Nghe xong lời của bà Trương, khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Dục Thần phủ một tần sương lạnh:
"Lục gia không chứa loại người hầu khinh thường chủ nhân, đuổi hai bọn họ đi, triệu tập tất cả mọi người chờ ở nhà ăn."
Bà Trương thấp thỏm đáp ứng, vừa định đi làm chợt nhớ đến Đường Tâm Lạc vẫn ở trong phòng.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân..."
"Lấy chìa khóa tới."
Được Lục Dục Thần cho phép, bà Trương mới dám cầm chìa khóa đến.
Bà đưa chìa khóa cho anh, liền vội vã xuống lầu làm theo lệnh của Lục Dục Thần.
Lục Dục Thần trực tiếp mở cửa, cửa đang đóng chặt lập tức bị mở ra.
Quả nhiên, Đường Tâm Lạc ở trong phòng, nhưng cô vẫn không đi ra mở cửa.
Khi tiến vào, Lục Dục Thần nghĩ ra rất nhiều chuyện, nhưng lại không nghĩ tới, cô đang nằm chèo queo trên giường đắp chăn ngủ mê say.
Cô đang làm gì vậy?
Lông mày Lục Dục Thần chau lại, bước nhanh đến giường.
Ánh sáng của đèn chiếu vào khuôn mặt kiều mị động lòng của cô, cả cơ thể đều quấn trong chăn, chỉ chừa mỗi khuôn mặt lộ ra ngoài.
Lục Dục Thần yên lặng dò xét xung quanh, trên tủ đầu giường đặt kính gọng đen.
Mà ở dưới chân, chiếc áo làm Lục Dục Thần nheo mắt lại.
Cúi người nhìn Đường Tâm Lạc ngủ, anh chống hai tay hai bên người cô.
Vật nhỏ trong chăn không hề động đậy, hôm nay cô trải qua quá nhiều chuyện, một phần là vì chuyện anh kêu cô đi tắm rửa.
Nhưng cô không biết, anh chỉ đơn thuần là muốn cô tắm thôi, rồi nghĩ ngơi một chút.
Chờ đến tối, sẽ kêu người gọi cô xuống ăn cơm.
Chỉ là không nghĩ tới, người trong biệt thự lại hiểu lầm thân phận của cô, dẫn cô tới căn phòng này, còn đem loại quần áo này đưa cho cô.
Mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn cô ngủ say, ánh mắt từ từ di chuyển đến đôi môi anh đào của cô.
Kìm lòng không được, liền cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cô, thừa cơ cô ngủ, nhấm nháp đôi môi ngọt ngào của cô.
"Ưm, Putte...Đừng náo loạn..." Theo bản năng Đường Tâm Lạc đẩy anh ra.
Nhưng mà, vì không mặc quần áo, nên trước khi ngủ, cô đã quấn chăn thật chặt. Lúc này muốn duỗi tay cũng khó khăn, không tài nào thoát ra được.
Lục Dục Thần nghe cô nói, đôi mắt thâm thúy hiện lên hàn quang.
"Putte là ai? Là đàn ông trước kia của em sao?"
Cô từng bị đàn ông làm như vậy sao?
"Ưm, Putte... Putte là..." Đường Tâm Lạc mơ màng tỉnh dậy, mở miệng trả lời câu hỏi của Lục Dục Thần, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt quen thuộc.
"Anh..aaa, sao lại là anh!" Nhất thời cơn buồn ngủ bay mất, theo bản năng muốn lui về phía sau nhưng phát hiện mình không thể động đậy.
Đương nhiên cô không thể cử động được, cả người bị quấn trong chăn, thêm Lục Dục Thần lấy cùi chỏ ép chặt chăn, toàn bộ cơ thể cũng đè trên cô, bây giờ cô nhìn như con nhộng, Lục Dục Thần không buông tay, cô cũng không thoát ra được.
Cái gọi là mua dây buộc mình, xem như hôm nay Đường Tâm Lạc được lĩnh hội.
"Nói cho anh biết, Putte là ai?" Lục Dục Thần không để ý tới vấn đề của cô, ngược lại còn ép chặt hơn.
Chóp mũi hai người đụng nhau, khuôn mặt tinh xảo phóng đại trước mặt cô.
Tuy cô không thấy rõ, nhưng lại cảm giác toàn thân anh toát ra khí tức nguy hiểm.