Sau khi gia đình Lục Chí Hạ rời khỏi, Đường Tâm Lạc lại liên tiếp quen được không ít người Lục gia.
Mãi đến giữa buổi tiệc, bầu không khí bên trong toàn bộ phòng tiệc cũng dần dần dễ thở hơn.
Sau khi cơm nước no nê, không ít khách mới dẫn theo bạn nhảy bước vào sàn nhảy. Đường Tâm Lạc thậm chí còn nhìn thấy Kiều Mạc Hàn đang cãi nhau với Tô Tình ở đó.
-A...
Nhìn hai người đó, cô nhịn không được liền cười ra tiếng.
Lục Dục Thần nghe được tiếng cười của cô phát ra bên cạnh, liền cúi đầu sang thì thầm bên tai cô:
-Đang cười cái gì vậy?
-Không có gì... Thấy điều thứ vị ấy mà.
-Nghịch ngợm.
Loading...
Lục Dục Thần nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô.
Trong nội tâm đã sớm biết được, là vì cô trông thấy trong sàn nhảy, Tô Tình và Kiều Mạc Hàn khiêu vũ mà như sắp đánh nhau mới có thể cười vui vẻ đến thế.
Anh đang muốn nhẹ giọng hỏi thăm vợ nhỏ có muốn khiêu vũ cùng mình hay không thì Mạnh Trạch hết sức không đúng lúc mà đi tới.
-Lục gia, luật sư Phạm đã đến, đang ở phòng nghỉ chờ anh.
Lục Dục Thần nghe được Mạnh Trạch nói vậy, ánh mắt lập tức buồn bã.
Đường Tâm Lạc ngước mắt thấy vẻ mặt kì lạ của anh, cô còn cho rằng Lục Dục Thần lo lắng cho cô ở lại đây một mình, liền nở nụ cười trấn an:
-Anh có việc thì cứ đi đi, nơi đây nhiều người như vậy, em ngồi đây nghỉ ngơi một chút cũng được, không có chuyện gì đâu.
Lục Dục Thần rũ hàng mi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười của vợ mình.
Chẳng biết tại sao, trong lòng phút chốc trở nên mất cân bằng.
Anh kìm nén buồn bã dưới đáy lòng nở nụ cười:
-Ừ, vậy em ngoan ngoãn ở đây nhé, đến đâu cũng phải để Lục Thất theo chăm sóc, biết chưa?
-Ừ, anh yên tâm, em sẽ ngoan ngoãn mà.
Đường Tâm Lạc gật đầu, cười ngọt ngào.
Lục Dục Thần cúi xuống hôn lên cánh môi hồng hào, vuốt vuốt đầu cô rồi mới đứng dậy, theo Mạnh Trạch rời đi.
Đường Tâm Lạc lại ngồi tại chỗ ăn một chút điểm tâm, nhìn Kiều Mạc Hàn và Tô Tình khiêu vũ. Sau một lát cảm thấy hơi mệt chút, nhịn không được đánh một cái ngáp dài.
Lục Thất thấy thế, săn sóc đề nghị:
-Thiếu phu nhân, nếu cô mệt rồi thì có thể quay về phòng nghỉ nằm trong chốc lát. Bữa tiệc này chắc một lát nữa mới kết thúc được. Thiếu phu nhân là phụ nữ có thai, ngồi lâu cũng không tốt.
Lục Thất chu đáo đề nghị cô đến phòng nghỉ nằm một chút.
-Ừ, vậy cũng được, tôi về phòng nằm một lát.
Đường Tâm Lạc vừa đi, Blanco lại hấp tấp đi vào phòng tiệc.
Anh ta vừa rồi ra ngoài tìm hiểu một lát rồi quay lại bên cạnh Việt Trạch, cúi đầu nhỏ giọng nói:
-Thiếu chủ, tôi vừa ra ngoài, hình như mới nhìn thấy Winston.
Đôi mắt tối trầm của Việt Trạch chớp một cái:
-Anh chắc không?
-Không dám chắc một trăm phần trăm, tôi chỉ có thấy được bóng lưng. Nhưng nhìn qua, hẳn là Winston không sai.
Winston là sát thủ số một trong số hạ thủ Công tước, tóc vàng mắt xanh người ngoại quốc.
Tuy rằng anh ta nhìn thấy người đàn ông kia đội mũ lưỡi trai đeo kính râm, nhưng nhìn từ mái tóc vàng lộ ra từ vành nón, thêm vào đó là thân hình cao lớn, hẳn là Winston không sai.
-Xem ra, hắn ta đang chuẩn bị hành động tại yến tiệc đấy.
Blanco ra kết luận.
-Thiếu chủ, có cần nhắc nhở Đường tiểu thư một tiếng hay không?
Blanco chung quy vẫn cảm thấy, cách làm của Thiếu chủ có chút thiếu sót.
Chưa nói đến Đường tiểu thư giúp đỡ Thiếu chủ thoát khỏi ám ảnh, cho dù hai người không có tiền duyên này, anh ta cũng có thể cảm giác được, Thiếu chủ đối với Đường tiểu thư có tình cảm gì đó.
Đã như vậy, anh ta thật sự không hiểu, tại saoThiếu chủ còn muốn để mặc người của Công tước ra tay đối với Đường tiểu thư.
Việt Trạch nghe lời Blanco nói, trong ánh mắt tĩnh mịch bỗng lóe lên. Nhưng rất nhanh, tia sáng đó đã bị cái âm u trong đôi mắt che lấp.
-Không cần, coi như không biết chuyện này, tôi không muốn nhúng tay vào.
Anh ta nói xong, đôi mắt màu xanh đậm liền nhìn về hướng Đường Tâm Lạc vừa mới rời đi.
Đường Tâm Lạc... Muốn trách, thì hãy cô là con gái Thẩm Uyển đi.