Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Quyển 2 - Chương 13: Nghi kỵ về tình yêu



Sau khi khai giảng học kỳ hai lớp 11, nhà trường phân thêm lớp khoa xã hội, các lớp ban đầu vẫn giữa nguyên, trở thành khoa tự nhiên, lớp mới mở là hai lớp khoa xã hội, lớp 11-10 và lớp 11-11, chuyển tất cả những học sinh có nguyện vọng theo học khoa xã hội vào hai lớp này.

Phân lớp xã hội, đối với tôi, Trương Tuấn và mấy người bạn tốt xung quanh đều không có ảnh hưởng gì, vì chúng tôi đều chọn khoa tự nhiên

Tôi và Trương Tuấn vẫn duy trì thỏa thuận từ học kỳ trước, cho nhau một ít không gian độc lập, mỗi ngày tan học không phải lúc nào cũng về cùng nhau, thỉnh thoảng vào ngày cuối tuần, tôi cũng có thể đi chơi cùng Lâm Y Nhiên, Dương Quân, Thẩm Viễn Triết.

Trương Tuấn rất thích đi chơi, nhảy, ca hát, chơi bóng, mọi thứ đều tinh thông, Hoàng Vi cũng biết chơi, anh ấy bắt đầu thường xuyên đi chơi cùng Hoàng Vi.

Ban đầu, tôi cũng không để ý, nhưng sau đó, Trương Tuấn còn thường xuyên đưa Hoàng Vi về nhà sau khi tan học, trong lòng tôi thấy có chút khó chịu.

Nhưng vào lúc đó, tôi rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến nỗi không muốn biểu hiện mình ghen tị, vì vậy, khi anh hỏi tôi: “Lúc anh không về nhà với em, em có để ý anh đi về cũng nữ sinh khác không?”

Tôi làm bộ như không ngại, cười: “Tại sao em phải để ý?”

Trương Tuấn thờ ơ nhún nhún vai, cười nói: “Không ngại là được.”

Vì bộ dáng thờ ơ của anh mà tôi tức giận, nhưng lại không biết anh cũng vì tôi không để ý mà tức giận.

Phải rất lâu sau, tôi mới hiểu được, trong tình cảm giữa chúng tôi, lo được lo mất không chỉ có tôi, mà còn cả anh nữa. Anh vốn vì tôi từ chối không muốn đưa về nhà, mà thất vọng, bây giờ tôi lại hoàn toàn không ngại anh ở cùng một chỗ với nữ sinh khác, anh không chỉ có thất vọng, mà còn bị tổn thương.

Tuy nhiên, tôi chẳng những không hiểu được tâm tư của anh, mà còn tức giận nữa, ngoài mặt làm bộ như không tức giận chút nào, lạnh lùng với anh. Rõ ràng là rất muốn gặp anh, mà lại chạy đi chơi cùng Dương Quân, Thẩm Viễn Triết, Lâm Y Nhiên.

Chân công tử, Đồng Vân Châu nhìn thấy tôi như vậy, cũng khuyên Trương Tuấn chia tay, nhưng Dương Quân, Lâm Y Nhiên nhìn thấy Trương Tuấn rõ ràng là bạn trai của tôi, lại đi chơi cùng nữ sinh khác, không hề để ý đến cảm nhận của tôi, cũng thấy bất mãn với anh.

Khó chịu trong lòng Trương Tuấn qua đi, lại nói với đám bạn, quyết định sẽ đối tốt với tôi, anh nghĩ chỉ cần mình tốt với tôi, tôi sẽ thật sự yêu anh, để ý đến anh.

Tôi vào lúc đó, hoàn toàn không biết tâm tình Trương Tuấn cũng thấp thỏm lo lắng, tôi chỉ biết là tôi đang tức giận, nhưng đột nhiên không đưa Hoàng Vi về nhà nữa, cũng không đi chơi một mình với Hoàng Vi nữa. Anh đối tốt với tôi như vậy, mà tôi cũng thích anh như vậy, hai người đương nhiên lại hòa hợp. Nhưng sự hòa hợp ấy, tuy rằng ngọt ngào, lại không thể giải quyết được vấn đề, đó chỉ là một bên nhượng bộ và hy sinh.

Tháng tư có sinh nhật của Trương Tuấn. Ngày đó, anh mời tất cả bạn bè trong trường và ngoài trường, ngồi chật cả ghế lô, Quan Hà nhìn vậy trợn mắt há hốc mồm, hỏi tôi: “Sao Trương Tuấn lại quen biết nhiều người như vậy?”

Tôi nói: “Người hay chi nhiều tiền thì bạn bè cũng nhiều.”

Quan Hà hỏi tôi: “Cậu chuẩn bị tặng Trương Tuấn quà gì vậy?”

“Chẳng lẽ tớ xuất hiện không phải món quà à, không phải là món quà tốt nhất sao?”

“Đừng có đùa, cậu thật sự không chuẩn bị gì?”

Tôi nhìn nhìn Trương Tuấn, thấy anh đang nói chuyện với người khác, không để ý bên này. Mở ra ba lô ra, cho Quan Hà xem, là một bình thủy tinh xinh đẹp, bên trong chứa chín mươi chín ngôi sao may mắn, đại diện cho thiên trường địa cửu. (thiên trường địa cửu: bền vững lâu dài, vĩnh hằng)

“Đẹp quá!” Cô ấy rướn người nhìn kỹ bình thủy tinh.

Tôi nói nhỏ bên tai Quan Hà: “Là tớ gấp đấy, mỗi một ngôi sao may mắn đều cất giấu một câu.”

Trong mắt Quan Hà có kinh hãi: “Tớ làm một chiếc chuông gió tặng sinh nhật Trương Tuấn, mất một tuần.”

Trong lòng tôi cảm khái, lòng kiêu ngạo của cô ấy còn mạnh hơn tôi, tôi là người điển hình “Thân giả thống, cừu giả khoái”, đối với người càng để ý, tôi càng kiêu ngạo, đối với người không thèm để ý, tôi càng thờ ơ vô lại, nhưng Quan Hà dù đối với ai, cũng kiêu ngạo rụt rè.

Thân giả thống, cừu giả khoái: người thân đau đớn, kẻ địch khoái trá.

Phần lớn những người ở đây tôi và Quan Hà đều không biết, chúng tôi cũng không có hứng thú làm quen, nên chỉ ngồi trong góc nói chuyện phiếm với nhau.

Trương Tuấn mang theo vài người đi về phía bàn chúng tôi: “Kì Kì, còn nhớ không?”

Mọi người đều sửng sốt, hét rầm lêm, đúng là bạn hồi tiểu học. Mấy năm nay, vì muốn quên đi khoảng thời gian không thoải mái đó, gần như tôi hoàn toàn không liên lạc với bạn hồi tiểu học. Sau hơn bốn năm gặp lại nhau, có lẽ bởi vì bây giờ tôi rất khá, cảm thấy tự tin hơn, nên bắt đầu trở nên thong dong, thậm chí còn có niềm vui sướng khi chia tay lâu ngày gặp lại.

Một số bạn đã tốt nghiệp trường kỹ thuật, đã đi làm ở đơn vị thực tập, có bạn tự kinh doanh, có nữ sinh đã đính hôn, còn có mấy bạn cũng đang học trung học giống chúng tôi. Vài năm không gặp, bạn cùng lớp lại được gặp nhau trong một phòng, nhưng quỹ đạo cuộc sống đã hoàn toàn khác nhau.

Mọi người ngồi cùng một chỗ, vội vàng trao đổi tin tức về đám bạn, rất nhiều cái tên bị mọi người nhắc tới, họ đều có vẻ rất quen thuộc, còn tôi lại phải nhớ lại một chút.

Khi họ nhắc tới tên Chu Vân, nói cô ấy đang học ở trường trung học thực nghiệm, lòng tôi không thể khống chế, cảm thấy hơi bực tức, nhưng vẫn duy trì nụ cười, như sợ họ sẽ nhắc tới chuyện gì đó, tuy biết rõ chuyện về chiếc bút máy đắt tiền đã qua từ lâu rồi, nhưng những phiền não khi trưởng thành, có cả chuyện cây bút máy của Chu Vân.

(Ở phần I-Chương 3.1, Kì Kì bị cô giáo Triệu đổ oan là lấy trộm bút máy của Chu Vân.)

Nhóm bạn cùng trao đổi những tin đồn mà mình biết, bắt đầu tán gẫu về những chuyện thú vị hồi tiểu học, trêu ghẹo cậu bạn Cao Phi lúc xem phim “Mẹ lại yêu tôi một lần nữa” [1], còn khóc thê thảm hơn cả nữ sinh, nước mắt ướt sũng cả khăn quàng đỏ, Cao Phi không chịu thừa nhận, phản bác mạnh mẽ, nhưng đã bị mọi người nhất trí trấn áp.

[1] Phim Mẹ lại yêu tôi một lần nữa, tên khác là My Beloved, bộ phim Đài Loan năm 1989. Kể về câu chuyện cảm động giữa một bà mẹ đơn thân và cậu con trai. Khi tác phẩm này được công chiếu tại Trung Quốc Đại lục hồi đầu thập niên 1990, phim đã lấy đi không ít nước mắt của khán giả.

Bạn gái Cao Phi trừng mắt nhìn cậu ta.

Mọi người vui sướng khi người khác gặp họa.

Mọi người vạch ra điểm yếu của nhau, nói ai năm đó thích ai, họ đều nói năm đó Trương Tuấn viết thư tình rất giỏ tất cả thư tình của họ đều là Trương Tuấn viết hộ, một bạn chỉ vào một người và Quan Hà nói: “Thư tình cậu ấy đưa cho Quan Hà chính là Trương Tuấn viết.” Một bạn khác lập tức chỉ vào Cao Phi nói với Quan Hà: “Thư tình cậu ta đưa cho cậu cũng là Trương Tuấn viết đấy.”

Bạn gái Cao Phi làm bộ tức giận, âm trầm nói với Cao Phi: “Em thấy em còn chưa hiểu đủ về anh, tối nay về nhất định phải nói chuyện cho rõ.”

Cao Phi lo sợ, vội vàng nói: “Khi đó gần như con trai cả lớp đều thích Quan Hà, mọi người đều viết thư tình cho cô ấy.” Sau đó chỉ vào mấy bạn nam nói, “Cậu nói xem, cậu có từng thích không? Còn cả cậu nữa! Tớ nhớ sau khi Quan Hà từ chối cậu, cậu còn trộm rượu của bố, bảo chúng ta cùng uống, cuối cùng bị bố cậu đánh cho một trận.” Lại chỉ vào Trương Tuấn, “Còn cậu nữa nhé, có từng hẹn Quan Hà đi chơi không? Bị Quan Hà từ chối, còn kiêu ngạo nói với bọn tớ “Không phải lão tử không tốt, mà là Quan Hà không có mắt!”

Quan Hà xấu hổ đỏ mặt, xua xua tay nói: “Làm ơn, đây toàn là những chuyện không đâu từ đời nào rồi, các cậu đừng nói nữa.”

Cao Phi vênh váo tự đắc chứng minh xong tất cả đám con trai ở đây đều từng thích Quan Hà, lại vui sướng quay sang nói với bạn gái: “Lúc đó mọi người chỉ là vô giúp vui, vốn không phải thật sự là nam thích nữ, nếu không làm sao bọn anh có thể thay phiên nhau đi hẹn Quan Hà? Mỗi người còn bỏ ra mười tệ, cược xem ai có thể hẹn được Quan Hà, tiền sẽ về tay người ấy.”

Bạn gái Cao Phi tò mò hỏi: “Ai hẹn được?”

“Quan Hà chính là đỉnh Everest, bọn anh còn chưa tới giữa sườn núi đã bỏ mình rồi!”

Mọi người đều cười ha ha.

Trương Tuấn nghiêng người ngồi cạnh tôi, một tay vòng qua lưng ghế dựa của tôi, một tay xoa đầu, nhìn tôi, mím môi cười.

Tôi vẫn duy trì nụ cười, nhưng trong lòng cũng thấy cay đắng, nếu đổi thành một cô gái khác, có lẽ tôi cũng không để ý, nhưng anh ấy là Trương Tuấn mà tôi yêu đến tự ti, cô ấy là Quan Hà mà tôi hâm mộ đến tự ti, ở trước mặt họ, tôi không thể dễ dàng tiêu tan sự tự ti của mình.

Dưới sự năn nỉ liên tục của Quan Hà, mọi người không nói đến cô ấy nữa, lại bắt đầu nói về tôi và Trương Tuấn, mồm năm miệng mười nói: “Mau khai ra một chút quá trình yêu đương, ai theo đuổi trước?

“Hai người các cậu trước giờ cũng không chơi thân, sao bây giờ lại ở cùng một chỗ?”

“Tớ vẫn tưởng chỉ là lời đồn, bây giờ mới tin là thật, giữ bí mật giỏi quá nhỉ, rốt cuộc các cậu là ai thích ai trước?”

Trương Tuấn liếc nhìn tôi một cái. Cười nói: “Đương nhiên là tớ thích cô ấy trước.”

Bạn gái Cao Phi hỏi tôi: “Nghe nói cậu đứng thứ nhất ở trường Nhất Trung, có thật không?” Tôi gật gật đầu, cô ấy hét ầm lêm, “A! Tớ được ngồi cùng với bạn đứng thứ nhất trường Nhất Trung! Sau này sẽ vào Thanh Hoa với Bắc Kinh đó.” Cô ấy vươn tay lấy một chiếc cốc thủy tinh dài, giả làm micro để trước mặt tôi: “Phỏng vấn một chút, từ trước đến giờ không nghe nói học sinh đứng đầu trường Nhất Trung cũng yêu đương, xin hỏi cậu thấy Trương Tuấn có ma lực gì vậy?”

Tôi mặt đỏ tai hồng, lắp bắp một lúc lâu, nói: “Tớ không phải học sinh giỏi.”

Cô ấy nói: “Làm ơn đi, đứng đầu khối mà còn không phải học sinh giỏi thì ai mới là học sinh giỏi chứ? Khiêm tốn quá độ chính là kiêu ngạo đó nhé!” Mọi người đều cười rộ lên, chỉ có Quan Hà, nụ cười ngày càng miễn cưỡng.

Bạn gái Cao Phi chuyển “Micro” về phía Trương Tuấn: “Xin hỏi có được bạn đứng đầu khối ở trường Nhất Trung trong tay có cảm giác gì? Có cảm thấy rất tự hào không?”

Tôi vô cùng xấu hổ, cố mỉm cười không nói gì. Vừa lúc ở bàn khác có người gọi Trương Tuấn, Trương Tuấn thừa dịp đứng lên: tớ qua đó một lúc, mọi người cứ chơi thoải mái đi.”

Khi mọi người đã đến đông đủ, bắt đầu vừa ăn cơm vừa hát karaoke. m thanh ở khách sạn không tốt lắm, hệ thống điều chỉnh âm thanh kém, không ít người hát rất chuyên chú, mà lại thấy rất khó nghe.

Các bạn tiểu học ồn ào muốn Quan Hà hát: “Đi đấu với họ, để cho họ biết thế nào gọi là ca hát.”

Quan Hà thoáng chậm lại một chút, cầm lấy micro.

Quan Hà chọn một bài hát cũ, “Phóng khoáng đi một chuyến” của Diệp Thiến Văn [2], vài năm trước đã nổi khắp trong nam ngoài bắc. Khi tiếng hát vang lên, mọi người vô thức đều im lặng.

[2] Còn có tên là Một đời thong thả

http://www.youtube.com/watch?v=PJ4LfBlG1oM

Đất trời mênh mông

Khách qua đường vội vã

Thủy triều lên rồi lại xuống

n ân tương oán sinh tử bạc đầu

Mấy ai có thể thấu hiểu?

Hồng trần cuồn cuộn ái tình mê muội

Lúc hợp rồi lúc tan

Nửa tỉnh nửa say

Ít ra trong mộng còn có anh chung bước

Em dùng tuổi xuân đánh cược vào tương lai

Anh dùng chân tình đổi lấy cuộc đời này

Năm tháng dần trôi chẳng hay biết nhân gian có đau thương

Sao không thong thả, tự tại mà tiến bước

Bài hát này có giai điệu dễ nhớ, nhưng thật ra cũng không dễ hát, vì hát ra được cảm giác ung dung tự tại, đòi hỏi phải có một giọng hát tốt. Giọng của Quan Hà cũng như khí chất của cô ấy, ngoài mềm trong cứng, hát bài này rất hợp. Thậm chí tôi còn thấy cô ấy hát hay hơn cả Diệp Thiến Văn.

Mọi người đều bị cô ấy cuốn hút, tập thể vỗ tay vì cô ấy.

Tôi dùng khóe mắt nhìn Trương Tuấn đang ngồi ở một bàn khác, anh nhìn Quan Hà, vẻ mặt có tâm sự.

Cảm xúc của mọi người càng ngày càng trào dâng, lại là bài hát cũ mà ai cũng thuộc, nên vừa vỗ tay vừa hát cùng Quan Hà, tôi không muốn khác loại, cũng vỗ tay cùng mọi người, chơi đùa cùng mọi người.

Quan Hà hát xong, mọi người đều hô to: “Lại hát một bài nữa, hát một bài nữa.”

Quan Hà cười buông micro, đi tới chỗ tôậu cũng hát một bài đi.”

Tôi tránh ra, kiên quyết không chịu. Đừng đùa! Vừa có châu ngọc, bây giờ tôi mà lên, không phải là Đông Thi chạy lại so sánh với Tây Thi sao?

Nước Việt thời Xuân Thu, có một cô gái tuyệt đẹp tên là Tây Thi, nhất cử nhất động của nàng đều vô cùng duyên dáng .

Mỗi lần đau ốm Tây Thi có thói quen lấy tay ôm ngực, đôi chân mày nhăn lại trông lại càng say đắm lòng người.

Thôn gần đó, có cô gái tên là Đông Thi, người xấu xí, cô ta biết chuyện liền tìm đến hòng bắt chước cử chỉ của Tây Thi. Đến khi thành thạo mới ra về. Một hôm Đông Thi giả ốm vừa nhăn mày vừa lấy tay ôm ngực.

Mấy chàng trai làng nghe tin vội vã đến thăm, Đông Thi ngày thường đã xấu nay trông càng tệ hơn, mấy chàng trai vội lảng ra xa và che miệng cười.

Có một bàn nghịch ngợm, sợ thiên hạ chưa đủ loạn, lập tức hùa theo: “La Kì Kì, La Kì Kì!”

Tôi nhìn Quan Hà xin giúp đỡ, hy vọng cô ấy có thể hiểu tôi không muốn “nổi bật” thế này. Lúc tham gia cuộc thi văn nghệ, luyện hát mấy tháng liền mà đứng trên đài tôi vẫn không hát nổi, huống chi là ngẫu hứng đứng lên biểu diễn thế này? Nhưng ngày thường cô ấy hiểu ý là vậy, mà hôm nay lại không hiểu tâm tư tôi chút nào, cũng ồn ào theo đám bạn.

Giữa tiếng ồn ào của họ, bất kể người có quen tôi hay không cũng biết người tên La Kì Kì là bạn gái của Trương Tuấn, lập tức gọi “La Kì Kì” lên hát. Tôi càng không ngừng từ chối, chối đi chối lại, đến nỗi ngay cả tôi cũng thấy mình già mồm lập dị ghê tởm, mọi người vẫn còn gọi tôi, nhất là con gái.

Tôi suy từ bụng ta ra bụng con gái, vô cùng hoài nghi họ đều có rắp tâm khác, chính là muốn nhìn tôi xấu mặt.

Rốt cuộc, tôi cũng bị kéo lên trước TV.

Hát cái gì chứ? Tôi thật sự không biết hát gì, tôi thích nghe những bài hát cũ cũ quanh co khúc khuỷu, tình cảm nhẹ nhàng, thích nghe những bản nhạc đồng quê của Mỹ, rất ít quan tâm đến những bài thịnh hành. Tôi càng luống cuống nghĩ ngợi, lại càng không nghĩ ra được bài gì, mọi người đều im lặng chờ tôi, không khí rất là cổ quái.

Thật tốt! Lần này đúng là đủ xấu mặt nhé! H tất cả đều là bạn bè của Trương Tuấn!

Tôi tự xưng là thiên hạ đệ nhất mặt dày mà cũng không chịu nổi nữa rồi, bắt đầu muốn tìm cái hố để chui xuống.

Đúng lúc xấu hổ vô cùng, Trương Tuấn cầm một chiếc micro khác, giơ lên, lớn tiếng hỏi: “Tớ mãnh liệt yêu cầu được hát cùng Kì Kì, ai có ý kiến? Ai có ý kiến?”

“Không có, không có! Ai dám có nào?” Đám bạn cười vang, không khí xấu hổ lập tức biến mất.

Trương Tuấn thấp giọng nói mấy câu với Chân công tử, cầm micro đi đến bên cạnh tôi, loa bắt đầu truyền ra giai điệu quen thuộc, là bài của Trương Học Hữu mà Trương Tuấn thường xuyên hát cho tôi nghe.

Không cầu mong gì, không kiếm tìm gì

Muốn đột phá thiên địa cầu đêm dài

Sau khi bôn ba có thể nhìn thấy em

Em có biết không?

Bình thường cũng phải bình thản cũng đúng

Thiên địa tự do nhưng lại cầu mong mặt trời mọc

Để có thể nhìn thấy em vào mỗi sáng sớm

Vậy đã là rất tốt rồi

Khi tất cả những gì quanh anh chỉ thoảng qua như làn gió, là lúc em cho anh tìm được bến bờ

Không muốn rời đi chỉ nguyện giữ cho tình cảm mãi không héo rũ

Mỗi một ngày, mỗi một ngày trôi qua tựa như người say

Luôn muốn yêu em nhiều thêm chút nữa

Anh phát hiện mình thích nhất khi được viết cùng em

Những đêm sau này

Mỗi ngày trôi qua tình cảm lại càng thêm sâu đậm

Yêu em nhiều hơn

Anh thích mình sinh với em

Sao phải e ngại ngày mai gió to đường gập ghềnh

Danh là gì tài là gì

Là hương vị của cuộc sống

Nhưng hàng ngày có thể nhìn thấy em

Như vậy mới là tốt đẹp nhất

Khi tất cả những gì quanh anh chỉ thoảng qua như làn gió, là lúc em cho anh tìm được bến bờ

Không muốn rời đi chỉ nguyện giữ cho tình cảm mãi không héo rũ

Mỗi một ngày, mỗi một ngày trôi qua tựa như người say

Luôn muốn yêu em nhiều thêm một chút

Bài hát trên: Mỗi ngày yêu em thêm một chút

http://www.youtube.com/watch?v=7Bo1Gk28G4Q

Nói là tôi và Trương Tuấn hợp xướng, nhưng thật ra, Trương Tuấn gần như hát đơn ca. Lúc đầu tôi còn hát vài câu theo anh, sau đó, thấy anh hát rất hay, tôi hoàn toàn là dư thừa, nên không hát nữa, chỉ nghe anh hát.

Anh đứng bên TV, không xem lời bài hát, mà chỉ nhìn tôi. Tôi càng không ngừng nháy mắt ra dấu, hy vọng anh có thể hiểu được một chút, dời tầm mắt đi, anh lại vẫn nhìn tôi, làm tôi vừa thẹn vừa giận.

Các bạn khác thấy vậy bắt đầu ồn ào vỗ tay, tôi chỉ có thể không để ý tới anh, quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, làm bộ như đang nghiên cứu ca từ.

Khi tiếng hát chấm dứt, rất nhiều nam sinh huýt sáo, giễu cợt Trương Tuấn: “Không thể được, bài này là Trương Tuấn hát, La Kì Kì phải hát một bài khác.”

Trương Tuấn nhìn họ cười, không để ý đến họ, đưa micro cho người khác, kéo tôi trở lại chỗ ngồi.

Các bạn tiểu học đều làm bộ run run, như là bị chúng tôi làm cho ghê t lắm, bạn gái Cao Phi răn dạy: “Anh thấy không ? Đây là tấm gương để anh học tập đó.”

Cao Phi giơ tay ra cho cô ấy xem: “Em thấy không? Toàn thân đều nổi da gà.”

Quan Hà liếc nhìn tôi và Trương Tuấn một cái, rồi lại chuyển đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình TV, làm như đang chuyên chú nghe người khác hát.

Gần mười giờ, mọi người hát bài “Chúc mừng sinh nhật” cho Trương Tuấn rồi cùng giải tán. Chắc vì còn bị ảnh hưởng bởi buổi tiệc lần trước, nên đám Chân công tử không yêu cầu tôi tặng quà cho Trương Tuấn, những người khác ồn ào, cũng bị họ trấn áp.

Tôi và đám Chân công tử giúp Trương Tuấn đem quà về nhà anh, chờ họ rời đi, tôi mới lấy quà sinh nhật chuẩn bị cho anh từ ba lô ra.

Trương Tuấn nhìn bình thủy tinh, bên trong chứa những ngôi sao may mắn đủ màu sắc, cao hứng hỏi: “Tất cả đều là chính tay em gấp?”

“Ừm.”

“Cảm ơn em.” Trương Tuấn đi vòng quanh phòng một lượt, mở cánh cửa kính của tủ sách ra, đặt bình thủy tinh vào trong đó, như vậy lúc anh nằm trên giường, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy

Tôi vui sướng vụng trộm cười. Tôi không nói với anh, mấy tháng trước, tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật rồi, mỗi ngày chỉ gấp một ngôi sao, mỗi một ngôi sao đều làm cẩn thận, hoàn mỹ nhất. Mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi đều ngồi trước bàn, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi, viết xuống tờ giấy rực rỡ màu sắc một câu muốn nói với anh, để mặt có chữ vào trong, gấp thành ngôi sao may mắn. Chỉ cần mở những ngôi sao ấy ra, là có thể nhìn thấy lời nói bên trong. Trong cái bình kia, cất giấu chín mươi chín lời tôi muốn nói với anh.

Bây giờ tôi chưa muốn nói với anh, tôi muốn chờ đến một ngày nào đó, cho anh một điều thật bất ngờ. Nghĩ đến biểu tình ngạc nhiên vui mừng của anh khi đó, tôi vừa chờ mong vừa hồi hộp.

Trương Tuấn đưa tôi về nhà, đi đến bờ sông, tôi nói: “Ngồi một lúc trên cầu, được không?”

Trương Tuấn luôn im lặng xuất thần, đột nhiên sửng sốt, mới nói: “Được.”

Ngoài những ngôi sao may mắn, tôi còn chuẩn bị cho anh ấy món quà sinh nhật thứ hai, tôi muốn ở đây, tại nơi mà chúng tôi từng cùng chơi đùa năm xưa, nói với anh rằng, khi ấy tôi đã thích anh rồi, mãi đến bây giờ và cả sau này nữa.

Trương Tuấn ngồi bên cạnh tôi, nhưng tâm tư lại không đặt lên người tôi. Anh chăm chú nhìn ánh sáng lấp lánh trên dòng sông, tựa như đang bận tâm suy nghĩ chuyện gì đó. Tối nay anh vẫn luôn có tâm sự, trực giác nói cho tôi biết, nó có liên quan đến những bạn hồi tiểu học.

Chẳng lẽ anh muốn thú nhận với tôi tình cảm của mình với Quan Hà?

Tôi nghĩ nghĩ, quyết định chờ anh nói trước đã, tôi sẽ nói sau.

Anh không nói lời nào, tôi cũng không hé răng. Anh kiếm vài hòn đá, quăng xuống dòng sông, chỉ nghe một tiếng lại một tiếng “Bùm”.

Một lúc lâu sau, anh mới hạ quyết tâm nói: “Kì Kì, anh muốn nói với em một chuyện.”

“Anh nói đi.”

“Em… em còn nhớ cô Triệu hồi tiểu học không?”

Tôi im lặng, không biết nên trả lời rằng mình vẫn nhớ rõ, hay đã quên rồi. Vào lúc ấy, tôi còn chưa thích anh, nếu nói nhớ rõ, vậy có nghĩa là tất cả sỉ nhục năm đó đều bày ra trước mặt người mình thích, chẳng phải là sỉ nhục càng thêm sỉ nhục sao.

Không biết nên trả lời thế nào, tôi liền quyết định đánh trống lảng: “Sao vậy? Sao đột nhiên lại nhắc tới cô ấy?”

Trương Tuấn lại trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Bút máy của Chu Vân là anh trộm, sau đó, thuận tay ném vào bãi cỏ hoang cạnh sân thể dục.”

Tôi nghĩ chính tai mình sẽ nghe được anh nói, anh từng thật sự thích Quan Hà, đó sẽ là chuyện tệ nhất của tối nay, nhưng không ngờ lại còn có chuyện tồi tệ hơn. Ngay cả mỉm cười một chút tôi cũng không làm được, chỉ có thể khiếp sợ nhìn anh.

“Cô Triệu thật ngốc, không hiểu rằng người biết trộm này trộm nọ, chỉ cần cam đảm cẩn thận, thì có thể mặt đối mặt, không cần cố ý ở lại trong lớp chờ thời cơ, lại còn lục soát nữa chứ! Nếu thật sự ham muốn cái gì đó, muốn trộm cũng sẽ trộm cây bút máy quý giá, sao phải trộm một cây bút đã dùng lâu phá nhiều…” Trong mắt anh có rất nhiều bức xúc, lại không biết nói thế nào cho tôi hiểu, chỉ có thể nói liên miên những lời này, nói đến nói đi, đến lúc không thể nói gì nữa, âm thanh đè nén trong c họng.

Trong bóng đêm yên tĩnh, trầm lặng lộ ra bất an khác thường.

“Kì Kì, xin lỗi!” Trương Tuấn cúi đầu, thấp giọng nói, như đang phải chịu đựng lỗi lầm, tự trách bản thân, ngay cả dũng khí nhìn tôi cũng không có.

Tôi đột nhiên ngẩng mặt lên, cười với anh: “Thật ra, em đã sớm đoán được là anh.”

“Hả?” Anh kinh ngạc ngẩng đầu, tự trách và khó chịu nặng nề trong mắt cũng phai nhạt đi một ít.

“Anh không biết hồi tiểu học mình bị mang tiếng xấu à? Đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, theo đuổi nữ sinh, trộm này nọ…”

Tôi cười hì hì nhìn anh, vừa nói vừa giơ ngón tay ra tính, “Chúng ta không có giao tình gì, tại sao anh lại đột nhiên đối tốt với em như vậy, chủ động đưa bài tập cho em chép; lúc đi học muộn, gánh tội thay em; lúc trời đổ mưa, cố ý lấy lòng em, chờ em tan học về cùng, còn nói cái gì mà phải bảo vệ em. Hừ! Khi không có chuyện gì tỏ ra ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp! Anh thật sự cho rằng em là kẻ ngốc à? Không thể nhìn ra manh mối sao?”

Anh xấu hổ nhìn tôi, tự trách và khó chịu nặng nề trong mắt bắt đầu chậm rãi tiêu tán: “Hóa ra lúc đó em đã biết? Thật ra rất nhiều lần muốn nói với em, nhưng lại không thể mở miệng được.”

Tôi cười hỏi: “Ngày tốt nghiệp tiểu học, có phải anh muốn nói với em chuyện này không?”

“Đúng vậy!” Anh bắt đầu tin tôi đã sớm biết chuyện, biểu tình trở nên thoải mái, “Có phải đoán ra là anh làm, nên em mới không để ý đến anh?”

“Đúng vậy! Thế anh cho là còn vì nguyên nhân gì?” Tôi đột nhiên phát hiện một khi đã bắt đầu nói dối, sẽ như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, bản thân mình hoàn toàn không thể khống chế được.

Anh thở hắt ra, tựa như tảng đá đè nặng trong lòng nhiều năm rốt cuộc cũng được gỡ bỏ: “Anh nghĩ em ghét bỏ anh, làm bạn với anh thật đáng xấu hổ, vì thế sau này anh rất không phục Hứa Tiểu Ba, anh ta tốt hơn anh ở điểm nào, không ngờ… Nhưng mà, em không hề biểu hiện ra chút gì cả, em biết không?”

“Sao lại không biểu hiện? Anh còn nhớ không? Sau cuộc thi toán, em đột nhiên chảy máu mũi, anh đưa giấy cho em, em đẩy tay anh ra không thèm nhận.”

Trương Tuấn suy nghĩ một chút, mới loáng thoáng nhớ lại: “Đúng vậy! Lúc ấy anh rất ngạc nhiên, tự nhiên em lại phản ứng mạnh như vậy!”

Anh nhìn tôi cười, có nhẹ nhõm và thoải mái, cho rằng tôi đã sớm trừng phạt mình từ nhiều năm rồi, tôi cũng mỉm cười.

Tôi làm ra vẻ đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nhìn đồng hồ: “Ấy! Hơn mười một giờ rồi, em phải về nhà đây.”

Anh vội đứng lên, đưa tôi về nhà.

Khi đến dưới tầng nhà tôi, tôi cười vẫy vẫy tay với anh: “Tạm biệt, mơ thấy giấc mơ đẹp nhé!”

Anh gọi: “Kì Kì.”

Tôi quay đầu nhìn anh, anh nói: “Tuy mọi chuyện đã qua rồi, nhưng anh vẫn muốn nói, xin lỗi em!”

Tôi cúi đầu, trong mắt có nước mắt, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng, nói: “Vâng, em biết.”

Tôi chạy lên tầng rất nhanh, vọt tới tầng ba, cũng đã không còn sức nữa. Trốn ở góc phòng, dựa người vào vách tường hành lang, ngồi trên mặt đất.

Trong bóng đêm, hai tay ôm chặt lấy mình, nước mắt rơi xuống không tiếng động. Tôi từng nghĩ đó là một khởi đầu vô cùng lãng mạn, thầm nghĩ rằng anh từng có chút tình cảm quý mến tôi, nhưng không thể ngờ rằng tất cả chỉ là quan hệ nhân quả.

Ngày hôm sau, Trương Tuấn gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi đi chơi, tôi nói: “Sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, hôm nay em muốn đi tìm Lâm Y Nhiên, hỏi cô ấy mấy vấn đề.”

Trương Tuấn biết tôi coi chuyện học tập là rất quan trọng, nên không chút nghi ngờ: “Vậy em đi đi, lúc nào về gọi điện cho anh nhé.” Hơn nữa còn vô cùng thông cảm nói, “Tuần này nếu em muốn chuyên tâm ôn tập, chúng mình có thể không gặp nhau, nhưng ngày nào cũng phải gọi điện cho anh.”

“Được.”

“Học tập đương nhiên quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn, em đừng để quá mệt mỏi.”

“Ừm.”

Tôi có thể cảm nhận được anh không nỡ buông điện thoại, nhưng lại làm như không hề biết gì, cuối cùng anh vẫn treo điện thoại.

Tôi không giận anh ấy, tôi cũng hoàn toàn hiểu được tất cả chỉ là ngẫu nhiên, chẳng phải anh muốn hãm hại tôi, đó chỉ là vận mệnh đang đùa cợt với tôi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cảm xúc trong lòng tôi ào ào chảy về, lại không muốn để anh nhìn ra, vì vậy chỉ có thể lựa chọn cách tạm thời không gặp nhau.

Đại khái vì cô chăm sóc Trương Tuấn có chuyện phải về nhà, Trương Tuấn không biết tự chăm sóc bản thân, hơn nữa còn phải bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ, nên Trương Tuấn vốn luôn khỏe mạnh như trâu đột nhiên lại bị cảm nặng, nhưng anh vẫn không nói cho tôi biết, mãi sau kỳ thi, tôi mới biết chuyện.

Lúc tôi đến thăm anh, thấy Hoàng Vi đã ở đó, đang hỏi han ân cần. Nếu đổi thành Quan Hà, tôi nhất định sẽ ghen, cũng không biểu hiện ra ngoài, nhất định sẽ ra vẻ hào phóng mỉm cười, nhưng đối với Hoàng Vi, tôi không có một chút cảm giác ghen nào, trầm mặc ngồi vào một bên, thờ ơ lạnh nhạt, ngược lại làm cho người ta cảm thấy tôi đang cực kỳ để ý.

Trương Tuấn thấy tôi đến, vô cùng cao hứng, càng không ngừng nói chuyện với tôi, thế nên chỉ vài phút sau Hoàng Vi đã chủ động ra về.

Tôi hỏi Trương Tuấn: “Sao anh không nói với em anh bị ốm? Lại nói cho Hoàng Vi biết?”

Trương Tuấn giễu cợt tôi: “La Kì Kì đang ghen, La Kì Kì đang ghen.”

Số lần em ghen nhiều lắm! Chẳng qua, lúc em thật sự ghen, anh cũng không biết, vì lúc em thật sự ghen, lại càng che giấu kỹ, tuyệt đối không để lộ ra ngoài.

Tôi cười nói: “Anh đừng có tự đề cao mình, không phải em ghen, mà em không thích cô ấy.”

“Em không quen cô ấy, chẳng lẽ không phải vì anh mà không thích cô ấy sao?”

“Nếu anh thích em, tự nhiên sẽ thích; nếu anh không thích em, sẽ tránh ra, có liên quan gì đến người khác? Chẳng lẽ em lại ghét tất cả những người thích anh à? Em ghét cô ấy bởi vì cô ấy biết rõ anh có bạn gái, chẳng những không kiêng kị, mà lại còn ra vẻ mờ ám, cô ấy như vậy vừa không tôn trọng người khác, lại càng không biết tôn trọng bản thân, chuyện như vậy một nữ sinh có tự tôn tự ái sẽ không làm, chính vì điểm đó nên em mới không thích cô ấy.”

Trương Tuấn có thói quen giang hồ, luôn luôn bảo vệ bạn bè, vội vàng biện giải giúp cô ấy: “Em hiểu lầm cô ấy rồi, cô ấy nhận anh làm anh trai, bọn anh chỉ là tình anh em thuần khiết, cô ấy thấy anh bị ốm nên muốn quan tâm một chút.”

Tôi cười lạnh, đúng là không hiểu biết, bây giờ cách nam sinh từ chối nữ sinh chính là nhận cô ấy làm em gái, mà nếu nữ sinh theo đuổi nam sinh, không dễ dàng tiếp cận sẽ nhận anh ta làm anh trai.

Tôi ra phòng bếp lấy nước cho Trương Tuấn, nhìn thấy một cái ấm đun nước bị cháy đến biến dạng: “Trương Tuấn, xảy ra chuyện gì với cái ấm này thế?”

Trương Tuấn nhìn TV, không quan tâm nói: “Tối hôm kia anh đun nước, mơ màng ngủ quên mất, nước bốc hơi hết nên cháy luôn cái ấm.”

“Đun nước mà anh còn ngủ, không sợ bị ngộ độc khí than à?”

“Hơn hai tiếng sau, anh bỗng tỉnh dậy, thấy trong phòng có mùi gì đó khác thường, tắt bếp kịp thời.”

Anh ấy nói thật hồn nhiên như không có chuyện gì, tôi nghe lại thấy mồ hôi lạnh toát ra toàn thân, người này đúng là không làm việc nhà bao giờ, cho nên không biết được tính nguy hiểm của chuyện ngộ độc khí than? Tôi nhớ rất rõ ngày đầu tiên mình học nấu cơm, mẹ tôi đã cường điệu nhắc lại nhiều lần phải để ý van bếp, nếu không sẽ nổ mạnh, sẽ trúng độc, sẽ chết người.

Tôi tắt TV, nghiêm túc nhìn anh, anh nghĩ xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, sợ tới mức ngơ ngác nhìn tôi, kết quả là tôi bắt đầu giảng giải kiến thức về ngộ độc khí CO cho anh nghe, cùng với các loại sự cố cháy nổ trong gia đình, anh vừa cười vừa gật đầu: “Nhớ kỹ rồi, cô bé nói nhiều!”

Chúng tôi chuyện trò cả ngày, tôi thấy cũng gần mười giờ, chuẩn bị về nhà.

Anh kéo tay tôi, không nói lời nào, ánh mắt nhìn tôi lại đáng thương buồn bã như chú hươu Bambi.

(Chú hươu Bambià nhân vật hoạt hình, chú ta ngốc ngốc, ngây thơ, ngơ ngác ^^)

Tôi nói: “Hay là anh đến nhà chị gái ở vài ngày, lúc khỏi ốm lại về nhà.”

Trương Tuấn buông tay tôi ra: “Chỉ bị cảm thôi mà, anh có thể tự chăm sóc mình, hai ngày là khỏi thôi, em về nhà rồi gọi điện thoại cho anh nhé.”

Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Anh có chìa khóa nhà dự trữ không? Cho em một cái, để tiện ngày mai em đến thăm anh, anh khỏi ốm em sẽ trả lại.”

Anh không nói hai lời, lập tức đưa cái chìa khóa của mình ra cho tôi.

Tôi cười vỗ vỗ đầu anh: “Nghỉ ngơi tốt nhé.”

Đã đi tới cửa, anh còn lớn tiếng gọi: “Nhớ gọi điện thoại cho anh nhé.”

Bình thường bố mẹ tôi nghỉ ngơi rất có giờ giấc, cho dù cuối tuần, vẫn rửa mặt đi ngủ vào lúc mười một giờ.

Tôi rửa mặt xong, ở trong phòng mình thay bộ quần áo thể thao khi tập thể dục buổi sáng, chải lại tóc, đội mũ lưỡi trai, đợi đến mười hai giờ, nghe thấy tiếng ngáy của bố, tôi lăn một cái đứng lên, nhét cái gối vào trong chăn, ngụy trang thành có người đang ngủ.

Cầm giày lên, rón ra rón rén đi đến phòng khách, mở cửa nhà, cắm chìa khóa vào ổ, xoay chìa khóa, dùng sức nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó lại nhẹ nhàng buông chìa khóa, như vậy là có thể lặng yên không một tiếng động mở cửa ra khỏi nhà.

Dán người vào cửa nghe một lúc, xác định trong nhà không có tiếng động khác thường nào, khép cửa nhà phòng trộm, đeo giày vào rồi chạy thẳng xuống tầng, một hơi chạy đến nhà Trương Tuấn, dùng chìa khóa anh đưa cho tôi nhẹ nhàng mở cửa, trong bóng đêm sờ soạng bật đèn.

Trương Tuấn còn chưa ngủ, đang nằm trên giường đọc sách, nghe thấy động tĩnh, đi chân trần, thò tay lấy ra cây gậy sắt giấu dưới gậm giường, nhẹ nhàng đi ra, vừa định vung gậy, đèn trong phòng khách đã vụt sáng.

Anh và tôi đều giật nảy mình, khi thấy rõ bộ dáng của nhau, lại chỉ vào đối phương cười ha h width=”48″ align=”justify”>Anh mừng rỡ hỏi: “Em làm thế nào đến được?”

“Chuồn đến đó, trước đây đã nghe chị Xinh Đẹp nói làm thế nào để chuồn ra ngoài chơi cả đêm, nghe được rất nhiều phương pháp, thật vất vả mới có cơ hội thực hành một lần.”

“Sao không nói với anh một tiếng? Anh sẽ chờ dưới tầng nhà em, một mình em đi ra ngoài muộn thế này, không sợ gặp phải kẻ xấu à?”

Tôi sợ nói trước với anh, sẽ không thể về được, muốn cho anh một bất ngờ, nhưng không muốn nói ra nguyên nhân này, chỉ cười tủm tỉm đánh giá anh, nói: “Anh không phải là người xấu sao?”

Anh gượng cười ha hả hai tiếng: “Anh đã cải tà quy chính, bây giờ đã là người tốt không thể tốt hơn rồi.”

Đi vào phòng ngủ của anh, thấy quyển sách tiếng Anh ở trên giường, hiển nhiên, vừa nãy anh đang xem sách tiếng Anh, không ngờ anh cũng cố gắng như vậy.

Tôi sợ anh xấu hổ, làm bộ như không phát hiện: “Anh còn chưa ngủ à?”

“Ban ngày ngủ nhiều rồi.”

Anh đi vòng quanh, đánh giá bốn phía: “Anh ngủ dưới đất, em ngủ trên giường.”

Tôi không khách khí, đôn đốc anh mau uống thuốc, tôi mặc nguyên quần áo ngã lên giường nằm, còn anh ngủ dưới đất.

Đây là lần đầu tiên cô nam quả nữ chúng tôi ngủ chung một phòng, hai người đều rất kích động, không ngừng nói chuyện, nhưng sợ anh nghỉ ngơi không tốt, tôi làm bộ mệt nhọc, không nói gì nữa.

Dưới tác dụng của thuốc anh cũng dần ngủ say, còn tôi vẫn đang tính toán thời gian, không thể nào ngủ ngon được.

Hơn năm giờ sáng, tôi rón ra rón rén đứng lên, làm một ít đồ ăn sáng đơn giản cho anh, để lại tờ giấy nhắc anh uống thuốc, làm xong mọi việc, vội vàng chạy về nhà mình.

Đến cửa nhà, đầu tiên dán lỗ tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh, khẳng định tất cả đều an toàn, dùng chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa, rón ra rón rén nhanh chóng đi về phòng mình, chui vào ổ ch

Gần tám giờ, bố mẹ mới lục tục rời giường, tôi nghe thấy tiếng họ nói chuyện, vụng trộm làm một cái mặt quỷ với mình, sau đó mới yên lòng nhắm mắt ngủ.

Tỉnh ngủ, tôi gọi điện thoại cho Trương Tuấn, anh báo cáo với tôi đã ăn cơm rồi, cũng đã uống thuốc đúng giờ, chị gái và anh rể có đến thăm, cho anh một đống đồ ăn ngon, bố cũng có gọi điện thoại, dặn anh nghỉ ngơi nhiều. Trong điện thoại, giọng anh rất nhẹ nhàng, ngoan ngoãn nghe lời làm người ta thấy đau lòng.

Buổi tối, cũng như ngày hôm qua, chờ bố mẹ ngủ say, tôi mặc quần áo thể thao, đội mũ, vụng trộm chuồn ra khỏi nhà.

Đến dưới tầng, Trương Tuấn đột nhiên nhảy ra từ bóng đêm, cúi người, nhẹ nhàng hành lễ: “Công chúa điện hạ, hiệp sĩ của ngài đang ở đây, xin hỏi ngài có yêu cầu gì?”

“Anh… anh…” Tôi vừa vui mừng vừa đau lòng, “Rốt cuộc anh có bị ốm không vậy? Em thấy anh khỏe lắm, em về nhà đây.”

Anh vội ho khan vài tiếng: “Ốm rất nặng, ốm rất nặng đó!”

Chúng tôi tay trong tay, bước chậm trên đầu đường mờ sáng, nói những câu chuyện không đầu không cuối, lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Buổi tối đi ngủ, vẫn là một người trên giường, một người dưới giường, trò chuyện vui vẻ mãi đến ba giờ sáng, tán gẫu nhiều đến mức cổ họng tôi bắt đầu thấy đau rát, rõ ràng tôi không phải người nói nhiều, anh cũng không phải người nói nhiều, nhưng khi hai người chúng tôi ở bên nhau, luôn có rất nhiều chuyện để nói, cũng không biết chúng tôi lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy.

Tôi thấy muộn quá rồi, bảo Trương Tuấn nhanh đi ngủ. Trương Tuấn nghiêng người, lăn đến bên giường, công bố muốn nắm tay tôi, như vậy anh ngủ càng ngon, mà ngủ ngon, bệnh mới mau khỏi.

Tôi vùng khỏi tay anh trả lời yêu cầu vô lại đó, anh nhìn tôi, cao hứng cười, đột nhiên đứng dậy, dùng động tác nhanh như sét đánh hôn chụp một cái lên mặt tôi, sau đó nhanh chóng nằm xuống, nhắm mắt lại, làm bộ như đã ngủ say, càng nắm chặt tay tôi hơn, tựa như sợ tôi chuồn mất.

Tôi ngẩn người, chậm rãi bật cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Tôi không phải nữ sinh như Lâm Y Nhiên, đã sớm biết buổi tối nữ sinh không về nhà sẽ xảy ra chuyện gì, cũng biết nam sinh vào tuổi này có thể làn càn lớn mật, chuyện vô liêm sỉ nào cũng có thể làm được, Trương Tuấn không phải nam sinh thuần khiết, anh nhất định biết nhiều cách để có được cái mình muốn, tuyệt đối không biết ít hơn mấy cách tôi chuồn ra khỏi nhà, nhưng anh chưa từng làm gì, chỉ thích tôi đơn thuần ngốc nghếch.

Tôi mỉm cười nhắm hai mắt lại, Trương Tuấn nhẹ buông lỏng tay tôi, cảm thấy anh động đậy một chút, đôi môi mềm mại dán lên tay tôi, dịu dàng hôn rất nhiều lần.

Tôi lo lắng không dám cử động, trái tim kinh hãi nhảy loạn trong lồng ngực, vừa cảm thấy vui mừng dậy lên từ trong cơ thể, vừa cảm thấy nỗi sợ hãi không rõ tên, nhưng anh chỉ hôn tay tôi, cũng không tiến thêm bước nào, tôi dần yên tâm, cũng không dám mở to mắt, vẫn ngọt ngào giả bộ ngủ.

Hơn sáu giờ sáng, tôi vội vàng chạy về từ nhà Trương Tuấn, rón rén đi vào nhà mình, bố tôi lại nhíu nhíu hai mắt, mơ mơ màng màng đi ra từ phòng vệ sinh.

Tôi sợ tới mức máu trong người như muốn chảy ngược, lại rất bình tĩnh gọi: “Bố ạ.” Sau đó bình thản mở tủ lạnh lấy nước uống, giống như vừa chạy bộ về.

Bố còn buồn ngủ liếc nhìn tôi một cái, thấy tôi mặc quần áo thể thao, trái đổ đầy mồ hôi, tự nhiên hỏi: “Chạy thể dục sớm thế?”

“Vâng, chúng con sắp kiểm tra chạy thể dục, con học thể dục kém, sợ không chạy nổi tám trăm mét, nên mới luyện tập trước một chút.”

Tôi vừa uống nước, vừa đi vào phòng ngủ, đóng cửa, lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm hô may mắn.

May là chị Xinh Đẹp có kinh nghiệm phong phú, đã từng gặp chuyện bố mẹ tỉnh dậy vào sáng sớm, coi như tôi cũng có chuẩn bị tâm lý từ trước.

Trương Tuấn có thể chất rất tốt, chỉ một tuần bệnh cũng xem như khỏi hẳn.

Thứ hai đến trường, hai người gặp nhau ở hành lang, khi tầm mắt chạm vào nhau, đều thấy hơi ngượng ngùng, nhưng rất ngọt ngào. Hai buổi tối ở bên nhau, ngủ cùng một phòng, những nụ hôn nhẹ nhàng, thân mật tiếp xúc, làm cho chúng tôi có được chút bí mật nho nhỏ mà những bạn khác không có.

Anh khỏi bệnh, tôi lại có tâm bệnh. Tuy nhiên, tôi không muốn nói với anh, bởi những hành động phản nghịch, vô tình ấy của anh đã qua rồi, nó đã không còn nữa, tôi cũng không nói với anh những tâm trạng trong lòng mình hai tuần này.

Tất cả quá khứ, nên để cho nó chôn vùi trong quá khứ!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv