Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 4: Có Phải Anh Ta Có Chút Thích Mình Rồi Không.



Sau
Chiều hôm đó, Tưởng Ban Hoa ngồi tại vị trí làm, hiệu suất công việc cực kỳ thấp. Câu nói kia của Hách Nhân không ngừng quanh quẩn trong đầu cô... rõ ràng hai chúng ta hợp nhau hơn.

Anh ta liệu có phải hay không cũng có chút thích mình? Khi Tưởng Ban Hoa nghĩ đến đây, khuôn mặt cô liền đỏ bừng lên vì xấu hổ. Cô lén quan sát xung quanh, nhận ra mọi người đều đang nỗ lực làm việc, không hề phát hiện ra sự bất thường của mình, vì thế liền cầm chén trà trong tay lên uống một ngụm, để giúp trấn an trái tim đang nhảy nhót bất an của bản thân.

"Ban Hoa, giúp tôi đem bộ tài liệu này đến bộ phận kỹ thuật để bọn họ điền vào." Giám đốc từ trong phòng riêng đi ra, đưa cho cô một bộ tài liệu, là một số bản hiệp nghị bảo mật yêu cầu chữ ký tay.

Bộ phận Kỹ thuật?!

Tưởng Ban Hoa nhìn số tài liệu đang ôm trong lồng ngực, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên tới bộ phận kỹ thuật, nhưng không biết vì sao nội tâm của cô không nhịn được mà có chút khẩn trương.

Cô không hiểu nổi bản thân mình đã xảy ra chuyện gì. Giống như chỉ cần vừa nhớ tới nụ cười của anh ấy, liền cảm thấy rất vui vẻ.

"Xin chào, đây là tài liệu cần điền vào." Tưởng Ban Hoa đem tài liệu đưa cho thư ký của bộ phận kỹ thuật, vừa định rời đi, xoay người liền đụng phải Hách Nhân đang từ đầu khác bưng ly nước đi tới.

"Tiểu Hoa." Anh ta gọi cô.

Ban Hoa vén tóc lên vành tai, sau đó tươi cười chào hỏi anh ta.

"Tôi tới làm chút việc." Cô cười nói.

Hách Nhân gật gật đầu, rồi đi về vị trí của mình.

Không gần không xa, vừa vặn ở giữa tầm mắt Ban Hoa, mà ngồi phía sau anh ta chính là Lý Tiếu Thảo.

Ban Hoa hướng về phía Tiếu Thảo gật đầu, xem như là chào hỏi, sau đó liền quay người nói với thư ký: "Trước khi tôi tan làm sẽ quay lại đây lấy tài liệu, đi trước đây."



Thư ký Tiểu Quất gật đầu, sau đó nhìn theo hướng Ban Hoa rời đi.

"Cô ấy thật sự rất xinh đẹp."

Tiểu Quất cảm thán nói, trong ánh mắt mang theo tia hâm mộ.

Mắt Lý Tiếu Thảo nhìn theo bóng người biến mất ở chỗ rẽ, trên khuôn mặt trước nay không chút cảm xúc lại ẩn giấu một nụ cười.

Hách Nhân quay người vừa vặn nhìn thấy được nụ cười nở rộ của Thảo Thảo đại nhân, vì thế liền nhịn không được nói: "Thảo Thảo của tôi, nhìn qua trông cậu thật hạnh phúc."

Nụ cười vốn dĩ đã nhạt giờ đã hoàn toàn biến mất, anh cầm ly nước uống một ngụm, nhìn về phía Hách Nhân.

"Nghiêm túc làm việc." Anh lạnh nhạt nói, giọng nói không nghe ra chút vui vẻ nào.

Hách Nhân hậm hực quay người lại, có chút khổ sở. Nam thần của anh ta khi nào mới có thể bị anh ta bẻ cong đây?

"Hách Nhân." Tiếu Thảo kêu anh ta!

"Làm sao vậy? Thảo Thảo." Hách Nhân chuyển động ghế dựa, chỉ hận không thể đem toàn bộ thân mình đều ngả về phía trước.

Tiếu Thảo chỉ chỉ vào cái ly trên bàn, "Của cậu."

Hách Nhân gãi gãi đầu, tia sáng trong ánh mắt tràn ngập sự chờ mong dần dần biến thành ảm đạm. Anh ta lấy lại cái ly của mình, sau đó xoay người về lại chỗ ngồi của bản thân.

Nhiệt tình của anh ta vừa mới bốc cháy lên một tia lửa, đã bị Thảo Thảo của anh ta dùng một chậu nước lạnh dập tắt, không có bất cứ cái gì có thể cứu vãn được nữa.



Lý Tiếu Thảo mắt nhìn theo bóng dáng anh ta, lắc lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Tiểu Quất đi tới, đem bảng biểu đưa cho bọn họ, sau đó liền quay về chỗ của mình. Lý Tiếu Thảo nhìn nhìn cái bảng biểu trong tay, nghĩ tới cái gì, sau đó khóe miệng lại không tự giác mà cong lên lần nữa.

Công ty bọn họ là một công ty về game, bởi vì mấy năm trước làm về thể loại võng du nhận được hiệu ứng khá tốt, cho nên sắp tới bộ phận kỹ thuật đang chuẩn bị làm một game mobile nữa nối tiếp cho phiên bản võng du đã ra mấy năm trước của bọn họ.

Game mobile này do Tiếu Thảo toàn quyền phụ trách, chính vì vậy mà được yêu cầu cần phải ký kết các loại hiệp nghị. Anh nhìn sơ qua đại khái bản tư liệu trong tay mình, sau đó viết lên tên của chính mình.

Ngồi ở trước máy tính một khoảng thời gian khiến anh có chút hít thở không thông, liền nhẹ nhàng giúp Tiểu Quất thu hồi tài liệu, sau đó đi tới chỗ cô.

"Tôi giúp cô đi đưa nó." Anh chỉ chỉ vào tài liệu trong tay nói.

Tiểu Quất ngẩng đầu nhìn anh ta, hơi sửng sốt, ngay sau đó gật đầu đồng ý.

Hách Nhân nhìn thấy Tiếu Thảo muốn đi ra ngoài, vội vàng tiến lên, "Thảo Thảo, mau đưa mình đi nữa."

Tiếu Thảo ghét bỏ gạt móng vuốt của anh ta đang đặt trên cánh tay mình ra, sau đó nói: "Qua chỗ khác."

Hách Nhân vẻ mặt bi thương quay về chỗ ngồi của mình, nhìn bóng đang chậm rãi đi xa anh ta, thật sự là khổ tâm cực kỳ, đành phải gõ gõ số hiệu để thay đổi tâm tình.

Tiểu Quất đẩy gọng kính lên, cô luôn cảm thấy bầu không khí trong toàn bộ văn phòng không giống như trước kia, cũng không biết có phải do ảo giác của cô hay không.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv