Bữa cơm này có thể nói là cả nhà đều vui.
Nhiếp Triển Hà là kiểu người vô tư trời sinh, cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ của mình là chị hớn ha hớn hở bế hai đứa con lên bàn ăn ngay, còn luôn miệng khen em trai nấu ăn lên tay, sắp bằng anh rể Vương Hạo rồi.
Lâm Tri vẫn ngoan ngoãn vùi đầu ăn như mọi khi, gắp một miếng thịt rồi một miếng rau, lại nhai một miếng cơm, theo quy luật mà lại thong thả. Nhưng thấy cậu đối xử với đồ ăn nghiêm túc như thế, hai đứa nhóc cũng bắt chước theo, động tác tươm tướp như sói nuốt hổ nghẹn ngày thường cũng chậm đi nhiều.
Còn Nhiếp Chấn Hoành thì tươi cười suốt bữa.
Câu đáp ban nãy của mẹ hiển nhiên đã được anh coi như lời đồng ý qua truông. Anh không ngờ mối tình của mình lại được sếp lớn đứng đầu kim tự tháp gia đình chấp thuận nhanh đến vậy, nên liên tục gắp thức ăn cho mẹ và chị trên bàn cơm, ân cần quá đỗi.
Chỉ mình bà Nhiếp, sau khi tỉnh táo lại từ những lời tẩy não của con gái, là tức cũng không phải mà cười cũng không xong, nửa đầu bữa bà luôn nghiêm mặt.
Nhưng về sau, thấy khóe mắt đuôi mày con trai mình luôn hiển hiện nỗi vui, nhìn những tương tác tuy lắt nhắt nhưng lại thân mật dịu dàng lạ thường giữa con mình và cậu trai ngồi bên cạnh, thì lòng bà cũng dần nguôi ngoai.
Thôi thôi.
Điều mà bà mong mỏi nhất mấy năm nay là gì? Chẳng phải là con trai được hạnh phúc đó sao?
Từ năm nhà xưởng của con trai gặp chuyện, bà mơ thấy ác mộng suốt một thời gian dài. Nhất là dạo Nhiếp Chấn Hoành không đứng lên nổi, bà muốn chăm sóc con trai, trấn an con mình, nhưng lại lén khóc bao lần với bố sắp nhỏ.
Hồi đó bà cũng sợ con mình sẽ phải ở vậy đến cuối đời. Dẫu sao, làm gì có ai lại bằng lòng yêu một gã đàn ông bị tật ở chân kia chứ?
Cũng may sau này, con bà dần vực dậy tinh thần, đi lại được, cũng kiếm được công việc lần nữa. Tuy chỉ là sửa giày cho người ta, nhưng ít nhất đấy là nghề tự thân, không phải dè chừng ai cả. Liêu Hạnh Mai cảm thấy vậy cũng tốt. Dầu sao hai vợ chồng già có tiền lương hưu rồi, gia đình con gái sống cũng khá, không cần con trai kiếm nhiều tiền để chu cấp thêm cho họ nữa.
Suy nghĩ của Liêu Hạnh Mai cũng giống rất nhiều bậc phụ huynh trong các gia đình bình thường ở Dung Thành, chỉ cần con mình kiếm đủ tiền nuôi sống bản thân, tìm được đối tượng kết hôn, gia đình hạnh phúc chan hòa là đủ rồi!
Hiện giờ, chẳng phải tất cả vẫn đang đi theo hướng này đấy sao?
Ngoài… Ngoài chuyện đứa con dâu này, không kết hôn được, cũng chẳng sinh con nổi!
Hầy!
Người đời hay bảo con cái là cục nợ của cha mẹ, Liêu Hạnh Mai thầm cảm thán trong lòng đúng là chẳng sai tẹo nào. Từ khi con mình còn nhỏ đến lúc nó lớn, bà đã thường xuyên phải lo lắng cho thằng ranh này, giờ nó đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi, mà vẫn làm mẹ phải phiền não!
Thôi thôi… nó thích sao thì cứ làm thế đi.
Liêu Hạnh Mai nghĩ vậy, từng cảnh tượng bỗng xẹt qua trước mắt.
Từ khi con trai cất tiếng khóc chào đời, đến thời cấp hai nổi loạn ương bướng không nghe lời, rồi lại tới những ngày tháng hừng hực khí phách sau khi mở xưởng kiếm tiền… Rõ ràng lúc mới sinh còn là một cục bé tẹo, chỉ biết khóc òa ọa, vậy mà bây giờ, thằng bé đã gánh vác được cả gia đình rồi.
Ánh mắt đang thơ thẩn của bà dần tập trung lại, quay về hai người đang ngồi cạnh nhau ở bên kia chiếc bàn.
Con trai bà đang nghiêng đầu thì thầm gì đó với cậu trai kia, vừa nói còn vừa dịu dàng chu đáo gắp thức ăn cho cậu nhóc, trông rất trưởng thành, ra dáng biết chăm sóc cho người khác.
Liêu Hạnh Mai nhìn một lát rồi thôi.
Bà lắc đầu cười khẽ, cầm bát lên ăn hết thức ăn, đoạn quay sang tiếp tục giúp con gái chăm mấy đứa cháu. Truyện Huyền Huyễn
*
Cơm nước xong ngồi nhà một lát, hai mẹ con họ Nhiếp tính chuyện ra về. Dù sao cái cần tìm hiểu đã tìm hiểu hòm hòm, Liêu Liêu Hạnh Mai cũng tự biết mình biết ta, ở lại lâu nữa e là con trai sẽ cáu mất.
Nhiếp Chấn Hoành đương nhiên nghiêm túc chối từ: “Nhà rộng thế này, mẹ với chị ở lại đêm nay cũng được! Mai kêu anh rể lái xe đến đón sau.”
Liêu Hạnh Mai nhướng mày, “Ở lại được? Nhà mày có mấy cái giường hở con?”
Đương nhiên là Nhiếp Chấn Hoành hiểu được ngụ ý của mẹ rồi. Anh ho nhẹ, giải thích rất kiểu lạy ông tôi ở bụi này, “Lâm Tri có ở cùng con đâu, nhà người ta ở dưới lầu cơ.”
“Hở?” Bà Nhiếp cũng chợt nhớ ra, lúc trước cậu nhóc này từng trả lời bà là thằng bé ở… “Nhà 201 lầu dưới à?”
“Dạ!”
Lần này thì Lâm Tri chủ động lên tiếng.
Có vẻ cuối cùng Lâm Tri cũng liên hệ được việc mẹ của anh Hoành đến đây thăm anh Hoành, với việc mình và anh Hoành đang yêu nhau. Giờ cậu mới muộn màng muốn thể hiện tốt, để mẹ anh Hoành thích mình hơn một tẹo.
Trên TV người ta hay bảo… có nhà có xe, thì sẽ làm mẹ vợ hài lòng đúng không nhỉ?
Cậu không có xe, nhưng cậu có nhà á!
“Thưa dì, thưa chị, dì với chị có muốn xuống xem không ạ?” Vậy nên Lâm Tri chủ động đứng ngoài cửa luôn, định đưa họ xuống lầu.
Hai mẹ con đứng đằng sau cậu đều ngớ người ra. Họ chuẩn bị xuống lầu đi về, sao tự dưng lại thành xuống thăm nhà vậy?
Nhưng Nhiếp Chấn Hoành thì lập tức đuổi kịp được mạch suy nghĩ của Lâm Tri ngay. Anh mỉm cười hếch cằm với chị và mẹ, “Đi đi ạ, dù sao cũng tiện đường, đâu chả phải xuống lầu.”
Kiểu bài trí trong căn hộ của Lâm Tri cũng không khác nhà Nhiếp Chấn Hoành ở lầu trên là bao, chẳng qua nhà cậu chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, bé hơn nhà anh một tẹo. Hai mẹ con họ Nhiếp vừa bước vào đã phát sốc trước sự “giản dị” của gian phòng khách —— hai cái ghế và một bàn nước nhỏ, trừ chúng ra thì không gian trống rỗng này chẳng còn đồ đạc gì nữa.
Liêu Hạnh Mai không khỏi bước đến cạnh con trai, thì thào hỏi, “Thằng bé ở đây thật hả?”
Ngụ ý là mẹ cũng là người từng trải, chuyện sống chung chẳng phải cái gì quá đáng không chấp nhận được, khỏi cần lấy gian nhà trống không ai ở này ra để lòe mẹ đâu.
“… Thật mà ạ.”
Nhiếp Chấn Hoành cũng hơi đau đầu, tình cảnh của bé con kể ra thì dài lắm, anh khó lòng giải thích được, nên chỉ có thể dẫn mẹ vào trong, “Bình thường em ấy không cần dùng đến phòng khách. Mẹ vào phòng ngủ mà xem, bình thường lắm.”
Quả vậy, vào đến phòng ngủ, không gian ấm cúng khác hẳn phong cách ngoài kia.
Bức tường được bao phủ bằng giấy dán trang nhã, ga chăn hai gối được bọc trong loại vỏ theo phong cách doodle vẽ tay tươi sáng. Còn ở ban công ngoài kia, ghế và bảng vẽ đang dựng đó. Nhìn từ trong nhà ra ngoài, có thể thấy những khóm hoa bụi cỏ tươi tốt rủ xuống từ tầng trên, cực kỳ giống bức tranh hồi chiều, đang rung rinh đưa hương ngan ngát trong bóng đêm.
Trước đây Nhiếp Chấn Hoành từng suy đoán, chắc hẳn mẹ Lâm Tri đã dán tường và chuẩn bị giường đệm từ trước cho cậu. Dù gì với cái tính lơ ngơ ngô ngố của bé con, chắc hẳn cậu sẽ không nghĩ tới mấy chi tiết này.
Có lẽ bà muốn chuyển qua đây sống chung với con trai, hoặc cũng có thể bà tính trang hoàng để người khác thuê lại. Giữa những khoảng nghỉ ngơi trong lúc làm việc, mẹ Lâm Tri trang trí từng ngóc ngách căn nhà này đứt quãng một thân một mình. Chẳng qua… còn chưa hoàn thành xong việc ấy, khó khăn lắm mới tiến hành được nửa chừng thì bà đã không thể tiếp tục nữa.
Bởi vậy nên thoạt trông, căn nhà mới có vẻ chẳng đâu vào đâu.
“Tầng hai ẩm thấp. Tốt nhất là nên sơn tường và lát gạch bên ngoài.”
Bà Nhiếp nhìn lướt căn phòng ngủ, cái tính hay lo toan của người làm cha làm mẹ lại nổi lên. Bà quay đầu lại giao việc cho Nhiếp Chấn Hoành và Lâm Tri, “Hôm nào hai đứa rảnh thì mua thùng sơn về mà sơn, cũng chẳng tốn mấy công đâu!”
Bà còn đặc biệt lườm Nhiếp Chấn Hoành, “Tinh tế lên đi!” Thằng ranh con này, còn dở hơn cả bố nó!
“Khụ, con biết rồi ạ.” Nhiếp Chấn Hoành xoa mũi, thành thật gật đầu.
Lâm Tri đứng cạnh hé miệng, vốn định bảo phí tiền lắm không cần đâu ạ. Nhưng những ngón tay cậu lại bị Nhiếp Chấn Hoành nắm lấy rồi bóp bóp, nên cậu không lên tiếng nữa.
Đôi mắt đen láy của cậu nhìn người đàn ông với vẻ vô tội. Cậu chỉ thấy anh Hoành giơ ngón trỏ suỵt mình, rồi sau đó lẳng lặng nói bằng khẩu hình với cậu là, những lúc thế này, chỉ cần gật đầu lắng nghe là được.
Càng nói, càng dễ bị ăn mắng.
Đây chính là kinh nghiệm mà Nhiếp Chấn Hoành đã đúc kết được.
“Ô, phòng này chứa gì thế?”
Nếu đã vào nhà rồi, thì Liêu Hạnh Mai tính đi hết một vòng, quan sát rồi đưa ra lời khuyên cho đám trẻ. Bà thấy căn phòng đối diện phòng ngủ đóng chặt cửa, thì thuận mồm hỏi.
“Mẹ…”
Nhiếp Chấn Hoành tới nhà Lâm Tri bao nhiêu lần, mà vẫn chưa thấy căn phòng này để ngỏ bao giờ. Bản năng bảo anh rằng đây là nơi Lâm Tri lưu trữ một số món đồ của người mẹ quá cố, vậy nên anh chưa bao giờ chủ động hỏi han, vì sợ lại khiến bé con chìm trong hồi ức đau khổ buồn thương.
Giờ đây thấy mẹ định vào, anh bèn mở miệng tính ngăn sự tò mò của mẹ lại.
Có điều, Nhiếp Chấn Hoành còn chưa kịp thốt ra câu can ngăn, thì Lâm Tri đang đứng cạnh nắm tay anh đã chủ động bước lên, lấy một chìa ra từ chùm chìa khóa treo cái móc hamster trong túi mình, mở khóa phòng.
Tách.
Hơi ẩm nhàn nhạt quyện với mùi dầu pha màu tỏa ra từ khe cửa hở.
Nhiếp Chấn Hoành bỗng nhiên có suy đoán mới về tác dụng của căn phòng này.
Anh không kìm được lòng mình mà bước đến cạnh bé con của anh, bật công tắc đèn trên vách tường thay cậu.
Bấy giờ, cảnh vật ngoài kia đã bị bóng đêm bao phủ.
Lâm Tri bước vào căn phòng, như cũng hòa mình trong bóng tối, chỉ còn thấy được đường nét mơ hồ.
Nhưng khi ánh đèn bừng sáng, thế giới trước mặt chợt như đổi khác.
Tất cả nguồn sáng trong phòng như lập tức tụ vào chàng trai trẻ đứng giữa căn phòng.
Còn xung quanh cậu, là vô số những bức tranh muôn màu.
Vụng về, khéo léo, đơn điệu, sặc sỡ, khô khan, nóng bỏng… Vô số màu sắc và đường nét sặc sỡ đẹp tươi trên bốn bức tường và chồng chất trên sàn nhà cuồn cuộn dồn về phía Lâm Tri.
Tựa cánh chim Côn hướng về ánh sáng, lại như mạch máu của sự sống vĩnh hằng.