Sắc mặt Lục Dục Thần càng lạnh hơn, nhìn bà Trương nhàn nhạt mở miệng:
"Hôm nay, Đường tiểu thư sẽ là nữ chủ nhân của cái nhà này, nếu như bà không quen gọi phu nhân, vậy thì gọi thiếu phu nhân đi."
Bà Trương nghe anh nói, sửng sốt thật lâu mới trả lời:
"Vâng, vâng. Tôi đã biết, tôi sẽ đi gọi thiếu phu nhân ra dùng cơm."
Lúc này, cơ bản bà Trương không nghĩ lại thân phận của vị thiếu phu nhân kia, chuyện kết hôn của Lục Dục Thần là tâm bệnh của Lục gia, bây giờ anh nguyện ý kết hôn đối với Lục gia mà nói chính là chuyện vui vô cùng lớn.
Thiếu gia kết hôn, a di đà Phật, đúng là phật tổ phù hộ mà!
Bà Trương vội vàng bước lên lầu, chỉ muốn gọi cô nhanh xuống ăn cơm, sau đó sẽ thông báo chuyện vui này cho phu nhân cùng bà chủ.
Ai ngờ bà chạy lên phòng ngủ, lại không thấy Đường Tâm Lạc đâu cả.
Xuống lầu nhìn thấy hai nữ hầu dẫn đường cho Đường Tâm Lạc hồi nãy, lập tức tra hỏi.
Sau khi hỏi xong, sắc mặt bà Trương tái mét.
"Các cô cái đồ ngu xuẩn, đó là thiếu phu nhân, hai người các cô sao có thể tự ý dẫn đến phòng khách!"
Nghe thân phận của Đường Tâm Lạc, hai cô hầu gái đang vui vẻ bỗng chốc bị dọa đến tái mặt.
"Bà Trương...Chúng tôi không biết, chúng tôi tưởng là..."
Bà Trương hất tay:
"Các người đừng có cầu xin tôi, không ai có thể cứu được các cô đâu!"
Thật là hai đứa ngu ngốc, bà Trương nhìn bọn họ, âm thầm nhắc nhở bản thân không mắc lỗi ngu xuẩn như vậy.
Hai người này đúng là mắt cao hơn đầu, không biết nhìn người thì cũng phải hỏi người ta một câu chứ, vậy mà tự ý dẫn Đường Tâm Lạc đến phòng dành cho khách.
Tuy thiếu gia chưa từng mang phụ nữ đến nơi này, nhưng cũng có người không chịu nổi đưa phụ nữ đến đây nịnh nọt thiếu gia. Mà phòng khách kia, chính là nơi chứa mấy phụ nữ như vậy.
Dù sao cũng là phụ nữ bên ngoài đưa vào, tuy thiếu gia không muốn, nhưng những lúc không có thiếu gia, họ vẫn phải giữ mấy người kia lại, chờ ngài về quyết định.
Thế là, căn phòng kia trở thành phòng ngủ của những người phụ nữ được đưa đến.
"Cho thiếu phu nhân ở phòng kia, hai người các cô cũng thật to gan! Tôi nói cho biết, chuyện này đừng hi vọng tôi sẽ giúp, các cô tự gặp thiếu gia thú tội đi!"
Bà Trương lười quản hai cô, sợ bị liên lụy, dựa theo tính tình của thiếu gia, không đuổi việc mới lạ, có khi còn thanh tẩy cả Lam Loan Nhã này.
Tuy bà hầu hạ bên cạnh phu nhân, nhưng cũng chỉ là một người hầu thôi.
Bà Trương quyết định không quan tâm đến hai cô, bảo vệ bản thân vẫn là quan trọng nhất.
Bà vội vàng qua phòng kia gõ cửa, định mời phu nhân xuống ăn cơm, sau đó dẫn hai người kia tới nhận tội.
Nhưng mà, gõ cửa một hồi cũng không ai trả lời.
Kiêng dè thân phận của đối phương, bà Trương không dám trực tiếp cầm chìa khóa xông vào, ở ngoài cửa đợi nửa ngày, không thấy thiếu phu nhân ra, ngược lại thấy Lục Dục Thần mò lên.
"Bà Trương, nãy giờ làm gì vậy?"
Lục Dục Thần đợi nửa ngày ở dưới lầu, không thấy Đường Tâm Lạc xuống, liền trực tiếp lên lầu xem Đường Tâm Lạc dở chứng gì.
Anh định đi đến phòng ngủ chính ở lầu ba, nhưng khi qua lầu hai nghe tiếng gõ cửa không lớn không nhỏ của bà Trương liền đi đến.
"Thiếu, thiếu gia." Bà Trương giật mình, không nghĩ tới Lục Dục Thần sẽ lên đây.
Lục Dục Thần híp mắt, nhìn biểu hiện của bà Trương.
Bà Trương là người làm lâu năm ở Lục gia, nhìn sơ đã biết Lục Dục Thần đang nổi giận, không dám dấu diếm, lập tức nói mọi chuyện không sót chữ nào.