Thợ Sửa Giày

Chương 72: Chỉ có mình em ấy thôi



Nhiếp Chấn Hoành không phải thánh nhân. Anh thích Lâm Tri, đương nhiên không thỏa mãn với việc chỉ ôm ấp hôn hít. Anh cũng mong được làm những việc thân mật hơn với người trong lòng mình. Nhưng đồng thời Nhiếp Chấn Hoành cũng không cảm thấy phải có tình dục thì mới hạnh phúc được. Thật ra, chỉ cần mỗi ngày thức dậy được thấy bé con, là anh đã rất vui rồi.

Cậu bạn trai ngờ nghệch của anh có lẽ còn chưa cảm nhận được, nhưng Nhiếp Chấn Hoành, thậm chí cả những người xung quanh anh đều có thể nhận thấy rằng, từ sau khi Lâm Tri xuất hiện, ông chú được chăng hay chớ cuốn theo chiều gió này đã thay đổi nhiều đến thế nào.

“Có vẻ như đang sống rất tốt.” Đây là nguyên văn lời chị Trương nhà bên.

“Cần mẫn hơn nhiều rồi.” Đây là câu của một vị khách quen.

“Mắt sáng ra nhiều, dấu hiệu của việc muốn kiếm thêm tiền đây.” Câu đùa này là của Nhiệt Hợp Mạn nhà bên kia đường.

“Chú Nhiếp giờ trẻ như anh thanh niên rồi!” Đây là lời nói ngọt của Tri Nhạc.

“Vui, rất là vui ạ, con thích!” Còn đây là lời bé Khả Khả thích qua tiệm chơi.

Những câu nói ấy đều là những lời bâng quơ thường ngày, gộp lại với nhau, bỗng xâu chuỗi nên một Nhiếp Chấn Hoành khác hẳn trước kia.

“Chị đang bảo sao dạo này mày ít qua làm phiền nhà chị, hóa ra là có bồ rồi hử?”

Một sáng nọ, Nhiếp Chấn Hoành thức dậy hấp đồ ăn sáng trong bếp, rồi gọi điện cho chị gái mình.

Anh tính dọn dẹp tủ lạnh, sắp Trung Thu rồi, nên anh định làm bánh dẻo lạnh cho bé con nếm thử. Lúc dọn ngăn đá, Nhiếp Chấn Hoành phát hiện còn mấy cái bánh bao đã đóng thành cục đá. Có lẽ lần trước chị anh qua nhà mang chúng sang, mà anh quên mất chưa ăn. Vậy là anh bỏ ra rã đông, hấp chúng lên, coi như bữa sáng hôm nay của anh và bé con.

(Bánh dẻo lạnh, bánh dẻo tuyết, bánh trung thu vỏ lạnh, hay bánh trung thu da tuyết là một loại bánh dẻo không nướng, được bảo quản lạnh, sử dụng trong dịp tết trung thu và có xuất xứ từ Hồng Kông.)



“Vâng, em ấy còn bé, ngoan lắm.”

Nhiếp Chấn Hoành đậy nắp nồi, vừa chỉnh lửa, vừa nói với đầu dây kia.

“Trâu già gặm cỏ non à? Uầy.” Bà chị nhà họ Nhiếp hít vào, “Chị bảo nha, đồng chí Nhiếp Chấn Hoành, đừng có phạm sai lầm chí mạng như thế! Chớ khùng điên ba trợn đi yêu trẻ vị thành niên nha?”

“Chị mới khùng điên ba trợn ấy!” Nhiếp Chấn Hoành cười mắng, “Em ấy thành niên rồi. Chỉ là… em ấy có cách suy nghĩ khá đáng yêu thôi.”

“Dừng dừng dừng, dạo này chị mày hơi bị PTSD với từ “đáng yêu” ấy…” Chị Nhiếp mới nói được nửa câu, thì tiếng trẻ con ầm ĩ đã vọng lại từ đầu dây kia. Chị ngoái đầu gào mấy câu, rồi mới tiếp tục nói với Nhiếp Chấn Hoành, “Giờ mỗi lần ra ngoài cho thằng lớn đứa bé đi dạo, kiểu gì cũng có người khen bọn nó đáng yêu! Nào ai biết ở nhà chúng nó tra tấn chị thế nào! Phiền chết luôn ấy!”

(PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (Posttraumatic stress disorder – PTSD) là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó. PTSD có nhiều triệu chứng về tâm lý cũng như thể chất gây ảnh hưởng đến các chức năng hoạt động bình thường hàng ngày và chất lượng cuộc sống. Link tìm hiểu. Nhưng nhìn chung trong truyện chỉ nói với mức độ trêu đùa.)

“Ha ha!” Nhiếp Chấn Hoành cười hớn hở khi thấy chị mình gặp họa, “Bé nhà em vẫn ngoan hơn lũ nhà chị nhiều.”

“Thôi mày cứ thích là được.” Chị Nhiếp không biết rốt cuộc cô bồ của thằng em mình là kiểu người thế nào, chị cũng không có kỳ vọng yêu cầu gì. Cũng như cha mẹ, chị chỉ mong em mình hạnh phúc là được.

Nước trong nồi sôi ùng ục, hơi nước nóng hầm hập dâng lên lồng hấp. Nhiếp Chấn Hoành cầm đũa chọc vỏ bánh bao, “Vâng, thích lắm ạ.”



Câu này vừa dứt, chị Nhiếp ở đầu dây kia chợt dừng chuyện đang dở tay. Mấy năm gần đây, chị rất hiếm khi nghe thấy em mình biểu đạt niềm yêu thích một cách thẳng thừng như thế.

Chị rất lấy làm vui, không khỏi hỏi gặng thêm, “Thích lắm, là thích đến mức nào?”

“Ừm…”

Nhiếp Chấn Hoành lấy đĩa sứ ra khỏi tủ bát, gắp tất cả bánh bao đã hấp chín lên đĩa. Cảnh tượng Lâm Tri chăm chú gặm bánh bao vô cùng đáng yêu chợt hiện lên trước mắt anh rất đỗi tự nhiên.

Bé con của anh luôn chỉ tập trung vào một vị mà mình thích, chẳng bao giờ chê chán cả.

“Thích lắm nghĩa là…” Nụ cười hiện lên trên khóe môi Nhiếp Chấn Hoành, nét mặt anh vui sướng và dịu dàng, “Chỉ có mình em ấy thôi.”

“Ù ôi, được đấy!” Chị Nhiếp không ngờ thằng em cục súc của mình lại nói được một câu như thế, chị kích động hóng hớt, “Thế bao giờ đưa em nó về ra mắt nhà mình? À, nếu mày bận thì chị với bố mẹ qua bên đó cũng được. Có cần chuẩn bị lễ ăn hỏi trước không? Tính sinh mấy đứa?”

“… Thôi ngưng chị ơi.”

Nhiếp Chấn Hoành dở khóc dở cười, “Chị đừng có mới nghe tiếng gió đã tính chuyện mưa, vẫn còn sớm mà. Em với em ấy chẳng cần gì hết, đừng chuốc phiền thêm cho bọn em!”

“Khà, biết rồi biết rồi.” Chị Nhiếp nói thầm trong bụng, không biết người này quý báu đến mức nào, mà còn phải giấu nhẹm không cho ai gặp, nhưng ngoài miệng lại bảo, “Dù sao dâu xấu sớm muộn gì vẫn phải gặp bố mẹ chồng thôi.”

“Cứ để một thời gian nữa ạ.” Nhiếp Chấn Hoành nghĩ, chờ bé con hiểu hẳn mọi chuyện đã.

“Được rồi, chị phải đưa thằng lớn đi nhà trẻ đây, cúp nhé.”

“Ấy, chờ đã.” Trước khi cúp máy, Nhiếp Chấn Hoành đột nhiên dội một quả bom vào bà chị mình, “Quên bảo, em dâu chị là con trai nhé. Chuẩn bị tâm lý trước cho hai cụ giúp em ha, chị.”

“? A lô ——!”

Nhiếp Chấn Hoành nhanh tay cúp máy, để lại chị Nhiếp ở đầu dây kia trừng mắt chửi bới cái di động không còn ai hưởng ứng, “Chị mày thì không cần chuẩn bị tâm lý hả? Thằng oắt con!”

Quẳng bài toán khó đi rồi, Nhiếp Chấn Hoành cực kỳ thoải mái xách bữa sáng xuống lầu hai, gõ cửa nhà bé con.

Nhưng có một sự lạ là, Lâm Tri đó giờ luôn mau mắn ra mở cửa, mà hôm nay Nhiếp Chấn Hoành lại phải đợi cả buổi bên ngoài, thì mới nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt vọng ra từ trong phòng.

“Đang làm gì thế?”

Cửa mở, Nhiếp Chấn Hoành bẹo cái má trơn nhẵn mềm mại của Lâm Tri, hỏi, “Hôm nay ngủ nướng à?”

“Vâng… ạ.”

Không biết có phải ảo giác của Nhiếp Chấn Hoành không, mà anh cảm thấy hôm nay khóe mắt của bé con hoe đỏ, đôi mắt cũng ươn ướt, có lẽ chưa tỉnh ngủ thật. Anh không để tâm, chỉ cảm thấy Lâm Tri thế này ngoan quá, vào phòng ôm cậu hôn hít một lúc rõ lâu. Nếu không phải sợ bánh bao nguội mất, thì anh còn chẳng nỡ buông người ta ra.



Vả lại, lúc hôn anh còn hơi có phản ứng.

Dù sao Nhiếp Chấn Hoành cũng là một thằng đàn ông sinh lý bình thường, đã vậy còn phải ăn chay trường. Đôi môi em người yêu mềm mại hôn sướng như thế, anh hôn hít một lúc là bắt đầu không nhịn được nữa.

Người trong vòng tay phải vặn vẹo mấy cái, Nhiếp Chấn Hoành mới vội rụt môi lưỡi về, đè phản ứng bất thường ở thân dưới xuống.

Anh e mình sẽ làm bé con còn chưa hiểu hết ái tình sợ.

Nhưng mà, cậu ngố trước mặt lại không biết nỗi khổ tâm của anh.

Nhiếp Chấn Hoành ngả đầu về sau, Lâm Tri lại rướn người theo, còn dẩu miệng với anh đòi hôn tiếp, khiến Nhiếp Chấn Hoành quả thực vừa yêu vừa thấy buồn cười.

“Được rồi nào, ăn sáng trước đã.”

Nhiếp Chấn Hoành đành phải giơ ngón cái và ngón trỏ ra, kẹp môi bé con thành hình mỏ vịt, cúi đầu thơm một miếng, rồi ép Lâm Tri qua ngồi xuống ghế, “Ăn xong rồi hôn tiếp.”

Thi thoảng bé con thẳng thắn quá, lớp da mặt dày cui của anh cũng đỡ không nổi.

“Bánh bao nhân thịt và nấm hương, nếm thử xem. Ngon thì lần sau anh lại bảo chị anh gửi sang.” Bánh bao còn nóng hầm hập, Nhiếp Chấn Hoành rót hai ly sữa đậu nành cho hai người, ngồi trong phòng khách ăn cùng với Lâm Tri.

“Chị anh làm ạ?” Lâm Tri cắn một miếng, hỏi.

“Bả lấy đâu ra bản lĩnh ấy? Anh rể anh làm.”

“À, đầu bếp.” Lâm Tri còn nhớ như in anh Hoành đã từng đề cập đến nghề nghiệp của anh rể mình.

“Đúng rồi.” Nhiếp Chấn Hoành kể với Lâm Tri, “Ngày xưa ổng tán được chị anh nhờ nấu ăn ngon đấy.”

Lâm Tri ngẩng đầu, má hẵng còn phồng lên vì bánh bao, môi sáng bóng, “Anh Hoành nấu cũng ngon ạ!”

Câu nịnh hót này chẳng do dự tẹo nào, Nhiếp Chấn Hoành nghe mà thấy lòng mình ngọt lịm. Anh nghiêng đầu nhìn cậu nhóc nghiêm túc, kìm lòng không đặng rướn tới gần thơm cậu một cái.

“Ừ, ngon thì về sau nấu tiếp cho em ăn.”

“Ăn xong mới hôn!” Nhiếp Chấn Hoành hôn xong, nhưng thứ anh nhận lại là ánh mắt khiển trách của Lâm Tri. Như thể cậu đang hỏi tại sao anh nói chuyện mà không giữ lời, làm Nhiếp Chấn Hoành cười như nắc nẻ.

Anh tựa trán mình lên vầng trán trơn bóng của Lâm Tri, cọ cọ, “Không nhịn được.” Ai bảo em đáng yêu quá làm chi.

Lâm Tri nghe xong lời giải thích của bạn trai, hình như cũng chấp nhận. Cậu lặng lẽ nuốt miếng bánh bao nhân thịt mình đang nhai dở xuống bụng. Khi Nhiếp Chấn Hoành quay đầu lại ăn tiếp, cậu mới liếm môi, xích đến cạnh người đàn ông, cũng cắn lên môi Nhiếp Chấn Hoành một cái.

Hừ.

[HẾT CHƯƠNG 72]

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv