Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 5: Cô Là Một Cô Gái Dịu Dàng Trầm Lắng.



Người của bộ phận nhân sự khác với bộ phận kỹ thuật, bộ phận kỹ thuật nhiều thanh niên đẹp trai tài giỏi, mà bộ phận nhân sự lại nhiều con gái, ai cũng xinh xắn, đẹp gái. Lý Tiếu Thảo là lần đầu tiên tới bộ phận nhân sự nên có chút mất phương hướng trong một khoảng thời gian ngắn.

Quý Vi nhìn tinh mắt phát hiện ra anh liền vẫy vẫy tay với anh, sau đó anh cũng nhìn thấy Tưởng Ban Hoa đang ngồi cạnh Quý Vi.

"Đây." Lý Tiếu Thảo đem tài liệu trên tay đưa cho Ban Hoa, Ban Hoa nhận lấy vội vàng nói cảm ơn anh.

Cô hơi tò mò, anh hình như là thành viên chủ chốt của bộ phận kỹ thuật, tại sao lại đích thân đến đưa tài liệu cho cô.

Không chờ cô nói ra câu hỏi của mình, Tiếu Thảo đã xoay người đi khỏi nơi tụ tập toàn người đẹp này.

Tưởng Ban Hoa nhìn nhìn tài liệu trong tay, lại nhìn thấy ánh mắt háo hức của các đồng nghiệp nữ chung quanh, giả vờ ho khụ khụ vài tiếng, sau đó làm như không có việc gì rồi ngồi xuống.

"Anh đẹp trai mới đó là ai vậy?" Một đồng nghiệp tò mò quay qua hỏi cô.

Tưởng Ban Hoa không để tâm, nói: "Lý Tiếu Thảo của bộ phận kỹ thuật, tới đưa tài liệu thôi."

"Oa, anh ấy thật đẹp trai nha." Lúc người đồng nghiệp đó nói câu này, hai mắt đều hiện ra sự si mê.

Ban Hoa cười cười không nói gì, bởi vì hơn nửa thời gian hôm nay cô đều đang ngẩn người, nên công việc của cô bây giờ chồng chất lên rất nhiều, cô phải nhanh chóng hoàn thành, nếu không hôm nay lại phải tăng ca.



Cô lấy tài liệu Tiếu Thảo đem đến sửa lại, lúc nhìn thấy tờ thông tin của Hách Nhân, cô hơi dừng lại một chút. Trong lòng cô đột nhiên nảy sinh ra một loại cảm giác chưa bao giờ có, hơn nữa rất nhanh cả người cô đều bị bao trùm bởi cảm giác đó.

Cô vuốt vuốt ngực, lại hít một hơi thật sâu sau đó mới khôi phục lại tinh thần.

Quý Vi dựa vào bàn của cô, cho cô một ly cà phê mới vừa pha xong, sau đó trêu chọc nói: "Đừng nhìn nữa, giấy bị cậu nhìn chằm chằm sắp thủng một lỗ rồi kìa."

Tưởng Ban Hoa gấp giấy lại, nhận lấy ly cà phê, sau đó nhướng mày, nói: "Tớ là đang nghiêm túc làm việc, đâu có rảnh rỗi như cậu."

"Tớ rảnh rỗi mới có thể pha cà phê cho cậu chứ." Quý Vi nói như điều đương nhiên, sau đó lại kề sát vào cô buôn chuyện, tự tin nói: "Có phải cậu thích Hách Nhân đó không?"

Tưởng Ban Hoa thiếu chút nữa thì bị sặc cà phê, hoảng sợ nhìn xung quanh, sau đó lắc lắc đầu phủ nhận: "Cậu đừng có nói bậy."

Khóe miệng Quý Vi cong lên một nụ cười xấu xa, vỗ vỗ vai cô, làm bộ dạng của một người từng trải nói: "Tớ đều hiểu cả, cố gắng lên."

Tưởng Ban Hoa thật sự muốn đem người con gái tên Quý Vi này nhét vào cái khe nào đó, để khỏi phải nhìn thấy cô ấy nữa.

Giải thích mấy cũng vô ích, Quý Vi đã chắc chắn là cô thích Hách Nhân.

Tuy là hiệu tại, ấn tượng của cô đối với Hách Nhân cũng khá tốt, nhưng mà mới chỉ như vậy mà đã thích thì cũng quá nhanh rồi. Cô cảm thấy có lẽ là vì cô đã độc thân quá lâu, cho nên bây giờ nhìn thấy đồng nghiệp nam nào không tệ lắm liền nghĩ bản thân mình có tình cảm với họ.



Nhất định là vì cái này, cô tự nói ở trong lòng.

"Hoa Hoa, lát nữa tan làm chúng mình đi dạo phố đi." Quý Vi trở lại chỗ ngồi của mình, nhẹ giọng nói.

"Lại muốn đi dạo phố?" Tưởng Ban Hoa kinh ngạc nhìn về phía cô ấy, rõ ràng trước hai ngày trước mới đi dạo.

Khóe môi Quý Vi cong lên, vén mái tóc dài của mình, sau đó nói: "Đi dạo phố là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời nha."

Tưởng Ban Hoa nhìn đôi giày cao gót trên chân mình, lại nhìn nhìn đôi giày chọc trời dưới chân của Quý Vi, hít hít cái mũi, nói: "Hay là chúng ta đổi sang giày bệt đi?"

Quý Vi trợn mắt lên, nói: "Đi giày bệt cái gì, một chút khí chất cũng không có. Con gái là phải mang giày cao gót đi dạo phố."

Tưởng Ban Hoa xấu hổ, không muốn cùng cô ấy tiếp tục thảo luận vấn đề này. Lấy theo tiêu chuẩn mang giày cao gót cả một ngày cũng không đau nhức của Quý Vi so sánh với cô thì, đương nhiên cô ở trong mắt của Quý Vi không có chút nào giống con gái cả.

Nhưng mà không thể phủ nhận, Tưởng Ban Hoa cũng được xem là một người đẹp xinh gái, hoàn toàn trái ngược với Quý Vi nổi bật trước mọi người, cô là một người nhẹ nhàng và trầm lặng. Mới nhìn thì không thấy có gì nổi bật nhưng nhìn lâu thì sẽ cảm thấy rất động lòng người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv