Không rõ có phải là lại giật mình hay không, mà Diệp Khai hỏi xong rồi ngay lập tức xoay người nhảy khỏi cây. Còn không quên gỡ phi đao xuống.
“Ngươi sao lại đến đây?”
Phó Hồng Tuyết chậm rãi đi qua, đứng ở trước mặt y.
“… Ta đi tiểu.”
Diệp Khai mở to mắt, lại nốc một ngụm rượu, sau đó ném cái bình cho hắn:
“Uống không?”
Phó Hồng Tuyết cười cười, bắt lấy, cũng uống một hơi, vẫn không chịu buông tha y:
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
“… câu hỏi gì?”
Diệp Khai hít một hơi thật sâu, rốt cuộc lấy lại thái độ thường ngày, quyết định giả ngu.
Y cũng không định hkỏi, Phó Hồng Tuyết rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu.
“Cái tâm nguyện không thể nói cho sư phụ ngươi biết kia, có thể nói cho ta biết không?”
Phó Hồng Tuyết lại một lần nữa đưa trả lại cho y, vẫn rất khoan thai, nhưng hắn chấp nhất với vấn đề này.
Diệp Khai đảo cặp mắt, rốt cuộc bất đắc dĩ, đơn giản quay lưng về phía hắn:
“Không nói, chỉ là ta không muốn gì. Nếu không nói, là do có cái gì không thể nói.”
Y ngửa đầu, lại hung hăng nốc một ngụm rượu. Bởi vì uống vội quá, rượu chảy thành một dòng nhỏ, lấp lánh ánh trăng, thấm đầy y phục của y.
Sau đó một khắc, y bỗng nhiên nói:
“… Không thì, ta đem tâm nguyện kia tặng cho ngươi đi. Như vậy, ngươi có thể có thêm một cái nguyện vọng.”
Chỉ vì những lời này, y bỗng nhiên nói rất chậm, thực rõ ràng, hết sức trầm thấp cùng nghiêm túc. Trầm thấp đến mức khàn khàn kì dị, làm cho Phó Hồng Tuyết cảm thấy xót xa.
“Vậy còn ngươi?”
Phó Hồng Tuyết không cười, cũng trầm mặc một khắc, lại hỏi y.
Y vẫn duy trì tư thế lúc trước, yên lặng ngắm vầng trăng to tròn phía trên, lại chậm rãi cúi đầu, hai tay nắm chặt vò rượu. Không biết là đang ánh trăng trong rượu, hay là đã nhìn xuống cỏ cây bên chân.
Lại thật lâu sau, y mới nghiêng đầu, khó hiểu mà bật cười:
“Ta sao…”
Ngón tay siết chặt, đầu ngón cứ miết trên miệng vò lê hoa:
“… Ta cái gì cũng không dám muốn. Ta sợ, sẽ muốn thứ không nên.”
Nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu, y lại như là dùng hết toàn thân khí lực, mới có thể nói.
Phó Hồng Tuyết cảm thấy nghẹn, chỉ có thể đứng đó khoanh tay nhìn bóng lưng của y thật lâu, nhìn tóc của y bị gió đêm lay động, bờ vai của y đang khẽ run run.
Hắn hiểu, y đưa lưng về phía hắn, chỉ là để giấu vẻ mặt.
Vì thế Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên quyết định.
“Diệp Khai —— ngươi đã làm sai chuyện gì?”
Không phải nghi vấn, mà là hỏi lại.
Chẳng sợ câu hỏi này, sẽ làm Diệp Khai đau đến trùy tâm.
“… Ta không biết.”
Diệp Khai cơ hồ hơi lảo đảo, thanh âm run rẩy, gần như không thể giấu.
“Chỉ là ta rất sợ, ta sẽ làm sai cái gì…”
Đây mới là điều y sợ nhất.
Từ lúc y hiểu chuyện, y cũng đã rõ, y phải đi gánh vác hậu quả của sai lầm. Chỉ là cho đến giờ vẫn chưa có ai hỏi y, y đã làm sai chuyện gì.
Y không làm sai chuyện gì, cũng không phạm tội ác tày trời, y chỉ có một món nợ với người phía sau. Món nợ này trả một lần hết cả đời y, nên y sợ nếu lại làm sai điều gì, y còn gì để trả.
