Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Quyển 2 - Chương 14: Mục tiêu: Trạng nguyên của tỉnh



Thành tích thi cuối kỳ được công bố, tôi lại dành được toàn thắng, chẳng những là người đứng thứ nhất, mà còn hơn người đứng thứ hai hơn hai mươi điểm, người đứng thứ hai và thứ ba chỉ hơn kém nhau một điểm.

Trong mắt giáo viên và các bạn học, tôi tựa như đang ngồi trên tên lửa, vẫn bay vùn vụt về phía trước, bây giờ họ không chỉ xem tôi là học sinh đứng đầu cả khối, mà còn cho rằng tôi sẽ là người đứng đầu cả tỉnh.

Trong buổi họp phụ huynh, thầy hiệu trưởng còn đặc biệt tìm bố mẹ tôi nói chuyện, tỏ vẻ chỉ cần nhà trường và gia đình cùng cố gắng, thì rất có niềm tin rằng trường Nhất Trung sẽ nuôi dưỡng được một nữ sinh là trạng nguyên của tỉnh vào năm sau. Bố mẹ tôi được quan tâm mà vừa mừng vừa lo, thề thốt hứa hẹn với hiệu trưởng, nhất định sẽ phối hợp với thầy cô giáo để giáo dục.

Thành tích của Trương Tuấn có tiến bộ một chút, đứng thứ hai mươi chín trong khối, thành tích của Quan Hà lại trượt xuống, đứng thứ hơn bốn mươi.

Lúc tôi và Lâm Y Nhiên đi xem thành tích thi, vài học sinh lớp 10 cũng nhìn sang bảng thành tích của chúng tôi, vừa nhìn vừa bàn tán về tôi, nào là La Kì Kì thường xuyên đi học muộn, từ trước đến giờ không thèm nghe giảng, không thích làm bài tập về nhà, nào là La Kì Kì đang yêu đương với anh chàng Trương Tuấn đẹp trai, chơi bời nhất khối 11, cả ngày ăn chơi đàng điếm, ra ra vào vào quán karaoke, rạp

Mấy cô em đó nói rất khoa trương, đôi lúc lại sợ hãi than, làm như tôi không hề học hành gì mà cũng có thể ngồi ở vị trí thứ nhất.

Tôi ngửa đầu nhìn bảng thành tích, trước mặt toàn dây đen. Lâm Y Nhiên càng không ngừng cười trộm.

Một cô gái chỉ vào tên Trương Tuấn cho mấy cô bạn cùng xem: “Nhìn này? Trước đây anh Trương Tuấn đứng thứ bảy mươi tám trong khối, từ khi ở bên La Kì Kì, dưới sự giúp đỡ của chị ấy, kết quả học tập ngày càng tiến bộ.”

Tôi rốt cuộc không nhịn nổi nữa, lập tức nói: “Trương Tuấn chưa bao giờ muốn La Kì Kì giúp mình, là anh ấy tự học, anh ấy cũng không hỏi La Kì Kì chuyện gì có liên quan đến học tập.” Trương Tuấn rất kiêu ngạo, nếu để anh nghe thấy mấy lời này, anh nhất định sẽ không thoải mái.

Mấy cô nàng đó nhìn tôi như đứa bị thần kinh, tiếp tục buôn bán tin tức với nhau, không hề để ý đến tôi, vừa chuyện trò vừa rời đi.

Lúc này tôi mới thấy Quan Hà đã ở trong đám người xem bảng thành tích, tôi chào cô ấy, muốn tán gẫu vài câu với cô ấy, nhưng cô ấy lại lập tức bước đi. Tuy ngoài mặt cô ấy rất lịch sự, nhưng tôi có thể cảm giác được trong lòng cô ấy đã mất kiên nhẫn, có điều lúc ấy tôi đang bực mình về mấy lời đồn, không suy nghĩ sâu xa đến phản ứng của cô ấy.

Sau cuộc thi giữa kỳ, rõ ràng cảm thấy các giáo viên đã bắt đầu dùng chiến thuật mới trong học tập. Các môn tự nhiên gần như ngày nào cũng phải làm bài kiểm tra, ngữ văn, tiếng Anh cũng liên tục kiểm tra. Trong lớp có rất nhiều bạn chăm chỉ, nghiêm túc học tập đến tận một, hai giờ sáng. Trước đây thỉnh thoảng tôi lại không làm bài tập, nhưng bây giờ bắt đầu thường xuyên không làm bài tập nữa, nguyên tắc của tôi là làm cẩn thận, hoặc không làm, tuyệt đối không lãng phí thời gian để làm có lệ. Tuy rằng mỗi ngày không làm bài tập về nhà, nhưng thành tích vẫn đang bay lên, không hề tụt xuống, các giáo viên đều mở một con mắt, nhắm một con mắt, mặc kệ tôi, đám bạn học lại đồn thổi tin tức về tôi.

