Thanh Hoàn đi liền một mạch về phòng, tim vẫn đập thình thịch, hơi thở dồn dập. Cô không ngừng vuốt ngực, đồng thời nhìn Nguyệt nương.
Nguyệt nương vội vàng đóng cửa lại, nói nhỏ:
"Tiểu thư, mau tát nô tì một cái, không phải nô tì đang nằm mơ đấy chứ?"
Thanh Hoàn điều chỉnh hơi thở, vẻ mặt vẫn có phần giật mình sợ hãi:
"Nguyệt nương, đánh bà để làm gì. Chúng ta đã nhìn thấy rất rõ ràng, người phụ nữ đó chính là Đại thiếu nãi nãi."
Bốn chữ Đại thiếu nãi nãi vừa thốt ra, Nguyệt nương liền ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển:
"Cha chồng và con dâu, không thể nào."
Khóe mắt Thanh Hoàn giật nhẹ, cô nói rất lạnh lùng:
"Cái phủ này, đúng là dơ bẩn thật."
Nguyệt nương sợ tới mức đứng bật dậy, vội vàng nói;
"Tiểu thư, không được nói, nhất định không được nói."
Thanh Hoàn cười lạnh. Cho phép bọn họ làm mà không cho phép cô nói, đây là đạo lý gì vậy. Nguyệt nương hiểu suy nghĩ của cô nên vội nói:
"Tiểu thư còn nhỏ tuổi, không biết mấy chuyện rắc rối trong đó. Nếu chuyện này bị lộ ra ở phủ Tô Châu thì sẽ bị nhốt vào lồng heo đó. Năm đó, khi tôi và Nhị nãi nãi mới tới phủ Tô Châu cũng đã có một lần tận mắt chứng kiến. Ôi mẹ ơi, người phụ nữ đó bị nhốt bên trong cái lồng heo, người xem vây kín xung quanh. Cô ta kêu vô cùng thảm thiết, khiến tôi với Nhị nãi nãi cũng thấy hoảng sợ. Tới giờ tôi vẫn còn nhớ."
Thanh Hoàn tỏ ra hiếu kỳ:
"Nguyệt nương, Quản thị này tới từ đâu? Sao lại gả cho Đại thiếu gia vậy?"
Nguyệt nương cố gắng suy nghĩ rồi nói:
"Nhà mẹ đẻ của Quản thị là người phủ Tể Nam, cũng là danh gia vọng tộc ở vùng đó. Phụ thân của cô ta và Đại gia từng là đồng môn, hình như từng làm Tri phủ của phủ Tể Nam, chức quan cũng không nhỏ. Khi Đại thiếu gia mười tuổi thì được đính hôn với Quản thị, nghe nói là do Đại gia quyết. Những chuyện khác thì nô tài không rõ nữa."
Con gái của đồng môn, môn đăng hộ đối, đính hôn từ nhỏ, có vẻ không có gì không thỏa đáng. Thanh Hoàn dựa người vào đầu giường, tay chống trán, trầm ngâm suy nghĩ.
Bỗng nhiên, đôi mắt Thanh Hoàn lóe sáng, cô đứng dậy:
"Nguyệt nương, nói như vậy thì phụ thân của Quản thị cũng là học trò của Thạch Các Lão?"
Nguyệt nương sửng sốt, gật đầu:
"Đại gia là học trò của Thạch Các Lão, đã là đồng môn thì đương nhiên phụ thân của Quản thị cũng đã bái Thạch Các Lão làm thầy!"
Thanh Hoàn hỏi tiếp:
"Việc năm đó không liên quan gì tới phụ thân của Quản thị sao?"
Nguyệt nương lắc đầu:
"Hình như không nghe nói là có liên quan! Thạch Các Lão nổi danh khắp thiên hạ, nếu ai cũng bị liên lụy đến thì Hoàng đế làm sao quản nổi?’’
Thanh Hoàn im lặng nhìn bà, ánh mắt hiện lên sự hoài nghi.
…
Một hồi lâu sau, thứ âm thanh khiến người ta đỏ mặt đó mới dừng lại.
Trong bóng tối, Cố Thị lang thở dài sau khi đã thỏa mãn. Bàn tay vuốt ve tấm lưng ngọc ngà của Quản thị.
Người phụ nữ này đúng là vật báu nhân gian. Vừa dính lấy đàn ông là cơ thể trở nên mềm dẻo không xương, khiến người ta chỉ muốn chết trên người cô ta.
"Bảo bối, ta đã bố trí hai thôn trang ở bên ngoài cho nàng, đều mua dưới danh nghĩa của nàng. Ta sẽ cho người đưa nàng tới đó xem thử, nàng cứ im lặng nhận là được."
Cố Thị lang yêu người con dâu này tới tận xương tủy.
Ngón tay thon dài của Quản thị lướt nhẹ trên ngực người đàn ông, vẽ thành từng vòng tròn. Giọng nói quyến rũ nhẹ nhàng cất lên, khiến người ta nghe mà rung động không thốt nên lời.
"Cảm ơn Đại gia."
Cố Thị lang chộp lấy tay cô ta. Tiểu yêu tinh này mà tỏ ra lẳng lơ một cái, là có thể hút hết máu của ông ta.
"Để ta nghỉ một hồi, đợi lấy lại sức lực, hai ta lại chiến tiếp."
"Dạ!"
Quản thị vùi đầu vào trong chăn, trong mắt toát lên sự tuyệt vọng.
Thứ mà người đàn ông này cho cô ta thật sự quá nhiều. Thôn trang, nhà cửa, vàng bạc trang sức. Người ngoài chỉ cho rằng, Đại gia yêu kẻ ở bên ngoài kia nhất, không ai biết kẻ đó chỉ là một thứ đồ chơi của ông. Người mà Đại gia yêu nhất chính là cô ta, người con dâu của Đại gia.
"Ba ngày nữa Đại gia đi rồi."
Giọng nói Quản thị mang theo cảm xúc không nỡ.
Cố Thị lang nghĩ tới chuyến đi này mà trong lòng cảm thấy không muốn chút nào. Nhưng ông ta lại không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt phụ nữ nên chỉ an ủi dịu dàng.
Quản thị thì lại cảm thấy rằng, nếu Đại gia rời khỏi, cô ta sẽ chẳng còn nơi nương tựa trong phủ này, bởi vậy không khỏi ôm chặt lấy ông ta.
"Đại gia, thiếp sợ!"
"Đồ ngốc, sợ gì, chỉ cần có ta, bất kể là ai trong phủ này cũng không làm gì được nàng."
Thật khó có thể tưởng tượng được, một người đàn ông luôn lạnh lùng với người khác như Cố Thị lang lại có lúc dịu dàng, ân cần như thế này.
Thoáng cái ba ngày đã trôi qua. Trong sự lưu luyến của già trẻ trong nhà, Cố Thị lang lên đường đi về phía Tây, bắt đầu chuyến sai* của mình.
(*) Sai: được cắt cử đi làm việc gì đó, ví dụ quan Khâm sai tức chức quan được vua cắt cử đi làm gì đó.
Quản thị đứng chen trong đám đông, đôi mắt ngấn lệ.
Mặc dù Cố Nhị gia không cam tâm nhưng rốt cuộc cũng không thể kháng chỉ. Ông ta đã chọn một ngày tốt để tới nha môn báo danh. Chỉ có điều, khuôn mặt tuấn tú của ông ta vẫn luôn xị xuống giống như bị ai nợ ngân lượng vậy, mặt đơ ra không khác gì tấm gỗ quan tài.
Ngụy thị đã khỏe hơn, chuyện thỉnh an cũng lại diễn ra như thường lệ.
Hoa Dương vì giận dỗi người đàn ông của mình, còn Chu thị thì vì phu quân của mình đã đi xa nhà, bởi vậy hai người đều trông có phần thờ ơ. Trong lúc nhất thời, không khí giữa hai chị em dâu đều rất yên bình.
Thanh Hoàn im lặng ngồi ở phía dưới. Cô nhìn về phía Quản thị, đôi mắt hiện lên ý vị sâu xa.
Hôm nay Quản thị mặc một chiếc áo hoa màu hồng, đầu đội bát bảo, cài trâm phượng trông vô cùng rực rỡ, diễm lệ. Đôi mắt ánh lên vẻ phong tình, không khó để nhận ra hôm qua đã được người đàn ông thỏa mãn nhu cầu.
Thanh Hoàn cố ý nhắc Nguyệt nương lưu ý. Điều khiến cô ngạc nhiên chính là, trong ba ngày này, hai người đó đều dan díu với nhau ở trong sân đó.
Việc cha chồng với con dâu có mối quan hệ dan díu với nhau trong những gia đình nhà cao cửa rộng thật sự không có nhiều. Quản thị xuất thân con nhà có gia thế, chỉ nhìn cũng biết là được dạy dỗ đàng
hoàng. Cố Thị lang thê thiếp cả một bầy, bên ngoài còn nuôi cả con hát nữa. Tại sao hai người này lại có thể quấn lấy nhau được?
Và rốt cuộc thì Chu thị và Đại ca không biết gì về chuyện này, hay là biết rõ nhưng không nói ra? Thanh Hoàn không khỏi lắc đầu.
Cái thời này, xã hội vẫn luôn hà khắc với người phụ nữ. Đàn ông ba thê bốn thiếp cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng chỉ cần người phụ nữ dính dáng tới cái chữ "dâm" kia dù chỉ một chút thôi, cũng chỉ có một con đường chết.
Quản thị à Quản thị, ngươi làm gì không làm, tại sao lại cứ phải…
Thanh Hoàn rũ mắt, giấu đi sự tiếc hận trong ánh mắt. Đúng lúc này, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia cùng đi tới thỉnh an lão phu nhân.
Thanh Hoàn vô thức nhìn biểu cảm của Quản thị, cảm thấy cô ta vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không có gì gọi là chột dạ.
Thanh Hoàn và Nguyệt nương liếc nhìn nhau, đều giấu đi biểu cảm của chính mình.
Hai vị thiếu gia thăm hỏi xong liền rời khỏi. Một người vào thư phòng đọc sách, một người đi học ở Quốc Tử Giám.
Trước khi Đại thiếu gia rời đi chỉ khẽ gật đầu với Quản thị, cô ta liền đứng dậy, đưa hắn ta ra tới cửa, sau khi nhìn người đi xa mới quay trở lại.
Chu thị dường như không hài lòng với sự qua loa của Quản thị, bà nghiêm mặt hỏi chuyện sinh hoạt hằng ngày của Đại thiếu gia. Quản thị trả lời từng câu một, thái độ có vẻ rất kính trọng.
Chu thị không bới móc được điểm gì, cuối cùng chỉ thở dài, quay mặt đi.
Thanh Hoàn lẳng lặng quan sát toàn bộ sự việc.
Sau khi con trai trưởng đi xa, Ngụy thị thay đổi hoàn toàn tác phong xử sự lúc trước. Bà cụ gọi toàn bộ cháu chắt, cháu dâu đang sống trong Kinh thành tới, nhờ bọn họ tìm cho Nhị nha đầu một gia đình tử tế.
Cháu của Ngụy thị là tiến sĩ, đảm nhiệm một chức quan thất phẩm nhỏ bé tại Thái Thường Tự. Nếu so với những người khác ở trong Kinh thành thì hoàn toàn không có cơ hội để ngóc đầu lên.
Chu thị thấy mẹ chồng làm thật thì vui mừng được thảnh thơi, cho nên cũng không xen vào. Dù sao cũng chỉ là một đứa thứ nữ, là hay là dở cũng để tùy số của nó. Đến lúc gả đi rồi, cùng lắm cho ít đồ cưới là xong chuyện, cũng để tránh bản thân lắm lời, cuối cùng lại thành tốn sức mà còn bị ghét.
Ba ngay sau, Đặng thị, cháu dâu của Ngụy thị đưa người tới. Ba người ngồi nói chuyện suốt một canh giờ trong Thọ An Đường, sau đó Ngụy thị vui mừng tiễn người ra về.
Ban đêm, Ngụy thị mời Cố lão gia tới phòng. Ánh nến trong phòng sáng tới tận nửa đêm, giọng hai người trao đổi nhỏ với nhau cũng loáng thoáng truyền ra ngoài.
Ngày hôm sau, một mình Ngụy thị dẫn theo nha hoàn, bà tử ra khỏi cửa, tới chạng vạng tối mới trở về. Ngay đêm đó, hôn sự của Cố Thanh Chỉ được sắp xếp xong.
Khi biết được tin tức này, Thanh Hoàn kinh ngạc tới mức cuốn sách trong tay cũng rơi cả xuống. Mới có vài ngày, Ngụy thị đã bàn xong chuyện của Nhị tỷ với người ta, tốc độ này thật đúng là quá nhanh.
"Nhà nào vậy?"
Nguyệt nương khẽ đáp lại:
"Nghe nói là Lương Hi, con trai thứ hai, cũng là thứ xuất của Lương gia, tức Trung Dũng Bá phủ."
Trung Dũng Bá phủ?
Thanh Hoàn lẩm bẩm một câu. Trong trí nhớ của cô, dường như không có nhà nào như vậy. Cô nghĩ thêm một lúc, rồi mới chợt nhớ ra.
Kẻ phú quý trong Kinh thành rất nhiều. Từ thời khai quốc truyền tới sau này và tiếp tục được phong thưởng như phủ đệ của Trung Dũng Bá thì ít cũng phải mười mấy nhà. Phía trên còn có Quốc Công phủ và Hầu phủ.
Trung Dũng Bá đã tập tước được đến đời thứ ba, tước vị cũng đã bị giáng xuống, chỉ thuộc tầng lớp thứ ba. Một Bá phủ chỉ thuộc tầng lớp thứ ba thì không có tư cách khiến tổ phụ khám bệnh cho, cũng bởi vậy Thanh Hoàn mới cảm thấy lạ tai.
Nguyệt nương thấy tiểu thư không nói gì bèn vội vàng nói:
"Về môn đệ thì có vẻ xứng đôi nhưng không biết nhân phẩm của ca nhi này thế nào?"
Cô khẽ giật mình, vội nói:
"Mau bảo Trần Bình đi nghe ngóng."
Xuân Nê đứng bên cạnh cười:
"Người mà phu nhân đích thân đi xem thì làm sao kém được ạ, tiểu thư hà tất phải quan tâm tới việc đó."
Thanh Hoàn cả giận, liếc nhìn Xuân Nê:
"Có nghe ngóng thì ta mới yên tâm được. Nguyệt nương, đi nói với Phúc bá, mua một thôn trang tầm sáu trăm mẫu ở ngoại thành, lấy tên Nhị tỷ, coi như là quà cưới ta tặng tỷ ấy."
Nguyệt nương nghe vậy bèn vội vàng nói:
"Tiểu thư, quà cưới thế này có to quá không?"
"To gì mà to?"
Thanh Hoàn khẽ thở dài:
"Ta vốn định gả tỷ ấy vào Tưởng phủ, chỉ có điều trong đó không có người phù hợp, nên trong lòng luôn cảm thấy thua thiệt thay tỷ ấy."
Huống hồ, theo như kế hoạch của cô, sự lụi bại của Cố phủ là điều hiển nhiên. Nhị tỷ đã mất đi nhà mẹ
đẻ làm chỗ dựa, nếu như không có ngân lượng, thôn trang phòng thân thì làm sao trụ vững trong phủ đó.
Xuân Nê nghĩ ngợi một chốc rồi nói:
"Tiểu thư, một khoản lớn như vậy sẽ khiến người khác nảy sinh nghi ngờ mất."
"Cứ để Phúc bá mua trước đã, sau đó đợi có cơ hội thích hợp sẽ tặng tỷ ấy.
"Tiểu thư!"
Nguyệt nương không nhịn được bèn đưa tay vuốt búi tóc của Thanh Hoàn.
Tiểu thư yêu ghét rõ ràng, thật sự cũng rất mềm lòng, chỉ cần ai tốt với cô một chút là cô sẽ ghi lòng tạc dạ, hoàn trả gấp bội.
Có Vạn Hoa Lầu rồi, Trần Bình thu thập tin tức cũng nhanh hơn nhiều.
Do lão Bá gia lập được quân công lúc còn khai quốc nên được phong làm Trung Dũng Bá. Hiện giờ, Trung Dũng Bá đã ngoài bốn mươi tuổi, có một người vợ và ba người thiếp, sáu người con trai. Mặc dù bề ngoài trông vẫn còn rất có thể diện, nhưng thực tế thì tình hình trong nhà đã rất khó khăn.