Tưởng Ban Hoa cảm thấy tay nghề nấu ăn của cha mẹ Hách Nhân ở vào cấp độ Thần Trù.
Cô ăn thấy ngon đến muốn khóc.
"Dì, chú, đồ ăn hai người nấu ngon quá đi." Tưởng Ban Hoa không bủn xịn mà khen họ.
Phải biết rằng, cô thật sự không muốn động đũa khi hai vị trong nhà mình làm đồ ăn.
Xem ra đồ mà cô ấy thích ăn còn rất nhiều. Lý Tiếu Thảo thầm nghĩ ở trong phòng.
"Tướng ăn của cậu thật là..." Quý Vi không muốn phàn này nhưng thấy Tưởng Ban Hoa ăn vui vẻ đến nỗi để hạt cơm dính bên mép miệng nên cô ấy mới nhịn không được nói.
Tưởng Ban Hoa lại không mấy để ý, cô giơ tay lau lau miệng mình, sau đó tiếp tục ăn uống thoả thích.
"Con thích ăn vậy sau này dì cùng chú con thường xuyên qua đây làm cơm, đến lúc đó bảo Hách Nhân gọi các con tới." Mẹ Hách cười nói, sau đó quay sang Quý Vi nói tiếp: "Tiểu Vi, con cũng ăn nhiều một chút, con gầy quá."
Quý Vi nghe xong vội gật gật đầu, người thành tinh như cô ấy vậy mà ở trước mặt cha mẹ Hách Nhân lại không biết làm sao.
Có một châm ngôn thế này: Ba người phụ nữ làm thành một vở diễn. Giống như trong bữa cơm này, toàn là ba người phụ nữ nói chuyện còn ba người đàn ông không chen lọt câu nào vào cả.
Cuối cùng, mẹ Hách nói: "Nếu lúc đó dì sinh được con gái, dì đã rất hạnh phúc rồi."
Quý Vi ngẩng đầu lên nhìn Hách Nhân, anh ta làm như không có chuyện gì ngồi ở một bên uống đồ uống, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều không thay đổi.
"Dì cùng cha của nó lúc đó muốn sinh một đứa con gái, không ngờ được, sinh ra nó lại có trái ớt, làm dì buồn lắm."
"Đã qua nhiều năm như vậy rồi, bà xã, em đừng nhắc lại nữa." Ba Hách cảm thấy bọn trẻ sẽ không tiếp lời được nên ngăn cản mẹ Hách ngừng lải nhải lại.
Mẹ Hách buông đũa xuống, sau đó cười nói: "Người già rồi nên thích nhắc lại chút chuyện quá khứ, các con cũng đừng quá để ý."
Tưởng Ban Hoa và Quý Vi lắc đầu nói không ngại, bữa cơm gia đình cuối cùng cũng kết thúc.
Bởi vì ngày mai còn phải đi làm cho nên ba người bọn họ chuẩn bị rút quân về nhà.
Bốn người bọn họ đi bộ trên đại lộ đường tới tiểu khu Lâm Ấm và suốt quãng đường cũng không ai nói chuyện cả. Những ngọn đèn vàng ấm áp bên đường rọi xuống kéo bóng người họ dài ra.
Tưởng Ban Hoa không muốn nói chuyện tý nào vì ăn quá no, vẫn là do Quý Vi phá vỡ bầu không khí im lặng này giữa họ.
"Nói rồi nhé, sau này phải đi dạo phố cùng tớ." Giữa hai hàng mày cô ấy lộ ra ý cười, sớm đã giấu hết chuyện vừa nãy vào lòng.
Tưởng Ban Hoa đỡ trán, vừa rồi cô vui sướng quá mức mà quên mất chuyện này. Cô ấy mà đi dạo một lần phố đã khiến cô mất nửa cái mạng á, thật sự không biết một tháng thì sẽ thế nào đây.
Hách Nhân cùng Lý Tiếu Thảo lại rất sẵn sàng đồng ý, kết quả Quý Vi lại bĩu môi nói: "Hách Nhân, anh đừng đi theo, anh đi theo là tôi lo lắng cho cái chân còn lại của tôi lắm."
"Cô còn canh cánh trong lòng à." Hách Nhân nói.
Quý Vi nhướng mày, nói: "Anh để tôi đánh gãy một chân của anh đi, thế là tôi không thù anh nữa."
Hách Nhân tiến đến bên cạnh Tưởng Ban Hoa, sau đó nói với vẻ mặt sợ hãi: "Đừng, đừng."
Lý Tiếu Thảo đang đi bên cạnh Tưởng Ban Hoa nhìn thấy Hách Nhân đột ngột lủi qua tới, anh thấy vậy bất giác nhíu mày thì bị Hách Nhân vừa lúc nhìn trúng hành động nhỏ này.
Anh ta cảm thấy Lý Tiếu Thảo mà mình biết đã thật sự thay đổi. Nếu là trước đây, Lý Tiếu Thảo tuyệt đối không đồng ý tới nhà anh ta, chứ đừng nói tới việc giúp anh ta.
Nhất định là do Quý Vi, bởi vì khi gọi điện thoại anh có nhắc là Quý Vi cũng tới cho nên Tiếu Thảo mới đến.
Hách Nhân thở dài khẽ đến mức khó phát hiện, anh cảm thấy khả năng anh bẻ cong Lý Tiếu Thảo thấp hơn rồi. Nếu lúc trước khả năng thành công là 90% thì hiện tại cũng chỉ dư lại 50%.
"Anh sợ thế cơ à, Hách Nhân. Không cần sợ cậu ấy như thế đâu." Tưởng Ban Hoa cười nói, điển hình của người đứng ngoài cuộc xem.
Đúng vậy, mình không thể sợ nha, mình phải tin tưởng chính mình, cho dù tình địch là Quý Vi, thì có làm sao?