Chương trình học của các môn đều đang tăng lên, theo mỗi bài kiểm tra, không hề thiếu bạn có thành tích tiến bộ, cũng có không ít bạn thành tích bị trượt xuống, Thẩm Viễn Triết chính là một trong những bạn có thành tích bị trượt dốc nghiêm trọng.

Cậu ấy vô cùng lo âu, nhờ sự giúp đỡ từ tôi. Cậu nói rằng mình đã rất nỗ lực, nhưng không biết tại sao thành tích cứ xuống dốc như vậy. V cậu ấy, lần đầu tiên tôi ngồi xa hai người bạn thân Lâm Y Nhiên, Dương Quân, trở thành người ngồi cùng bàn với Thẩm Viễn Triết.

Tôi quan sát phương pháp học tập của cậu, đúng như lời cậu nói, cậu rất chăm chỉ, tất cả những bài tập giáo viên đưa ra, cậu đều cố gắng hoàn thành, tuy nhiên, vấn đề của cậu ấy chính là quá nghiêm túc, quan trọng hóa.

Tôi vừa nghiên cứu các bài kiểm tra của cậu, vừa chọn những bài tập có giá trị, phù hợp với khả năng của cậu trong đống bài tập mà giáo viên đưa ra, tôi nói với cậu, thà rằng cậu dành một buổi tối để hiểu rõ những chủ đề này, không làm những bài khác, còn hiệu quả hơn nhiều so với việc dành cả buổi tối để làm tất những bài tập.

Thẩm Viễn Triết làm theo hướng dẫn của tôi, cẩn thận hoàn thành bài tập, cậu làm xong, nghĩ đã ổn rồi, không ngờ tôi còn bảo cậu học thuộc lòng lại, cậu rất kinh ngạc: “Đây là môn tự nhiên, mỗi bài đều không giống nhau mà cũng cần thuộc lòng?”

“Thật ra tớ hy vọng cậu có thể nghiên cứu cẩn thận mỗi chủ đề, tự tạo ra phương pháp tư duy, vì trăm bài vẫn quanh quẩn một chủ đề, nhiều chủ đề như vậy, có lẽ chỉ cần dùng một cách thức tư duy, tuy nhiên, tư duy là đề tài vốn không có trọng tâm, cậu chỉ có thể tự hiểu thôi, tớ không có cách nào dạy cậu được, nên chỉ có thể yêu cầu cậu hãy học thuộc.”

Theo yêu cầu của tôi, cậu ấy cần nhiều thời gian hơn trước để làm bài và ghi nhớ cách giải, những bài tập giáo viên đưa ra nhất định không thể hoàn thành hết, chỉ có thể chép bài của những bạn xung quanh. Các bạn ấy đều cười nhạo Thẩm Viễn Triết học theo La Kì Kì, đang dần sa đọa.

Buổi tối, khi không về nhà cùng Trương Tuấn, tôi sẽ đi cùng Thẩm Viễn Triết, hỏi cậu ấy về những bài tập đã làm, hỏi đi hỏi lại, hỏi vì sao cậu phải làm như vậy.

Năm đến bảy ngày, là thời gian hình thành trí nhớ, sau này, có thể cam đoan vấn đề đó đã được nhớ kỹ trong đầu. Lặp lại hỏi vì sao, là vì để cậu hiểu được vấn đề, trọng điểm không phải giải bài tập, mà là vì sao lại giải như vậy.

Khi tôi và Thẩm Viễn Triết về nhà cùng nhau, tôi muốn chào Trương Tuấn một câu, nhưng lại phát hiện anh ấy không để ý đến tôi, mà lại vô cùng thân mật ở bên Quan Hà, tối nào cũng đưa Quan Hà về nhà.

Tôi giận dỗi trong một thời gian, cái gì cũng không muốn nói, chuyên tâm phụ đạo cho Thẩm Viễn Triết.

Một buổi tối, tôi hỏi Thẩm Viễn Triết xong, trong lòng vô cùng phiền muộn, liền ngồi bên bàn đánh bóng nói chuyện phiếm với Thẩm Viễn Triết.

Vội vàng học tập, không xác định tương lai, Trương Tuấn quá hấp dẫn người khác, áp lực khi ở bên Trương Tuấn, còn có Quan Hà xinh đẹp ưu tú… Nhiều gánh nặng làm cho tôi không chịu nổi, lần đầu tiên, tôi nói ra hết toàn bộ ghen tị với Quan Hà.

Tôi nói với Thẩm Viễn Triết, Quan Hà cũng là bạn của tôi, nhưng tôi vẫn ghen tị với cô ấy, bình thường còn có thể khắc chế, nhưng chỉ cần dính dáng đến Trương Tuấn, tôi sẽ không khống chế được. Đôi khi nhìn thấy cô ấy và Trương Tuấn đùa giỡn trong giờ ra chơi, tâm trạng tôi lại xuống dốc, ghen tị, bi quan, uể oải, rất nhiều loại cảm xúc cùng xuất hiện.