Phó Hồng Tuyết khẽ thở một hơi. Hắn rốt cuộc đã hiểu.
—— đáp ứng, hoặc là không đáp ứng, với hắn mà nói đều rất đơn giản. Chính là đối với Diệp Khai mà nói, lại khó đến mức y không ngờ.
Có lẽ trên đời này hết thảy mọi chuyện Diệp Khai đều có thể lãnh tĩnh xử lý, lại duy chỉ có hắn, là một ngoại lệ.
Bởi vì hắn không phải là người khác, hắn là Phó Hồng Tuyết.
Trọng sinh lại một lần, hắn có thể buông bỏ cừu hận, chỉ cầu Diệp Khai. Nhưng trong lòng Diệp Khai, đối với sự chấp niệm báo thù của hắn, chưa hề buông bỏ.
Y có thể đáp ứng hắn, rồi lại thực sợ hãi đáp ứng như vậy có thể làm hắn mắc sai lầm hay không.
Y không thể nói với hắn, cũng không tìm thấy người để nói, đành nửa đêm chạy đến, nói với phi đao của chính mình.
“Là ta rất nóng vội, ta không nên bức ngươi như vậy.”
Hắn vẫn luôn chỉ từ góc độ của mình suy xét hết thảy, lại quên lo lắng tâm tình của Diệp Khai.
Diệp Khai lắc đầu, nháy mắt xoay người lại, nâng vò rượu dúi vào ngực hắn, hít một hơi, cố gắng nửa ngày, mới miễn cưỡng cười ra một tiếng ngắn ngủi:
“Ngươi chưa bao giờ bức ta… Ta biết ngươi đã nhẫn đủ lâu.”
Y nói chính là lời nói thật, Phó Hồng Tuyết đối với y cẩn thận từng chút, y đều tinh tường ghi tạc trong lòng. Nhưng càng như vậy, y lại càng như lâm vào vực sâu.
Y muốn sống tiêu sái. Chính là đối mặt với Phó Hồng Tuyết… Y tiêu sái không nổi.
Y đi từng bước như bước trên lưỡi đao, y có thể ngã xuống, nhưng Phó Hồng Tuyết không thể.
Vì thế Phó Hồng Tuyết mở miệng lần nữa, nói cho y biết:
“Diệp Khai… Nếu ta nói, bí mật lớn nhất trong lòng ngươi, ta đã biết, thì sao?”
Tận lực dừng một chút, hắn mới lại nói tiếp:
“Nếu ta đã sớm biết hết thảy, rồi mới nói với ngươi những lời kia —— như vậy ngươi sẽ hết băn khoăn, có đúng không?”
Vò rượu “Ba” một tiếng rơi xuống, vỡ tan, rượu bắn lên ướt hài cùng vạt y phục của Diệp Khai.
Diệp Khai cực khiếp sợ mà nhìn hắn, miệng mở to, hai tay phát run, đến ngực cũng phập phồng, giống như y thực sự hoảng sợ, y có quen một Phó Hồng Tuyết này hay không ——
“Diệp Khai —— ”
Phó Hồng Tuyết nắm lấy hai vai y, nhìn ánh mắt của y, trầm thấp rõ ràng mà nói:
“Ngươi là đệ đệ của ta, cũng là người ta yêu. Ta cái gì cũng biết, nhưng hết thảy với ta mà nói đều không trọng yếu. Chỉ có ngươi, ngươi không còn gánh nặng, chân chính vui vẻ, ta mới có thể yên tâm.”
Thật sự đem hết thảy đều nói ra, kỳ thật cũng không khó như hắn nghĩ. Ít nhất, hắn bỗng nhiên đã cảm thấy trong lòng chân chính thoải mái.
Diệp Khai vẫn trừng hắn, gắt gao mà trừng mắt thật lâu.
Dần dần, đáy mắt phủ một tầng hơi nước mông lung, rồi lại bị y liều mạng cắn răng, như thế nào cũng không chịu rơi ra:
“… Ngươi sẽ hối hận.”
Kỳ thật Diệp Khai như vậy, mới là Diệp Khai mà Phó Hồng Tuyết thích nhất. Ít nhất, vào thời khắc này, y sẽ nói hết cảm tình của mình.
Diệp Khai rất hay cười, cho nên hắn đã từng cơ hồ không phân biệt được, lúc nào y mới thật sự cười. Mà Diệp Khai trước đây, vì cười mà chịu thương tổn.
Phó Hồng Tuyết lần thứ hai cười một tiếng, rốt cuộc dùng sức, kéo y triệt để vào trong ngực:
“Ừ, vậy chờ ngày ta hối hận lại nói.”
—— đêm hôm đó, bọn họ liền như vậy đứng yên thật lâu trong rừng cây.
Phó Hồng Tuyết cảm thấy, nước mắt nước mũi Diệp Khai hẳn là cọ không ít trên vai hắn.
Nhưng hắn cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Diệp Khai.
~~~~~~~
“Ngươi… biết lúc nào?”
Một lúc lâu sau khi bị Phó Hồng Tuyết tha xuống núi, Diệp Khai mới phục hồi lại tinh thần, chần chờ hỏi một câu như vậy.
“Rất lâu về trước.”
Lần này họ đến, xuân phương trai đã mở cửa, bên ngoài là người chờ mua xếp hàng dài.
“Đứng đây với ta là được.”
Phó Hồng Tuyết bình tĩnh xếp cuối hàng, thuận tiện kéo Diệp Khai đến bên người.
“Ngươi… Ngươi không để bụng sao?”
Diệp Khai còn đắm chìm trong sự thật vừa nãy. Kỳ thật y muốn hỏi là, Phó Hồng Tuyết không hận y hay sao?
Phó Hồng Tuyết quay đầu, cười cười, hỏi lại y:
“Có nhớ tối qua ta đã hỏi chuyện gì không? —— ngươi đã làm sai chuyện gì?”
Diệp Khai rũ mắt, mím chặt môi, sau một lát mới ngẩng đầu nhìn hắn:
“Chính là ngươi thay ta mang vận mệnh nhiều năm như vậy, ngươi không biết đó là bất công hay sao?”
Phó Hồng Tuyết chỉ nhìn về phía trước, lười nhìn y, nhẹ nhàng nói cho y biết:
“Có được ngươi, có chịu bất công thế nào, cũng đáng.”
Cái loại ngữ khí vừa tùy ý vừa chắc chắn này, thật giống như bọn họ đang nói chuyện thường ngày vui vẻ. Bởi vì bọn họ vẫn còn có thể đụng chạm, bởi vì hắn vẫn còn có thể ôm lấy y, cho nên không có bất luận băn khoăn gì nữa.
Diệp Khai nghe ngữ khí hắn như vậy, lại kinh ngạc nhìn hắn trong chốc lát, rốt cuộc cũng quay đầu đi không nói gì.
Y cũng không rõ ràng lắm, y chỉ là thật sự bị cảm động, nên đơn giản là không biết nên nói cái gì sau đó nữa.
Thị trấn vào buổi sáng sớm, huyên náo tràn trề sức sống, người bán hàng nô nức, tiểu nhị bận rộn, nồi niêu chìm trong sương khói, còn có cả mùi vị thơm phức, hết thảy lan toả nao lòng.
Hai người an tĩnh đứng lẫn trong đám đông lại tự nhiên nổi bật, trong đám người đứng mua có cả gia quyến lẫn hài tử, hắn và y lại hài hoà cùng cảnh vật đến bất ngờ.
Bởi vì bọn họ kề vai nhau, thoạt nhìn cũng như một cặp phu thê cùng mua bánh vậy.
Đứng chờ một lúc, Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu, lãnh liệt nhìn lên nóc nhà phía trước mặt ——
Có một người khinh công tốc độ cực cao, đang từ nơi đó chạy đi. Một người hắn rất quen thuộc, Cuồng Đao của Hiệp Khách sơn trang.
Cuồng Đao hiển nhiên cũng không chú ý tới bọn họ, chỉ nhanh xẹt qua từng nóc nhà. Mà hướng gã nhắm đến thì rất chính xác là —— ngôi nhà nhỏ trên núi của Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết trầm ngâm một chút, nhìn người bên cạnh luôn luôn thất thần cái gì đều không cảm thấy, hắn bước ra khỏi hàng, quay lại dặn dò.
“Ta chợt nhớ một chuyện muốn làm, ngươi cứ chờ. Mua rồi thì đi ăn cháo uống sữa, ăn xong rồi đi loanh quanh đi, ta đi rồi cũng trở về nhà đợi.”
Diệp Khai giật mình, rốt cuộc hoàn hồn:
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Trở về ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Phó Hồng Tuyết vỗ vỗ bả vai Diệp Khai, xoay người liền đi.
Diệp Khai cũng thực nghe lời thành thành thật thật mà xếp hàng chờ, cho đến khi y nhận gói giấy dầu đựng bánh còn nóng hổi từ tiểu nhị, mới lẩm bẩm như có điều suy nghĩ mà nhìn về hướng Phó Hồng Tuyết bỏ đi.
… Y luôn thất thần, nhưng không có nghĩa là y dễ bị gạt gẫm.
Kia rõ ràng là… đi về hướng Hiệp Khách sơn trang.
Diệp Khai suy tư xiết chặt gói giấy dầu, ngón cái tay phải cùng ngón trỏ theo bản năng mà vân vê mép giấy.
… Phó Hồng Tuyết vẫn luôn không muốn để y dính dáng đến Hiệp Khách sơn trang. Cho nên tên kia càng muốn hành động một mình lại càng chứng tỏ đã có chuyện xảy ra ở Hiệp Khách sơn trang.
Diệp Khai rũ mắt, nhai nuốt một miếng bánh bao, lúc này mới xoay người, không nhanh không chậm đi tới Hiệp Khách sơn trang.
—— ỷ vào khinh công đệ nhất thiên hạ, y ẩn vào Hiệp Khách sơn trang cơ bản không phí khí lực quá lớn.
Đi vào vào một vòng, y rất dễ dàng tìm thấy Phó Hồng Tuyết cùng Hướng Ứng Thiên trong rừng cây.
Hướng Ứng Thiên đang chỉ dẫn cho Phó Hồng Tuyết luyện đao, cảnh tượng thúc chất hai người hiếm hoi hòa hợp.
Y chọn một thân cây gần đó nhảy lên đi, chân đáp xuống một nhánh chắc chắn, thích ý bắt đầu vừa thưởng thức Diệt tuyệt thập tự đao, vừa ăn bánh bao.
Nghe bọn họ nói chuyện, y đại khái có thể hiểu ra, Hướng Ứng Thiên nghe nói lục đại môn phái được Phó Hồng Tuyết đến cứu, cho nên đặc biệt tìm Phó Hồng Tuyết để hỏi tình huống, thuận tiện quan tâm cách hắn cứu người cùng thương tích gì gì đó.
Sau đó liền nói đến Hướng Ứng Thiên năm đó thường cùng Dương Thường Phong so chiêu, rất quen thuộc với Diệt tuyệt thập tự đao, có thể chỉ ra chỗ Phó Hồng Tuyết còn chưa luyện được thành thục.
… Phó Hồng Tuyết đao pháp kỳ thật là thu liễm.
Nghe qua, Diệp Khai ra một cái kết luận.
Trước đây y đã phát hiện, Phó Hồng Tuyết luyện Diệt tuyệt thập tự đao, tựa hồ không phải dùng nguyên bản tâm pháp, mà là dùng một loại nội lực khác kì quái cùng bá đạo hơn rất nhiều.
Bất quá Phó Hồng Tuyết không có đề cập qua, y cũng không hỏi. Y tin tưởng lúc cần biết, Phó Hồng Tuyết tự nhiên sẽ nói cho y biết.
Hiện tại Phó Hồng Tuyết, công lực kỳ thật đã cao hơn y một tầng. Diệp Khai bĩu môi, không muốn thừa nhận, lại không thừa nhận cũng không được.
