Thịnh Thế Kiều Y

Chương 92: Gặp ma trong vườn



Đàm ma ma vội vàng an ủi:

"Nhị gia nhất thời không vượt qua được, đợi một thời gian nữa sẽ bình thường thôi."

Hoa Dương hung tợn mắng:

"Thứ đàn ông phụ lòng đó, cũng không động não mà suy nghĩ, cái chức lục phẩm đó có được, còn là do người ta nể mặt của lão nương đây. Vậy mà còn dám vênh mặt lên với bà. Đúng là thứ ngu si."

Đàm ma ma không biết phải khuyên nhủ thế nào, chỉ khẽ thở dài.

Nhị gia đúng là… khi cần nhờ tới Quận chúa thì có đuổi cũng không đi, khi không cần thì trở mặt ngay được.

Hoa Dương cầm khăn lau nước mắt, ai mà biết càng lau nước mắt lại càng rơi nhiều. Nỗi uất ức trong lòng không ngừng dâng lên. Vốn dĩ bà ta đã lên kế hoạch xong xuôi, Nhị tiểu thư gả vào Cao phủ, chuyện của chất nhi từ to sẽ hóa thành nhỏ, nhỏ sẽ coi như không có gì. Bản thân đã giúp cho nhà mẹ đẻ mình một chuyện lớn như vậy, không chỉ có được thể diện với Đại ca, tẩu tử, mà phu quân của bà ta cũng có được chức quan, có thể nói là một hòn đá trúng hai con chim. Nhưng nào ngờ lại xảy ra biến cố, tất cả kế hoạch đều thành mây bay.

Mặc dù bên phía Vương phủ không nói gì nhưng bà ta cũng cảm thấy bản thân đã mất đi tiếng nói, chỉ nghĩ thôi cũng thấy chua chát.

Gã đàn ông chết tiệt kia, không nói được lấy một câu quan tâm, cứ thế vỗ mông mà đi, còn không thèm chường cái mặt ra, có thể nói là lạnh lùng tới cực điểm.

Hoa Dương thầm thở dài, cười lạnh lùng:

"Đàn ông trong Cố phủ này quả nhiên gió chiều nào theo chiều đó. Ta ăn no rỗi việc mới đi tính kế cho ông ta."

Đúng là lấy chồng thì theo chồng.

Bản thân gả vào Cố gia, không những không thể dựa vào người đàn ông để có thể giữ thể diện trước mặt các vị phu nhân quyền quý khác. Ngược lại, việc gì cũng phải để một người phụ nữ trong nhà như bà ta lo lắng. Nếu không phải vì cái tên lúc trước đoản mệnh thì một Quận chúa như bà ta sao phải sống khổ sống sở thế này?

Đàm ma ma vội nói:

"Quận chúa chỉ cần nghĩ xuôi là được. Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất là người phải đặt vấn đề hôn sự của Linh tiểu thư lên hàng đầu. Linh tiểu thư

được gả cho nhà tử tế thì nửa đời sau của Quận chúa cũng có hi vọng rồi."

Hoa Dương cười lạnh lùng:

"Nếu đám người trong phủ này đều là lũ vong ân, không kẻ nào là biết điều, vậy thì ta cũng không thể không suy tính cho chính mình và Linh Nhi."

Bên trong Thọ An Đường, Cố Thanh Chỉ nhận thuốc từ nha hoàn, sau khi thử xem nóng lạnh thế nào mới đưa tới tay Ngụy thị.

Mấy ngày này, sắc mặt của phu nhân tái nhợt đi hẳn. Nghĩ tới ân tình mà người dành cho bao nhiêu năm nay, Thanh Chỉ cũng thật lòng thật dạ muốn chăm sóc cho người.

Thế nhưng, rốt cuộc thì tấm lòng của cô cũng không còn được như lúc trước nữa. Mặc dù phu nhân thương cô, nhưng nếu so với tiền đồ của phụ thân và thúc thúc, so với phú quý của Cố phủ thì rõ ràng bà có thể hi sinh cô.

Ngụy thị uống xong chén thuốc liền mở miệng nói luôn, vị đắng của thuốc vẫn còn nguyên trong miệng:

"Coi như ông trời có mắt, để con thoát được nạn này. Đợi ta khỏe hơn sẽ xem xét luôn việc hôn sự của con, tránh để đêm dài lắm mộng."

Thanh Chỉ đứng yên tại chỗ, không nói lấy một lời.

Chuyện hôn nhân đại sự, vốn đều phải nghe theo lời của cha mẹ, thông qua người mai mối. Chuyện hôn sự của người con gái, trước giờ đều không phải do bản thân có thể quyết định. Địa vị của cô ở Cố phú không cao như tưởng tượng, tương lai cô đỗ bến nào, nào có ai biết.

Thanh Chỉ cảm thấy vô cùng thê lương.

Ngụy thị thấy cô thất thần nên cũng không thúc giục, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.

Trải qua chuyện này, tiền đồ của hai người con trai đều chịu ảnh hưởng. Trong phủ đột nhiên trở nên lạnh lẽo hẳn. Cuối cùng bà ta cũng hiểu được lời nói của lão gia. Tôn nữ dù có tri kỷ tới đâu thì cũng chỉ là con cháu nhà người ta. Con trai dù có hư đến mấy thì cũng vẫn là con của mình.

Chức vị của nhi tử có ổn định, càng leo càng cao hơn thì Cố phủ mới có thể hưng thịnh. Mẹ quý nhờ con, thể diện của con trai cũng chính là của mẹ. Nếu như con trai thất bại thì nửa đời sau bà còn biết hi vọng vào ai.

Tổ tôn đều có suy nghĩ riêng của mình. Căn phòng nhất thời trở nên yên lặng.



Trong phòng chính của Đông viện.

Chu thị nhìn khuôn mặt xanh mét của phu quân mình nên không dám nói nhiều. Bà vội vàng lệnh cho nha hoàn đi trải nệm, hầu hạ ông ta nghỉ ngơi.

Cố Thị lang ngồi bất động trên ghế.

Chu thị nói khẽ:

"Gia, không còn sớm nữa, mau đi nghỉ thôi."

Cố Thị lang nhìn bà ta, nói:

"Ba ngày nữa ta phải tới quân doanh Tây Bắc rồi. Bà ở nhà phải quan tâm hơn tới người trong phủ."

Chu thị nghe thấy vậy, không nhịn được mà đỏ mắt:

"Từ khi nhị phòng vào kinh, Cố phủ chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Nơi đâu cũng gièm pha, lại còn lôi cả Đại gia vào."

"Đúng là đàn bà, bà hiểu cái gì?"

Cố Thị lang quát lên:

"Lần này là do Ân Quý phi gây rối, liên quan gì tới Nhị đệ? Thụy vương bị thua thiệt, lão Tề vương thì mất một đích tôn. Cái loại tôm tép tiểu tướng như ta, đi truyền thánh chỉ một chuyến đã là gì."

Chu thị đau lòng:

"Núi cao đường xa, tôi cũng chỉ đau lòng vì ông."

"Nếu bà đau lòng thì hãy thay tôi hầu hạ phụ mẫu cho tốt, giúp mẫu thân tìm nhà tử tế cho Nhị nha đầu. Phía bên nhị phòng thì bà nhường nhịn một chút. Mặc dù Nhị đệ chỉ được một chức quan nhỏ, nhưng cũng là để người ngoài nhìn. Chỉ cần phủ lão Tể Vương không đổ thì cũng sẽ có ngày phất lên thôi."

Sắp chia ly, Chu thị không dám cãi lại Cố Thị lang, đành đồng ý tất cả mọi chuyện.

Cố Thị lang dặn dò xong, đột nhiên đôi mắt lóe sáng, ông ta đứng dậy:

"Trong thư phòng vẫn còn chút việc, bà ngủ trước đi.’’

"Haiz, Đại gia…"

Chu thị nhìn theo bóng phu quân rời đi, tức giận tháo trâm trên đầu xuống, vứt lên bàn trang điểm.



Giờ Tuất hai khắc, Lưu tẩu bưng một bát hoành thánh rau cần nóng hổi, thơm nức mùi dầu mè bước vào phòng. Thanh Hoàn ngửi thấy mùi thơm liền cảm thấy đói bụng.

"Trong nồi có còn không?"

Lưu tẩu cười nói:

"Đã chuẩn bị cho cả Nguyệt nương và Xuân Nê cô nương. Cả hai đã ngồi ăn trong bếp rồi."

Vừa dứt lời, Nguyệt nương, Xuân Nê cũng lần lượt bước vào.

Lưu tẩu vội vàng nói:

"Để tôi bưng cho."

Nguyệt Nương nhìn Lưu tẩu cười, vội vàng đi tới cạnh Thanh Hoàn nói:

"Tiểu thư, Nhị tiểu thư vẫn sống trong viện kia, không hề chuyển đi."

Thanh Hoàn ngẩng đầu, nuốt miếng hoành thánh trong miệng rồi mới tò mò hỏi:

"Là do phu nhân không để Nhị tỷ chuyển đi hay là do Nhị tỷ không chịu tới?"

"Phu nhân không nói nên Nhị tiểu thư cũng không làm gì."

Thanh Hoàn miết thìa nhỏ, cân nhắc, sau rồi khẽ thở dài:

"Sau chuyện này, phu nhân và Nhị tỷ coi như cách lòng rồi."

Xuân Nê vội vàng nói:

"Vậy chẳng phải có nghĩa là, hôn sự của Nhị tiểu thư lại rơi vào tay Đại nãi nãi."

Thanh Hoàn lắc đầu:

"Có lẽ không. Phu nhân hẳn là sẽ làm chủ cho tỷ ấy, không tin thì chúng ta đợi xem sao."

Nguyệt nương thở dài:



"Tiểu thư trước giờ liệu sự như thần, đâu cần đợi xem làm gì."

Thanh Hoàn quay đầu, cười nói:

"Có một chuyện ta vẫn chưa đoán đúng?"

"Tiểu thư, là chuyện gì vậy?"

Xuân Nê hỏi ngay.

"Ta không ngờ rằng, phủ lão Tề vương lại sắp xếp cho phụ thân một chức quan lục phẩm, ta cũng không ngờ Đại bá lại bị phái đi truyền chỉ."

Xuân Nê thấy khó hiểu:

"Tiểu thư, điều này có nghĩa là gì?"

Thanh Hoàn ngẫm nghĩ rồi cười nói:

"Chứng tỏ Hoàng đế chướng mắt Cố gia."

Việc truyền chỉ nhìn có vẻ như là do Thụy vương giở trò, nhưng chưa chắc đã không phải là do Hoàng đế âm thầm ra tay. Xem ra Hoàng đế biết rất rõ những chuyện xấu xa mà Cố phủ đã làm năm đó.

Chỉ có điều, cô cũng phải suy ngẫm thật kỹ về cái chức quan kia của phụ thân. Một nơi như Thái Phó Tự, liệu có đúng như lời đồn, là một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi?

Thanh Hoàn cảm thấy có hơi rối rắm.

"Vậy thì tốt quá. Chỉ mong mấy chức quan của các gia trong Cố phủ này bị cắt mất sạch, chúng ta cũng nhân cơ hội mà rời đi, sống cuộc sống ung dung tự tại."

Nguyệt nương nói bằng giọng hung hăng.

Thanh Hoàn ăn thìa hoành thánh cuối cùng. Sau khi uống vài thìa canh ngon tuyệt, cô nhận lấy khăn mà

Xuân Nê đưa để lau miệng, tiếp đó mới nói rất từ tốn:

"Đợi Nhị tỷ rời khỏi đây rồi, phủ này cũng đến lúc tan tành."

Sau khi thấy tiểu thư ăn hết một bát hoành thánh, Nguyệt nương sợ tiểu thư vừa ăn xong liền nằm ngủ, bèn kéo cô ra khỏi viện đi dạo.

Thanh Hoàn thấy ánh trăng hôm nay rất đẹp, nhất quyết lôi Nguyệt nương đi về phía vườn dạo bộ.

Nguyệt nương sợ Thanh Hoàn bị cảm lạnh nên lấy một chiếc áo choàng từ trong phòng ra, khoác lên người cô:

"Tiểu thư, sương đêm lạnh, đừng đi trong vườn nữa, đi dạo trong Tây viện thôi, một chút nữa là đóng cửa viện rồi."

Thanh Hoàn gật đầu.

Trăng nhô lên cao, bầu trời tối đen như mực.

Thanh Hoàn vừa đi vừa thở dài:

"Khi còn ở phủ Tô Châu, đêm đêm khám bệnh, ngày nào cũng bận tới mức tối tăm mặt mày, chỉ hi vọng một ngày nào đó có thể nghỉ ngơi. Giờ đã được nghỉ cả một tháng, ta lại cảm thấy những tháng ngày khi đó có ý nghĩa hơn nhiều."

Nguyệt nương biết tiểu thư không chịu được cảnh nhàn rỗi bèn nói:

"Mới rảnh rỗi có vài ngày mà tiểu thư đã nói vậy rồi. Mấy cô gái trong khuê phòng bình thường, cả năm đều chỉ đi đi lại lại trong phủ, đó chẳng phải sẽ càng khổ sở hơn sao."

Thanh Hoàn khẽ thở dài.

Kiếp trước cô chưa bao giờ giống các thiên kim tiểu thư khác, bị cha mẹ, trưởng bối nhốt trong nhà, bắt học cầm kỳ thi họa, học nữ công gia chánh. Ngược lại, cô được tổ phụ dẫn đi khắp nơi để khám bệnh. Lâu dần, tính cách cô cũng trở nên phóng khoáng.

Ngày hôm nay, lớp vỏ bọc bên ngoài của cô chính là của biểu muội Thanh Hoàn, nội tâm bên trong thì lại là của Tiền Tử Kỳ. Do đó, cô đột nhiên cảm thấy những người con gái chỉ suốt ngày lẳng lặng ở trong phòng, không được ra khỏi cửa đúng là đau khổ.

Cô đang suy nghĩ thì Nguyệt nương đột nhiên dừng bước. Thanh Hoàn không hiểu, đang định mở miệng.

Nguyệt nương nhanh tay nhanh mắt, vội vàng bịt miệng cô lại, nói bằng giọng nhỏ nhất có thể:

"Tiểu thư, phía trước có tiếng động."

Tiếng xì xầm truyền tới, hình như có ai đó đang nói chuyện.

Trời rét căm căm, vậy mà lại có nha hoàn đứng ở đây thì thầm với nhau, Thanh Hoàn không quá để ý, định kéo Nguyệt nương bỏ đi.

Bỗng nhiên, một giọng nói lại truyền tới. Dự cảm bất thường dâng lên trong cô, Thanh Hoàn giật mình, vội vàng kéo Nguyệt nương nấp sau một gốc cây to, từ từ ngó đầu ra.

"Lạnh…"

Giống như một tiếng sấm rền ngay bên tai, Thanh Hoàn và Nguyệt Nương không dám cử động. Khuôn mặt hai người trông khiếp sợ như gặp phải ma vậy.

Người đàn ông mặc cẩm y đó chính là Cố Thị lang.

"Đừng mà…"

Người đàn ông khẽ hừ một tiếng, ôm thốc người phụ nữ lên, nói bằng giọng oán hận:

"Cái đồ lẳng lơ, để xem hôm nay gia có làm cho ngươi sướng đến chết không."

"Xin gia thương tình."

Không biết có phải cô gái kia sợ không mà giọng nói đầy run rẩy.

Người đàn ông bật cười, ôm cô gái đó bước đi.

Một lúc sau, tiếng đóng cửa viện vang lên. Bốn bề lại chìm trong im lặng. Thanh Hoàn và Nguyệt nương nhìn nhau, trong đôi mắt là cảm xúc vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên, hai người đồng thời nhấc váy, nhón chân bước đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv