Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
- Quên đi, không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa, ta trước tiên ở đây tu luyện một khoảng thời gian rồi hẵng hay.
Lý Dương cười hì hì nói, tiếp đó liền đi vào trong "Tiêu Diêu động phủ".
Trong Tiêu Diêu động phủ bố trí vô cùng đơn giản.
Ngoại trừ bộ bàn nghế đá ra, cả động phủ này làm cho Lý Dương để mắt đến chỉ có cái giường băng.
Lý Dương vừa vào động phủ, liền dễ dàng phát hiện cả động phủ bao trùm một cỗ hàn khí, hàn khí này giống như mây mù vờn quanh phía trong, chỉ có hàn khí này mới làm ta nghĩ đây là Tiên phủ.
Giường băng cực kỳ trong suốt, phảng phất lấp lánh như kim cương.
- Đây dĩ nhiên là hàn băng ngàn năm ở Bắc hải. Lý Dương, cái này chính là bảo bối a. Ngươi ngồi trên tu luyện, tốc độ có thể tăng rất nhiều. Quan trọng nhất là, hàn băng ngàn năm đối với rèn luyện thân thể cực kì hữu hiệu. Ngồi trên nó tu luyện thân thể, hàn khí của hàn băng ngàn năm tự nhiên dung nhập vào thân thể ngươi làm cho thân thể càng ngày mạnh hơn. Ngươi nhặt được bảo bối rồi!
Hạng Vũ khẽ tán thưởng nói.
Lý Dương vừa nghe, đôi mắt sáng ngời lên:
- Ta phải thử xem đã!
Thân thể Lý Dương giống như phiêu hốt nhẹ nhàng bay lên trên giường băng và ngồi xuống.
- Thật lạnh!
Lý Dương không kiềm chế được run run người, hắn thân thể cường hãn như vậy mà cũng cảm thấy lạnh, có thể tưởng tuợng được hàn băng ngàn năm này lạnh như thế nào.
- Bắt đầu dựa theo Tử Cực Ma Thể huyền công hấp thu hàn băng ngàn năm tu luyện. Trong hoàn cảnh này, là thích hợp nhất tu luyện Tử Cực Ma Thể huyền công.
Hạng Vũ vừa mới hướng dẫn, Lý Dương lập tức hiểu ngay.
Tử Cực Ma Thể huyền công chính là dựa vào ngoại lực áp bức mà tu luyện. Hôm nay hàn băng khí không ngừng xâm nhập thân thể, dùng để hấp thu tu luyện chính là quá tốt.
Bên trong vận Ma Dương điển, một cỗ thiên địa linh khí hoá thành màu xanh khí thể tiến vào trong cơ thể Lý Dương, chậm rãi hoá thành ma sát lực, dung hợp vào từng tế bào.
Sâu trong não bộ, Lý Dương đang khống chế một khoả tinh bảo tựa như một viên tinh thể tròn của Tử Cực Ma Thể huyền công bay lên, viên tinh thể màu đỏ phát ra đạo quang thải màu tím chậm rãi dung nhập hàn băng khí, sau đó hình thành phù triện, dung hợp trong thân thể Lý Dương.
Cùng lúc đó, Thất Diệu tinh cực cũng đồng thời bay lên. Đạo đạo thiên địa linh khí không ngừng bị nén lại, dùng tinh cực chi hoả rèn luyện, đao phách màu chanh sắc không ngừng phun đao mang ra...
Tam đạo cùng tăng!
- Tốt rồi! Lần trước lấy được Hắc Diệm linh châu cũng không có sử dụng qua! Bá Vương, Hắc Diệm linh châu sử dụng như thế nào đây?
Lý Dương trong lòng thầm hỏi Hạng Vũ. Tinh thần cường đại cũng có chỗ tốt, vận công dưới tình huống như thế mà cũng có thể phân tâm thần ra làm hai. Một người tu chân bình thuờng không dám phân tâm như vậy, đây do Lý Dương có tâm cảnh cao tương đương với Thiên tiên (Thiên ma).
Hạng Vũ nói:
- Nếu dùng Hắc Diệm linh châu, nó giúp ngươi tăng gấp đôi tốc độ hấp thu thiên địa linh khí. Còn nếu muốn thông qua nó hấp thụ ma sát khí thì phải đưa nó vào trong trái tim. Thân thể ngươi hạch tâm chính là đao phách nên đem Hắc Diệm linh châu đưa vào đan điền cũng được. Sau đó đưa một đạo ma lực vào để nó tự động chuyển hoá, rồi thông qua nó hấp thu thiên địa linh khí. Thiên địa linh khí chỉ cần qua Hắc Diệm linh châu, tự động biến thành ma sát khí!
- Được rồi, để ta thử xem sao!
Hạng Vũ khống chế một đạo năng lượng mở hộp ngọc trước ngực.
- Vụt!
Bỗng dưng, một đạo hắc quang từ ngực chậm rãi bay lên đỉnh đầu Lý Dương. Nó chính là Hắc Diệm linh châu.
Lý Dương há miệng ngửa lên, nhất thời Hắc Diệm linh châu tự dưng bay vào miệng hắn rồi trực tiếp tiến vào đan điền. Trong đan điền của Lý Dương nó chậm rãi xoay tròn. Cùng lúc đó Lý Dương khống chế một đạo ma sát lực màu đen dung nhập vào Hắc Diệm linh châu. Trong nhất thời Hắc Diệm linh châu phóng ra đạo đạo quang hoa màu đen.
Lý Dương lập tức thông qua Hắc Diệm linh châu hấp thu thiên địa linh khí.
- Vù vù...
Giống như gió lốc, tốc độ tụ tập thiên địa linh khí trong nháy mắt đề cao thập bội, Hắc Diệm linh châu trong nháy mắt biến thành trung tâm của cơn lốc, thiên địa linh khí kinh khủng tụ tập không ngừng vào Hắc Diệm linh châu.
Hắc Diệm linh châu phảng phất như đang chuyển đổi khí, thiên địa linh khí thông qua nó liền chuyển thành ma sát khí, đương nhiên lúc đầu phải dùng một đạo ma sát lực dẫn đạo.
Ma sát khí bản chất so với thiên địa linh khí mạnh hơn một bậc, một lượng lớn thiên địa linh khí bất quá không thể chuyển hoá được một phần mười ma sát khí.
Thuần tuý là ma sát khí.
Đây thuần tuý tuyệt đối là ma sát khí, ma sát khí hoàn toàn hoàn toàn tinh khiết, không cần Lý Dương phải rèn luyện lại, trực tiếp có thể hấp thu, hắn thấy quả là sảng khoái. Khi xưa Lý Dương hấp thụ linh tinh với tốc độ kinh người chính là bởi vì nó hoàn toàn tinh khiết.
Cứ như thế tu luyện...
Cho đến khi.
Lý Dương mở mắt ra, tốc độ hấp thu điên cuồng trong cơ thể dần chậm lại, gần một ngày tu luyện, so với quá khứ thì tương đương với nửa tháng.
- Tốc độ hấp thu tuyệt đối tăng gấp mười, thậm chỉ còn hơn nữa!
Lý Dương trên mặt có một tia mỉm cười.
Hạng Vũ nói:
- Đương nhiên, tiểu tử ngươi nhìn xem, Hắc Diệm linh châu là bảo bối gì, bảo bối vậy mà cũng bị ngươi lấy được, tiểu tử ngươi vận khí thật sự quá tốt mà!
Lý Dương đang cười, đột nhiên trong lòng rung động:
- Ta tới đây, vì quan tâm tu luyện Phá Sơn Liệt Không, không thể lãng phí thời gian được, phải lập tức tu luyện nó mới được!
Rồi khoang chân ngồi trên giường hàn băng.
Tâm thần Lý Dương đắm chìm vào sâu trong óc, Ma thần lục tuyệt bí điển ở giữa đầu toả ra quang mang chói mắt lập tức hấp dẫn Lý Dương, Lý Dương lập tức khống chế tâm thần tiến vào trong đó.
- Oành!
Một cỗ khí thế vĩ đại rung động tinh thần Lý Dương, hôm nay Lý Dương tinh thần đã vượt xa lần đầu tiên tu luyện Ma thần lục tuyệt, khí thế ẩn chứa trong bí điển căn bản không thể ảnh hưởng đến hắn.
- Đệ tứ tuyệt - Phá Sơn Liệt Không, ta đã nhìn ra đòn công kích cực dương cực cương này rốt cuộc lợi hại như thế nào rồi!
Lý Dương khống chế tinh thần tiến vào đệ tứ tuyệt.
Trong nháy mắt một khung cảnh thật lớn xuất hiện trong đầu Lý Dương.
Một ngọn núi, phảng phất như cao tới trời, Lý Dương xem ra, quả núi này vượt xa hiểu biết của hắn về một ngọn núi cao ở địa cầu hay ngay cả ở Côn Luân tiên cảnh.
Một thanh phủ đầu (phủ đầu là cái búa, cái rìu - vo vong)
Một thanh phủ đầu màu đen!
Một thanh phủ đầu dài vạn trượng!
Một gã đại hán cao to cầm một thanh phủ đầu màu đen, hung hăng bổ một búa xuống đỉnh núi kia.
- Ti ti. ....
Phủ nhận phát ra rung động lớn, mấy vạn rung động ấy trong nháy mắt như phá nát không gian, khe nứt không gian màu đen xuất hiện, mặc dù khe nứt không gian rất nhỏ, so với ngày đó Huyễn quang chân nhân tạo thành nhỏ hơn nhiều. Nhưng mà Lý Dương lại có thể cảm nhận rõ ràng khe nứt này so với khe nứt mà Huyễn quang chân nhân tạo thành còn kinh khủng hơn.
Tuy chỉ là cảm giác nhưng mà Lý Dương có thể xác nhận cả trăm phần trăm.
Uy thế của phủ đầu càng làm cho Lý Dương hưng phấn.
- Oành!
Thanh phủ đầu đó hung hăng bổ thẳng xuống đỉnh ngọn núi cao, những tiếng "ti ti" phát ra. Giữa thanh phủ đầu và tảng đá tựa hồ như đã xuất hiện những tia lửa điện, dưới một đòn bổ mạnh mẽ như thế mà các tảng đá lại có thể chống đỡ được, khối đá này cứng rắn vậy sao?
Một luồng khí tức hắc ám xoay tròn.
Hình ảnh đã kết thúc rồi.
- Lý Dương, thực xấu hổ, nửa phần phía sau bản Bá Vương còn chưa lĩnh ngộ, nửa phần đầu bản Bá Vương cũng chỉ mới lĩnh ngộ được một chút, chính là phần ngươi vừa nhìn thấy đó. Vì vậy người chỉ có thể nhìn thấy tới đó thôi!
Thanh âm của Hạng Vũ vang lên trong đầu Lý Dương.
Lý Dương lại phảng phất như chẳng hề nghe thấy gì vậy, hắn hoàn toàn đắm chím trong quỹ tích mà thanh phủ đầu vừa rung động.
Chỉ là rung động mà lại có thể khiến không gian vỡ nát?
Hơn nữa chỉ là ảnh tượng mà có thể truyền tới một khí thế như vậy khiến cho trong lòng Lý Dương không khỏi cảm thấy run rẩy, thanh phủ đầu đó thật quá đáng sợ.
- Vù!
Một đạo đao mang lập tức từ trong tay Lý Dương bắn ra. Lý Dương có ý thức muốn khống chế sự rung động của đao mang, hắn muốn mô phỏng lại cảnh vừa rồi, đáng tiếc, biến hóa của lưỡi phủ đầu vừa rồi quá nhanh, nói rằng trong một giây lưỡi phủ chấn động cả nghìn tỷ lần thì hơi quá, nhưng nó cũng đại biểu cho việc Lý Dương chẳng thể nhìn được rõ ràng.
Nhưng Lý Dương đại khái cũng có thể nhìn ra một chút.
- Vù!... Vù!... Vù!
Lý Dương lại một lần nữa bắn ra ba đạo đao mang, lần này là trực tiếp bắn ra, không hề có chút rung động nào mà hướng về đao mang vừa phát ra để công kích.
- Bùm!... Bùm!... Bùm!
Liên tục ba tiếng va chạm vang lên, không ngờ đạo đao mang thứ nhất lại có thể liên tục phá tan hai đạo đao mang, sau đó mới bị đạo đao mang sau cùng phá đi.
"Phù, ta mới chỉ học được một chút mà thôi, không ngờ công kích lực đã được đề cao gấp hai lần!" Trong lòng Lý Dương lập tức kích động không thôi.
- Bá Vương, người khổng lồ vừa rồi là ai? Thanh phủ đầu vừa rồi là cái gì?
Lý Dương vội vã hỏi.
Hạng Vũ trả lời:
- Theo lời Xi Vưu đại tôn nói thì cự nhân đó chính là bàn cổ đại thần, người khai thiên tích địa trong truyện thuyết. Còn về phủ đầu, đương nhiên là đệ nhất thần khí trong lục giới – Khai Thiên thần phủ!
Trong lời của Hạng Vũ tràn ngập sự kính ngưỡng.
Bàn Cổ đại thần, đó có thể nói là một nhân vật cấp bậc Hồng Quân đạo nhân, một nhân vật đỉnh cấp tối cao khắp lục giới. Phóng mắt nhìn ra các giới, cũng có có Bàn Cổ đại thần và Hồng Quân đạo nhân đã cảm ngộ được về Hỗn Độn Tu La đại đạo mà thôi.
Còn các nhân vật cỡ đại tôn các giới như Xi Vưu, Tam Thanh thì nhiều nhất cũng chỉ đạt tới cảnh giới thái cực vô thượng đại viên mãn mà thôi.
Lý Dương chỉ nháy nháy mắt, nhớ lại cánh tay to lớn mạnh mẽ và cây cự phủ vừa rồi mình được nhìn thấy. Hắn cảm thấy tâm thần mình hoàn toàn bị áp bức, thực sự là quá mạnh, chỉ đơn giản là khí thế từ trong ảnh tượng truyền ra mà có thể hoàn toàn áp chế được tâm thần Lý Dương.
"Vận khí a, vận khí a, không ngờ ta lại có được Ma Thần Lục Tuyệt, không ngờ ta lại có thể nhìn thấy thứ vũ khí có tính chí dương chí cương là Khai Thiên thần phủ. Ân, tu luyện, tu luyện!" Trong lòng Lý Dương lập tức quyết định tu luyện.
- Vù!... Vù!... Vù!…
Một đạo đao mang bắn thẳng xuống mặt đất, Lý Dương khống chế năng lượng của đao mang, hắn chỉ là không ngừng học tập cái quỹ đạo rung động kia.
Hắn có thể cảm nhận được chuyện Khai Thiên Thần Phủ chém nát không gian tịnh không phải là vì năng lượng cường đại mà là vì cái quỹ tích thần bí khó dò kia.
Án chiếu theo sự lý giải của Lý Dương, việc này phảng phất giống như "Bào Đinh giải ngưu" (thành ngữ: chỉ những việc đã được trải qua kiểm nghiệm trong thực tiễn nhiều lần mà nắm vững được quy luật khách quan của sự vật, từ đó mà hành động được thoải mái, vận dụng được dễ dàng. Câu chuyện thì nó đại loại là thế này, Bào Đinh là một đầu bếp và nó liên quan đến chuyện cắt thịt bò… còn tỷ mỉ ra sao thì mọi người tự tìm hiểu nhé, ai có hứng thú thì vào đây: http://thegioitruyen.com/view/72770.htm - vo vong) vậy, nếu không có lực thì rất khó mà cắt được miếng thịt bò ra, nhưng Bào Đinh lại rất dễ dàng mà cắt ra được thành từng phần từng phần, hơn nữa lại không cần phải dùng đến lực khí.
Chắc hẳn trong mắt Bàn Cổ đó, không gian chính là một miếng thịt bò. Y có thể dễ dàng phát nát không gian hơn nữa còn không cần phải dùng đến luồng năng lượng đáng sợ của y.
Có lẽ đây chính là thiên đạo cao thâm khó dò.
Lý Dương chẳng thể lý giải thiên đạo, hắn chỉ có thể học tập một cách cứng nhắc theo rung động kia mà thôi. Dù sao lưỡi phủ của Khai Thiên Thần Phủ cũng vô cùng bén nhọn, Lý Dương có thể tượng tượng đó là đầu nhọn của đao mang và dùng theo hệt như vậy.
Một ngày lại một ngày học tập.
Lý Dương không ngừng nghiên cứu, đồng thời hắn cũng nghiên cứu tam tuyệt khác. Kết hợp tất cả lại mà nghiên cứu.
Trong mắt hắn, Phá Sơn Liệt Không này đối với công kích lực của đao mang vô cùng có lợi.
Trong quá trình nghiên cứu và thể ngộ, tu vi tâm cảnh của Lý Dương cũng chậm rãi được đề thăng. Tuy là rất chậm nhưng cũng là có đề thăng, cần phải biết rằng nhưng tiên nhân bình thường có khi cả ngàn năm mà tâm cảnh chẳng tăng lên được chút nào.
Một ngày lại một ngày thực nghiệm.
Năng lượng của đao mang trong thể nội đã hao phí quá nhiều, Lý Dương lập tức ngồi xếp bằng rồi dùng Hắc Diệm Linh Châu để tu luyện bổ sung.
Sau đó hắn lại tiếp tục thực nghiệm đao mang!
Không ngừng thực nghiệm, quên đi cả thời gian, tất cả tinh thần của hắn đều tập trung vào tu luyện "Phá Sơn Liệt Không".
Quên đi tất cả, chỉ biết không ngừng nghiên cứu đao mang.
Hạng Vũ rất là hiếm khi chẳng nói một lời như thế này.
Từ khi Lý Dương tiến nhập vào trạng thái này hắn chẳng có một cơ hội nào nói chuyện. Hắn là người ngoài cuộc, có thể cảm thụ được rõ ràng sự tiến bộ thần tốc và sự đề thăng tâm cảnh của Lý Dương.
Chuyện tâm cảnh đề cao mà cũng có thể cảm thụ được.
Hạng Vũ nghĩ đến là lại cảm thấy khủng khiếp, vậy mà Lý Dương còn cho rằng tốc độ đề cao tâm cảnh của hắn là quá chậm.
- Một phần trăm? Chuyện cười, sợ rằng ta đến cả một phần trăm triệu của Bàn Cổ vẫn còn chưa học được ấy!
Mỗi lần Lý Dương thực nghiệm đao mang là sau đó hắn lại quan sát cảnh tượng "Phá Sơn Liệt Không", từ đó càng ngày càng cảm thấy những sự sai khác to lớn, sau đó hắn lại càng thêm nỗ lực tu luyện. Cứ tuần hoàn như vậy..
Thời gian lúc này đã chẳng còn ý nghĩa gì.
Tuy Lý Dương dùng Hắc Diệm Linh Châu để tu luyện nhưng hắn chỉ là dùng để bổ sung những năng lượng tiêu thoát do thực nghiệm đao mang mà thôi, một ngày chỉ có một phần mười thời gian là dùng để tu luyện. Nhưng cũng vì Hắc Diệm Linh Châu quá lợi hại, tốc độ tu luyện so với quá khứ nhanh hơn đến mười lần. Cứ như vậy mà tính, tốc độ tu luyện của Lý Dương vẫn tương đương với hồi ở sa mạc Phi châu tu luyện.
Thời gian chậm rãi qua đi...
Nội thể Lý Dương đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, tương đương với thất cấp cao thủ đỉnh phong, đao phách đã hoàn toàn hóa thành chanh sắc.
Nhưng tất cả những việc này Lý Dương đều chẳng hề chú ý, toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung lên chuyện thực nghiệm đao mang.
Mỗi một lần hấp thu thiên địa linh khí chỉ là vì bổ sung năng lượng tiêu thoát mà thôi. Cho dù trong quá trình bổ sung năng lượng bị tiêu hao, đao phách cũng có đột phá, nhưng Lý Dương hắn chẳng hề chú ý, bây giờ hắn chỉ biết đến chuyện nghiên cứu sự rung động kia, không ngừng thực nghiệm, không ngừng tìm ra những phương pháp công kích thích hợp với bản thân nhất.
- Hỏa phần hóa tẫn, lôi kích thành trần, vu thị phiêu miễu, thân du thiên địa, vô câu vô thúc, thiên địa túng hoành, tiêu diêu vũ nội. Hóa thân phong diệp vu cốc trung, phóng lãng hình hài vu thiên địa, thân tâm nhập tự nhiên, xích anh thể thiên tâm, tùy phong diệp nhi động, phân nhân uân nhi hành…
Đột nhiên, một loạt những tiếng lẩm bẩm vang lên, nhưng những âm thanh này lại truyền đến tai Lý Dương một cách thập phần rõ ràng.
Có thể là chỉ riêng âm thanh thì không thể khiến Lý Dương hồi phục lại được từ trạng thái đó, nhưng đột nhiên một tiếng địch (một loại nhạc khí) vang lên…
Đó là sự bi thương xuyên qua thời gian và không gian, nhưng tiếng địch quyến luyến phiêu đãng vang lên khắp cả sơn cốc, phiêu đãng trong tâm hồn Lý Dương, sau nháy mắt đã xâm nhập vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn Lý Dương.
- Con mẹ cái thằng hỗn đản nào đó? Trạng thái "vong ngã" (quên đi bản thân) là khả ngộ bất khả cầu, bản Bá Vương ba năm nay chẳng dám nói một lời nào, vậy mà giờ tiếng địch đáng ghét kia làm hỏng mất trạng thái "vong ngã" của Lý Dương. Trời ạ, dưới trạng thái "vong ngã" tốc độ tu luyện tâm cảnh sẽ nhanh đến kinh người, lĩnh ngộ cái gì cũng nhanh đến mức kinh người, một trạng thái tốt như vậy, nếu kiên trì được trăm năm thì có lẽ đã xấp xỉ với bản Bá Vương rồi.
Hạng Vũ căm hận nói.
Nhóm dịch của chúng tôi nguyện chia sẻ bản dịch cho tất cả các trang web nhưng ngoại trừ "4vn.eu".
Tập 5: Côn Luân tiên cảnh