Nếu chưa thấy qua chân chính sát ý Phó Hồng Tuyết toàn bộ khai hỏa, có thể sẽ khó nhìn ra công lực của hắn được mấy tầng. Nhưng chỉ cần lĩnh hội đao phong cương khí của hắn lúc đó, lại nhìn chiêu thức của hắn lúc này, rất dễ dàng có thể nhìn ra điểm bất đồng.
… Xem ra, hắn thủy chung vẫn luôn đề phòng Hướng Ứng Thiên.
Diệp Khai vừa lòng mà nhét một cái bánh bao vào miệng, ngó nghiêng xung quanh, bắt đầu có chút hối hận sao lúc nãy không mua thêm một chén sữa đậu nành.
Bên kia hai người luyện đao, Hướng Ứng Thiên đã nhanh nhìn thấy y, Phó Hồng Tuyết cũng nhìn thấy y, y rất chắc chắn rằng mình đã bị phát hiện.
Dù sao hai người kia một thâm tàng bất lộ, một nhiều năm tu vi, huống chi y lại bò đến gần như vậy. Cho dù không nghe động tĩnh của y, cũng sẽ ngửi được mùi bánh bao ngào ngạt.
Bất quá trước đây y cũng đã từng cùng Phó Hồng Tuyết ở lại Hiệp Khách sơn trang, hiển nhiên nể mặt Phó Hồng Tuyết, Hướng Ứng Thiên cũng quyết định không chấp nhất cái loại khách không mời như y.
Một tên hạ nhân của Hiệp Khách sơn trang đang nghiêng ngả chạy bên con đường nhỏ gần đó, Diệp Khai thấy thế bèn lớn tiếng mà gọi người lại:
“A, ngươi chờ một chút!”
Hạ nhân nghe có tiếng người liền dừng bước, bắt đầu hồ nghi nhìn xung quanh.
“Chỗ này chỗ này!”
Diệp Khai lần thứ hai cất cao giọng, còn vẫy tay, nghiêng người cười cười nhảy xuống.
“Trong sơn trang của các ngươi, có nước uống không? … Tốt hơn là có rượu!”
—— cách đó không xa Phó Hồng Tuyết đang cùng Hướng Ứng Thiên đối luyện liền hạ tay, làm Hướng Ứng Thiên bắt được điểm yếu thiếu chút nữa dụng chưởng phong đánh bay đao của hắn.
… Tối hôm qua gây sức ép một đêm không nghỉ ngơi, lúc này mới sáng sớm, y ăn bánh bao còn dám gọi người đòi rượu!
Hạ nhân hiển nhiên không đoán được sáng sớm đã gặp chuyện, chần chờ một chút mới trả lời y:
“… Nếu không thì, ta mang cho ngươi một chén trà vậy.”
“Ai, thôi cũng được.”
Diệp thiếu hiệp ngữ khí rõ ràng có chút thất vọng, nhưng không nói thêm gì, thân mình tiếp tục tựa vào cây kia, làm bộ ra y kỳ thật căn bản không có lén lén lút lút rình coi, càng không có chủ động gọi lại hạ nhân của Hiệp Khách sơn trang lại để vòi rượu.
Đến Hướng Ứng Thiên biểu tình tựa hồ cũng có một khắc run rẩy, bất quá lão hiển nhiên định ngó lơ Diệp Khai, xoay người tiếp tục dụ dỗ Phó Hồng Tuyết:
“—— chiêu mới vừa rồi của ta đó, nếu như là cha ngươi tất nhiên sẽ dùng Diệt tuyệt thập tự đao tầng thứ chín phá giải. Sao ngươi lại không dùng?”
Phó Hồng Tuyết suy tư một chút, trên mặt lộ ra nghi hoặc:
“Chất nhi từ lúc luyện Diệt tuyệt thập tự đao, đã từng xem qua Diệt tuyệt thập tự đao tầng thứ chín chưa nhỉ?”
Hướng Ứng Thiên lại càng tỏ ra nghi hoặc:
“Không thể nào… Chiêu này là chuyên phá chưởng pháp, cha của ngươi năm đó có thể kháng lại Hoa Sơn lưỡng nghi thần chưởng, chính là dùng chiêu này.”
Lại suy tư một chút, lão ta nói tiếp:
“… Hay là, ngươi xem lại đao phổ kỹ một chút đi?”
Phó Hồng Tuyết không chút nghĩ ngợi mà gật đầu đáp ứng, từ trên người lấy ra Diệt tuyệt thập tự đao phổ, bắt đầu lật xem.
Hướng Ứng Thiên cũng thực tự nhiên mà vươn tay, tựa hồ định cùng nghiên cứu đao phổ với hắn …
—— Diệp Khai ngẩn ra, bánh bao trong tay nháy mắt ném đi, thân hình chợt chuyển, ngay lập tức chen vào giữa Phó Hồng Tuyết cùng Hướng Ứng Thiên.
Bàn tay vừa vươn ra của Hướng Ứng Thiên liền bị y chặn, đến đao phổ biên còn chưa kịp đụng tới.
“Diệp Khai?”
Phó Hồng Tuyết biểu hiện hơi có chút kinh ngạc.
Diệp Khai hung hăng mà trừng hắn, biểu tình không tốt.
—— giả bộ cái gì mà giả bộ! Ngươi mà không biết ta trốn ở trong này, có quỷ mới tin!
“Phụ thân ngươi để lại đao phổ cho ngươi, tùy tiện cho người khác nhìn như vậy —— xứng đáng phụ thân quá thế của ngươi hay sao!”
Đặc biệt là cái tên Hướng Ứng Thiên không biết rắp tâm cái gì này!
“Đao phổ là của ta, ta muốn cho ai nhìn liền cho người đó nhìn.”
Ngữ khí đương nhiên của Phó Hồng Tuyết, trong mắt Diệp Khai lại hoàn toàn bất thường.
—— yên tâm, ta biết chừng mực. Ngươi có thể thấy mà.
“Ai ta cũng không cho phép nhìn!”
Ai biết, đây cũng là chạm vào ngòi nổ của Diệp Khai.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu liếc về phía Hướng Ứng Thiên phía sau, giọng nói rõ ràng uy hiếp: “—— ai muốn nhìn, ta liền giết!”
… Phó Hồng Tuyết nháy mắt cảm thấy dở khóc dở cười. Sớm biết thế này nên hắn đã tìm chuyện khiến Diệp Khai bận rộn, chỉ để y không có thời gian đi đến đây. Hắn không muốn Hướng Ứng Thiên cảnh giác Diệp Khai, bởi vì cảnh giác sẽ dẫn đến sát tâm.
“Diệp thiếu hiệp… Ta là nghĩa đệ của Dương đại hiệp, thúc thúc của Hồng Tuyết, ta cũng không thể nhìn sao?”
Hướng Ứng Thiên tính khí lúc này ngược lại có vẻ thực tốt. Sau khi nói xong, hắn lại mỉm cười bỏ thêm một câu:
“… Hay là, ngươi muốn động thủ với ta?”
Như là vui đùa, cũng như là uy hiếp.
Diệp Khai mạnh mẽ quay người lại, triệt chen vào giữa hai người, đối mặt với Hướng Ứng Thiên không chút nào thoái nhượng:
“—— động thủ thì động thủ, ai sợ ai!”
Mặc dù là công lực của y không thâm hậu bằng Hướng Ứng Thiên, Phó Hồng Tuyết cũng tuyệt đối sẽ không khoanh tay nhìn y bị thương. Hai đánh một, như thế nào y đều thắng!
“Diệp Khai, ngươi định cố tình gây sự sao?”
Phó Hồng Tuyết rốt cuộc quát một tiếng. Hắn triệt để bất đắc dĩ.
Xem ra tổ tông này đối với chuyện hôm qua vẫn chưa tan nghi ngờ, đang quyết tâm nhân cơ hội phát tiết với Hướng Ứng Thiên một chút.
Diệp Khai lúc này mới xoay mặt nhìn hắn, biểu tình có chút lãnh liệt:
“Hôm nay việc này không phải là nhỏ, ta phải nhúng tay!”
Nói xong liền ra tay như cắt, nhất chiêu đánh về Hướng Ứng Thiên, thuận thế lại định đoạt đao phổ trên tay Phó Hồng Tuyết ——
Phó Hồng Tuyết theo bản năng né tránh:
“—— ngươi muốn cướp đao phổ của ta?”
… Tổ tông à, đừng hồ nháo. Cùng Hướng Ứng Thiên đánh nhau ngươi sơ suất liền sẽ bị thương, bây giờ còn chưa đến lúc chúng ta vạch mặt hắn.
Diệp Khai hừ lạnh một tiếng, làm như không thấy:
“Dù sao ngươi cũng học thuộc rồi, ta trước thay ngươi bảo quản một chút!”
… Coi ngươi về sau còn dám bỏ rơi ta! Ta đây giống ngốc tử lắm sao? Lại phải để ngươi bảo hộ sao?! Còn đao phổ lại là thứ có thể tùy tiện để người nhìn sao?!
“—— ta xem ngươi là bằng hữu, nhưng bằng hữu cũng phải đúng mực?!”
Phó Hồng Tuyết chỉ cảm thấy đau đầu muốn chết. Vừa phải diễn kịch vừa phải dùng ánh mắt trấn an tổ tông nhà hắn đang tạc mao, quả thực so với việc để hắn lao đầu ra cho người ta chém giết còn mệt hơn rất nhiều.
“—— hôm nay chính là thấy ngươi không đúng mực, cho nên ta mới phải quan tâm!”
Diệp Khai hét còn muốn to hơn hắn.
“Đao phổ là của ta, ngươi dựa vào cái gì mà lấy đi? Lại nói, người khác không thể nhìn, ngươi vì cái gì có thể nhìn?!”
… Đi về nhà đi, về rồi ngươi muốn trèo lên đầu ta ngồi cũng được mà, đừng ở chỗ này náo loạn.
Phó Hồng Tuyết cảm thấy ấn đường của chính mình nhất định đã nhăn đến mức biến thành chữ “xuyên”.
“Ta không có muốn xem!”
Diệp Khai gân cổ cãi, trực tiếp móc đao ra. Nói tới đây, y lần thứ hai liếc mắt tràn ngập ý tứ ám chỉ về phía Hướng Ứng Thiên.
“Ta chỉ sợ có người bụng dạ khó lường, định học trộm Diệt tuyệt thập tự đao… Thậm chí, phá giải Diệt tuyệt thập tự đao!”
Mắt thấy bọn họ thật phải đánh nhau, Diệp Khai lại đã nói toạc ra gần hết,, Hướng Ứng Thiên hiển nhiên muốn giả ngốc cũng không được.
“Diệp thiếu hiệp… Lời này của ngươi, là nhằm vào ta sao?”
Diệp Khai cười lạnh, ngữ khí chuyển thành thản nhiên ném ra một câu:
“Hướng minh chủ, ngươi chỉ cần không nhìn vào đao phổ, lời này tự nhiên không nói đến ngươi. Nhưng nếu ngươi vẫn cố ý muốn xem… Thì tâm tư Tư Mã Chiêu mọi người đều hiểu!”
(Tư Mã Chiêu soán ngôi A Đẩu-con của Lưu Bị, lên ngôi nhất thống)
“Diệp Khai, Hướng thúc thúc không phải là người như thế…”
“—— Phó Hồng Tuyết, người trên giang hồ không thể loạn tin!”
Mắt thấy y sắp giở trò lật trời lật đất, Hướng Ứng Thiên cười rồi thở dài, rốt cuộc lại nhập vai:
“Hồng Tuyết, Diệp Khai nói không sai, là ta sơ sẩy, dù sao hiện tại ở trên giang hồ người mơ ước đao phổ này rất nhiều, ta hẳn nên cẩn trọng.”
“Hướng thúc thúc…”
“Aiz…”
Hướng Ứng Thiên mỉm cười đưa tay ngăn trở hắn:
“Cho nên lời thật thì khó nghe —— ta xem ra, Diệp Khai đối với ngươi là trọng tình trọng nghĩa. Ngươi có bằng hữu tốt như vậy, thúc thúc cũng mừng cho ngươi.”
Nói đến lời này, chuyện xem như xong.
Sau đó Diệp Khai liền đứng ở đó, nghe bọn họ ngươi một lời ta một lời bắt đầu nghiên cứu đao phổ, thường thường cảnh giác nhìn xem. Y thậm chí có thể cảm thấy—— Hướng Ứng Thiên đang tận lực mà châm ngòi cho mối quan hệ giữa Phó Hồng Tuyết và Hoa Bạch Phụng, ám chỉ Hoa Bạch Phụng cố ý đưa Phó Hồng Tuyết bản đao phổ không đầy đủ.
Tức giận cực độ mà đá tung bụi đất, y biết mình giờ phút này động tác rất giống tiểu hài tử, rồi lại khắc chế không được lửa giận bừng bừng.
“… Còn chưa tức đủ sao?”
Sau đó, Hướng Ứng Thiên bỏ đi, Phó Hồng Tuyết vì thế cũng rốt cuộc có thể bình thường trở lại, tiếp tục chịu đựng tổ tông nhà hắn tạc mao.
“Vì sao lại muốn đem đao phổ cho hắn nhìn?! … Còn nữa, ngươi thật sự sẽ nghe lời hắn châm ngòi, đi hoài nghi mẹ ngươi sao?!”
Chẳng cần biết Phó Hồng Tuyết là đang làm có ý gì, y cũng không nguyện ý để mặc Phó Hồng Tuyết lấy đao phổ tối trọng yếu ra đùa, thậm chí không thể để Hướng Ứng Thiên nhân cơ hội châm ngòi ly gián Phó Hồng Tuyết cùng Hoa Bạch Phụng vốn dĩ cũng đang bất hòa.
“Ngươi đối với ta không tin tưởng như vậy sao?”
Phó Hồng Tuyết cười cười, từ trên người lấy ra một bản khác, đưa tới cho y.
“Cái gì vậy?” Diệp Khai không nhận.
“… Ngươi không phải là muốn giúp ta bảo quản đao phổ sao? Cầm, về sau ngươi cứ giữ.” Phó Hồng Tuyết thở dài, cười sâu không lường được, lại như đang suy tính gì.
Diệp Khai ngây dại: “Này… Đây mới là đao phổ?”
Phó Hồng Tuyết vẫn còn cầm một quyển, hai bản đao phổ thoạt nhìn giống nhau như đúc. “Hai bản đều là đao phổ. Chẳng qua, một quyển bị ta động tay một chút, nội công tâm pháp … có lẽ dư vài chữ, lại có lẽ thiếu vài chữ, hay là sai vài chữ.”
Vô luận là loại công phu nào, tâm pháp mới là thứ tinh túy nhất, hơn một chữ thiếu một chữ đều đẩy người luyện vào tâm ma. Huống chi là “Dư vài chữ, thiếu vài chữ, sửa vài chữ”.
“Hướng Ứng Thiên nếu muốn, ta sẽ đem cho hắn xem. Hắn không có tà niệm, không trộm luyện, tự nhiên không có bất cứ vấn đề gì. Nếu có tâm tư khác, chắc chắn gieo gió gặt bảo.”
Nói xong, Phó Hồng Tuyết liền lấy quyển đao phổ gốc nhẹ nhàng nhét vào trong ngực Diệp Khai.
“Cho nên —— Diệp thiếu hiệp ngươi bây giờ còn tức giận sao?”
Diệp Khai giật mình nửa ngày, rốt cuộc hoàn hồn:
“—— còn!”
Nói xong chữ này, nghẹn một khắc, y mới xoa thắt lưng hung hăng mà trừng hắn:
“… Cho nên ngươi phải mời ta đến Hương Mãn lâu uống rượu!”
Phó Hồng Tuyết cũng trầm mặc một khắc, hiếm thấy cường ngạnh mà liếc y một cái:
“Mới sáng sớm, tối hôm qua không nghỉ ngơi, sáng nay vẫn chưa ăn gì mà đã dám uống rượu, ta đánh gãy chân của ngươi!”
Kéo y đi qua cửa sơn trang, đi được một đoạn, tựa hồ đã suy nghĩ kỹ càng, hắn lúc này mới lại nói tiếp:
“Đi một vòng quanh trấn đã, sau đó mới được đến Hương Mãn lâu, mà phải ăn một chén canh củ cải rồi mới được uống rượu. Xong rồi về nhà ngủ!”