Sau khi trở về, Diệp Khai cởi nón, rất kì lạ mà giành chui vào phòng bếp trước.
Ở bên trong chưa bao lâu, y lại chạy ra ngoài, chỉ kịp ném một câu cho Phó Hồng Tuyết:
“Ta đi mua thức ăn trở về nấu cơm.”
Sau đó cũng không quay đầu lại chạy mất.
Phó Hồng Tuyết bình tĩnh nhìn bóng lưng của y bay nhanh chạy xa, lại ngẩng đầu nhìn trời tính tính thời gian, làm tất cả mấy động tác đó rồi hắn mới đi đến trước bàn ngồi xuống, cười lắc lắc đầu.
Hắn tự nhiên biết Diệp Khai đang trốn tránh cái gì. Cho nên hắn không đi tìm y, cũng không hỏi y.
Chắc chắn là Diệp Khai đã bị hắn doạ đến choáng váng, sau khi y nghĩ lại, chạy trốn là điều tất nhiên.
Chính là nhớ tới tay nghề xuống bếp của Diệp Khai—— Phó Hồng Tuyết đành hít một hơi thật sâu.
Hiện tại đang là giữa trưa, lại còn phải chờ Diệp Khai vừa bỏ chạy đi “Mua thức ăn” trở về… Không biết bọn họ có đủ tiền để trả tiền cơm trưa hôm nay không?
Phó Hồng Tuyết chậm rãi đi đến bên giường, kéo ngăn tủ bên giường lấy ra một đống đậu phộng, hạch đào, hạt thông đường…
Diệp Khai y như sóc, thích tích trữ thức ăn trong nhà. Đương nhiên mấy cái “đồ ăn” này cũng không phải gạo thóc hay cái gì nấu được, mà chỉ có đồ để nhá chơi thôi.
Cho nên tạm thời có thể dùng mấy thứ này lót dạ, dù sao cũng chỉ có mấy thứ này.
Phó Hồng Tuyết đối với các loại đồ ăn vặt kỳ thật không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng hắn thích nhìn Diệp Khai vừa cười vừa gặm gặm, khoanh chân ngồi trên giường sung sướng ăn. Vì thế cứ có dịp, hắn lại mua cho Diệp Khai còn nhiều hơn chính Diệp Khai tự mua cho mình.
Thường thường, Diệp Khai cũng sẽ nhét vài hạt vào miệng hắn, cho nên mấy thứ Diệp Khai thích ăn kia hắn cũng đã nếm qua không dưới một lần. Hắn kỳ thật cũng không thèm để ý mấy thứ này ăn có ngon không, nhưng hắn lại dị thường thích cảm giác người kia đút cho hắn ——
Đút xong, hắn sẽ theo thói quen mà nhẹ nhàng mút vào một chút đầu ngón tay đang đưa qua, ngón tay đó toàn mùi thức ăn, lại ngọt ngào như đường.
Tiếp đến hắn sẽ ngước nhìn Diệp Khai, ánh mắt hai người tự nhiên giao nhau, Diệp Khai sẽ đột nhiên nhướng mày mỉm cười, nắm cổ áo của hắn thực cường thế mà hôn qua.
Giống như là, Diệp Khai nuôi ý đồ bất lương. Tuy rằng y cho tới bây giờ đều không thật sự thành công.
… Có đôi khi Phó Hồng Tuyết thậm chí suy nghĩ, hắn có lẽ nên mua một tấm biển “Chuyển bại thành thắng” bốn chữ vàng treo trong nhà, chỉ để ngợi khen tinh thần bất khuất của Diệp Khai.
—— đó là quãng thời gian vui vẻ nhất mà hắn nhớ được, có lẽ là quãng đời vui vẻ nhất của hắn.
Khi đó Diệp Khai, sẽ cười sẽ nháo, sẽ mỗi ngày tính toán trò quỷ, trời chưa sáng đã bày trò trêu chọc hắn; sẽ mỗi ngày đùa hắn vui vẻ thậm chí trêu cợt hắn, không để cho hắn lộ bộ mặt than ra; sẽ liều mạng mà dẫn hắn đi, ăn thử, chơi thử,làm thử tất cả những trò mà Diệp Khai thích…
Đất trời trong mắt Diệp Khai, tựa hồ tốt đẹp đến mức không giống bất luận ai.
Cho đến lúc này… Hồi tưởng của hắn vẫn như cảnh thật tước mắt, nhưng vẫn xa xôi đến mức không thể chạm, mơ mơ hồ hồ…
Lúc mới gặp Diệp Khai, y tựa hồ cũng như lúc này, phi dương nhanh nhẹn không hề cố kỵ, giống như trên người phát ra một tầng nắng ấm áp, ai tới gần y đều sẽ cảm thấy trong lòng cũng trở nên ấm áp an ổn, ánh mắt nhìn thế gian, tựa hồ cũng không còn lạnh như băng.
Chính là khi đó, ai cũng đều không hiểu, đều không quý trọng.
… Hắn thấy Diệp Khai phiền, Hoa Bạch Phụng cảm thấy Diệp Khai không hiểu chuyện, Nam Cung Linh trách Diệp Khai không hiểu phong tình, Chu Đình cho rằng Diệp Khai lỗ mãng lại hay xúc động.
Cho đến sau này, hắn cùng tất cả bọn họ, tổn thương Diệp Khai đến mức mất đi ánh nắng ban đầu. Y không phải không cố gắng phục hồi, chỉ là vì quá mệt mỏi nên buông xuôi.
Tâm y chỉ còn chút hơi ấm, cũng sẽ thật cẩn thận lại cố chấp mà lưu cho hắn.
Hắn từng cho rằng, ngay lúc hắn tỉnh ngộ, chỉ cần hắn nguyện ý, liền nhất định có thể từng chút một khôi phục ấm áp trong lòng Diệp Khai.
Nhưng hắn lại không dự đoán được, dầu cạn bình tan, hắn có giữ đến thế nào, trong khoảnh khắc đó, muội tro vẫn tàn lạnh.
—— vào lúc hắn còn chìm trong quá khứ, Diệp Khai bỏ chạy lần này là chạy mãi đến khi lên đèn vẫn chưa trở về.
Hắn định đợi thêm, rốt cuộc vẫn quyết định trước xuống núi giải quyết bữa tối. Dù sao vô luận như thế nào, Diệp Khai cũng không có khả năng chạy trốn mãi.
Kết quả hắn vừa định xuất môn, Diệp Khai liền tự mình trở lại.
Cầm trong tay một gói giấy dầu to, còn có một vò rượu, vừa vào cửa không đợi hắn mở miệng liền nhét hết vào trong tay của hắn:
“—— trong đó có một con vịt nướng, hai miếng cơm nắm, một cân thịt trâu, một bọc trứng ngũ vị hương, còn có một vò Lê Hoa tửu. Ta biết ngươi chắc chắn còn chưa ăn cơm trưa, nên cố ý mua thật nhiều.”
Giao phó đồ ăn rồi, Diệp Khai lại bật người chạy đến bên giếng mà nói vọng vào:
“Ta chạy một thân toàn là mồ hôi, đi gánh nước nấu tắm đây.”
… Hắn nhớ rõ, lúc trước vào loại thời tiết này, Diệp Khai chưa bao giờ dùng nước nóng tắm rửa.
Bất quá Phó Hồng Tuyết cũng không có nói toạc, bưng gói giấy dầu đến bên bàn, chậm chậm xé mở, rồi chầm chậm thưởng thức.
Chờ hắn ăn no, lê hoa cũng uống một nửa, Diệp Khai mới dùng bộ dạng sũng nước đi vào.
Y ngồi đối diện Phó Hồng Tuyết, cũng cúi đầu ăn.
Nhìn bộ dáng y rõ ràng là đang trốn tránh, rồi lại cố gắng tỏ vẻ tự nhiên, Phó Hồng Tuyết lại thầm cười.
Ăn xong, hắn liền đứng dậy đi lấy một cái khăn sạch, đến sau lưng Diệp Khai, nhẹ nhàng lau tóc cho y.
“Đã nói ngươi bao nhiêu lần… Đừng có gội đầu trước khi ngủ nữa, sau này già cả lại nhức đầu.”
Tay mới vừa chạm vào bả vai Diệp Khai, thân thể y vì bất ngờ không kịp đề phòng mà cứng ngắc một chút, nhưng sau một lát, lại tận lực mà thả lỏng ra.
“Đừng động, lát nữa tự khô, trên tay ngươi có thương tích, không cần để ướt.” Diệp Khai vội vàng lắc đầu, cự tuyệt.
“Đừng động.” Phó Hồng Tuyết thản nhiên nói ra hai chữ, động tác cực kì thuần thục.
Diệp Khai đành phối hợp, không khí dần trầm mặc, không nói.
Y kỳ thật cũng không bài xích Phó Hồng Tuyết tiếp cận, thậm chí cả hai cái hôn trước đó cũng không bài xích —— y chỉ là không biết phải làm sao thích ứng mối quan hệ này.
Y thậm chí còn có chút khó hiểu cùng sợ hãi loại quan hệ này sẽ làm những thói quen giữa hai người thay đổi. Mà đối mặt với sự thay đổi đó, y cũng không biết làm sao.
Lúc đáp ứng hắn, suy nghĩ của y kì thật rất đơn giản: Phó Hồng Tuyết muốn như vậy, mà y cũng không bài xích, vậy cùng một chỗ thôi.
Nhưng sau khi đáp ứng, y mới bỗng nhiên triệt để hiểu được chuyện này là gì. Cho nên y phải tìm lý do bỏ chạy, chỉ để cho đầu óc thanh tỉnh một chút, suy nghĩ lại mọi chuyện.
Kết quả đi nửa ngày, hiển nhiên y vẫn thất bại.
Kích động vẫn là kích động, luống cuống vẫn là luống cuống.
Chuyện duy nhất có thể giúp y buông lỏng chính là Phó Hồng Tuyết cũng không thúc ép y. Không hề nói đến việc y bỏ chạy, thái độ của Phó Hồng Tuyết vẫn rất kiên nhẫn, tự nhiên giống như bọn họ chưa từng phát sinh chuyện gì.
Cầm cái chân vịt Phó Hồng Tuyết cố ý nhường lại, đã Diệp Khai cảm thấy một trận cảm động khó hiểu.
Cho nên y chần chờ một chút, vẫn là xé một miếng thịt, quay đầu lại vươn tay nhét vào miệng Phó Hồng Tuyết.
Y kỳ thật có thể hiểu, vì y, Phó Hồng Tuyết đã khắc chế chính mình đến cái dạng nào.
… Cho nên y chỉ xin một chút thời gian, để y bình tĩnh. Bình tĩnh là tốt rồi.
Giúp y lau khô tóc, Phó Hồng Tuyết thu hồi khăn, lại đem dược cùng băng gạc ra tự mình đổi, rồi ra giếng rửa mặt, tiếp đó tự nhiên leo lên giường ngủ.
Trong nhà Diệp Khai chỉ có một cái giường lớn, bọn họ cũng ngủ chung được vài ngày rồi.
Không biết qua bao lâu sau, Diệp Khai rốt cuộc cũng thổi tắt đèn, nhẹ nhàng bò lên.
Hai người nằm đối lưng, cả hai đều không nói gì.
Cho đến nửa đêm, Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên mở mắt ra.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, suy tư một khắc, rồi mới xuống giường mặc áo mang hài, chậm rãi đi ra cửa.
Chỉ vì cho rằng hắn đã ngủ say, Diệp Khai đã lặng lẽ đi ra ngoài từ trước.
Phó Hồng Tuyết im lặng đứng bên cửa, nhìn bóng dáng Diệp Khai dưới ánh trăng có chút mơ hồ, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đi theo.
—— Diệp Khai cũng không có đi xa.
Y chỉ mang theo nửa vò rượu còn lại, trèo lên một tán cây gần đó. Khoảng cách vừa đủ, chắc chắn nếu hắn đang ngủ sẽ không bị ồn đến tỉnh lại.
Phó Hồng Tuyết lặng lẽ đến sát bên nhìn, y đang ngồi trên một nhánh cây vững chãi, lưng dựa vào thân cây, chân vắt vẻo, tay đung đưa vò rượu.
Y tựa hồ tại cùng ai nói chuyện, thanh âm rất nhẹ, thực chậm rãi, có chút mơ hồ mê man:
“Trong lòng ta… Loạn đến hoảng…”
Sau khi nói xong, y ngẩng đầu, tựa hồ là qua khe lá, nhìn được một góc ánh trăng. Ánh trăng tựa hồ bạc vụn, phiêu tán trên cao xa cùng tinh tú.
Từ vị trí của Phó Hồng Tuyết nhìn lên, bên sườn mặt Diệp Khai bị lá cây che mất nửa, vẫn thấy đôi môi như đang dỗi hờn.
“Nhưng ta không biết nên nói với ai…”
Y nâng cổ tay đang cầm vò rượu, chậm rãi nốc một ngụm to, lá cây bị chạm vang lên “sàn sạt” rất nhỏ.
Nghe ngữ khí y như vậy, trong lòng Phó Hồng Tuyết có chút thương tâm khó hiểu, hắn cau mày, bước lên một bước, định nhìn xem Diệp Khai đến tột cùng là đang nói chuyện với ai. Bốn phía trừ hắn cùng Diệp Khai ra, hắn hoàn toàn không cảm thấy khí tức người thứ ba.
Hắn cứ bước cho đến khi thấy ánh sáng chợt loé trên tán cây.
Phó Hồng Tuyết sợ run một chút, mới nhận ra —— đó là một cây phi đao của Diệp Khai đang cắm vào nhánh cây kề bên y. Một cây Tiểu Lý Phi Đao.
“Hôm nay ở dưới chân núi, ta cứ quanh quẩn trong trấn, người qua lại nhiều như vậy… Nhưng ta vẫn tìm không thấy một người có thể hỏi…”
Y hơi nhúc nhích, lại uống một ngụm rượu, ngửa đầu tựa cả người vào thân cây.
“Lúc trước, mỗi khi đến sinh nhật ta… Sư phụ đều hỏi, ta có muốn gì không… Kỳ thật… ta đã luôn giấu giếm …”
Nghe đến đó, rồi dù đợi thật lâu, hắn lại vẫn không đợi thấy y nói tiếp.
Phó Hồng Tuyết rốt cuộc nhịn không được, mở miệng hỏi:
“… Vậy tâm nguyện ngươi luôn giấu đó, có thể nói với ta không?”
Cho dù thanh âm của hắn rất nhẹ, vẫn khiến thân thể Diệp Khai rõ ràng nảy lên kinh sợ.
“Ngươi… Ngươi sao lại đến đây?”