Thịnh Thế Kiều Y

Chương 95: Cháo thế nào cũng có



Tào Tử Ngang thấy bệnh nhân đến khám bệnh, hiệu thuốc bắt đầu đông đúc hẳn lên, rốt cuộc cũng thấy yên tâm.

Toàn bộ sự phát triển của Đồng Nhân Đường đều đã nằm trong tính toán của Thanh Hoàn.

Quý phu nhân đi khám bệnh, chủ yếu là muốn được hưởng thụ. Chỉ cần ngươi tận tình phục vụ, coi bà ấy như một nữ hoàng thì bà ấy sẽ không tiếc tiền với ngươi.

Huống hồ chi, vẻ ngoài của Tào Tử Ngang lại mang lại cho người ta cảm giác an toàn, đáng tin, ai có thể từ chối được khi gửi gắm bệnh tình của mình cho một người đàn ông có y thuật cao minh như vậy.



Buổi tối ngày Đồng Nhân Đường khai trương, Triệu Cảnh Diễm vận một bộ cẩm bào, phong thái ngời ngời, bước nghênh ngang vào cung.

Cung nữ nhìn thấy hắn đều rối rít hành lễ rồi chạy vụt đi như một làn khói.

Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cái quạt, điềm nhiên hỏi: "A Ly, có phải gia nhà ngươi quá điển trai hay không, sao những kẻ phàm phu tục tử ấy lại không dám nhìn thẳng ta vậy?"

A Ly cười ha hả, quay đầu sang chỗ khác.

Vương gia, người tự nhìn lại xem, người ăn mặc hệt như một con gà trống, đương nhiên sẽ thu hút ánh mắt của những con gà mái. Còn đám cung nữ đó nào phải đang bỏ chạy, rõ ràng là bọn họ đang dùng ánh mắt để quyến rũ ngài.

Triệu Cảnh Diễm nhìn trời, giả bộ trầm tư: "Xem ra sau này, khi nào vào cung thì ta phải ăn mặc giản dị một chút."

Bây giờ ngài mới biết sao! A Ly trợn trắng mắt.

Triệu Cảnh Diễm đi được vài bước lại lèm bèm tiếp: "Ăn mặc giản dị cũng không phải là cách hay. Dù bản vương gia có mặc áo rách quần manh cũng không thể nào che giấu được phong thái như rồng như phượng của bản thân."

Chưa hết, hắn còn thở dài, cảm thán một câu: "Đây quả thật là việc khiến người ta đau đầu mà."

A Ly thật sự nhịn không nổi nữa, mở miệng: "Vương gia, người đừng rề rà nữa, chính sự vẫn quan trọng hơn."

Triệu Cảnh Diễm gõ một cái vào đầu cậu ta, hung hăng nói: "Ngươi hiểu cái gì chứ, bản vương đang cố giảm áp lực, áp của áp lực ấy, ngươi có hiểu không? Ngu ngốc."

A Ly bị đánh nhưng không hề nổi cáu mà còn lộ ra nụ người ngàn năm khó gặp của mình, cậu ta sáp lại gần, hỏi nhỏ: "Gia, ngài cứ tưởng tượng có từng đống từng đống ngân lượng đang xếp chồng trước mặt, ngài phải giữ chặt."

Thế là hai tiếng "giữ chặt" đã kích thích được sợi dây thần kinh nào đó của Triệu Cảnh Diễm. Hắn nhét cái quạt vào ngực A Ly, chỉnh trang lại quần áo trên người, hắng giọng một cái.

"Gia đương nhiên là giữ chắc được."

Cánh cửa sơn son của Ngự Thư Phòng được mở ra.

"Vương gia đến rồi, Hoàng thượng đang ở bên trong, mời ngài vào trong." Lý công công cười hòa nhã.

Triệu Cảnh Diễm hít sâu một hơi, cẩm bào khẽ lay động.

Một tô cháo trắng, một đĩa măng muối được đặt trên bàn.

Đường đường là một đế vương mà ăn uống lại đạm bạc như vậy. Triệu Cảnh Diễm liếc mắt qua, sau đó hắn cung kính hành lễ: "Phụ hoàng."

Bảo Khánh đế nhìn hắn một cái, hơi ngẩng đầu lên ý bảo hắn ngồi xuống, còn mình vẫn đang múc cháo đưa vào miệng.