Thẩm Viễn Triết hỏi tôi: “Cậu đã từng nói với Trương Tuấn chưa?”

“Tớ sẽ không nói với anh ấy.” Bởi vì tôi thích anh, tôi không muốn một mặt xấu xí như vậy của mình lộ ra trước mặt anh.

“Cậu không cần tự trách mình như vậy, ghen tị là cảm xúc rất bình thường, chẳng qua đối tượng là bạn tốt của cậu, nhưng cậu cũng không làm chuyện gì tổn thương đến Quan Hà.”

Khi nói chuyện cùng Thẩm Viễn Triết, tâm tình của tôi cũng dần khá hơn một chút.

Chắc rằng đây là lần đầu tiên Thẩm Viễn Triết gặp được một nữ sinh thẳng thắn như vậy, nên cậu rất ngạc nhiên hỏi tôi: “Sao cậu lại tin tưởng tớ như vậy? Còn nữa, vì sao cậu lại giúp tớ? Từ khi học lớp 10, tớ đã cảm thấy cậu luôn giúp tớ, dù là đề nghị gì của tớ, cậu đều cố gắng giúp đỡ. Cậu là người thoải mái, cởi mở, hiền hoà, nhưng thực ra rất cố chấp quật cường, rất hướng nội, rất nhạy cảm, cậu làm cho người khác cảm thấy cậu là người rất dễ gần, nhưng thực ra, không có mấy người có thể thật sự trở thành bạn của cậu.”

Tôi cười lắc đầu: “Cậu không nhớ thật à? Hồi cấp Hai chúng ta đã từng nói chuyện với nhau rồi.”

Cậu cau mày suy nghĩ, vô cùng khẳng định nói: “Không nhớ, nếu chúng ta đã từng nói chuyện, nhất định tớ sẽ không quên.”

“Đừng nói chắc chắn như vậy, cậu nghĩ lại xem!”

“Tớ từng nghe nói đến tên cậu, biết cậu thông minh nhanh nhẹn, diễn thuyết tốt, biện luận tốt, giành được giải thưởng của thành phố, còn được lên truyền hình, là một người nổi tiếng trong khối, nhưng chúng ta chưa bao giờ nói chuyện với nhau.”

Tôi cười ha ha: “Người nổi tiếng à? Có phải ý cậu là tiếng xấu lan xa không?”

Thẩm Viễn Triết vẫn đang vất vả nghĩ ngợi: “Tớ thật sự không nhớ chúng ta đã từng nói chuyện.”

Tôi nhắc nhở cậu ấy: “Lần đầu tiên là trong phòng học lớp 7-1, có một cô gái úp mặt xuống bàn khóc.”

Cậu vẫn không nhớ ra, tôi mỉm cười nói: “Lúc ấy tớ bị thầy chậu châu báu phạt ngồi sau đống rác cuối lớp, bực tức khó chịu nên gục xuống bàn khóc, lúc đó chắc cậu đến lớp 7-2 gặp em gái, nghe thấy tiếng khóc liền đi vào, rất kiên nhẫn an ủi tớ, nói chuyện với tớ, nói gần bốn mươi phút, biết tớ đã nín khóc, cậu mới rời đi.”

“Hồi nhỏ tớ từng bị bệnh nặng nên đi học muộn, lớn tuổi hơn các bạn khác, từ nhỏ đã muốn làm người anh cả ‘xen vào việc của người khác’, nhưng tớ vẫn không nhớ đã từng nói chuyện với cậu.” Cậu ấy đã tin lời tôi nói, có điều vẫn không thể nhớ ra hình ảnh của tôi trong đầu, tôi và vô số những người cậu đã từng an ủi bị đặt vào cùng một chỗ, không để lại dấu ấn đặc biệt nào trong đầu cậu. Cậu rất ngạc nhiên: “Không ngờ chúng ta đã từng nói chuyện với nhau.”

Tôi cũng cảm thấy rất kỳ diệu. Cùng một thời gian, cùng một không gian, nhưng hai người trải qua chuyện đó đã có trí nhớ hoàn toàn khác nhau, một người nhớ rõ ràng, một người lại không nhớ gì cả.

Tôi nói: “Đối với cậu, ngày đó chỉ là nói mấy câu với một người xa lạ mà thôi, không nhớ cũng rất bình thường, nhưng đối với tớ, đó chính là tia nắng mặt trời bừng lên trong thế giới u ám, cho dù chúng ta không học cùng lớp, không trở thành bạn, tớ cũng mãi mãi nhớ cậu, cảm ơn cậu.”

Cậu nói: “Cậu nghĩ về tớ tốt quá.”

“Tớ có sao?”

“Tớ là người tham vọng, thực dụng, toan tính thiệt hơn.”

“Nhìn ra được.”

Cậu im lặng một lúc, mới nói: “Tớ làm việc cũng không quang minh lỗi lạc.

“Cậu nói đến chuyện tranh chức chủ tịch hội học sinh? Vốn là chuyện vô độc bất trượng phu [1]. Từ hồi lớp 9, tớ đã nhìn ra cậu không phải là người ‘lương thiện trong sáng như ánh mặt trời’ ” . Giống như một người bạn thân thiết, tôi vỗ vỗ vai cậu ấy, cười nói: “Từ trước đến giờ thế giới của tớ vốn không phân biệt trắng đen, tớ chỉ biết ai tốt với tớ, tớ sẽ tốt với người đó, cậu cũng đừng làm như đang lừa gạt tình cảm của tớ.”

[1] Vô độc bất trượng phu: không độc ác, nhẫn tâm, lạnh lùng, quyết đoán… thì không phải kẻ trượng phu.

Thẩm Viễn Triết giúp tôi nâng cái kính bị hạ xuống mũi, lần đầu tiên, tôi có cảm giác chúng tôi là bạn.

Tan học ngày hôm sau, tôi đi tìm Trương Tuấn, muốn nói với anh tôi có thêm một người bạn —— Thẩm Viễn Triết. Tôi ngại đứng chờ ở cửa lớp anh, nên đứng đợi ở góc rẽ xuống cầu thang. Nhưng mãi đến khi các bạn trong lớp đã ra về gần hết, Trương Tuấn vẫn không đi ra. Tôi đi đến lớp họ nhìn, thấy Trương Tuấn ngồi ở dãy bàn bên trái, Quan Hà đứng bên cạnh Trương Tuấn, dựa lưng vào cửa sổ, hai người đang thấp giọng trò chuyện. Lúc ấy, gần như tất cả các đèn trong phòng đều đã tắt, chỉ để lại chiếc đèn trên bục giảng. Quanh Trương Tuấn và Quan Hà, ánh sáng vô cùng mờ mịt, Quan Hà có vẻ u sầu, vẻ mặt Trương Tuấn lại dịu dàng, dưới ánh đèn mờ mờ làm động lòng người.

Tôi đứng ở chỗ tối ngoài lớp học, yên lặng nhìn họ rất lâu, ngóng trông Trương Tuấn có thể phát hiện ra tôi, nhưng không có chuyện gì xảy ra hết, tầm mắt Trương Tuấn thậm chí còn không dời khỏi khuôn mặt Quan Hà.

Tôi xoay người, chậm rãi đi ra hành lang.

Hai ngày sau đó, tôi vẫn không để ý đến Trương Tuấn, anh cũng không xuất hiện trước mặt tôi, tuy nhiên, mỗi ngày tan học không ngại đường xa mà đưa Quan Hà về nhà.

Sáng thứ sáu, tập xong bài thể dục tập thể, lúc đi vào khu lớp học, thấy Trương Tuấn đang đi cùng đám bạn, nói nói cười cười chuyện gì đó.

Nhìn thấy tôi, Cổ công tử nói: “Ôi, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền, Trương Tuấn, nhanh đến xin chỉ thị của công chúa điện hạ nhà cậu đi.”

Tôi lạnh lùng nhìn anh một cái, không để ý đến anh, lập tức bước đi.

“Kì Kì, Kì Kì.”

Trương Tuấn liên tiếp gọi hai tiếng, tôi cũng không quay đầu, những tiếng cười đùa đằng sau lập tức tẻ ngắt.

Tôi vốn tưởng buổi trưa anh sẽ đến tìm tôi, nhưng anh chẳng những không đến tìm tôi, mà còn ở chung một chỗ với Quan Hà, không ngừng nói chuyện với cô ấy.

Buổi chiều, Thẩm Viễn Triết hỏi tôi: “Tớ có hai vé xem phim, cậu có đi cùng không?”

Tôi đang giận dỗi nên lập tức đồng ý, để cho Trương Tuấn đi mà nói chuyện với Quan Hà của anh!

Rạp chiếu phim rất đông người, chúng tôi chỉ có thể ngồi ở góc tối bên cạnh, là phim “Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài” Ngô Kỳ Long và Dương Thái Ni đóng, đoạn đầu phim tôi cười nghiêng cười ngả, cười suýt thì vỡ bụng, nhưng những chi tiết đau buồn lại ở đằng sau, cảm thấy lòng tràn đầy bi thương, cố nén mãi, cuối cùng cũng không nhịn được, bắt đầu khóc to.

Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài mà hai bạn ấy đang xem là bản điện ảnh năm 1994. Đây là link xem phim, thuyết minh tiếng Việt.

http://www.youtube.com/watch?v=zMjj4chtVxI

Thẩm Viễn Triết đưa khăn giấy cho tôi, tôi vừa lau nước mắt vừa lau nước mũi, không để ý hình tượng òa khóc nức nở.

Hết phim, tôi vẫn không ngừng chảy nước mắt, thật ra, tôi cũng không biết mình khóc cái gì nữa, cũng chỉ là phim thôi mà, nhưng trong lòng cảm thấy ấm ức lắm. Thẩm Viễn Triết không dám nói lời nào, đành phải lặng lẽ ngồi một bên.

