Thốn Mang

Chương 179: Hồng Trần Luyện Tâm khúc



Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Tiếng địch vừa xa xôi mờ mịt lại vừa vô cùng bi thương đó vang lên trong nội tâm Lý Dương khiến cho từ nơi thâm sâu nhất trong tâm hắn cũng phải cảm thấy kinh hãi.
Cơ hồ chỉ sau chốc lát, tiếng địch trong tai hắn phảng phất như đã biến mất, nên nói là sự chú ý của Lý Dương đã hoàn toàn chuyển hướng, trong lòng hắn chỉ còn khúc nhạc "Lương Chúc", khúc nhạc "Lương Chúc" trong chiếc hộp âm nhạc mà Khương Tuyết tặng hắn.
Sau nháy mắt Lý Dương đã một lần nữa tiến vào trạng thái "vong ngã", chỉ là lần này trong lòng hắn chỉ có Khương Tuyết, chỉ có những hồi ức về hắn và Khương Tuyết.
Lần đầu tiên gặp Khương Tuyết, ánh mắt đầy mơ ước của Khương Tuyết nhìn Lý Dương…
Khi phân li tại bệnh viện, ánh mắt chờ đợi của Khương Tuyết khi tặng cho Lý Dương chiếc hộp âm nhạc này…
"Vô ngôn đáo diện tiền, dữ quân phân bôi thủy, thanh trung hữu nùng ý, lưu xuất tâm để túy, bất luận oan hoặc duyến, mạc thuyết hồ điệp mộng, hoàn nhĩ thử sanh thử thế, kim thế tiền thế, song song phi quá vạn thế thiên sanh khứ." (lời bài hát Lương Chúc)
Lý Dương hoàn toàn nhắm mắt lại, hắn phảng phất như đã nghe thấy những tiếng ca quen thuộc của khúc nhạc "Lương Chúc" trong chiếc hộp âm nhạc đó.
- Vụt!
Một đạo đao mang bay ra, sau nháy mắt đã cắt đứt một cây lục trúc trong sơn cốc, tựa hồ chỉ sau nháy mắt một cây địch bằng lục trúc đã được tạo thành.
Lý Dương thập phần nhẹ nhàng cẩn thận mà đặt nó lên miệng rồi khẽ thổi lên...
Những tiếng địch du dương ai oán vang lên...
Giống hệt với lần trước thổi địch ở Thái Bạch lâu vậy, Lý Dương chẳng hề cảm thấy mình đang thổi cả.
Tiếng địch của Lý Dương và tiếng địch từ bên ngoài rất ăn ý và tương tự với nhau.
Sơn cốc nơi mà Lý Dương đang ở đang ở giữa hai ngọn núi.
Trong đó, trên đỉnh một ngọn núi có một trung niên nhân tóc trắng đang ngồi, trên tay y đang cầm một cây địch, chỉ là đó là một cây hắc ngọc địch.
Sau hồi lâu, trung niên nhân tóc trắng chậm rãi đặ cây địch bên miệng xuống rồi chậm rãi ngoảnh đầu về hướng sơn cốc, khuôn mặt băng lãnh của lão có lẽ khó mà xuất hiện nổi một nụ cười. Nhưng lúc này Lý Dương vẫn đang thổi địch y như cũ, không ngừng thổi, không hề có vẻ gì là sẽ dừng lại. Hắn đã không dựa theo lời nhạc mà thổi nữa mà là dựa theo những tia cảm giác trong lòng mà thổi…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lý Dương cứ như vậy mà thổi, là một tu chân giả, hơi thở thường rất dài, cho dù là không ngừng thổi một năm đối với hắn cũng không có gì là khó khăn.
Ngày hôm đó hắn đã hưng phấn khoác lên mình bộ tây phục đẹp nhất mà đệ đệ tặng, lái chiếc xe đẹp nhất, mua nhẫn kim cương đắt nhất, rồi cứ như vậy mà đi cầu hôn.
Hôm đó, hắn giống hệt như một đứa trẻ do dự bất an đi đến nhà Khương Tuyết.
Hôm đó, cú điện thoại đó, cú điện thoại trong nhà Khương Tuyết đó, nó giống hệt như một tiếng sấm, đánh tan tương lai đẹp đẽ của hắn.
Hôm đó, thân thể lạnh lẽo trong căn phòng ở cục cảnh sát đó, thân thể đã lạnh đi đó đã khiến lòng hắn cũng cảm thấy lạnh lẽo theo.
Hôm đó, hắn rời khỏi quang minh và tiến nhập vào hắc ám…
Tiếng địch của Lý Dương đã biến thành sục sôi, biến thành tràn đầy sát khí…
Từng đạo kình khí từ trong cây địch bằng lục trúc phát ra, những làn hoa cỏ trong sơn cốc đều bị bắt nát, tiếng địch của Lý Dương lại càng thêm sôi sục, sát khí cũng càng thêm nồng đậm!
- Bùm!
Cây địch bằng lục trúc không chịu nổi kình khí vùng vẫy nên đã nổ tung thành bốn mảnh.
Những mảnh trúc sắc bén vạch lên mặt Lý Dương, nhưng hắn lại giống như chẳng cảm thấy gì, một dòng máu tươi chậm rãi từ trên mặt hắn chảy xuống.
Lý Dương ngửa mặt lên trời, hai mắt nhắm chặt lại, những giọt nước mắt màu đỏ, không biết nó vốn đã là màu đỏ hay là do hòa với máu mà thành.
"Ta lại nhớ lại Tuyết!" Lý Dương thầm nói, từ sau khi Tuyết chết, hắn vẫn luôn tránh phải trầm mặc trong quá khứ. Khi ở New York, Lý Dương dùng những bức tượng gỗ để gửi lòng mình vào, bình thường khi tu luyện, khi một mình ngắm trăng, mỗi lần chỉ có một người, ở bên ngoài lan can ở căn nhà ngoài tục thế là Lý Dương lại không khỏi nhớ đến Tuyết.
Trong sơn cốc ba năm nay, Lý Dương vẫn luôn ở trong trạng thái vong ngã, nhưng hắn luôn rất hiếm khi nhớ đến Tuyết được, cả ba năm trời, thực sự rất hiếm khi. Nhưng mà tiếng địch bên ngoài vừa mới vang lên đã khiến cố nhớ nhung từ sâu thẳm trong tâm hồn Lý Dương bùng lên.
Đột nhiên thân hình Lý Dương chấn động.
Trong mắt hắn lóe lên một tia tinh quang, một trung nhiên nhân đột nhiên trực tiếp xuất hiện trước mắt hắn.
Tóc bạc, khuôn mặt lạnh lùng, một cây hắc ngọc địch, một thanh trường kiếm.
Trung niên nhân tóc bạc này nhìn Lý Dương với một ánh mắt thân thiết hiếm thấy.
Lý Dương trải qua ba năm tu luyện, tu vi của tâm cảnh đã được đề cao tới mức hãi nhân, hiện nay hắn thậm chí đã có thể tính là đạt tới mức đỉnh phong của thiên tiên. Linh thức của hắn đã mạnh đến mức hãi nhân, cho dù là một cao thủ cỡ Ảo Quang chân nhân, gia gia của hắn cũng không thể đến gần hắn mà không bị cảm ứng thấy.
Nhưng trung niên nhân tóc trắng trước mặt này lại khiến cho Lý Dương không hề cảm nhận thấy bất kỳ một tia khí tức nào, cho dù là mắt hắn nhìn thấy nhưng linh thức của hắn vẫn không cảm giác được chút nào.
- Tu ma giả? Không thể ngờ được, trên lục địa của Côn Luân tiên cảnh lại xuất hiện một tu ma giả?
Trung niên nhân tóc trắng nhìn Lý Dương cười nói.
Sắc mặt Lý Dương biến đổi.
Hạng Vũ từng nói qua, Liễm Tức thuật mà hắn sử dụng có thể che giấu khí tức tu ma giả của Lý Dương. Trừ phi là người có nguyên thần cường đại hơn Hạng Vũ mới có thể khám phá ra khí tức tu ma giả trên người hắn, điều này Lý Dương hiểu rất rõ. Lẽ nào trung niên nhân tóc trắng trước mặt này lại mạnh hơn cả Hạng Vũ?
- Bá Vương, nguyên thần của ngài không phải đã đạt đến cảnh giới Ma vương đỉnh phong rồi sao? Thậm chí còn vượt qua cảnh giới Ma vương nữa? Sao có thể bị y khám phá ra vậy?
Trong lòng Lý Dương bèn lập tức hỏi Hạng Vũ.
- Hồng Trần Luyện Tâm khúc, là Hồng Trần Luyện Tâm khúc a, quả nhiên Tiêu Dao tán nhân này chưa chết, Tiêu Diêu, Tiêu Diêu? Không ngờ tâm cảnh tu vi của hắn đã cao đến vậy, hai ngàn năm trước, tâm cảnh của hắn chỉ kém bản Bá Vương một mức, bây giờ có lẽ đã vượt qua ta một chút rồi?
Hạng Vũ nói trong đầu Lý Dương.
- Bất quá không ngờ hắn lại cười với ngươi, Lý Dương a, Tiêu Dao tán nhân này đã cười với ngươi. Hiếm có a. Trong ấn tượng của bản Bá Vương, Tiêu Dao tán nhân này đối với bất kỳ người nào khác cũng đều phảng phất giống như một lão thái bà đã chết vậy. Ây, từ sau khi lão bà của hắn chết, bộ dạng hắn vẫn luôn lạnh lùng như vậy, hình như lão đã có hảo cảm với ngươi rồi đó! Lý Dương, ngươi phải nắm lấy cơ hội này a!
Lý Dương mỉm cười, tiếp đó hắn ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
- Nguyên thần của Bá Vương Hạng Vũ ở trong thể nội ngươi đúng không?
Một câu nói của Tiêu Dao tán nhân đã khiến Lý Dương chấn động.
Ngay sau đó Lý Dương đã hoàn toàn tỏ ra tự nhiên, nguyên thần của Tiêu Dao tán nhân này đã không ở dưới Hạng Vũ, phát giác ra sự tồn tại của Hạng Vũ là một chuyện thập phần dễ dàng.
- Đúng vậy!
Lý Dương gật đật đầu.
- Ngài là Tiêu Dao tán nhân phải không?
Lý Dương hỏi ngược lại.
- Đúng vậy!
Tiêu Dao tán nhân gật đầu trả lời.
Hai người một hỏi một đáp, ngữ khí đều giống hệt nhau, đều vô cùng thẳng thắn, chẳng có chút ý giấu diếm nào.
Đột nhiên, giữa hai người sản sinh ra một loại không khí vô cùng kỳ lạ.
Hai người đồng thời nở ra một nụ cười.
- Nghe tiếng địch của ngài, chắc chắn ngài rất yêu người yêu mình nhỉ!
Dứt lời Lý Dương bèn nhớ lại tiếng địch đã đưa hắn trở lại quá khứ, một tiếng địch vô cùng ai oán.
Tiêu Dao tán nhân gật gật đầu, rồi y bỗng buồn rầu nói:
- Đúng vậy! Ta rất yêu nàng ấy, nhưng ta và nàng ấy mãi mãi chẳng thể gặp lại nữa rồi.
Tao ngộ của Lý Dương và Tiêu Dao tán nhân lại không giống nhau. Người yêu của Tiêu Dao tán nhân là một nữ tử hồ tộc, là một tu hành giả, ngày đó khi nàng ta bị giết thì yêu hạch cũng bị hủy, hồn phi phách tán, mãi mãi chẳng thể siêu sinh nữa. Nhưng Khương Tuyết lại là phàm nhân, sau khi chết linh hồn sẽ tiến nhập vào Minh giới, có thể nói là vận khí của Lý Dương vẫn tốt hơn Tiêu Dao tán nhân một chút.
- Ta cũng nghe được tiếng địch của ngươi, chắc ngươi cũng rất yêu người yêu của mình nhỉ!
Tiêu Dao tán nhân hỏi ngược lại.
Lý Dương gật đầu nói:
- Đúng vậy. Rất yêu, vô cùng yêu!
Hai người một hỏi một đáp, giữa hai bên như có cái loại cảm giác đang đi cùng trên một con đường.
- Bá Vương Hạng Vũ, vẫn khỏe chứ?
Đột nhiên thanh âm của Tiêu Dao tán nhân vang lên trong đầu Lý Dương.
Hạng Vũ sững sờ, ngay sau đó hắn ha ha cười lớn nói:
- Bản Bá Vương vẫn không tồi, tin rằng trong vài chục năm nữa bản Bá Vương sẽ lại có thể trở về Ma giới rồi!
Hạng Vũ không hề né tránh Lý Dương, thanh âm của hắn Lý Dương cũng cảm ứng được. Cứ như vậy, Lý Dương có thể nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.
- Ngươi không lo lắng ta sẽ làm năng lượng nguyên thần của ngươi lộ ra sao? Bây giờ thực lực của ta mạnh hơn ngươi, nguyên thần cũng không kém hơn ngươi, muốn làm nguyên thần của ngươi lộ ra cũng chỉ là chuyện nhỏ, thanh niên trẻ tuổi này căn bản chẳng ngăn cản nổi, đến lúc đó Tiên giới sẽ có cảm ứng, bọn chúng sẽ hạ giới bắt lấy ngươi, nói không chừng còn thưởng gì cho ra nữa đó!
Tiêu Dao tán nhân nói.
Hạng Vũ cười ha hả nói:
- Tiêu Dao, người khác không hiểu ngươi, lẽ nào bản Bá Vương ta lại không hiểu? Ngươi có thể vẫy đuôi chó chờ lệnh bọn người Tiên giới sao?
Tiêu Dao tán nhân đột nhiên cười lớn nói:
- Ha ha, Bá Vương Hạng Vũ không hổ là Bá Vương Hạng Vũ, năm đó người của Tiên giới trước mặt Bá Vương ngươi chẳng một ai dám phản kháng, cuộc đại chiến năm đó, nếu không phải là Tiên giới lấy ra…
- Câm mồm!
Hạng Vũ đột nhiên quát to.
Lý Dương đột nhiên phát hiện ra, Hạng Vũ lúc này tựa hồ vô cùng phẫn nộ.
- Hừ, cho tới bây giờ ngươi vẫn khống muốn đối mặt với sự thật? Hạng Vũ à Hạng Vũ, ngươi đường đương là Ma vương ở Ma giới, năm đó Tiên Ma đại chiến, người công lực cao nhất phe Tiên giới cũng chỉ là Đại La kim tiên, so với ngươi chênh lệch quá nhiều, ngươi tại sao lại thất bại? Cho tới bây giờ, nguyên thần của ngươi vẫn giống như "chó nhà có tang vậy", né tránh mấy ngàn năm liền mà vẫn không dám đối mặt với sự thật năm đó, quả là hệt như trước!
Tiêu Dao tán nhân ngữ khí đầy vẻ khinh thường.
Hạng Vũ lộ ra vẻ trầm mặc hiếm gặp.
Đối mặt với ngữ khí của Tiêu Dao tán nhân, hắn lại trầm mặc, Bá Vương Hạng Vũ cao ngạo giờ đã trở thành Hạng Vũ trầm mặc rồi.
Lý Dương có chút dự cảm, tựa hồ Hạng Vũ năm đó đáng lẽ đã nắm được thế thắng, sau vì chuyện gì đó mà thất bại, cho đến nay Hạng Vũ vẫn không thể chấp nhận chuyện này.
- Bại thì đã bại rồi, không phải bản Bá Vương trở lại Ma giới là lại có thể tiêu dao tung hoành như năm xưa sao, chuyện quá khứ đã trôi qua rồi thì hãy để nó trôi qua đi!
Thanh âm của Hạng Vũ lộ ra vẻ rất mệt mỏi, thậm chí có một loại than thở bên trong.
Tiêu Dao tán nhân thở dài một hơ và không nói gì nữa.
- Tiểu tử, ngươi có muốn học khúc địch ta vừa thổi không, mặc dù khúc nhạc này chưa chính thức hoàn thành, nhưng có thể coi là đã tương đối rồi!
Tiêu Dao tán nhân nhìn về Lý Dương nói.
Tiêu Dao tán nhân đã ở nơi này mấy ngàn năm, ngoại trừ lần độ tán tiên thiên kiếp trước có rời đi một khoảng thời gian, còn lại thì đều ở đây, hơn nữa với tính cách hắn cô ngạo, cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy ai vừa mắt.
Lý Dương thổi một khúc địch lại làm cho Tiêu Dao tán nhân có thể hiểu rõ được thế giớ tâm linh của Lý Dương, tiếng địch có thể phản ánh được tâm linh của mỗi con người.
Tiêu Dao tán nhân từ tiếng địch thấy được ánh mặt trời năm đó của Lý Dương, sự bối rối trong tình yêu, sự điên cuồng trong tuyệt vọng của Lý Dương, cuối cùng trong lòng Lý Dương chỉ còn lại một niềm mong nhớ.
Huống chi Tiêu Dao tán nhân sắp phải độ tán tiên thiên kiếp lần thứ chín rồi.
Tán tiên thiên kiếp lần thứ chín, một khi vượt qua Tiêu Dao tán nhân trực tiếp trở thành Đại La kim tiên, tiến vào tiên giới, nếu thất bại thì sẽ hồn phi phách tán, nếu y không truyền cho Lý Dương khúc phổ này thì coi như tuyệt kĩ của y sẽ bị thất truyền.
Lần này, Hạng Vũ không thúc giục Lý Dương nữa, tựa hồ hắn vừa bị chấn động bởi cuộc nói chuyện với Tiêu Dao tán nhân vừa rồi, lúc này Hạng Vũ hắn căn bản là hoàn toàn yên lặng.
Hồng Trần Luyện Tâm khúc, một bí khúc có thể đề cao tâm cảnh, một người sắp độ thiên kiếp tán tiên lần thứ chín tâm cảnh không ngờ lại cao hơn Bá Vương Hạng Vũ, một khi tu luyện thì tâm cảnh tu vi càng tiến nhanh hơn, tu luyện nhanh hơn thì càng dễ độ kiếp phi thăng. Huống chi cho dù bản thân tới được Ma giới, muốn tới Quỷ giới tìm Khương Tuyết cũng không phải là chuyện đơn giản. Mặc kệ là ở địa phương nào, có thực lực cường đại mới là sự bảo đảm tốt nhất.
Vì sớm ngày tìm được Tuyết, phàm là cách để có thể đề cao thực lực Lý Dương đều muốn học.
- Vãn bối nguyện ý!
Trong mắt Lý Dương lộ ra một tia kiên quyết, hắn không hề tỏ vẻ khách sáo, bởi vì đối với "Hồng Trần Luyện Tâm khúc" này hắn vô cùng khát vọng.
Tiêu Dao tán nhân mỉm cười gật đầu, xem ra hôm nay là ngày hắn cười nhiều nhất trong mấy ngàn năm qua.
Một đạo kim quang đột nhiên từ ngực Tiêu Dao tán nhân bay về phía Lý Dương.
- Đây là kim điệp, bên trong đó có ghi Hồng Trần Luyện Tâm khúc, đáng tiếc, cho dù đã tới hôm nay Hồng Trần Luyện Tâm khúc vẫn chưa hoàn thiện, ngươi có thời gian thì hãy giúp ta hoàn thiện đi nhé!
Tiêu Dao tán nhân nhẹ nhàng nói.
Lý Dương lập tức đưa tinh thần đắm chìm vào bên trong.
Trong lúc lơ đãng, Lý Dương tựa hồ nghe được một tiếng địch du dương, mờ ảo, trầm thấp, cao vút… Sau đó là tiếng ai oán cực độ rồi lại trở lại bình thường.
Lý Dương đồng thời mở to mắt ra, hắn cũng có cảm giác tiếng địch này chưa hoàn thiện, nhưng hắn cũng hiểu được ngay cả Tiêu Dao tán nhân cũng không hoàn thiện nổi, nói chi đến mình.
- Ta bây giờ vẫn chưa biết danh tính của ngươi, nói cho ta nghe xem nào!
Tiêu Dao tán nhân hỏi Lý Dương.
Tiêu Dao tán nhân đưa Hồng Trần Luyện Tâm khúc cho Lý Dương nhưng y lại không có bất cứ một yêu cầu gì với Lý Dương.
- Vãn bối Lý Dương. Ân truyền khúc của tiền bối lần này, sau này vãn bối nhất định sẽ nhớ kỹ!
Lý Dương cung kính nói, với việc truyền cho bí điển như thế này, trong lòng Lý Dương gần như đã coi Tiêu Dao tán nhân là sư tôn rồi.
Tiêu Dao tán nhân đột nhiên có chút kiêu ngạo mà tự hào nói:
- Lý Dương, ngươi cũng biết ta đã ở đây mấy nghìn năm, cơ hồ không có rời đi, rốt cuộc là vì cái gì không?
Lý Dương sửng sốt, hắn nghe Hạng Vũ nói Tiêu Dao tán nhân này không thích ra ngoài mà thích một mình một nơi.
- Tiền bối không thích ra ngoài?
Lý Dương trả lời một cách không xác định.
Tiêu Dao tán nhân lắc đầu cười, sau đó nói với Lý Dương:
- Ngươi theo ta đến đây thì sẽ biết vì sao mấy ngàn năm không ra khỏi chỗ này!
Dứt lời Tiêu Dao tán nhân đi đến bên cạnh sơn cốc, Lý Dương trong lòng mê hoặc nhưng chân cũng lập tức bước theo.
Nhóm dịch của chúng tôi nguyện chia sẻ bản dịch cho tất cả các trang web nhưng ngoại trừ "4vn.eu".
Tập 5: Côn Luân tiên cảnh

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv