Tưởng Ban Hoa đứng trước gương hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên cô cảm thấy hai nhà gần thật thuận tiện, có thể về thay quần áo, trang điểm lại một chút.
Nói cô không căng thẳng là giả, trông cô có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì có hàng nghìn con nai nhỏ đang chạy loạn.
Tưởng Ban Hoa lại hít sâu thêm một hơi, sau đó bước vào phòng khách, tiếng chuông cửa vừa đúng lúc vang lên.
Tâm lý vốn được xây dựng tốt lại bị tiếng chuông cửa làm xáo trộn.
Cô cau mày, nhớ rõ mình đã nói với Hách Nhân là một lát sẽ qua liền, sao anh ta lại tới gõ cửa cơ chứ?
"Lý Tiếu Thảo. Sao anh lại tới đây?"
Tưởng Ban Hoa mở cửa, thấy Lý Tiếu Thảo đang đứng trước mặt mình, cảm thấy có chút kỳ quái.
"Hách Nhân nói sợ kỹ năng diễn xuất của cậu không tốt, nên để hai chúng mình qua đây xem trước."
Không thấy hình bóng đã nghe thấy âm thanh. Tưởng Ban Hoa thăm dò nhìn về phía cầu thang, Quý Vi đang vịn vào tay vịn cầu thang, trông bộ dáng cô nàng rất mệt.
"Lúc trước tớ thấy căn hộ kiểu cũ không có gì không tốt nhưng hiện tại chân tớ đang bị thương mà không có thang máy đi đúng là mệt muốn chết." Quý Vi uể oải nói.
Tâm trạng lo lắng ban đầu của cô liền được xoa dịu rất nhiều khi thấy hai người bọn họ đến.
"Mau vào đi, không bao lâu nữa cha mẹ Hách Nhân sẽ tới."
Tưởng Ban Hoa đi vòng qua Tiếu Thảo, đỡ lấy Quý Vi, nhưng Quý Vi lại xua tay và nói: "Bà đây vẫn có thể tự đi trên con đường này."
Được rồi.
Trong lòng cô vừa mới suy nghĩ, sao quý ông phong độ như Lý Tiếu Thảo lại không giúp một bệnh nhân như Quý Vi. Hoá ra là cô nàng này muốn tự đi.
"Mọi người tới rồi à." Hách Nhân nghe thấy tiếng ầm ĩ ở cầu thang, liền lò đầu ra khỏi phòng.
Cuối cùng Quý Vi cũng dựa vào chính bản thân tự đi lên đến nơi, rồi cô ấy thở ra một hơi và nói: "Tuyệt vời."
"Đến nhà tôi trước đi, cha mẹ tôi sắp tới rồi." Hách Nhân đảo mắt nhìn điện thoại kiểm tra thời gian rồi lại nói.
Quý Vi tăng tốc độ trước khi tấn công Hách Nhân, cô ấy trợn mắt, đi qua đụng vào cánh tay Hách Nhân một cái sau đó mới chậm rì rì đi vào phòng.
Hách Nhân nhìn Ban Hoa cùng Tiếu Thảo nhún vai, hai người cũng nhìn nhau cười với vẻ bất đắc dĩ.
Quý Vi là một có gái có sức hút khiến người ta không thể rời mắt được. Vì vậy, khi cha mẹ Hách Nhân vào nhà, bọn họ liền chủ quan nghĩ rằng Quý Vi là bạn gái của con trai mình, cả hai đều rất vui vẻ.
"A Nhân, con có một cô bạn gái xinh như vậy mà sao không chịu nói sớm một chút với cha mẹ hả."
Mẹ Hách nắm lấy tay Quý Vi, nhìn sang Hách Nhân cười nói.
Quý Vi đưa ánh mắt ra hiệu cho Hách Nhân, nhưng anh ta lại im lặng. Còn Tưởng Ban Hoa thì chắp tay trước ngực ý bảo làm ơn đi.
Vì thế, cô ấy liền thẹn thùng hướng mẹ Hách cười cười, sau đó nói: "Dì à, con quen anh Nhân cũng chưa lâu."
"Tốt tốt tốt. Mặc kệ quen bao lâu, cứ từ từ mà quen là được."
Mẹ Hách vỗ vỗ vào tay Quý Vi, sau đó quay sang nhìn bố Hách đứng ở một bên: "Chúng ta vào bếp đi, nhanh làm cơm chiều, đừng để mấy đứa nó bị đói."
Bố Hách gật gật đầu, cười nhìn về phía đám nhỏ, như thể thấy chính mình khi còn nhỏ.
Mất khoảng mười phút Quý vi mới thích ứng với sự thật rằng chính mình phải sắm vai bạn gái của Hách Nhân.
Cô ấy có chút nói không nên lời, vì thế lúc thấy ba mẹ Hách Nhân ở phòng bếp bận rộn cô ấy mới nói với anh ta: "Tôi đụng phải anh là y như rằng không gặp được chuyện tốt."
Hách Nhân nhún vai tỏ vẻ anh cũng rất bất lực.
Tưởng Ban Hoa ngồi trên sô pha cười tủm tỉm, tay cầm quả cà chua bi, vẻ lo lắng ban đầu đã biến mất không còn dấu vết nào.
Quý Vi tức giận khi nhìn thấy cô như vậy, giận dỗi nói: "Đây vốn là công việc của cậu đấy."
Tưởng Ban Hoa giống Hách Nhân nhún vai một cái, liền vui vẻ ăn trái cây.
"Mỗi người đều nợ tớ, phải cùng đi dạo phố với tớ một tuần mới làm tớ nguôi giận."
"Không phải, là một tháng mới đúng!"
Lý Tiếu Thảo ngồi ở một bên gợi lên nụ cười bên khoé miệng, hết thảy mọi chuyện xảy ra như bây giờ đều hợp ý anh.