“La Kì Kì, Trương Tuấn ở đằng kia.”

Thẩm Viễn Triết đột nhiên kéo tôi, hai mắt tôi còn ướt nước mắt ngẩng đầu lên, thấy biểu tình quỷ dị của Chân công tử, Cổ công tử, sắc mặt Trương Tuấn xanh mét. Trong mắt anh có đau buồn vì bị tổn thương, bối rối bực tức không biết làm sao.

Tôi đứng lên, kinh ngạc hỏi: “Sao anh cũng đến xem phim?”

Thẩm Viễn Triết cười chào hỏi: “Trương Tuấn.

Giận dữ trên mặt Trương Tuấn biến mất, cười hì hì đi về phía Thẩm Viễn Triết, bộ dáng như đang chào hỏi, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền thấy một tay Trương Tuấn đè nặng bả vai Thẩm Viễn Triết, một tay đấm mạnh vào bụng Thẩm Viễn Triết, Thẩm Viễn Triết chống lại theo bản năng, nhưng Trương Tuấn từ nhỏ đã đánh đấm rất khá, cậu ấy sao có thể là đối thủ của Trương Tuấn. Trương Tuấn đấm hai ba quả đã khiến Thẩm Viễn Triết nghiêng ngả, trên mặt Thẩm Viễn Triết toàn là máu, Trương Tuấn còn muốn nhấc chân đá. Miệng anh vẫn tươi cười, nhưng trong mắt vô cùng tàn nhẫn, vào giây phút đó, tôi sợ không phải Thẩm Viễn Triết đang bị thương, mà là nếu Trương Tuấn đánh Thẩm Viễn Triết bị thương nặng, thì quỹ đạo cuộc sống yên bình anh vất vả mới có được này sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Tôi sợ hãi hét lên: “Trương Tuấn! Dừng tay!”

Tiếng hét rõ nét vang vọng trong rạp chiếu phim trống rỗng, Trương Tuấn dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nghênh ngang mà đi.

Đám Chân công tử trừng mắt kinh bỉ nhìn tôi, rồi cũng đuổi theo Trương Tuấn.

Tôi không ngừng nói với Thẩm Viễn Triết: “Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, tớ đưa cậu đến bệnh viện.”

Thẩm Viễn Triết chống tay vào ghế dựa, lắc lư đứng lên: “Không có gì, chỉ chảy máu mũi, xước tí da mà thôi, chắc Trương Tuấn hiểu lầm, cậu đi giải thích với cậu ấy đi.”

Tôi không nói gì, tôi giải thích với anh? Vì sao? Vì tôi không nói với anh lời nào đã chạy đi xem phim? Anh không phải đại ca xã hội đen, tôi cũng không phải con chim hoàng yến anh nuôi dưỡng trong lồng.

Buổi tối, tôi nằm trên giường lăn đi lăn lại vẫn không ngủ được, khi thấy thương tâm, khi thấy buồn bực.

Lúc tôi đang trằn trọc không yên, nghe thấy dưới tầng có đám người uống say đang nói chuyện ầm ĩ, giọng nói lại rất quen thuộc.

Tôi bật dậy, vén một góc rèm cửa sổ nhìn xuống, dưới ánh đèn đường mờ mờ, quả nhiên là đám Trương Tuấn, một đám đều uống say khướt.

Họ vừa uống rượu, vừa nhìn lên cửa sổ phòng tôi hát vang bài ”Vong tình thủy” của Lưu Đức Hoa: “Thời niên thiếu đã từng theo đuổi giấc mộng, một lòng thầm mong được bay xa, đi khắp nghìn núi muôn sông, một đường đã đi không thể quay trởbỗng dưng quay đầu thấy tình đã xa, bóng người đã ở nơi chân trời, mới hiểu được trong yêu hận tình cừu, thương nhất, đau nhất chính là hối hận, nếu em chưa từng tan nát trái tim, em sẽ không hiểu được nỗi bi thương này của anh. Khi trong mắt anh còn vương giọt lệ, đừng hỏi anh là vì ai, hãy để anh quên đi tất cả, ah, cho anh một chén vong tình thủy…”

Vong tình thủy:

http://www.youtube.com/watch?v=WbaDEns-YTM

Nếu, năm đó tôi hai mươi bảy tuổi, có lẽ tôi sẽ chạy xuống tầng, ôm chặt lấy anh, tự tôn, kiêu ngạo của tôi đều không quan trọng, nhưng, năm đó tôi chỉ mới mười bảy tuổi, vì thế tôi chỉ có thể nép mình sau rèm cửa sổ, vừa nghe anh hát, vừa sợ bố mẹ bị đánh thức.

Họ hát xong, vẫn không chịu rời đi, tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền đến.

“Gọi cô ấy xuống, gọi cô ấy xuống.”

“Để cô ấy nói rõ ràng.”

Tôi sợ hãi, tim đập loạn như sắp nhảy ra ngoài, sợ họ uống say, ca hát rồi lại gọi ầm tên tôi, nhưng cũng còn may mắn, họ đi về phía cột điện đập vỡ vài chai bia, dựa vào nhau, vừa hát to bài “Vong tình thủy”, vừa xiêu vẹo bước đi.

Lúc nãy anh đứng đó chưa đi, tôi lo lắng không ngừng cầu nguyện anh mau chóng rời đi, nhưng khi anh đi rồi, tôi lại thấy phiền muộn buồn rầu nói không nên lời. Có lẽ ở một nơi sáng suốt trong lòng, tôi cũng hiểu được, chúng tôi đã bỏ lỡ cơ hội từ bỏ kiêu ngạo, mở rộng lòng mình.

Tiểu Dương: Dịch hết bài hát Vong tình thủy: (nghĩa là nước quên đi tình yêu).

Thời niên thiếu đã từng theo đuổi giấc mộng

một lòng thầm mong được bay xa

đi khắp nghìn núi muôn sông

một đường đã đi không thể quay trở lại

bỗng dưng quay đầu thấy tình đã xa

bóng người đã ở nơi chân trời

mới hiểu được trong yêu hận tình cừu

thương nhất, đau nhất chính là hối hận

nếu em chưa từng tan nát trái tim

em sẽ không hiểu được nỗi bi thương này của anh

khi trong mắt anh còn vương giọt lệ

đừng hỏi anh là vì ai

hãy để anh quên đi tất cả

ah, cho anh một chén vong tình thủy

đổi lấy một đêm không rơi lệ

tất cả chân tâm chân ý

mặc cho gió thổi mưa bay

nỗi lực yêu em không được hồi đáp

cho anh một chén vong tình thủy

đổi lấy một đời không bi thương

cho dù anh có uống say

cho dù tim anh có tan nát

cũng sẽ không thấy anh rơi lệ nữa.

Sáng hôm sau, khi cả nhà đang ăn sáng, bố mẹ tôi vừa ăn cơm, vừa trách mấy tên lưu manh tối qua uống rượu say làm loạn, tôi nghe nghe, xì một tiếng rồi lại bật cười.

Vội vàng ăn sáng xong, tôi liền trốn vào phòng ngủ gọi điện thoại cho Trương Tuấn, người nhận điện thoại là cô giúp việc ở nhà anh, vừa nghe thấy giọng tôi đã bảo: “Trương Tuấn còn đang ngủ, để cô gọi cho cháu.”

Không giống như, cho dù đang ngủ, anh cũng nhanh chóng cầm lấy điện thoại, rất lâu sau, giọng anh mới vang lên ở đầu dây bên kia: “Em có chuyện gì?”

Giọng điệu rất lạnh lùng, khiến tôi thật muốn cúp điện thoại, nhưng vẫn nói: “Em… em không có chuyện gì.”

“Không có gì à, vậy anh ngủ tiếp đây.”

Anh nói xong, cũng không cúp điện thoại, tôi lấy giọng nói: “Vậy anh ngủ đi!” Lập tức cúp điện thoại.

Trong lòng âm thầm thề, sau này sẽ không bao giờ chủ động gọi điện thoại cho anh nữa, nhưng tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi lập tức nhấc máy, mang theo một lòng chờ đợi: “A lô?”

“Là anh.”

“Ừm.”

Tôi không nói lời nào, nhưng cũng không cúp điện thoại.

Anh trầm mặc một lúc, hỏi: “Có phải em thích Thẩm Viễn Triết không?”

“Cái gì? Đương nhiên không phải rồi!”

“Vậy em có biết cậu ta thích em không?”

“Mặc kệ ai truyền lời đồn, đó đều là giả!”

“Việc này còn cần người khác đồn thổi sao? Lúc ở trại hè, anh đã nhìn ra cậu ta thích em, em cũng thân thiết với cậu ta, vì thế anh mới ở cùng phòng với cậu ta để còn tiện chú ý canh trừng.”

Chả trách mà tôi cảm thấy quái lạ, lúc ấy Trương Tuấn và Thẩm Viễn Triết rất thân, đi đâu cũng đi cùng nhau, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh và Thẩm Viễn Triết lại trở thành bạn bè quen biết sơ sơ.

“Chắc là anh đa tâm rồi, Thẩm Viễn Triết đối xử với ai cũng tốt, một nửa là cậu ấy có lòng, một nửa là tự nhiên, không phải chỉ riêng mình em mới vậy đâu…”

Trương Tuấn không kiên nhẫn ngắt lời tôi: “Anh hỏi em, bây giờ có phải em ngồi cùng bàn với cậu ta không?”

“Đúng.”

“Có phải tan học em đi cậu ta không?”

“Đúng.”

“Những chuyện đó anh đều nhịn, ngày cuối tuần, trước mặt đám bạn của anh em từ chối anh, lại chạy đi xem phim cùng cậu ta, em coi anh là gì?”

Đó là vì anh và Quan Hà đi đi về về cùng nhau, em mới dỗi rồi đồng ý đi chơi cùng Thẩm Viễn Triết.

Anh hỏi: “Rốt cuộc em có thích anh không?”

“Anh cảm thấy thế nào?” Bây giờ anh còn muốn hỏi tôi vấn đề này, tôi rất tức giận, nếu không thích anh, sao tôi lại phiền não nhiều như vậy chứ?

Anh nói: “Anh cho em hai lựa chọn, hoặc là anh, hoặc là Thẩm Viễn Triết. Em chọn Thẩm Viễn Triết hay chọn anh?”

Tôi bực bội: “Thẩm Viễn Triết là bạn của em, anh là bạn trai của em, một bên là tình bạn, một bên là tình yêu, hai người căn bản không có xung đột gì. Nếu em bảo anh chọn em và Chân công tử, anh có thấy vui không?”

“Em kết bạn với ai cũng được, nhưng không thể làm bạn với tên Thẩm Viễn Triết đó, con mẹ nó, nó biết rõ em có bạn trai, mà còn rủ em đi ra ngoài xem phim, nó đang nghĩ cái quái gì thế, đừng tưởng anh không biết! Dám qua mặt với anh à, còn non lắm! Nếu trong lòng em còn có anh, thì lập tức đổi chỗ ngồi, không được ngồi cùng bàn với Thẩm Viễn Triết nữa, không được đi về nhà cùng nó, cũng không được nói chuyện với nó!”

Tôi không nói nên lời, Trương Tuấn nói: “Cuối tuần này anh không liên lạc với em nữa, chúng ta đều cẩn thận suy nghĩ, nếu thứ hai, em còn tiếp tục ngồi cùng bàn với Thẩm Viễn Triết, anh sẽ hiểu.” Anh nói xong, phanh một tiếng cúp điện thoại.

Thứ hai, tôi tiếp tục ngồi cùng bàn với Thẩm Viễn Triết.

Sắp có bài kiểm tra hóa rồi, bài thi lần này rất quan trọng với Thẩm Viễn Triết, tôi phải làm cho cậu ấy tin tưởng vào bản thân, không có niềm tin mà lại liều mạng nỗ lực ở trường cấp Ba này, có thể cậu sẽ bị đào thải hoàn toàn.

Trương Tuấn không hề để ý đến tôi, cho dù đi sát qua nhau ở hành lang, anh cũng không liếc nhìn tôi lấy một cái.

Nhiều lần, tôi muốn đi tìm anh, muốn giải thích rõ ràng với anh, anh đã hiểu lầm Thẩm Viễn Triết rồi, nhưng lại luôn thấy anh và Quan Hà ở một chỗ, hơn nữa còn có thêm cô nàng Hoàng Vi như âm hồn không tiêu tan kia, tôi liền thấy mỏi mệt không muốn nói gì, không muốn làm gì cả, nếu có tôi hay không anh đều vui vẻ thoải mái, vậy tôi cũng không cần cố gắng ép buộc mình đứng trước mặt anh.

Thứ năm, có bài kiểm tra hóa, Thẩm Viễn Triết làm không tệ, cậu nhìn tôi tỏ vẻ cảm ơn, tôi nói: “Bạn bè với nhau, không cần khách khí như vậy, sau này bài tập có chỗ nào không hiểu, cậu có thể hỏi tớ bất cứ lúc nào.”

Thứ sáu, tôi trở lại vị trí của mình, ngồi cùng chỗ với Lâm Y Nhiên, Dương Quân, tiếp tục quan hệ tam giác tốt đẹp của chúng tôi. Với việc tôi trở về, Dương Quân lại kéo ghế ngồi của tôi, làm cho tôi hôn đất một lần nữa, biểu đạt mình đang nhiệt liệt hoan nghênh tôi, Lâm Y Nhiên không chút khách khí hỏi tôi vì sao học hóa ngày càng tốt như vậy.

Tôi thật may mắn có được đối thủ như họ, cũng thật kiêu ngạo vì có họ làm bạn. Vì có họ, cạnh tranh vốn tàn khốc lại trở nên vô cùng thú vị và ấm áp.

Buổi chiều, sinh hoạt lớp xong là được tự do, một mình tôi ôm túi sách, chán nản bước đi.

Trước đây, tôi sẽ cùng Trương Tuấn bàn về kế hoạch buổi tối, tôi cũng sớm quen tiêu phí thời gian cùng anh. Trước đây rất muốn anh không bám lấy mình nhiều như vậy, nhưng bây giờ có cả đống thời gian rảnh rỗi, nhàm chán, lại đột nhiên phát hiện mình thật cô đơn, cả đầu đều là anh.

Tôi không muốn về nhà, đi đến bờ sông ngồi xuống, yên lặng nhìn nước sông ngẩn người.

