Buổi hội chợ từ thiện được tổ chức vô cùng thành công.
Dù chỉ trong một cuối tuần, nhưng hơn 40 quầy hàng vẫn gây được số quỹ mấy chục nghìn tệ. Cộng kèm với tiền quyên góp từ một số công ty trong khu trên, vậy là đủ để chia ra chi trả phí phẫu thuật chữa bệnh cho bà Cam.
Hàng hóa trên quầy của Nhiếp Chấn Hoành về cơ bản đã bán hết sạch, chỉ còn mấy đôi lót giày là không được ai ngó ngàng.
“Ôi, nghề thủ công truyền thống này sẽ dần thất truyền mất.”
Lúc dọn quầy, Tôn Mạn Cầm chỉ vào miếng lót giày, thở dài, “Chị đã bảo nhiều lần lắm rồi, là bà Cam đừng cố làm mấy thứ tốn công mà không được mấy tiền này nữa. Bà cụ cứ không chịu, bảo đời mình chẳng có gì ngoài may vá, ngày xưa mình đã nuôi con trai khôn lớn nhờ ngón nghề ấy, giờ cũng có thể dựa vào nó để nuôi nấng Khả Khả.”
“Bà khâu tốt mà, đeo thích lắm!” Bé Khả Khả ngồi cạnh nghe thế, vội vàng lên tiếng bênh vực bà mình. Bé còn nhấc chân, tháo chiếc giày trẻ em mình đang đeo, để lộ miếng lót giống hệt miếng bà Cam khâu.
“Ừ ừ ừ!” Tôn Mạn Cầm buồn cười ngồi xổm xuống đeo giày lại cho Cam Khả Khả, “Chẳng ai bảo bà con khâu không tốt cả. Nhưng mà, Khả Khả ạ, bây giờ chất lượng tốt đâu có nghĩa là bán đắt hàng đâu. Ai cũng thích những thứ mới mẻ thời thượng… Ôi, dì nói với con làm gì.”
Nhìn gương mặt ngây thơ của bé gái, Tôn Mạn Cầm lắc đầu, tiếp tục dọn dẹp.
“Thật ra…”
Phan Tri Nhạc luôn trông hàng ở một quầy khác đột nhiên lên tiếng, “Thật ra vẫn có thị trường đấy ạ.”
Từ lúc xảy ra sự kiện nhảy lầu đến nay, cô bé ngày xưa hoạt bát đã đằm tính hơn nhiều, rất ít xuất hiện trong mắt hàng xóm láng giềng. Trong buổi hội chợ từ thiện lần này, em chỉ đi vì có sự cổ vũ của chị Đỗ, lâu rồi mới lại được ngẩng đầu cảm nhận bầu trời tự do.
Ở đây hai hôm, Phan Tri Nhạc phát hiện, thật ra mình vẫn còn rất yêu thế giới này.
Trong các quầy hàng ở đây, có người đã làm đồ gốm mười năm ròng, có kẻ tự học thiết kế, làm ra những món trang sức đẹp xinh, có người buôn bán những viên đá mình nhặt được trên hành trình đi tha hương xứ người, có kẻ ngồi ven đường, kiếm miếng ăn sinh tồn nhờ việc đàn hát.
Có lẽ họ cũng từng bị gia đình ngăn cấm, nhưng giờ họ vẫn sống tốt. Chỉ cần nhắc tới đam mê sở thích của mình, là họ lại thao thao bất tuyệt, đôi mắt sáng ngời.
Phan Tri Nhạc cũng muốn trở thành một người như thế.
“Đôi giày da mà chú Nhiếp sửa cho con lần trước, nếu con nhớ không lầm thì có nhét miếng lót giày của bà Cam trong ấy đúng không ạ?”
Phan Tri Nhạc chớp chớp mắt với Nhiếp Chấn Hoành, sau khi nghe được câu xác nhận của người đàn ông, em mới nói với Tôn Mạn Cầm, “Trong clb nhảy của chúng con, nhiều bạn nữ bảo thời nay giày đẹp thì đau chân, giày êm thì lại xấu. Đôi giày đó của cháu thực ra cũng rất cứng, nhưng sau khi chú Nhiếp sửa xong, con về tập nhảy, cảm thấy như giẫm trên đất bằng, mỗi bước đều rất êm ái, đeo thích vô cùng!
“Con gái bây giờ đúng là thích những thứ đẹp đẽ, nhưng các bạn ấy cũng không ghét những món đồ thoải mái mà. Chỉ cần kết hợp hai điều ấy lại, thì chắc chắn sẽ có nhiều người ưng ý!”
Lâm Tri ngồi bên cạnh Nhiếp Chấn Hoành. Bấy giờ, nhìn cô gái đang thao thao bất tuyệt trước mặt mình, cậu chợt phát hiện màu chàm ảm đạm quanh em đã mờ đi sắc xám từ lúc nào chẳng hay, khôi phục nét tươi sáng của màu xanh da trời như lần đầu tiên cậu gặp em.
Tuy không tươi tắn bằng lúc xưa, nhưng vẫn rất đẹp.
Màu xanh ấy lơ lửng bên cạnh bé Khả Khả có màu vàng chanh, như hai chiếc bánh quy Macaron vậy.
Ui, đói rồi.
Lâm Tri ôm bụng, lại đưa mắt tới quầy điểm tâm ngọt cách đó không xa còn chưa dọn hàng.
“Con nghĩ rồi ạ, sau này bà Cam có thể lựa chọn những mẫu đang nổi bây giờ để khâu lót giày. Nào là kiểu hoạt hình, kiểu truyền thống, kiểu retro, thêu lên lót giày là sẽ mốt lắm! Đến lúc đấy tụi con sẽ nhờ ai đấy tuyên truyền, nhất định không phải lo không đắt hàng đâu ạ!”
Phan Tri Nhạc còn đang đưa ra ý tưởng cho Tôn Mạn Cầm, thì Đỗ Tử Vân ngồi cạnh cũng nhảy vào đồng tình, “Tri Nhạc nói có lý lắm, cháu thấy chắc chắn có nguồn cầu cho cái này ý ạ! Bao giờ bà Cam thêu xong, cháu sẽ nhờ đứa bạn ở clb báo trường qua chụp ảnh lên bài, chắc chắn sẽ gây sốt trong trường cháu cho xem!”
“Vậy lần tới mình có thể lập quầy chuyên để bán lót giày!” Uông Tiểu Quân học chung trường với Phan Tri Nhạc cũng tích cực nói, “Hay là cậu quay vlog đi Tri Nhạc? Giờ các fan của cậu cũng đang quan tâm tới tình hình hiện tại của cậu lắm đấy, lâu rồi cậu không xuất hiện…”
“Sao cậu biết tớ có làm video?!” Phan Tri Nhạc quay đầu nhìn về phía cậu trai, hơi kinh ngạc.
Quả thực trước kia thi thoảng cô bé cũng quay video tập nhảy đăng lên mạng. Ban đầu chỉ để cho vui thôi, nhưng dần dà cũng có một ít fan. Chính những người bạn xa lạ chưa từng gặp mặt trên cõi mạng này, đã trở thành nguồn động lực lớn nhất giúp em khỏe lại trong thời gian nằm viện.
“Khụ… tình cờ, tình cờ thấy thôi.” Gương mặt của cậu trai mập mạp đỏ lựng lên, cu cậu lảng đi, “Ờ gì nhỉ, chúng mình tìm đâu được mấy mẫu lót giày mới đây? Chẳng lẽ còn phải thuê ai vẽ hộ cho?”
Phan Tri Nhạc chuyển sự chú ý qua hướng khác theo cậu chàng, “Ừ đúng, nhưng chẳng phải chúng ta đã có ứng cử viên sẵn rồi sao!”
Em nhớ tới bức họa yêu quý mình treo trong phòng ngủ, vỗ tay đánh bốp, nhìn về phía cậu thanh niên im thin thít nãy giờ với đôi mắt sáng ngời, “Anh Lâm Tri!”
“Hả?”
Lâm Tri bị gọi tên, mới chậm rãi liếc mắt về từ quầy đồ ngọt. Phan Tri Nhạc vội vàng nói lại ý tưởng của mình cho Lâm Tri nghe, Lâm Tri gật đầu ngay chẳng chút do dự, “Được thôi, anh vẽ cho.”
Nếu biết phải vẽ gì, thì cậu sẽ phác nó ra giấy được thôi, đơn giản ấy mà.
“Vậy mấy đứa tìm mẫu hoa văn trước đi, chọn được mẫu nào thì mang qua chỗ chú.” Nhiếp Chấn Hoành ngồi ngoài rìa đưa ra quyết định, “Nhớ để ý bản quyền đấy, đừng chuốc phiền cho bà Cam.”
“Biết rồi ạ, tụi con rành chuyện này lắm!” Phan Tri Nhạc vỗ ngực, cười khanh khách hứa hẹn.
Nói xong, mấy đứa thanh niên châu đầu với nhau, bắt đầu bàn bạc cụ thể phương án triển khai chuyện này. Còn Nhiếp Chấn Hoành thì bỏ lại quầy hàng đang dọn dở chừng, đứng lên gọi Lâm Tri.
“Đi, em muốn cái nào?”
“Ừm, màu vàng ạ.”
“Nhỡ là sầu riêng thì sao?”
“Thế thì màu xanh dương ạ.”
“Ừ, chắc là vị blueberry mà em thích đó.”
Đoạn đối thoại không đầu không đuôi của hai người bay xa dần. Ngoài họ ra, thì những kẻ khác đều không hiểu hai người nói gì cho lắm, bao gồm cả Đỗ Tử Vân đang lén quan sát họ.
Cho đến tận khi cô nàng nhìn theo bóng họ đến trước quầy đồ ngọt, bắt đầu tựa trán vào nhau chọn bánh kem.
“…”
Quả nhiên, cô nàng đoán đúng là cái chắc rồi.
Nhìn người đàn ông luôn dịu dàng ngắm gương mặt trông nghiêng của cậu thanh niên, nỗi lo lắng mấy ngày qua của Đỗ Tử Vân cũng dần tan đi.
Cô nàng lắc đầu, cảm thấy mình hơi lo bò trắng răng. Người ta thế kia, trông còn vui vẻ hơn cô nàng với người yêu cũ, đâu có đến lượt cô nàng phải lắng lo?
“Nếu hiệu ứng truyền thông không tốt thì làm sao bây giờ?”
Bên cạnh, Uông Tiểu Quân hơi lo kế hoạch của mấy đứa sẽ không khả thi.
“Ui giời, nghĩ lắm thế làm gì, cứ làm cái đã!” Phan Tri Nhạc lại vui vẻ nói, “Đến đâu hay đến đó, chỉ cần mình muốn làm, thì kiểu gì chẳng có cách!”
Đúng vậy.
Đỗ Tử Vân bỗng bật cười, gương mặt giãn ra.
Nghĩ nhiều như thế làm gì? Hai người họ muốn yêu nhau thì cứ ở bên nhau thôi. Chỉ cần thích nhau, thì kiểu gì chẳng có cách.
Cô nàng lại quan sát hai người cách đó không xa một thoáng, cười tủm tỉm lấy giấy nhớ trên quầy hàng xuống, xé một tờ note.
Để cô nàng lo nốt một chuyện cuối này vậy.
Đỗ Tử Vân cúi đầu viết một câu bằng bút ký tên. Nhân lúc Lâm Tri còn chưa quay lại, cô nàng lặng lẽ kéo khóa ba lô của cậu, dán nó lên giấy gói của xấp truyện tranh. Đó là lời nhắc nhở thắm tình bạn hữu mà cô nàng dành cho anh bạn có vẻ lơ ngơ của mình, chẳng qua ——
Đỗ Tử Vân không thể nào ngờ được rằng, ở trong mắt chủ nhân chiếc ba lô, lời cô viết chỉ như những con nòng nọc đang ngoe nguẩy, chắc chắn sẽ chẳng được tiếp thu. Nhưng vào tay người đàn ông kia, thì trời xui đất khiến thế nào lại khiến đời sống tình cảm của hai người như được tiếp lửa thêm thắm đượm.
[HẾT CHƯƠNG 71]