Thời Khắc Phòng Sói

Chương 15: Anh sợ vợ



“Kêu thầy Bạch, không phân biệt trên dưới gì cả.” Bạch Nguyễn cảm thấy thẹn muốn chết, muốn uy nghiêm nhìn chằm chằm Lang Tĩnh Phong cũng không dám, đành phải nhanh chóng nói sang chuyện khác, gọi tên của nhóm bạn nhỏ, rồi bế những bé muốn ôm lên, quay trái một vòng quay phải một vòng rồi lại bỏ xuống.

Bọn nhỏ ở giữa không trung cười ha ha, Bạch Nguyễn mỉm cười nhìn bọn họ, bởi vì bị Lang Tĩnh Phong trêu chọc cho ngại ngùng, hơn nữa nâng những đứa trẻ nặng tới 40, 50 cân lên rồi quay vòng tròn cũng là một việc cần thể lực, vì thế hai má của Bạch Nguyễn càng đỏ hơn.

Làn da của cậu trắng, còn có một tầng màu hồng hơi mỏng phủ lên trên, bị màu trắng hòa trộn liền tạo ra một loại phấn màu như hoa đào, đỏ nhưng không hề thấy ngốc nghếch, ngược lại làm cho khuôn mặt càng thêm khéo léo hơn, lông mi cũng rất dày đậm, cậu nháy mắt mấy cái, con tim Lang Tĩnh Phong liền cảm thấy ngứa ngáy, giống như là bị lông chim đảo qua.

Ánh mắt Lang Tĩnh Phong nóng rực nhìn chằm chằm Bạch Nguyễn, càng không muốn gọi cậu là thầy giáo.

….. Ở trên giường kêu còn được.

Lúc này, Bạch Nguyễn quay đầu nhìn thoáng qua Lang Tĩnh Phong, kêu lên: “Lang Tĩnh Phong.”

Lang Tĩnh Phong liếm liếm môi: “Tới đây.”

Bạch Nguyễn: “Nhiệm vụ chủ yếu buổi chiều hôm nay của em là chơi với bọn nhỏ, cùng làm trò chơi với bọn nhỏ, kể một ít chuyện xưa cho bọn nhỏ vân vân, toàn bộ quá trình thầy sẽ làm cùng em.”

Phương diện vật tư đầu năm nay của viện phúc lợi đều đầy đủ, còn hơn kẹo và đồ chơi, nhóm bạn nhỏ trong viện càng khát vọng tình yêu thương và làm bạn.

“Đã hiểu.” Lang Tĩnh Phong xoay người, phất tay với bạn nhỏ đứng gần y nhất, thô lỗ nói: “Khà, anh em.”

Vẻ mặt vị anh em nhỏ tuổi này hoảng sợ nhìn Lang Tĩnh Phong một lát, bỗng nhiên oa một tiếng gào khóc: “Hu hu hu hu!”

Lang Tĩnh Phong gãi gãi khuôn mặt anh tuấn nhưng có tính công kích mười phần của mình, vô tội nói: “…. Em chưa làm gì cả.”

“Em ấy tên là Nhạc Nhạc.” Bạch Nguyễn nói.

“Nhạc Nhạc, à” Lang Tĩnh Phong ngồi xổm xuống, chọc chọc bụng nhỏ của Nhạc Nhạc: “Anh bàn bạc chuyện này với em…. Đừng khóc.”

Nhạc Nhạc nước mắt lưng tròng, lật đật chạy đi, ôm chặt lấy đùi Bạch Nguyễn, sợ bị Lang Tĩnh Phong tha đi.

Đàm phán đóng băng.



Lang Tĩnh Phong nhảy giống một con ếch, nhảy tới bên chân Bạch Nguyễn, đuổi theo dỗ Nhạc Nhạc: “Cho anh một chút mặt mũi được không? Nếu không anh gọi em là anh nhé, anh Nhạc, anh Nhạc Nhạc, sau này anh chính là người hầu của em, anh giúp em cầm bình sữa nhé, thế nào?”

Đây không phải giọng điệu và thái độ khi nói chuyện với bạn nhỏ, Bạch Nguyễn vừa bực mình vừa buồn cười, sai khiến Lang Tĩnh Phong: “Nhạc Nhạc sợ người lạ, thầy chơi với em ấy một lúc, em đi kể chuyện xưa cho các bạn nhỏ khác đi, giá sách bên kia có truyện cổ tích đó.”

Lang Tĩnh Phong đưa mắt một vòng tìm kiếm: “Ở chỗ nào?”

Lúc này một cô bé dáng vẻ lanh lợi cẩm một quyển truyện thiếu nhi chạy tới, thoải mái đặt lên tay Lang Tĩnh Phong: “Anh trai lớn, đọc quyển này cho chúng em đi.”

Lang Tĩnh Phong nhận lấy nhìn quyển truyện:

“Tới đây, tới đây nào, anh trai đọc truyện nha.” Lang Tĩnh Phong ngồi khoanh chân trên sàn nhà, lắc lắc quyển truyện trong tay, giống như mở sạp bán hàng mà cao giọng thét to.

Mấy đứa nhỏ gan lớn vây xung quanh người Lang Tĩnh Phong, Lang Tĩnh Phong mở truyện ra đặt lên đùi, giọng điệu miễn cưỡng đọc.

“Hai con heo trốn vào trong phòng đá, sói lớn không có cách nào tóm được chúng nó….” Lang Tĩnh Phong đọc đọc, miệng bẹp một cái, căm giận cho họ nhà sói nhà mình: “Cái trò gì đây, sói mà không chạy qua heo sao? Nếu có một con sói thật sự đuổi theo hai con heo vậy thì chắc chắn là chưa tới phòng đá, đều đã chết ở trên đường rồi.”

Nhóm bạn nhỏ hai mắt nhìn nhau.

Bạch Nguyễn bất đắc dĩ liếc sói con, nói: “Em tập trung đọc đi, thầy đi toilet.”

Bạch Nguyễn đi về phía cửa phòng hoạt động, trong phòng chỉ còn Lang Tĩnh Phong và nhóm bạn nhỏ, đứa lớn nhất còn chưa được 6 tuổi, con ngươi Lang Tĩnh Phong xoay chuyển, nghĩ ra một trò chơi rất tốt, liền để truyện qua một bên, nói: “Quyển truyện nát này không có ý nghĩa, anh biến ma thuật cho các em xem, các em có muốn xem không?”

Nhóm bạn nhỏ đều vỗ tay: “Muốn xem muốn xem!”

“Nhưng mà không được nói cho anh Khiêu Khiêu đâu nhé?” Lang Tĩnh Phong cười, thừa dịp Bạch Nguyễn không ở đây liền nhanh chóng chiếm ưu thế: “Thầy ấy không cho anh biến, anh sợ vợ.”

Nhóm bạn nhỏ nghe không hiểu cái gì là vợ, thầm nghĩ muốn xem ma thuật, vội vàng đồng ý.

“Nhìn cho kỹ nhé” Lang Tĩnh Phong dùng hai tay đè lên hai bên đỉnh đầu mình, thần bí nói: “Thời khắc chứng kiến kỳ tích, ba, hai, một… Biến!”

Vừa dứt lời, Lang Tĩnh Phong buông tay ra, hai lỗ tai sói mềm mại từ trên đầu y toát ra.



“Oa—-!” Nhóm bạn nhỏ sợ ngây người.

“Thế nào, thấy lỗ tai giả của anh thế nào?” Lang Tĩnh Phong động đậy lỗ tai: “Chạy bằng điện đó.”

Nhạc Nhạc trốn Lang Tĩnh Phong rất xa lúc này lại chạy tới.

“Nào, anh Nhạc em tới đây sờ xem, anh không cắn người.” Lang Tĩnh Phong ngoắc ngoắc ngón tay với Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc hồi hộp đi qua, tay nhỏ bé vội vàng sờ lướt qua tai Lang Tĩnh Phong, khi cậu bé chạm vào Lang Tĩnh Phong, những bạn nhỏ khác đều tập thể “oa” lên sợ hãi.

“Lông mềm mềm!” ánh mắt Nhạc Nhạc mừng rỡ.

Sau vài giây, đôi tai của Lang Tĩnh Phong chịu khổ bị nhóm bạn nhỏ chiếm lấy, vừa bị sờ vừa bị nhào nặn, cuối cùng Lang Tĩnh Phong không thể chịu đựng nổi, hít hít vào vài lần liền biến lỗ tai về.

Vì thế sau khi Bạch Nguyễn đi WC trở về, liền thấy vài phút trước nhóm bạn nhỏ còn không muốn lại gần Lang Tĩnh Phong, lúc này lại có bảy tám bạn nhỏ hợp lực đẩy ngã y trên mặt đất, chơi trò chơi đánh sói lớn.

“Ngã ngã, sói lớn ngã rồi!” Lang Tĩnh Phong giả vở gầm nhẹ: “Đau đau đau, ui—-“

“Anh sói lớn đứng lên!” “Còn muốn chơi với anh sói lớn!” “Anh sói lớn cố lên—“

“Không chơi, anh sói lớn phải đánh rắm.” Lang Tĩnh Phong lăn một vòng rồi đứng lên, bỏ chạy.

Nhóm bạn nhỏ cười đùa vui vẻ đuổi theo, trong đó Nhạc Nhạc đuổi theo hung mãnh nhất, Bạch Nguyễn giụi mắt, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Khi mặt trời ngả về tây, anh Khiêu Khiêu và anh sói lớn nói lời tạm biệt với nhóm bạn nhỏ, cùng nhau đi tới cửa lớn viện phúc lợi.

“Em đi về đi, chú ý an toàn, cố gắng làm bài tập nhé.” Ra tới cửa Bạch Nguyễn đi về phía trạm tàu điện ngầm.

Lang Tĩnh Phong ngẩn ra, đi nhanh vài bước chặn trước mặt Bạch Nguyễn, khóe môi mang cười, nhỏ giọng nói: “Thật vất vả ra ngoài một chuyến, thực sự chỉ làm công ích thôi sao?”

Bạch Nguyễn cảm thấy lời này hời kỳ lạ, cũng không muốn nghĩ sâu, mí mắt nhanh chóng vén lên liếc nhìn Lang Tĩnh Phong, hỏi: “Chứ còn gì nữa?”

Lang Tĩnh Phong chậc một tiếng, lại tới gần Bạch Nguyễn một chút, thay đổi cách nói khác, ra vẻ không vừa lòng nói: “Thầy giáo Bạch, thầy nói rằng chủ nhật này thầy đưa em đi làm tình nguyện viên, chiều nay tóc của em chút nữa là bị nhóm bạn nhỏ làm trọc, thôi quên cái này đi, xong việc cũng không đền bù cho em cái gì, trực tiếp đuổi em về nhà…” nói tới đây, Lang Tĩnh Phong hơi dừng lại, nhẹ giọng cười nói: “Thầy cảm thấy như vậy thích hợp sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv