đã bị một lực không nhỏ giữ lại, theo bản năng, Tịnh Thi dùng lực ở cổ tay của mình, nhấn vào yếu huyệt giữa ngón cái vài ngón trỏ của người phía sau, chuẩn bị bẻ tay của tên đó thành độ cong 90 độ thì bỗng nghe thấy âm thanh.
"Dừng lại quân y, là tôi... Cô đừng manh động."
Hùng trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc vẫn còn hơi sức để mở miệng nhắc nhở Đường Tịnh Thi, vậy mới thấy được tinh thần thép của những binh sĩ dưới trướng của Lục Cảnh Nghi đáng sợ như thế nào.
Nghe được thanh âm khá quen, Đường Tịnh Thi cũng dừng lại hành động của mình, thả tự do cho tay của người kia, lúc quay lại trông thấy được dung mạo, cô mới hoàn toàn buông bỏ được phòng bị của mình. Thở dài một hơi rồi cô mới nói:
"Dọa chết tôi rồi... Nhưng mà Hùng, anh không đi theo mọi người lại đứng ngoài hành lang này để làm gì?"
Hùng cũng ngờ nghệch trả lời sự thật rằng Lục thống tướng muốn cậu canh chừng cô, sợ rằng cô sẽ lẻn ra bên ngoài.
"Với cả, nếu cô bị thương thì chúng tôi sẽ khó khăn lắm đấy, nhiệm vụ lần này không công khai, nếu như cô có mệnh hệ gì, phải nhờ đến bệnh viện... Lúc ấy chúng ta sẽ khó xử lắm đấy."
Khóe môi của Đường Tịnh Thi khẽ giật, phòng ngừa cô có cần đến mức này không chứ? Cho một quân y ra tiền tuyến thì thiệt ai à, cô cũng không phải là người dễ bị bắt như vậy. Nhưng nghĩ lại nghĩ, nếu cô bị thương thật... Sự việc rắc rối hơn thì cô trở thành tội đồ của nhiệm vụ lần này thật...
Có vẻ như tư duy đã được khai sáng, cô chỉ đành ngồi xuống thềm, tiếp đó kéo Hùng ngồi chung. Cùng chờ đợi nhóm do thám của bọn họ trở về, trong lòng cũng mong bọn họ trở về an toàn.
Mà ở một nơi thật xa, cách ngoại vi thành phố E khoảng 5km đi đường, Lục Cảnh Nghi đang cùng với nhóm do thám kia bao quanh một hang nhỏ đang phát ra ánh sáng của lửa.
Lục Cảnh Nghi cùng Kha Vu đứng quan sát một chỗ, chờ đợi động tĩnh, bởi vì đêm tối quá yên tĩnh, âm thanh của Kha Vu cất lên tuy rằng vô cùng nhỏ nhưng đã đủ rõ ràng cho người bên cạnh nghe thấy.
"Tại sao buổi sáng ngài không nói cho Đường quân y biết được sự thật về chiếc xe? Thêm cả tôi nay nữa, ngài không tin tưởng cô ấy nữa rồi sao?"
Ánh sáng của mặt trăng lồng qua tán lá, phủ trên gương mặt cao lãnh của nam nhân thêm một tầng mờ ảo, trong đêm tối, Lục Cảnh Nghi hơi cong cánh môi, vỗ vào vai của Kha Vu một cái, lại nói:
"Cậu có phải đã quá xen vào những quyết định của tôi rồi không?"