Edit: Mạn Già La
Thẩm Văn Quân ngẩn ra, sau đó mặt anh vèo cái đỏ lên.
Tạ Hàm nói xong liền ngậm miệng, cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh, vẫn tiếp tục ăn cơm như chưa có chuyện gì, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng nĩa kim loại va vào đĩa sứ rất nhỏ khi hắn sử dụng.
Sự im lặng kéo dài nửa phút.
Thẩm Văn Quân còn cảm thấy bên tai ong ong, cái này còn sốc hơn cả khi anh nghe nghi phạm thuật lại quá trình gây án nhiều.
Hoàn toàn mất khống chế.
Tim Thẩm Văn Quân đập hỗn loạn, anh cảm thấy mình thẩm vấn phạm nhân rất giỏi, nhưng lúc này lại không hỏi được nửa câu. Tạ Hàm tính kết hôn với anh? Rất sai sai? Hai người là bạn bè đã quen biết nhau từ hồi mẫu giáo, tình anh em thân thiết, nếu kết hôn…… nếu kết hôn……
Mặc dù lúc này trong hiện thực chẳng có gì thay đổi cả, nhưng anh vẫn có cảm giác thế giới quan sụp đổ đến long trời lở đất.
Tạ Hàm lời nói ái muội không rõ: “Tôi vốn nghĩ rằng, chúng ta cũng tuổi này rồi, cậu chưa kết hôn, tôi cũng chưa kết hôn, ở chung với nhau cũng coi như hòa thuận, không phải rất thích hợp làm bạn đời sao?”
Trong lòng Thẩm Văn Quân vô cùng khó xử, trong lúc nhất thời không hiểu ra sao, chỉ là tim ngày càng đập nhanh hơn.
Lúc này, Tạ Hàm lại nói: “Nhưng mà, không ngờ Đằng Duệ đột nhiên xuất hiện. Cậu không thích alpha, nhưng alpha thiên mệnh chắc sẽ khác nhỉ?”
“Cứ như vậy, lại cầu hôn cậu thì không hợp lý lắm.”
Đây là có ý gì? Thẩm Văn Quân cũng quên mất mình định nói gì, dòng suy nghĩ bị đánh gãy, chẳng lẽ là không định cầu hôn anh nữa sao?
Thẩm Văn Quân mở miệng: “Cậu……”
Mới phát ra một âm tiết, điện thoại của Tạ Hàm bất chợt vang lên, hắn nhận điện thoại: “Alo? Được, ừ…… giờ tôi qua ngay.”
Tạ Hàm đứng dậy, nói với anh: “Trong cục gọi tôi qua, tôi phải đi rồi.”
Thẩm Văn Quân trơ mắt nhìn Tạ Hàm mới nói được nửa đã bỏ gánh đi mất.
Nửa vời như vậy là khó chịu nhất.
Thế nên hôm nay đi làm, anh hiếm khi không tập trung vào công việc, cũng không có tâm trạng mắng Đằng Duệ.
Dù anh cố thuyết phục bản thân bình tĩnh đến đâu, cũng không thể đè chuyện “Tạ Hàm muốn cầu hôn mình?” trong đầu xuống. Do vì bằng tuổi, độ quen biết và điều kiện kinh tế thích hợp nên mới cầu hôn anh sao? Hay là xuất phát nguyên nhân cảm tính và xúc động?
Tạ Hàm chỉ để lại cho anh một câu liền rời đi, để anh một mình ở đây giải đề, còn chẳng có đáp án chính xác để tham khảo nữa.
Cơm trưa giải quyết ở căn tin.
Các đồng sự đang tám chuyện về vụ án giết người gần đây, còn hỏi đùa Đằng Duệ các điều khoản pháp luật nào được áp dụng.
Đằng Duệ nâng cao tinh thần, lần đầu tiên trả lời thành công, nên được một tràn vỗ tay khen thưởng. Ngược lại làm cậu cảm thấy có chút thẹn, ngượng ngùng nhìn phản ứng của Thẩm Văn Quân ra sao.
Thẩm Văn Quân hoàn toàn không để ý động tĩnh của bọn họ, anh đang bận ngẩn người, trạng thái khác thường nên lại bị người ta hỏi có phải bị bệnh hay không.
“Không có.” Thẩm Văn Quân đồng dạng đáp.
Miễn sao không chậm trễ công việc là được.
Mấy ngày nay Đằng Duệ vẫn luôn chấp nối với anh trai Thẩm Văn Quân, ý đồ đường cong cứu quốc.
Cậu trộm gửi tin nhắn hỏi: 【 Hôm nay tâm trạng của giáo sư Thẩm hình như không tốt lắm, phải làm sao mới có thể khiến anh ấy vui lên được ạ? Hay là em mua cho anh ấy điểm tâm anh ấy thích? Anh có biết anh thích gì không? 】
Năm phút sau, nhận được câu trả lời từ Thẩm Văn Hạo, nói là bánh mì ở cửa hàng bánh ngọt nào đó rất được em trai hắn thích.
Thẩm Văn Hạo còn hỏi: 【 Sao thế? Gần đây cậu có lấy lòng được Tiểu Quân không? 】
Đằng Duệ không khỏi ỉu xìu, có thể nói là không hề có tiến triển gì, rõ ràng mấy ngày nay Tạ Hàm cũng không xuất hiện, làm cho cậu có chút hoang mang…… Lúc trước cậu từng có nghi ngờ, cảm thấy giữa Thẩm Văn Quân và Tạ Hàm có quá mức thân mật hay không.
Thẩm Văn Hạo lại nhắn tiếp: 【 Biện pháp chung không lấy lòng được em ấy đâu, alpha theo đuổi em ấy rất nhiều, anh nhớ có đồng nghiệp cùng văn phòng cũng theo đuổi em ấy, hình như còn có người vì tỏ tình thất bại mà đâm ra từ chức luôn. 】
Thẩm Văn Hạo nhẹ nhàng bâng quơ nói chuyện bát quái nhưng đối với Đằng Duệ thì nó như thọc một đao, ngay cả công tố viên ưu tú cũng không theo đuổi được Thẩm Văn Quân, vậy cậu…… cậu nào so được chứ.
Sau khi tan làm.
Đằng Duệ lại lấy hết dũng khí, hỏi: “Thầy ơi, em có thể mời anh ăn cơm được không ạ? Cảnh sát Tạ hình như rất bận, cũng không thấy hai anh đi ăn cơm cùng.”
Thẩm Văn Quân cũng không trực tiếp từ chối cậu, hỏi: “Cậu rảnh không?”
Đằng Duệ hoảng loạn do dự mà lắc lắc đầu: “Em, em định mời anh xong thì về ký túc xá đọc sách học tập.”
Thẩm Văn Quân nói: “Vậy cậu đi với tôi đến một chỗ đi.”
Đằng Duệ vừa chờ mong vừa sợ hãi, cậu nghĩ, cho dù lần này thầy lại dẫn cậu đến hiện trường giết người nào đó, cậu nhất định sẽ nhịn xuống không oẹ ra, biểu hiện trấn định bình tĩnh! Muốn giống một alpha trưởng thành đáng tin cậy!
Sau đó Thẩm Văn Quân dẫn cậu đi huyện thành lân cận, lái xe ước chừng hai tiếng rưỡi mới đến một hộ gia đình ở nông thôn.
Thẩm Văn Quân xuống xe trước, chỉ huy cậu: “Chuyển đồ trong cốp xe xuống đi.”
Trong cốp xe chất vài bao gạo và vài bình dầu, không phải những thứ đắt tiền nhưng vẫn khá nặng.
Đằng Duệ nhớ ra rồi, lúc cậu tra tư liệu thì có tìm được án tử Thẩm Văn Quân phụ trách một vụ thu hồi bồi thường lao động, số tiền cũng không lớn, chỉ có hai vạn. (≈ 68 triệu VND)
So với nhiều vụ án lớn dưới tay Thẩm Văn Quân thì chỉ như chín trâu mất một sợi lông.
Thẩm Văn Quân hoàn toàn khác với lúc làm việc và đi dạy, anh rất thân thiện dịu dàng, đặc biệt là khi đối mặt với người già và trẻ nhỏ, còn sẽ cùng đối phương giảng những phương ngữ kì lạ.
Rõ ràng bây giờ Thẩm Văn Quân rất thoải mái, nhưng ngược lại cậu lại cảm nhận được từ trên người Thẩm Văn Quân có một cảm giác nghiêm túc khó tả.
Hơn nữa……
Rất xinh đẹp luôn, thầy Thẩm cười lên trông quá ư là đẹp mắt. Đằng Duệ ngơ ngẩn nghĩ. Nhưng một Thẩm Văn Quân nghiêm túc và thân thiện càng khiến cho tim Đằng Duệ loạn nhịp hơn cả vẻ bề ngoài của anh.
Thẩm Văn Quân như chú ý tới ánh mắt của cậu, liếc mắt nhìn. Đằng Duệ mặt đỏ tai hồng.
Sau đó lại lái xe trở về thành phố.
Đằng Duệ chủ động nói: “Em tự về được ạ!”
Thẩm Văn Quân tức giận nói: “Lần này thật sự quá xa, tôi chở cậu về thành phố, trên đường về cậu đến trạm tàu điện ngầm về trường học đi.”
Màn đêm lặng yên buông xuống.
Đèn đường hai bên đường sáng lên.
Thẩm Văn Quân nghĩ, lần trước là anh đi cùng Tạ Hàm tới.
Thẩm Văn Quân nhìn kính chiếu hậu, cả người Đằng Duệ cứng đờ, ngồi thẳng tắp ở ghế sau như hòa thượng, sợ dáng ngồi không đoan chính của mình sẽ chọc anh chán ghét.
Tin tức tố của alpha tản ra bên trong xe.
Ngửi rất thơm, làm hài lòng khứu giác của anh hơn bất kỳ loại nước hoa nào.
Thẩm Văn Quân nói: “Gần đây cậu làm việc cũng không tệ lắm, cũng nhìn ra được có chuyên tâm đọc sách, nhưng tôi hy vọng cậu học tập là vì để tương lai trở thành một nhân viên pháp lý có trình độ, chứ không phải vì tôi.”
“…… Dạ.” Đằng Duệ có chút vui mừng, lần đầu tiên được Thẩm Văn Quân khẳng định như vậy, cậu thực sự rất rất vui. Còn hưng phấn hơn cả ngày công bố kết quả thi đại học nữa.
Cậu lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin báo cho Thẩm Văn Hạo: 【 Thầy Thẩm khen em! Đây có phải có nghĩa anh ấy bắt đầu chậm rãi tiếp nhận em theo đuổi không ạ? 】
Vừa mới gửi đi, đã nghe nghe thấy Thẩm Văn Quân nói:
“Thật ra cậu cũng không hư như vậy, chỉ hơi ngốc thôi, nhưng lúc trẻ ai cũng thế cả…… tôi luôn mắng cậu, hung dữ với cậu, không ngờ cậu vẫn ở lại, gần đây cũng không mắc lỗi.”
Đằng Duệ chỉ vừa mới cao hứng chút xíu.
Anh nói: “Nhưng mà, tôi vẫn hy vọng cậu có thể từ chức. Ngày mai đừng đến nữa.”
Anh vốn nghĩ muốn mặc kệ Đằng Duệ ở lại, nhưng bây giờ rõ ràng sự tồn tại của Đằng Duệ sẽ phá hủy mối quan hệ bền vững của anh và Tạ Hàm.
Ngay cả đo đếm cũng không cần.
Cho dù tin tức tố của Đằng Duệ có thơm cách mấy, nhưng đối với anh, Tạ Hàm càng quan trọng hơn.