Triệu Cảnh Diễm ngoan ngoãn ngồi xuống thật nghiêm chỉnh, nhưng mắt lại chớp chớp, miệng vẫn chưa dám mở. Bảo Khánh đế ra lệnh cho Lý công công: "Ban cho nó một tô cháo, tô lớn ấy."

"Tạ phụ vương ban cháo." Triệu Cảnh Diễm thầm oán trong lòng nhưng ngoài mặt thì vẫn cười híp cả mắt.

"Ăn cháo vào, im miệng lại."

Bảo Khánh đế trừng hắn, trong lời nói không hề có một gợn sóng nào, tay lại múc lên một muỗng khác, đồng thời nói một câu: "Giờ này vào cung... hừm... tuyệt đối không có chuyện gì tốt đẹp cả."

Đúng là cáo già. Triệu Cảnh Diễm âm thầm mắng một tiếng, ý cười trên mặt càng rõ hơn.

Trong chốc lát, quả nhiên Lý công công bưng lên một tô cháo lớn đặt trên bàn. Triệu Cảnh Diễm nhìn tô cháo loãng màu trắng kia, cằm không kìm được mà bạnh ra.

"Hửm?" Long nhan không vui.

Thọ vương mau chóng dịch mông ra, cúi người, "Tạ phụ hoàng thưởng... cháo."

Cháo rất loãng, nhạt nhẽo như nước, không hề có mùi vị gì. Triệu Cảnh Diễm gắng gượng húp hai ngụm, cháo có độ nóng vừa phải, mềm và có vị thơm do thời gian nấu được canh rất chuẩn.

Vừa rồi đi bộ một hồi, bây giờ hắn cũng cảm thấy hơi khát nên húp thêm hai ngụm nữa, mùi vị của cháo

rất ngon. Hắn cũng không khách khí nữa, dứt khoát bưng cả bát cháo lên húp một hơi.

Bảo Khánh đế không nói gì, thuận tay đẩy đĩa măng muối tới trước mặt hắn.

Chỉ là một động tác nhỏ mà đáy lòng Triệu Cảnh Diễm đã cảm thấy đầy ấm áp. Xem ra hôm nay ít nhiều cũng có chút hi vọng.

"Con còn chưa kể ta nghe, chuyến đi về phương Nam lần trước của con như thế nào?"

Triệu Cảnh Diễm giật mình, chuyện cũ như vậy mà cũng nhắc lại. Hắn đặt bát cháo xuống, gương mặt trở nên rất nghiêm túc.

"Hồi bẩm phụ hoàng, Giang Nam rất yên ổn, bách tính ăn cư lạc nghiệp, cuộc sống ấm no, phong cảnh rất đẹp ạ."

Bảo Khánh đế lại trừng hắn, tầm mắt quét xuống phía dưới.

Cái hành động này giống như một hạt cháo mắc lại ở cổ họng, khiến mặt của Thọ vương đỏ như Quan Công. Có cần phải lộ liệu như vậy không, con trai người thế nào, có thể che giấu với người khác chứ giấu nổi người sao?

Bảo Khánh đế phất tay, Lý công công hiểu ý lui ra ngoài. Trong Ngự Thư Phòng rộng lớn chỉ còn cha con hai người.

"Dạo này lá gan của con đúng là không nhỏ?" Bảo Khánh đế đẩy bát cháo qua một bên, dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nói.

Triệu Cảnh Diễm ngẩn người, trong lòng thấp thỏm không yên, con cáo già này đột nhiên nói như vậy là có ý gì?

Nhưng ngẫm nghĩ rồi, hắn lại cúi đầu cười khúc khích.

Khắp cả thiên hạ này, dám cúi đầu cười khúc khích trước mặt đế vương, e rằng cũng chỉ có một mình Triệu Cảnh Diễm.

"Có phụ hoàng ở đây, giang sơn vững chắc nên trước giờ lá gan của nhi thần đều rất to."

Chỉ một câu nói đã làm tiêu tan đi sự tức giận của Bảo Khánh đế, nhưng lời nói ngay sau đó của ông lại mang theo sự lạnh lùng.

"Gần đây con có gặp nó không?"

Lòng Triệu Cảnh Diễm lập tức chấn động. Thì ra việc mà phụ hoàng nói lại là việc này, nhưng rồi hắn không khỏi lại cảm thấy áp lực. Giấu không được, vậy chỉ có thể nói thật.

Chỉ giây lát sau, hắn cắn răng ngửa đầu lên, nhìn thẳng vào phụ hoàng của hắn, người đang ngồi phía trên, trả lời rất bình tĩnh: "Đúng là nhi thần có gặp huynh ấy vài lần."

"Bộp!" Bảo Khánh đế đập bàn.

"Trẫm đã ra lệnh, bất cứ người nào cũng không được gặp nó kia mà?"

Đế vương nổi giận một cách đột ngột như vậy, Thọ vương cảm thấy không ổn, lập tức quỳ xuống.

"Phụ hoàng... nhi thần từ nhỏ đã chịu ơn dưỡng dục của Tiên Hoàng hậu... huynh đệ như thủ túc, nhi thần... không thể mặc kệ được."

Triệu Cảnh Diễm nói lắp ba lắp bắp nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn. Lão cáo già này, hắn đã cẩn thận như vậy rồi mà còn bị người dòm ngó.

Hắn vừa nói xong, trong thư phòng bỗng im phăng phắc.

Một lúc lâu sau, Bảo Khánh đế thấp giọng than thở: "Tình huynh đệ... như thủ túc?"

Lưng Triệu Cảnh Diễm đã ướt đẫm mồ hôi, hắn vẫn cúi đầu không dám nhúc nhích.

"Đứng lên đi."

Giọng nói thâm trầm của Bảo Khánh đế cất lên: "Con có thể nhớ được, rất tốt. Con có thể thành khẩn, rất tốt. Con chưa từng che giấu trẫm điều gì, rất tốt."

Ba tiếng rất tốt này làm cho mồ hôi trên lưng Triệu Cảnh Diễm dần dần bốc hơi sạch sẽ. Hắn khẽ thở phào một hơi, lồm cồm đứng lên.

"Bây giờ nó thế nào rồi?" Bảo Khánh đế hỏi khẽ.

"Phụ hoàng, huynh ấy…"

"Bỏ đi!"

Bảo Khánh đế khoát tay, cắt ngang lời hắn: "Bây giờ trẫm không muốn biết."

Triệu Cảnh Diễm đành nuốt lại những lời định nói. May là lão cáo già không muốn biết, nếu không hắn cũng khó mà mở miệng được.

"Các con đã nói với nhau những gì?"

Con tim vừa bình ổn của Triệu Cảnh Diễm đột nhiên hẫng mất một nhịp. May là hắn đấu trí đấu dũng với Cố Lục tiểu thư nhiều lần nên cảm xúc đã tôi luyện đến mức cực kì kiên định, nếu không thì...

Hắn chường mặt ra, cười hề hề, "Nhi thần vào cung chính là vì chuyện này đấy ạ."

"Hừ!"

Bảo Khánh đế hừ một tiếng đứng dậy, hất tay áo, chắp tay sau lưng, quay lưng lại như thể không muốn nhìn thấy khuôn mặt như muốn ăn đòn của hắn.

Triệu Cảnh Diễm cắn răng tiếp tục nói: "Phụ hoàng, nhi thần học được một phương pháp kinh doanh nhưng không hiểu các điều lệ trong đó, huynh ấy... từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong triều đình, am hiểu chính vụ, nhi thần tìm huynh ấy là để nhờ đề xuất ý kiến."

"Đề xuất ý kiến?"

Bảo Khánh đế cười lạnh, "Vương phủ của con nuôi nhiều mưu sĩ như vậy, chẳng lẽ đều là lũ bất tài.

Trong triều đình cũng có biết bao nhiêu nhân tài, dị sĩ, tại sao lại chỉ muốn tìm nó để hỏi?"

"Phụ hoàng, việc kinh doanh này thực sự rất lạ lẫm, tạm thời nhi thần, nhi thần không thể để người khác biết được."

Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm khẽ đảo một vòng rồi hắn nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Hơn nữa biện pháp kinh doanh này là việc lợi nước lợi dân, phụ hoàng!"

"Lợi nước lợi dân?"

Bảo Khánh đế xoay người lại, "Là do hầu bao của lão Bát con xẹp rồi nên lại muốn tìm chiêu khác để làm đầy túi mình mới là thật, có đúng không?"

"Phụ hoàng minh giám."

Triệu Cảnh Diễm gãi đầu, cười một cách ngây thơ vô tội, "Kiếm thì vẫn phải kiếm một chút, nếu không mấy người thê thiếp trong phủ…"

Bảo Khánh đế chau mày.

Triệu Cảnh Diễm biết mình lỡ lời thì nhanh chóng im miệng. Hắn móc cuốn sổ mô tả về tiền trang từ trong ngực ra, nhẹ tay nhẹ chân đặt trước mặt Bảo Khánh đế.

"Đây là một số nội dung điều lệ mà nhi thần viết, thỉnh phụ hoàng xem ạ."

"Bỏ đó đi." Bảo Khánh đế không nhìn cuốn sổ lấy một cái, quay người ngồi trên long ỷ, ánh mắt sắc như dao nhìn xuống đứa con trai này của mình.

Triệu Cảnh Diễm giấu bàn tay đang nắm chặt thành quyền vào trong tay áo, chịu đựng ánh mắt soi xét của Hoàng đế.

"Mấy ngày trước, Quý phi có nhắc nhở trẫm về việc cưới vương phi cho con."

Gương mặt Triệu Cảnh Diễm như đưa đám, "Xin phụ hoàng cứu nhi thần, nhi thần bị ép đến nỗi không biết phải làm như thế nào nữa rồi, chắc đành phải đi Giang Nam tiếp thôi."

"Càn quấy!"

Bảo Khánh đế phất tay áo, nghiêm giọng nói: "Con nạp chính thất là việc liên quan đến thể diện của hoàng thất, còn dám nói ta cứu con là sao."

"Phụ hoàng, nhi thần đã không thể thực hành chuyện phòng the. Hơn nữa, nhi thần cũng không thể làm hại con gái nhà người ta được…"

"Cút!"

Bảo Khánh đế nghe tới ba tiếng "chuyện phòng the" thì vô cùng tức giận.

Triệu Cảnh Diễm không những chưa cút đi mà còn tiến lên phía trước, cười hì hì nói: "Phụ hoàng cứu mạng. Nhi thần nghèo rớt mồng tơi rồi nên không có tiền cưới vương phi ạ."

Bảo Khánh đế không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.

Triệu Cảnh Diễm nhướng mày, nhân cơ hội này thuận tay chỉ vào cuốn sổ trên bàn, vô lại nói: "Phụ hoàng, nhi thần có lấy được vương phi hay không là trông cậy vào sự quyết đoán của phụ hoàng đấy ạ."

"Cút... cút... cút…" Càng nói càng không ra thể thống gì. Bảo Khánh đế lại mắng thêm mấy câu.

Triệu Cảnh Diễm thấy Hoàng đế vừa giận vừa cười, trong lòng hắn liền biết, chuyện này đã thành công đến tám phần rồi, lúc này mới nhẹ nhàng lăn mình trên nền nhà, còn vẫy tay với Bảo Khánh đế nói: "Nhi thần cút đây, phụ hoàng đừng nhớ nhung nhi thần quá nhé."

"Cuốn xéo!"

Bảo Khánh đế cầm quyển tấu chương bên cạnh lên ném, tức đến nỗi râu cũng dựng ngược.

Biểu cảm trên gương mặt của Triệu Cảnh Diễm khi quay đi đã biến đổi. Một chân hắn vừa bước ra khỏi bậc cửa thì giọng nói sau lưng lại cất lên.

"Cháo lúc nào cũng có, nhớ thường xuyên đến đây ăn."

Triệu Cảnh Diễm khựng người, thấp giọng đáp: "Nhi thần nhớ rồi ạ... phụ... thân."



Thời tiết dần ấm áp, vạn vật đang hồi sinh.

Hôm nay Thanh Hoàn vừa ngủ trưa dậy thì Nguyệt nương đột ngột xông vào phòng, thì thầm: "Tiểu thư, nhanh, Trần Bình đang đợi người ở hậu viện. Thạch lão phu nhân đột nhiên nôn ra máu, sắp không được rồi."

Mặt Thanh Hoàn biến sắc, cô vội vàng hỏi: "Tiền Phúc đâu?"

"Tiểu thư, Tiền Phúc đang ở ngoại ô giúp tiểu thư đi xem điền trang rồi ạ."



Thanh Hoàn lập tức ra lệnh: "Để Xuân Nê trông coi hai người kia, Nguyệt nương người cũng ở lại đây đi, có chuyện gì thì giúp ta che giấu."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv