Lục Dục Thần theo Mạnh Trạch lên lầu, thấy Mạnh Trạch mở cửa phòng dùng cho Đường Tâm Lạc nghỉ ngơi liền không khỏi nhíu mày.
-Phạm Tần Nghị trong đó sao?
-Đúng vậy, Lục gia. Phòng của ông ấy chưa qua kiểm tra. Luật sư Phạm nói đang mang theo cơ mật, phải để chúng ta nói chuyện ở một căn phòng an toàn mới được.
Gian phòng này trước đây chuyên để cho Đường Tâm Lạc dùng đến. Vì mục đích thận trọng, trước khi bữa tiệc bắt đầu, Lục Thất đã dẫn người vào trong để kiểm tra dò xét qua.
Tất cả thiết bị có khả năng nghe trộm, thu hình đều không thể tránh được sự kiểm tra của bọn họ.
Lúc luật sư Phạm nói cần trao đổi việc cơ mật, nơi Mạnh Trạch nghĩ đến đầu tiên chính là chỗ này.
Vì vậy, trước khi Lục Dục Thần đến đã đuổi hết những người không có phận sự ra ngoài, bên trong chỉ có luật sư Phạm đang ngồi đợi.
-Nếu vậy thì vào thôi.
Thấy Lục Dục Thần không yêu cầu thay phòng, Mạnh Trạch liền mở cửa ra dẫn Lục Dục Thần đi vào.
Thấy được Lục Dục Thần, luật sư Phạm đứng lên.
-Lục gia...
-Ngồi đi.
Lục Dục Thần thuận thế ngồi vào trên ghế sa lon.
Phạm Tần Nghị biết rõ phong cách của anh nên không thích nói lòng vòng, vì vậy trực tiếp mở tập tài liệu dày cộm trên tay ra.
-Lục gia, đây là hợp đồng ly hôn mà ngài đã bảo tôi soạn thảo lại. Những thứ hôm qua ngài bảo tôi thêm vào, tôi đều thêm ở phía trên rồi. Ngài nhìn xem, có cần chỗ nào bổ sung hay không?
Luật sư Phạm đem văn bản tài liệu đưa cho Lục Dục Thần, nhịn không được xoa xoa mồ hôi lạnh toát trên trán.
Ông ta thật sự không hiểu Lục gia đang suy nghĩ gì.
Nếu nói anh không thương Lục phu nhâm, thì sao lại hết lần này tới lần khác muốn thêm mấy điều khoản, mà đối với nhà trai là hoàn toàn bất lợi như vậy.
Còn nếu nói anh yêu Lục phu nhân, tại sao anh lại soạn hợp đồng ly hôn.
Hơn nữa, còn đặc biệt muốn ông đến bữa tiệc dành cho Lục phu nhân.
Vừa đó mới tuyên bố thân phận Thiếu phu nhân Lục gia cho Đường Tâm Lạc, mới đảo mắt đã bắt ông soạn hợp đồng li hôn chạy đến đây.
Đối với loại người như Lục Dục Thần, luật sư Phạm thật sự nhìn không ra. Lục Dục Thần xem qua hợp đồng, vừa ngước mắt lên thì bắt gặp cái nhìn nghi hoặc của Lục Tần Nghị.
Biết rõ đối phương đang nghi hoặc điều gì, anh không khỏi nhếch môi cười đau khổ:
- Bảo ông đến gấp gáp như vậy, chỉ là bởi vì đêm nay tôi sẽ nhượng cho Tâm Lạc ký vài phần hợp đồng. Phần hợp đồng ly hôn này kẹp ở bên trong, cô ấy sẽ không dễ gì phát giác được.
Sở dĩ anh bắt Phạm Tần Nghị vội vàng đem hợp đồng ly hôn tới đây, chỉ là bởi vì đêm nay đúng lúc anh muốn đem một ít hợp đồng của Lục gia đưa cho Đường Tâm Lạc ký.
Lục Dục Thần biết rõ, Đường Tâm Lạc hiện tại rất tin tưởng anh. Nếu như là anh tự mình đưa hợp đồng cho cô, cô sẽ không hỏi nhiều mà kí tên lên nơi mà anh đã chỉ rõ.
A...
Nghĩ vậy, nụ cười trào phúng càng thêm thâm sâu.
Nói anh hèn hạ cũng được, phụ lòng tin của Đường Tâm Lạc cũng được.
Đây là điều kiện tiên quyết duy nhất có thể không làm thương hại cô, sau khi ly hôn xong sẽ sắp xếp biện pháp xử lý. Anh không thể cho cô được niềm hạnh phúc trọn vẹn.
Nhưng ít ra, anh muốn cam đoan, cuộc sống sau này của hai mẹ con cô có thể an ổn giàu có, bình an vui sướng.
Bầu không khí trong căn phòng đột nhiên trầm tĩnh lạ thường. Trên mặt ba người đều mang nặng một áp lực vô hình.
Nhưng người nào cũng không nhận ra rằng, bên ngoài cánh cửa đã mở ra một khe hẹp từ lúc nào.
Ngoài cửa, một bóng dáng màu trắng lúc này đang chênh choạng bước đi.
...
-Lục gia, sau khi xem xong nếu như ngài cảm thấy không có vấn đề, buổi tối có thể đem phần hợp đồng ly hôn này đưa cho Thiếu phu nhân ký. Là được...
Luật sư Phạm biết mình không nên nói, nhưng nếu có điều cần nói mà không nói, ông cảm giác, cảm giác không tốt lắm.