Nguyệt nương gật đầu nói với giọng rất kiên định: "Tiểu thư yên tâm, Nguyệt nương hiểu rõ."
Thanh Hoàn nhanh chóng đến trước bàn trang điểm, lấy cây trâm bạch ngọc vấn gọn mái tóc lên rồi cầm lấy bao đựng kim châm cứu.
Sau giờ Ngọ, trên đường có rất ít người qua lại. Trần Bình nhìn xung quanh không có ai, nhún người nhảy xuống rồi lại nhảy vút vào Kim phủ.
Trong phòng ngủ, bầu không phí đầy u ám. Thanh Hoàn vừa bước vào phòng liền ngửi thấy mùi máu tanh, bước qua bức bình phong thì thấy một người đàn ông trung niên cúi đầu trước giường, vẻ mặt đầy đau đớn, tuyệt vọng, người này chính là Thạch Dân Uy.
Thanh Hoàn đi qua, nghiêm giọng nói: "Trần Bình, kéo người ra ngoài, mở cửa sổ, đem đèn lại đây."
Trần Bình không nói lời nào, khiêng người đàn ông lên ném trên giường tre. Sau đó mở toang cửa sổ ra.
Bà lão nằm trên giường gầy trơ xương, vết máu vẫn còn trên miệng, ngực đã không còn phập phồng nữa.
Thanh Hoàn cố không nghĩ nhiều, lập tức bắt mạch cho bà cụ.
Dầu hết đèn tắt!
Ánh mắt Thanh Hoàn chợt trầm xuống, nhanh chóng lấy kim ra châm cứu.
Châm được vài cây thì bà lão khẽ hừ ra một tiếng, từ từ mở mắt ra, một đôi mắt vừa đục vừa mờ bỗng lóe lên một tia sáng.
Thanh Hoàn khẽ than, quay người qua nói: "Thạch Dân Uy, lão nhân gia không còn nhiều thời gian nữa đâu, ngươi nhanh lên."
Nói xong cô cũng không nhìn vào nét mặt của người đàn ông mà quay người bỏ đi.
Trần Bình đi theo ra ngoài, thấp giọng nói: "Tiểu thư, thật sự không cứu được nữa ạ?"
"Bệnh đã ăn sâu vào xương cốt, được chữa trị quá muộn, phải chi sớm hơn nửa năm thì hay rồi."
"Mấy ngày trước lão thái thái có vẻ đã đỡ hơn, còn có thể đi lại vài bước?"
"Đó là do Phúc Bá dùng thuốc, chứng bại huyết không phải là chứng bệnh vô phương cứu chữa, chỉ cần điều dưỡng thỏa đáng là có thể sống thọ."
Thanh Hoàn thấy vô cùng thương tiếc. Lão thái thái bị thiếu dinh dưỡng lâu ngày, hơn nữa môi trường
sống quá khắc nghiệt dẫn đến cơ thể bị nhiễm trùng nhiều chỗ cho nên mới...
"Ngươi giúp ta lo hậu sự cho bà ấy. Không cần tiết kiệm đâu, hãy làm long trọng chút."
"Dạ, tiểu thư."
Thanh Hoàn hành y mấy năm nay, nhìn thấy vô số cảnh sinh lão bệnh tử nên trái tim cô cũng đã trở nên cứng rắn hơn nhiều.
Người sống một kiếp cũng chỉ như lá rụng mùa thu, tất cả chỉ là phù du, cuối cùng đều trở về với cát bụi. Bất kể ngươi là đế vương hay tướng sĩ, kẻ bán hàng rong hay sai dịch thì đối mặt với cái chết, chúng sinh cũng bình đẳng như nhau.
Đương nói chuyện, một tiếng khóc thảm thiết vang lên, khiến Thanh Hoàn run rẩy cả người. Cô thở dài, không dám nghe tiếp. Vừa định rời đi thì tiếng khóc im bặt.
Trong nháy mắt, Thạch Dân Uy xông từ trong phòng ra, chạy đến quỳ trước mặt Thanh Hoàn, giọng nghẹn ngào: "Xin tiểu thư cứu mẹ ta, cầu xin tiểu thư cứu bà ấy."
Thanh Hoàn lắc đầu khẽ nói: "Đừng quá đau buồn!"
Thạch Dân Uy vẫn không tin, cứ dập đầu cầu xin.
Con trai của Thạch Các Lão, người thanh niên ngày trước còn được xưng tụng là thần đồng, nay vì muốn cứu lấy mẫu thân mà quỳ xuống cầu xin người khác.
Nhưng cô lại không phải là thần tiên, Diêm vương đã muốn lấy mạng thì cô còn cách nào đây, mệnh của lão nhân gia chỉ đến đây thôi.
"Thạch Dân Uy, ngươi là người học rộng biết nhiều, nên biết rằng sống chết có số, mau đi thay quần áo cho mẫu thân ngươi đi."
Người mới chết thì cơ thể còn mềm, tắm rửa thay y phục lúc này là thích hợp nhất. Đợi đến khi cơ thể cứng lại thì đã trễ rồi.
Thạch Dân Uy ngẩng đầu dậy, phần trán đã bầm tím. Hắn ta không dám tin nhìn cô gái trước mắt, ánh sáng trong đôi mắt dần lụi tàn.
…
"Tiểu thư, người trở về rồi ạ."
Thanh Hoàn vừa bước vào, Nguyệt nương đã gấp gáp chạy ra đón, "Lão phu nhân ấy như thế nào rồi?"
Thanh Hoàn cảm thấy vô cùng bất lực: "Vừa mới qua đời."
"Nhanh như vậy!" Nguyệt nương há hốc mồm, có chút không dám tin.
Sắc mặt Thanh Hoàn mệt mỏi, đầy bi ai.
Nguyệt nương sợ cô đau lòng, vội khuyên nhủ: "Tiểu thư, Tiền Phúc cũng đã nói trước là bà ấy không sống được bao lâu nữa, người đừng để trong lòng."
Thanh Hoàn miễn cưỡng gật đầu: "Ta biết."
Nguyệt nương thấy cô buồn bã thì vội đỡ người vào trong phòng, ngồi xuống ghế, sau đó lập tức lấy nước cho tiểu thư rửa tay.
Thanh Hoàn rửa tay sạch sẽ rồi hỏi: "Trong viện không xảy ra chuyện gì chứ, Xuân Nê đâu?"
"Xuân Nê sợ hai người đó phát giác ra gì đó nên kéo bọn họ rời viện rồi."
Nguyệt nương nghĩ ngợi rồi nói: "Đàm ma ma vừa mới qua đây nhưng bị nô tì chặn lại. Mười ngày sau là đầy tháng cháu trai của Trấn Quốc công, Quận chúa dặn tiểu thư phải ăn vận, trang điểm đẹp đẽ rồi cùng đi qua đó ạ."
"Đầy tháng của cháu trai Trấn Quốc công, tại sao lại mời người của phủ chúng ta?" Thanh Hoàn cảm thấy khó hiểu.
Nguyệt nương cười nói: "Sao tiểu thư lại nhanh quên thế, ngày mười lăm đi dâng hương đó…"
"À…"
Thanh Hoàn lập tức hiểu ra.
"Vậy hai cô con gái thứ xuất kia có được Quận chúa đưa đi không?"
Nguyệt nương cười trả lời: "Nghe nói là có đi."
Tin tức đi phủ Trấn Quốc công dự tiệc đầy tháng chỉ vừa mới truyền ra mà hai di nương của Cố Nhị gia đã đứng ngồi không yên.
"Con của ta, đây là cơ hội ngàn năm có một, con nhất định phải nắm bắt cơ hội này mới được."
Hứa di nương ngồi trên kháng, đem lò sưởi tay nhét vào trong lòng Cố Thanh Liên.
Con gái trổ mã, trông khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, làn da căng mọng. Điều khiến bà ta vui vẻ hơn là tài năng cầm kì thi họa, may vá thêu thùa của con gái không hề thua kém ai.
Nhân phẩm, dáng dấp như vậy, nhất định sẽ khiến các công tử thế gia si mê.
Cố Thanh Liên nghe vậy thì không khỏi đỏ mặt, sẵng giọng: "Con gái chỉ đi lại ở trong nội trạch, cùng lắm gặp các phu nhân, nãi nãi thì làm sao có cơ hội gì được?"
Hứa di nương nâng khuôn mặt trắng nõn nà như bạch ngọc của con gái lên, khẽ nói: "Đứa ngốc, con hiểu gì chứ, cái con cần chính là phải để lại ấn tượng tốt với các phu nhân nãi nãi đó."
Lúc này Cố Thanh Liên mới hiểu ý của di nương.
Hứa di nương thấy con gái đã hiểu ý thì than thở: "Di nương không cầu mong gì, chỉ mong con có thể giống như Nhị tiểu thư, được gả vào gia đình có danh dự, có địa vị, làm một chính thất là được rồi. Đến lúc đó, di nương lấy toàn bộ gia tài của mình làm của hồi môn cho con, để ngày sau con có thể nở mày nở mặt."
Cố Thanh Liên nghe di nương vì cô mà tính toán như vậy thì trong lòng đầy vui mừng.
"Di nương đối đãi với con như vậy, về sau con gái nhất định sẽ không để di nương thua kém ai cả."
Hứa di nương thấy con gái nói những lời thấu tình đạt lý như vậy, trong lòng cũng yên tâm: "Đương nhiên phải giúp cho di nương không thua kém ai, hy vọng cả đời di nương đều gửi gắm cả vào con, con có sống sung sướng thì di nương mới sống sung sướng được."
Cố Thanh Liên sáp lại gần, hỏi nhỏ: "Di nương, lão gia thật sự sẽ bỏ ra mười vạn lượng làm của hồi môn cho kẻ điên đó sao?"
Hứa di nương vừa nghe tới chuyện mười vạn lượng thì ánh mắt lại toát ra đầy sự ganh ghét, miệng than thở: "Chuyện của sau này thì làm sao ta biết được, các gia trong phủ này cũng không phải kẻ ngốc."
Cố Thanh Liên bĩu môi nói: "Kẻ điên đó cũng tốt số thật, vô duyên vô cớ có được mười vạn lượng."
"Con hiểu gì chứ, ngân lượng của con vốn dĩ cũng là của nó mà thôi."
Hứa di nương chụp lấy tay con gái thấp giọng nói: "Người mẹ chết oan của nó để lại không chỉ có như vậy đâu, chẳng qua đều đã bị người khác lén lút trộm đi mà thôi."
"Thật sao?"
Cố Thanh Liên lẩm bẩm: "Tiền gia thật đúng là giàu có."
"Con đừng lo nó có tiền hay không, con chỉ cần nghĩ tới chuyện của mình thôi. Ta đã ngộ ra rồi, ngay cả lão Nhị còn bị bọn họ coi như công cụ thì mấy đứa các con…"
Hứa di nương thở dài, hài hàng chân mày nhíu chặt.
Cố Thanh Liên cảm thấy trái tim như thắt lại, gương mặt toát ra sự sợ hãi.
Hứa di nương sợ con gái bị dọa nên vội an ủi: "Con yên tâm, ta không giống với Lưu thị sau lưng không có một chỗ dựa nào. Hứa gia ở phủ Tô Châu cũng được xem là có chút danh vọng. Nếu bọn họ dám tính kế chúng ta, di nương ta dù liều mạng cũng không để bọn họ được như ý."
Cố Thanh Liên cảm động, nhào thẳng vào lòng di nương: "Di nương yên tâm, khi đến phủ Trấn Quốc công, con gái nhất định sẽ biểu hiện thật tốt."
…
Trên trán Lưu di nương đang quấn một dải băng, bà ta dựa người trên ghế, sắc mặt có chút vàng vọt.
Từ khi bị cấm túc, Nhị gia chưa từng bước chân vào phòng của bà ta lấy một lần, Lưu di nương vừa mong ngóng lại vừa oán hận ông ta, mới mấy ngày thôi mà đã sinh bệnh nặng.
Cố Thanh Vân bưng chén thuốc đi vào, đặt trên bàn.
Lưu thị nhìn con gái mình, đau lòng nắm tay con gái nói: "Một thiên kim tiểu thư như con, sao có thể làm những việc này cơ chứ."
"Di nương vì con mà bị cấm túc, con không thể vì di nương mà bưng một chén thuốc sao."
Lưu thị nghe con gái nhắc đến chuyện này lại tức giận không thôi, đồng thời trong lòng cũng đầy oán hận.
Hai kẻ mà bà ta hận nhất, một là Cố Thanh Hoàn, nếu không phải tại nó không biết giữ mồm giữ miệng thì bà ta làm sao rơi vào tình cảnh này.
Kế đó là cái đứa con riêng Ngô Nhạn Linh kia. Tuổi còn nhỏ mà dám trợn mắt nói dối giống y như mẹ nó, toàn là một đám lòng dạ xấu xa.
"Con gái à, con phải đề phòng hai người đó, đừng để bị bọn chúng hại nữa."
Cố Thanh Vân cười lạnh nói: "Di nương yên tâm, thù này sớm muộn gì con gái cũng sẽ thay người báo."
"Một cô nương như con thì báo thù gì chứ. Con chỉ cần gả cho một nhà tử tế, được đeo vàng đeo bạc, hưởng vinh hoa phú quý là đã thay di nương báo thù rồi. Ta nói con nghe, lát nữa đi đến phủ đó, con phải nhanh trí một chút, miệng phải ngọt, mắt phải tinh, phải bám sát Ngô Nhạn Linh."
Cố Thanh Vân không hiểu hỏi: "Tại sao vậy?"
"Con thì hiểu gì chứ, dù sao nó cũng là cháu ngoại của vương phủ, lại sống ở Kinh thành mấy năm, người mà nó kết giao nhất định đều là con gái thế gia. Cho nên, con phải tạo quan hệ tốt với những người đó."
"Di nương, không khéo người ta còn xem thường con."
"Cho dù bị xem thường thì con cũng phải sáp lại, mặt phải dày vào. Mặc kệ người ta nói cái gì, bản thân con đạt được lợi ích mới là quan trọng. Còn nữa, con cách kẻ điên đó xa ra, con mà gặp nó chắc chắn không có chuyện gì hay ho cả."
Tuy trong lòng Cố Thanh Vân không cho là đúng, nhưng vẫn gật đầu nghe theo.
Phủ Trấn Quốc công chính là nhà mẹ của Hoàng hậu cho nên khách mời đều là những nhà quyền quý. Lần này lại là đầy tháng của cháu trai trưởng nên nhất định sẽ mời toàn khách quý đến nhà.
Quận chúa sợ làm mất mặt Cố phủ nên lúc thỉnh an ở Thọ An Đường đã đặc biệt đề nghị may thêm mấy bộ đồ mới và mua thêm trang sức cho cho nãi nãi, thiếu nãi nãi và bốn cô nương trong phủ.
Hiện nay, người quản lý mọi chuyện của Cố phủ là Chu thị, bà ta vừa nghe vậy, tuy trong lòng tiếc tiền nhưng cũng biết, lần này tới toàn là những người cao quý nên không thể không làm theo lời Quận chúa.
Tuy đồng ý, nhưng trong lòng bà ta vẫn có chút bực tức.
Ôi, bốn cô nương của nhị phòng ngươi, thêm một nãi nãi, tổng cộng là năm phần. Tính cả Quản thị thì đại phòng ta cũng chỉ có ba phần, vô duyên vô cớ cho nhị phòng ngươi được lợi.
Chu thị tính toán trong đầu, lúc sau mới đề nghị may thêm hai bộ đồ mới cho hai vị gia đi xã giao bên ngoài, còn hai vị thiếu gia học hành cực khổ cũng cần phải mua bút mực, giấy nghiên loại tốt một chút.
Ngụy thị vì muốn cho công bằng nên đương nhiên gật đầu đồng ý.
Hoa Dương cũng lười để ý tâm tư nhỏ nhặt này của Ngụy thị.
Một nãi nãi đương gia mà tâm tư chỉ để tính toán chút tiền trinh, chẳng khác gì hạng phụ nữ phố phường, như vậy thì làm sao làm nên chuyện.
Đúng là ngu hơn cả heo.