Không biết giờ Trương Tuấn đang làm gì, nhưng dù làm gì, anh cũng sẽ không cô đơn.

Bỗng, một hòn đá ném xuống sông trước mặt tôi, nước bắn lên tung tóe, ướt cả mặt cả đầu tôi.

Tôi vừa lau mặt, vừa nghiêng đầu nhìn, Trương Tuấn cười hì hì đứng ở đầu cầu: “Buổi tối em làm gì? Anh đã có hai vé xem phim, chúng mình đi xem phim nhé!”

Tôi trừng mắt nhìn anh, sao anh có thể làm như không có việc gì thế, cứ như là chưa xảy ra chuyện gì ấy? Cả tuần nay tôi dày vò trong ngoài, anh có thông cảm chút nào không?

Tôi xoay đầu lại, hoàn toàn không để ý đến anh.

Anh tiếp tục ném đá, bọt nước không ngừng bắn lên tung tóe, tóc và cả người cũng ướt hết, tôi giận dỗi không thèm phản ứng, ngồi im không nhúc nhích nhìn xa xa.

Anh vừa ném hòn đá, vừa cợt nhả nói: “Rốt cuộc em có đi không? Nếu em không đi, anh cứ ném xuống đấy, đá ở đây vô cùng vô tận đó.”

Tôi vẫn ngồi như tảng đá, kiên quyết không để ý tới anh.

Đột nhiên, không thấy hòn đá nào bay tới, bọt nước trước mắt cũng chẳng còn, tiếng của anh cũng bay biến, không gian trở nên yên tĩnh đáng sợ, chỉ còn lại tiếng nước ào ào.

Tôi bắt đầu hoảng hốt, nhưng vẫn không chịu quay đầu.

Thời gian càng ngày càng dài, lòng tôi không chỉ có hoảng hốt nữa, mà còn có sợ hãi, anh còn ở đây không? Chẳng lẽ anh lại tức giận? Chẳng lẽ anh lại đi rồi?

Cuối cùng, tôi không nhịn được, quay đầu.

Hoàng hôn ngày hè đã sớm nhuộm đỏ cây cầu nhỏ, gió đêm thổi bay qua mọi vật, tay áo anh cũng đang bay bay, anh đứng dựa vào thành cầu. Tất cả đều đẹp như tranh, nhưng nụ cười giảo hoạt của anh thật không hòa hợp chút nào, vì quỷ kế của mình đã thực hiện được mà đắc ý: “Em vẫn quay đầu lại!”

Tôi tức giận đứng lên bước đi, anh vội vàng chạy xuống đuổi theo tôi: “Kì Kì, coi như anh sai rồi, anh muốn giải thích với em.”

“Ngày đó là anh không đúng, anh không nên ra tay đánh người.”

“Anh cam đoan sau này không can thiệp vào chuyện em kết giao bạn bè nữa, cũng cam đoan không đánh người nữa.”

Tôi không nói lời nào, vẫn bước nhanh chân. Anh muốn cầm túi sách giúp tôi, tôi cũng không chịu cho anh cầm.

“Kì Kì, em thật sự muốn vì Thẩm Viễn Triết mà chia tay với anh sao?”

Tôi đi chậm lại, anh tận dụng cơ hội, lập tức kéo được túi sách của tôi, tôi không từ chối nữa, để mặc anh cầm.

Anh yên lòng, vừa cười, vừa nói: “Buổi tối, anh chờ em ở đầu cầu, mấy giờ em ăn tối xong? Hay là em nói dối mẹ một chút, đừng ăn ở nhà, chúng mình đến chợ đêm ăn.”

Tôi không nói nên lời. Tôi không thể giống anh động thất thường, lúc chiến tranh lạnh, lúc lại hòa hảo, thần kinh của tôi đúng là không thể điều chỉnh được.

“Kì Kì, đừng giận nữa, anh đã nói là coi như anh sai rồi mà, em nói gì đi!”

“Em phải ăn cơm tối ở nhà, nhưng sẽ ăn ít, đối phó với bố mẹ xong sẽ ra ngoài.”

Anh cười, búng tay một cái: “Kì Kì của anh đúng là rất thông minh!”

Trong lúc nói cười, hai người lại làm hòa như lúc ban đầu, ngọt ngọt ngào ngào.

Tôi nghĩ đây chỉ là một tranh chấp nhỏ thôi, sau khi làm hòa, tất cả sẽ trôi qua, nhưng lại không hiểu rằng, từ đầu đến cuối anh luôn nói rằng “coi như anh đã sai”. Vì anh thích, vì anh sợ mất đi, nên tạm thời từ bỏ tự tôn, nhưng tự tôn của con trai như súng đã lên đạn, có lẽ sẽ bị áp lực bên ngoài tạm thời áp chế, nhưng chung quy cũng có một ngày bắn đạn ra, hơn nữa còn bắn mạnh hơn cả lúc trước.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv