Thời Khắc Phòng Sói

Chương 14: Anh Tiểu Bạch Nguyễn? anh Khiêu Khiêu?



Đốt hết nửa cân tế bào não mới đưa ra một cái cớ hiệu quả, Bạch Nguyễn cũng vui vẻ vì không cần phải lộ ra nguyên hình trước mặt Lang Tĩnh Phong, trong vòng một tuần cũng không nghĩ tới việc nói ra thân phận.

Kỳ thật tháng trước đúng là Lôi Phong Nguyệt, nhị trung tổ chức cho toàn bộ giáo viên và học sinh tham gia hoạt động thực hiện nguyện vọng của mọi người cũng là thật, yêu cầu khi tham gia hoạt động phải chụp lại ảnh cũng là thật, tham gia hoạt động sẽ ảnh hưởng tới đánh giá của lớp cũng là thật, cho dù Lang Tĩnh Phong có đem những lời này đi hỏi những học sinh khác cũng sẽ nhận được câu trả lời giống nhau mà bị thuyết phục.

Chỉ có những bạn học không tham gia cần phải bổ sung là giả, thế nhưng Lang Tĩnh Phong hiển nhiên đã tin.

Bạch Nguyễn cảm thấy hình như Lang Tĩnh Phong đối xử đặc biệt với cậu, cực kỳ cho cậu mặt mũi. Cẩn thận nghĩ lại, từ khi Lang Tĩnh Phong nhập học tới giờ hình như chưa bao giờ cãi lại lời của Bạch Nguyễn.

Thế nhưng Bạch Nguyễn không cảm thấy khác thường, cậu làm thầy giáo ba năm cũng tiếp xúc với không ít học sinh, biết có một loại học sinh chỉ chịu mềm không chịu cứng— thầy giáo càng nghiêm khắc thì càng khiến học sinh nổi tính đấu tranh, mà thầy giáo có tính cách hiền hòa, bọn họ ngược lại ngại gây rối.

Lang Tĩnh Phong hẳn là loại học sinh chịu mềm không chịu cứng này, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.

Buổi tối thứ bảy, tại quảng trường gần nhà, Bạch Nguyễn đưa những chú thỏ con ra bãi cỏ chơi.

Thỏ là động vận thích vận động, nếu bị nhốt lâu sẽ cảm thấy khó chịu, cho nên thỉnh thoảng Bạch Nguyễn sẽ mang nhóm thỏ con ra hóng gió, mang hơn hai mươi con một lần thì không thể chăm sóc hết, mỗi lần cũng chỉ mang theo năm sáu con.

Mấy con thỏ đi hóng gió ngày hôm nay đều là những con có linh thức, còn dễ chăm sóc, trên người mỗi con thỏ đều có một sợi dây dắt dành riêng cho thỏ, mấy quả bóng trắng nhỏ ở trên đám cỏ xanh biếc chảy nhảy vui vẻ. Bạch Nguyễn mang theo túi ni lông và một cái xẻng nhỏ, nhàn nhã đi theo phía sau chúng nó, vừa đi vừa nhẹ nhàng dặn dò: “Nhóm bạn nhỏ không thể ăn có trên mặt đất.”

Một con thỏ con đang có ý đồ gặm cỏ liền bị kiềm hãm, quay đầu, cụp lỗ tai nhỏ, uất ức mà nhìn Bạch Nguyễn.

“Đây là cỏ của mọi người, không phải của riêng chúng ta”, Bạch Nguyễn xoay người xoa xoa lớp lông tơ của thỏ con, dùng giọng điệu nói chuyện với trẻ con nói: “Nếu chúng ta ăn sạch hết cây cỏ nơi này, người khác sẽ không có cỏ phải không nào? Hơn nữa cây cỏ bên ngoài rất bẩn, ăn vào sẽ bị đau bụng.”

Thỏ con đã có linh thức liền cụp lỗ tai về phía trước, tỏ vẻ mình đã hiểu.

“Có bạn nhỏ nào muốn hôi hôi không?” Bạch Nguyễn lắc lắc xẻng nhỏ trong tay.

Trong đám thỏ nhỏ có ba con thỏ vung lỗ tai ý bảo, lập tức thể hiện tinh thần kính già yêu trẻ, dựa theo hình thể từ nhỏ tới lớn từng con một đem mông nhỏ nhắm ngay cái xẻng trong tay Bạch Nguyễn, thay phiên nhau đi WC.

Một lát sau, Bạch Nguyễn đem những đồ bẩn trên cái xẻng bỏ vào trong túi ni lông, sau đó tay trái cầm theo túi và xẻng, cột lại thành sợi dây đeo vào trên cổ tay trái, vừa hướng dẫn nhóm thỏ con đi bộ, vừa dùng tay phải lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lang Tĩnh Phong.

Bạch Nguyễn đơn giản hỏi tóm tắt: “Ngày mai cùng đi viện phúc lợi làm việc công ích, có thời gian đi không?”

Lang Tĩnh Phong trả lời trong vài giây: “Có.”

Bạch Nguyễn: “Chỉ chiếm một ít thời gian buổi trưa của em, em có thể lợi dụng thời gian buổi sáng và buổi tối để làm bài tập.”

Lang Tĩnh Phong: “Yên tâm, em đang viết nó đây.”

Lang Tĩnh Phong: “Em phát hiện em có thể làm nhiều hơn tuần trước một chút, có vui vẻ không?”



Bạch Nguyễn nhìn màn hình di động lộ ra nụ cười của cha già, đánh chữ: “Thực vui vẻ, tiếp tục cố gắng.”

….

Thứ ba tuần này, Bạch Nguyễn gọi Lang Tĩnh Phong vào văn phòng để nói chuyện, ý tưởng chính của cuộc trò chuyện là làm thế nào để củng cố nền tảng học tập của Lang Tĩnh Phong.

Ngày đó Lang Tĩnh Phong vừa tiến vào văn phòng, Bạch Nguyễn liền bình tĩnh nhẫn vào chốt mở của chiếc quạt nhỏ đặt trên bàn, để cho quạt nhỏ thổi đi một thân mùi sói khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy của Lang Tĩnh Phong sang địa bàn chủ nhiệm lớp tám bên cạnh.

“Thầy có một yêu cầu với em, rất đơn giản, chính là bài tập, không riêng gì ngữ văn và toán học, các môn khác đều phải viết.” Bạch Nguyễn được quạt điện phía sau bảo vệ, không còn sợ hãi nữa, cúi đầu lật tới lật lui bài tập ngữ văn và toán học mà Lang Tĩnh Phong làm bừa, còn nghiêm túc nói: “Nhưng mà nền tảng cơ bản bây giờ của em quá kém, cho nên bài tập mỗi ngày thầy đồng ý cho em không cần làm xong, thầy cũng sẽ nói rõ với các thầy cô giáo khác, bài tập của em, em hiểu gì thì em viết nấy, nếu không biết thì để trống không cho viết lung tung, như vậy có làm được hay không?”

Lang Tĩnh Phong cười cười, dùng giọng nói giống như đang dỗ bạn gái nói: “Có thể làm được.”

Bạch Nghiễm uy nghiêm vuốt cằm, lại nói: “Lúc đi học, khi các thầy cô giáo đang giảng bài tập, nếu em không hiểu, hãy lắng nghe cẩn thận, nghe xong nếu em vẫn không hiểu, em có thể viết các công thức, định lý, kiến thức được sử dụng ra”.

Bạch Nguyễn nói một câu, Lang Tĩnh Phong đứng ở bên cạnh mỉm cười dạ một tiếng, so với lúc mới chuyển trường tới giống như là đã thay đổi thành một người khác, Lưu Chấn ngồi cách Bạch Nguyễn không xa liền liếc mắt nhìn về phía Bạch Nguyễn, giống như muốn dùng hai đạo ánh mắt chính nghĩa đánh bay những tà ma ngoại đạo đang đeo bám trên người Lang Tĩnh Phong đi.

“Cái này cho em.” Bạch Nguyễn từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ mỏng, đẩy tới góc bàn: “Cái này là sau khi nói chuyện với em vào thứ bảy tuần trước, thầy đã làm cho em một kế hoạch học tập ngữ văn, những môn khác thì thầy không biết, ngữ văn thì em dựa vào những bước mà thầy đã ghi trong này là được, năm cuối cấp ba nếu không có vấn đề gì thì sẽ bắt kịp thôi.”

Ý cười nơi đáy mắt Lang Tĩnh Phong càng đậm, nhận lấy vở nói: “Đã hiểu, thầy giáo Bạch.”

“Qua thêm nửa tháng nữa là tới kỳ thi giữa kì, nên trong nửa tháng này em nên cố gắng.” Bạch Nguyễn cố lấy dũng khí nhìn Lang Tĩnh Phong trong một cái chớp mắt, thân thiết cổ vũ: “Thầy đã xem qua bảng điểm của kỳ kiểm tra đầu năm học trước khi em chuyển trường, nếu kỳ thi giữa kỳ này có tiến bộ, vậy thì đã thành công.”

“Thầy giáo Bạch, nếu kì thi giữa kỳ này em có tiến bộ….” Lang Tĩnh Phong thèm thuồng nhìn lướt qua khuôn mặt non mịn của Bạch Nguyễn, nhớ lại cảm giác mềm mại của ngón tay lúc trước, y nỗ lực kiềm chế dục vọng muốn giơ tay ra chọc vài cái, y lên tiếng nói: “Có thưởng cho em không?”

Bạch Nguyễn mỉm cười: “Đương nhiên có, mỗi khi làm bài kiểm tra giữa kỳ hàng tháng, thầy đều có phần thưởng cho ba học sinh tiến bộ nhất trong lớp, không nhất thiết phải là một đồ vật gì đó, cũng có thể là một nguyện vọng nhỏ trong phạm vi thầy làm được.”

“Được.” Lang Tĩnh Phong trầm ngâm một lát, gật đầu một cái: “Tuyệt đối là trong phạm vi năng lực của thầy.”

Đi ra văn phòng, Lang Tĩnh Phòng đưa quyển sổ Bạch Nguyễn cho lên mũi ngửi.

Bên ngoài quyển sổ quả nhiên vẫn còn lưu lại hương vị của Bạch Nguyễn.

Rất dễ chịu, nó giống như mùi của động vật được tắm rửa sạch sẽ sau đó được phơi nắng, mềm mai như bông, còn có chút mùi vị của cỏ xanh. Lang Tĩnh Phong đưa vở lại gần hít sâu một hơi, bị hơi thở kia trêu chọc, cảm giác giống như chóp mũi chạm vào một cái bụng đang ngửa lên trời phơi nắng, cọ trái cọ phải một lần, cái bụng kia mềm giống như một đám mây nhỏ.

—- mùi trên người Bạch Nguyễn khiến cho người khác có cảm giác như vậy.

Lang Tĩnh Phong cắn răng, cơ mặt đang căng cứng liền thả lỏng, buộc phải xóa bỏ những mong muốn xấu để có thêm vật dụng cá nhân của Bạch Nguyễn và kéo những ý tưởng đó về quỹ đạo.



Một tuần tiếp theo, Lang Tĩnh Phong thật sự kìm nén tính tình và làm theo yêu cầu của Bạch Nguyễn, tuy nói không hy vọng nhiều, nhưng sau một tuần dựa theo phương pháp học của Bạch Nguyễn, thật ra cũng đã ôn tập được không ít kiến thức cơ bản.

….

Chủ nhật lúc một giờ, Bạch Nguyễn và Lang Tĩnh Phong gặp nhau ở cửa chính viện phúc lợi.

Bạch Nguyễn là người làm công ích thường trú ở viện phúc lợi này, khi còn là sinh viên của học viện sư phạm thì thường dùng ngày nghỉ để tới đây làm công ích, mới đầu là vì muốn tích lũy công đức, nhưng thời gian lâu dần, dần quen với nhóm trẻ em ở đây, Bạch Nguyễn cũng dần dần không thể bỏ rơi bọn họ, sau này khi đi làm vẫn thỉnh thoảng bớt thời gian tới đây xem nhóm bạn nhỏ của cậu.

“Anh Khiêu Khiêu tới rồi!” trong phòng hoạt động, một bé gái đã nhìn thấy Bạch Nguyễn đến, giọng trẻ con non nớt giống như hàng ngàn con chim nhỏ bay qua, tất cả những bạn nhỏ trong phòng đều chạy về phía Bạch Nguyễn.

“Anh Khiêu Khiêu!” “Anh Khiêu Khiêu em rất nhớ anh!” “Muốn anh Khiêu Khiêu ôm!”

Lông mi của Lang Tĩnh Phong nhếch cao, y cười như không cười quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn luống cuống tay chân an ủi những bạn nhỏ, khuôn mặt đỏ ửng.

Vì muốn gần gũi hơn với nhóm bạn nhỏ, Bạch Nguyễn liền để cho bọn nhỏ gọi nhũ danh “Khiêu Khiêu” mà Vân Thanh đã đặt cho cậu, nhưng trăm lần không nghĩ tới….

Sau một lát im lặng, Lang Tĩnh Phong hắng giọng, thanh âm vừa trầm thấp vừa từ tính kêu: “Anh Khiêu Khiêu.”

“Em…..” Mặt Bạch Nguyễn càng hồng hơn, nói lắp bắp: “Em gọi bậy theo làm cái gì, do, do nhóm bạn nhỏ đặt cho thầy…. Nhũ danh của thầy không gọi như vậy.”

—- Nhũ danh quả thật là kêu như vậy, Bạch Nguyễn nói không phải là nói dối.

“Anh Khiêu Khiêu,” Lang Tĩnh Phong đột nhiên xoay người, tới gần Bạch Nguyễn, môi y để sát vào lỗ tai Bạch Nguyễn, thanh âm kia toàn là ý cười: “Muốn anh Khiêu Khiêu ôm, em nhớ anh Khiêu Khiêu.”

“Em đừng quậy!” Bạch Nguyễn giật mình, cổ vì mẫn cảm mà rụt lại, trái tim cũng đập bình bịch: “Em quản được thầy gọi là anh gì sao?”

Lang Tĩnh Phong chậc một tiếng, lôi chuyện cũ: “Ngày thứ ba sau khi em chuyển trường thầy ở văn phòng cùng Chu gì đó…. Chu Hạo Thần nói cái gì?”

Bạch Nguyễn đỏ mặt cúi đầu nhìn nhóm bạn nhỏ, không nhìn y: “Thầy nói cái gì?”

“Thầy nói trong lòng thầy tất cả các học sinh đều giống như em trai em gái của thầy,” Lang Tĩnh Phong lộ ra một nụ cười khiến người khác thấy thế nào cũng xấu xa: “Nói xong giờ lại không chịu thừa nhận sao, anh tiểu Bạch Nguyễn? Anh Khiêu Khiêu?”

Bạch Nguyễn bị y kêu anh trai mà bối rối, hai gò mà cực kỳ nóng, ngay cả lỗ tai cũng nóng lên.

“…. Em kêu thầy giáo!” Bạch Nguyễn nghẹn nửa ngày, từ trong hàm răng nặn ra một câu răn dạy: “Không hề có dáng vẻ học sinh gì cả.”

“Hửm.” Lang Tĩnh Phong hơi gật đầu, im lặng một lát sau đó nói: “Thầy Khiêu Khiêu.”

Bạch Nguyễn suýt chút nữa là quay lưng bỏ đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv