Bữa tối hôm nay vẫn diễn ra ở nhà Nhiếp Chấn Hoành.
Phòng khách đã thành công viên trò chơi của hai ông tướng con, Nhiếp Chấn Hoành lấy đồ chơi cho các cháu từ phòng kho. Còn chị Nhiếp, thì vì không muốn nấu cơm, nên đành phải quay lại nhận việc khổ sai là chăm con, ngồi trên sàn nhà chơi với bọn nhóc.
Nhiếp Chấn Hoành vốn định đưa cậu nhóc dễ ngại vào phòng bếp nấu cơm chung.
Nhưng bà Nhiếp đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, duỗi tay ra cản họ lại, kéo Lâm Tri ngồi xuống sofa, bảo con mình đi mà nấu đi.
“Mẹ ăn tươi nuốt sống nó được chắc?” Liêu Hạnh Mai lườm thằng oắt con nhà mình.
Nhiếp Chấn Hoành vuốt mũi, “Mẹ à, em ấy sợ người lạ.”
“Sợ, sợ cái gì mà sợ?!” Liêu Hạnh Mai véo cánh tay Nhiếp Chấn Hoành, nói nửa thật nửa giả, “Mày phải nấu gạo thành cơm xong xuôi thì bà đây mới biết được! Giờ biết sợ rồi đấy à? Đáng đời!”
Tuy nói thế, nhưng lúc ngồi một mình với Lâm Tri, Liêu Hạnh Mai lại không hung dữ như lúc ở với con trai.
Có lẽ là vì chiều nay bà đã được quan sát gần gũi cảnh cậu trai nghiêm túc vẽ tranh, hoặc cũng có thể vì kinh ngạc trước động tác thoải mái nộp tiền của Lâm Tri, nên tâm trạng lúc này của Liêu Hạnh Mai hơi phức tạp.
Bà vừa có cảm giác hoang đường và không vui như hồi đầu hay tin con mình lại yêu người đồng giới, vừa thấy buồn cười và hiếu kỳ, muốn xem thử người mà con trai mình thích rốt cuộc ra làm sao, bình thường hai đứa đối xử với nhau như thế nào.
Dù sao cũng là cục thịt mình rứt ruột đẻ ra, Liêu Hạnh Mai hiểu rất rõ Nhiếp Chấn Hoành bướng đến độ nào.
Cái tính bướng bỉnh này không thể hiện qua lời nói hoặc hành động, mà ngay từ nhỏ Nhiếp Chấn Hoành đã rất có chính kiến riêng, một khi đã quyết định chuyện gì, thì người khác cũng chẳng thay đổi nổi.
Hồi đó bỏ học đi lập nghiệp đã thế, mà về sau bị phá sản phải tự gánh vác thì vẫn vậy, giờ tìm một đứa con trai về làm bạn đời, e là cũng vẫn chắc củ như cũ.
Liêu Hạnh Mai thầm thở than trong lòng, rồi mới tự động viên bản thân, dịu giọng nói chuyện với Lâm Tri.
“Hai đứa quen nhau bao lâu rồi? Quen nhau thế nào?” Bà cũng cảm nhận được thằng bé này có vẻ dễ ngại, nên đành hỏi từ những điều đơn giản nhất.
“Dạ… Sáu tháng rồi ạ.” Lâm Tri bẻ ngón tay đếm, rồi mới nghiêm túc trả lời bà Nhiếp, “Giày cháu hỏng, anh Hoành sửa giúp cháu ạ.”.
||||| Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu |||||
Thật ra đến giờ Lâm Tri hẵng còn hơi lơ ngơ.
Sao tự dưng bà dì xem cậu vẽ tranh lại biến thành mẹ của anh Hoành thế này? Với cả người chị với hai đứa cháu mà anh Hoành thường hay nhắc tới, sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện vậy? Họ tới đây làm gì thế? Sẽ ở lại nhà anh Hoành ư? Thế tối nay cậu có được ngủ chung với anh Hoành nữa không?
Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Lâm Tri, nhưng cậu vẫn ngồi ngay ngắn trên sofa, mím môi, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại căng thẳng. Cứ như… cứ như hồi xưa, lúc nghe giáo viên giảng bài trên lớp, thầy cô gọi tên cậu, cậu cũng muốn trả lời tốt để được khen, sợ nói sai lại làm thầy cô thất vọng.
“Vậy nhà cháu ở đâu? Gia đình cũng ở bên này cả chứ?”
Bà Nhiếp thầm mắng thằng con mình không chí thú làm ăn, còn yêu cả khách thế này, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi tới tấp, “Dì thấy cháu kiếm tiền bằng nghề vẽ tranh, giờ cháu còn đi học hay tốt nghiệp rồi, làm toàn thời gian à?”
Liêu Hạnh Mai hỏi một chặp mấy vấn đề liền, Lâm Tri đành phải trả lời từng bước một.
“Cháu ở nhà 201 ạ.
“Gia đình cháu… không còn ai nữa. Mẹ cháu mất, bố cháu có gia đình mới rồi.
“Cháu không đi học, chỉ vẽ tranh thôi.
“Dạ, cháu còn giúp việc vặt trong tiệm sửa giày nữa ạ.”
Khi nghe đến gia cảnh của Lâm Tri, vẻ kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt Liêu Hạnh Mai, cảm giác thương cảm của người làm mẹ bất giác trào dâng trong lòng bà.
Đến khi nghe được câu cuối cùng của Lâm Tri, nỗi thương xót lại hóa thành cơn bực tức thằng con mình ——
“Nhiếp Chấn Hoành! Mày có còn là người nữa không hử? Cái cửa hàng rách rưới của mày mà còn cần Tiểu Lâm giúp đỡ ư?” Liêu Hạnh Mai đập bàn nước, “Mày nói thử xem mày còn làm được gì nữa? Sao mày không lên trển sống luôn đi?!” Mắng đến cuối, giọng địa phương còn bật cả ra.
Nếu giờ mà Liêu Hạnh Mai còn chưa nhận ra con trai mình mới là thằng dính chặt lấy người ta, thì bà không phải là mẹ Nhiếp Chấn Hoành nữa rồi.
Là một bà mẹ đã về hưu, rảnh rỗi ở nhà chăm cháu, suốt ngày cày phim truyền hình với gia đình, Liêu Hạnh Mai đã tưởng tượng được một bộ phim truyền hình dài 18 tập kể chuyện thằng con vô lại nhà mình bồ kết chàng trai thanh tú đây, rồi lại vin cớ mình què quặt khổ sở để ăn mày tình thương, ngoắc một cậu nhóc mồ côi về tiệm mình làm lao động trẻ em.
Giờ phút này đây, Lâm Tri đang ngoan ngoãn ngồi trước mặt bà nghiễm nhiên trở thành một thiếu niên lầm lỡ bị bắt cóc. Còn tên hung thủ, thì đang bận rộn với xoong nồi trong bếp.
“Gì ạ?”
Nãy Nhiếp Chấn Hoành đang chặt thịt, không nghe rõ mẹ gào mình cái gì, anh cầm dao thò nửa người ra từ trong bếp, “Mẹ, mẹ gọi con à?”
Tuy người anh hỏi là Liêu Hạnh Mai, nhưng ánh mắt anh lại vô thức liếc về cậu thanh niên. Thấy cậu vẫn ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh mẹ mình, anh không khỏi nở nụ cười dịu dàng.
Liêu Hạnh Mai: “…” Thằng ranh con không thèm để mẹ vào mắt kia!
Bà cũng bất giác liếc theo hướng con mình nhìn, chợt thấy đôi má lúm đồng tiền xuất hiện trên gương mặt căng thẳng và hơi lạnh lùng của Lâm Tri.
Đôi lúm đồng tiền nho nhỏ khảm ở hai bên khóe môi, tựa hai hạt ngọc trai be bé. Gương mặt xinh trai chợt dịu hẳn đi, khiến Lâm Tri trông càng ngoan ngoãn đáng yêu hơn.
Chính bản thân Liêu Hạnh Mai cũng chưa nhận ra rằng ánh mắt mình nhìn Lâm Tri đang chậm rãi mất đi vẻ xa cách và bắt bẻ, dần giống như ánh mắt bà nhìn cháu mình. Còn về phần Lâm Tri, cậu lại phát hiện sắc màu trên người mẹ anh Hoành bỗng trở nên ấm áp hơn, hơi giống chị Trương lầu dưới, cũng nhang nhác mẹ cậu hồi xưa.
“Mẹ, con phải xào rau, lắm việc làm không xuể luôn!”
Tuy cách nhau hơi xa, nhưng Nhiếp Chấn Hoành vẫn thấy được vẻ ỷ lại và khát vọng khi bé con nhìn mình. Đó là niềm khao khát đi kèm với căng thẳng bất an, mà chỉ khi ở chung với anh nó mới dần thuyên giảm.
Trái tim Nhiếp Chấn Hoành mềm nhũn, anh ra khỏi phòng bếp trong ánh mắt như sắp giết người tới nơi của mẫu hậu, vẫn kéo ai kia về phạm vi chở che của mình.
Đến khi Lâm Tri dính sát vào mình rồi, anh mới cười lấy lòng với mẹ, “Mẹ, con nhờ Lâm Tri rửa rau hộ, lát em nó lại ra nói chuyện với mẹ, mẹ nhé.”
Liêu Hạnh Mai cũng nhận ra, mình mà còn cản nữa thì có khi sẽ thành bà mẹ chồng ác độc ngăn cấm đôi chim cu mất!
“Đi đi đi đi, mau nấu cơm đi!” Bà phẩy tay, phiền lòng lẩm bẩm, “Cứ như sinh đôi liền thân với nó không bằng!”
Nhiếp Triển Hà ngồi trên sàn, thấy hai mẹ con cự nự nhau thì không khỏi cười thầm, “Đấy chứng tỏ là hai đứa nó thắm thiết mà, mẹ ơi, sau này e là mẹ phải làm quen với chuyện ấy thôi!”
Liêu Hạnh Mai đang lo không có ai để xả tức, bèn nã thẳng pháo vào con gái mình, “Mẹ không quen mà được à? Ngày nào cũng nhìn hai vợ chồng mày, trên mạng chúng nó dùng từ gì nhỉ, à đúng rồi, show ân ái! Bà đây nhìn mãi quen rồi!”
Nhiếp Triển Hà cợt nhả, “Di truyền của bố mẹ hết đấy chứ lệch đi đâu! Tốt thế còn gì, cả gia đình hòa thuận ân ái, hề hề!”
“Mày cứ nhây nhớt đi! Làm mẹ rồi đấy!”
Nhiếp Triển Hà cuối cùng cũng đứng đắn lên một tẹo. Chị đến cạnh Liêu Hạnh Mai, thì thầm hỏi, “Vậy mẹ thấy người yêu của Chấn Hoành… sao ạ?”
Tuy ngày nào cũng chê bôi cằn nhằn em trai mình, nhưng Nhiếp Triển Hà vẫn đứng về phía Nhiếp Chấn Hoành. Giờ chị đang đứng ngoài tiền tuyến xem thử giọng điệu mẹ sao, rồi lát lại mật báo với cậu em.
“Hừ, sao với trăng gì nữa?” Liêu Hạnh Mai vẫn còn cứng mỏ, “Thì là thế thôi, mới được một tẹo thì đã biết nó thế nào?
“Hơn nữa, nói không chừng nó chỉ hám của lạ nhất thời vậy thôi! Đàn ông với đàn ông… thì sống với nhau làm sao được?” Bà liếc vào phòng bếp đang đóng cửa, lại sầu não thở dài, “Mấy năm nữa chẳng rõ sẽ ra sao!”
“Mẹ, mẹ nghĩ thế là sai rồi ạ.” Nhiếp Triển Hà vội vàng nói, “Giờ là thời đại nào rồi hở mẹ? Nước ngoài người ta còn cho đàn ông kết hôn với nhau nữa là! Tư tưởng của mẹ thế này là lạc hậu đấy nhé, không ổn đâu mẹ ơi.
“Mình phải xem xét việc này một cách cởi mở. Con thấy Tiểu Lâm rất thật thà, có vẻ từ nhỏ đã là đứa ngoan ngoãn nghe lời rồi.” Nhiếp Triển Hà lại nói, “Mẹ xem, em nó kiếm được bao nhiêu là dâng lên hết, hình như Chấn Hoành nhà mình được quyết tất cả mọi chuyện đấy, em nó còn chẳng hó hé câu nào!
“Xưa giờ nhà mình phái yếu đều có địa vị cao hơn. Chẳng phải ngày xưa mẹ vẫn hay lo, sợ Chấn Hoành thế này thì không đe được vợ nữa hay sao? Nhưng giờ con thấy Tiểu Lâm toàn tâm toàn ý nghe lời Chấn Hoành nhà mình hết đấy chứ!”
Liêu Hạnh Mai ngồi cạnh yên lặng nghe, vô thức gật đầu liên lục.
Đến lúc Nhiếp Chấn Hoành xào nấu xong, cùng mang bát đũa ra với Lâm Tri, Nhiếp Triển Hà đã trổ hết tài nghệ mồm mép tép nhảy lâu rồi chưa có đất dụng võ của mình.
Cả căn phòng đều nghe thấy tiếng chị lớn giọng ——
“Xã hội bây giờ, bói đâu ra được con dâu ngoan thế này? Mẹ bảo xem, có đúng không mẹ nhỉ?”
Còn Liêu Hạnh Mai thì đã bị lời chị dẫn dắt, gật đầu theo thói quen.
“Ừ.”