Trong Vạn Hoa Lâu.
Triệu Cảnh Diễm đứng trên lầu hai cúi nhìn đám đàn ông điên cuồng bên dưới, không khỏi buồn cười.
"Lục Điệp à, rốt cuộc vẫn là con gái Giang Nam quyến rũ, nhìn xem, sắp điên cả rồi."
Lục Điệp liếc mắt nhìn qua, cười nói: "Gia cứ nói đùa, con gái Giang Nam chúng ta sao có thể so với ở Kinh thành. Chẳng qua là các gia ít thấy mà thôi."
Triệu Cảnh Diễm mở cây quạt "phạch" một tiếng, phe phẩy vài cái cười nói: "Gần đây làm ăn sao rồi, có kẻ nào tới kiếm chuyện không?"
Lục Điệp cười duyên: "Có gia bảo vệ Vạn Hoa Lâu, còn kẻ nào dám ra tay trên đầu thái tuế. Với tình hình làm ăn hiện giờ, Lục Điệp phải về Giang Nam một chuyến, tìm thêm vài tỷ muội đến giúp đỡ."
Triệu Cảnh Diễm vừa định nhếch khóe miệng, ánh mắt lại bị một người đàn ông thu hút. Hắn dùng cây quạt chỉ qua, miệng hỏi: "Gần đây ông ta thường tới?"
Lục Điệp nhìn theo phía tay hắn chỉ, không dám chắc chắn cho lắm, lại hỏi thêm một câu: "Gia đang chỉ Thái y Trương Hoa?"
"Ngoài ông ta ra thì còn ai vào đây?"
Triệu Cảnh Diễm cười nhạt.
Đường đường là Viện thủ Thái Y Viện, không ở nhà nghiên cứu những chứng bệnh nguy hiểm, phức tạp mà lại thường xuyên đến lầu xanh tìm thú vui. Chẳng trách bây giờ, Thái Y Viện mù mịt chướng khí, toàn là một lũ lang băm.
Lục Điệp cười nói: "Gia tức ông ta làm gì, chúng ta mở lầu xanh, mặc kệ ông ta là thái y hay là dân thường, chỉ cần chìa được bạc ra thì đều là khách quý của Lục Điệp."
Triệu Cảnh Diễm nhìn cô ta. Chẳng trách Lục tiểu thư đưa cô ta vào Kinh thành, chỉ dựa vào những lời này đã có thể thấy được, trời sinh là để làm việc này.
Đúng lúc ấy, A Ly lẳng lặng đi tới, nói nhỏ: "Gia, Lục tiểu thư muốn gặp gia."
"Hử?"
Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Cô gái này muốn gặp hắn, phải chăng là chuyện của Nhị tiểu thư đã có tiến triển gì rồi?
Triệu Cảnh Diễm gấp cây quạt lại, chân mày nhếch lên, cười hỏi: "Hẹn lúc nào, ở đâu?"
"Canh ba ba khắc, Kim phủ."
Triệu Cảnh Diễm cười híp mắt lại, nói: "Cuộc hẹn này, gia đồng ý."
Hắn vừa dứt lời, người canh cửa hô to một tiếng: "Thế tử gia, người tới rồi, mở vào trong!"
Triệu Cảnh Diễm nhìn xuống, ý cười lập tức biến mất, khóe miệng dấy lên một nụ cười lạnh lùng.
A Ly ló người ra nhìn, thấy là thế tử của Anh Quốc công, Ân Lập Phong, cậu ta thầm nghĩ, làm sao mà vị thiếu gia này cũng đi dạo lầu xanh rồi?
"Gia, chúng ta vào phòng thôi, các cô nương đều đang chờ?"
Triệu Cảnh Diễm hừ một tiếng, nói: "Sao hả, ngươi sợ gia và hắn ta đấu nhau chắc?"
A Ly cười làm lành: "Gia anh minh thần vũ, sao có thể chấp nhặt với hắn ta được."
Triệu Cảnh Diễm hếch mắt, nghênh ngang bước đi.
A Ly lập tức theo sau.
…
Đêm tối như mực.
Trong nhà chính Kim phủ thì lại đèn đuốc sáng trưng.
Triệu Cảnh Diễm ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu tiên, đặt chung trà lên bàn, mở miệng chê bai: "Trà này có mùi tanh như bùn vậy, đổi được rồi đấy."
Ngân Đăng tức đến mức môi trề cả ra, nói lại bằng cái giọng ngoa ngoắt: "Loại trà hai lượng bạc được khoảng ba lạng này, tiểu thư nhà ta uống cũng phải khen ngon."
Triệu Cảnh Diễm rất có cảm tình với tiểu nha đầu giỏi tính toán này, cố ý trêu chọc: "Tiểu thư nhà ngươi là thân phận gì, gia ta là thân phận gì?"
Ngân Đăng ghét nhất là người khác nói tiểu thư của mình không tốt, nhưng người trước mắt lại là Thọ vương, cô bé chỉ đành nuốt cục tức này vào bụng.
Sau đó lòng lại có chút không cam chịu, cô bé cười nói thêm: "Vương gia, tuy thân phận của tiểu thư nhà ta không cao, lại là một cô gái chốn khuê phòng, nhưng trên thế giới này, người muốn có được cô ấy nhiều không kể xiết. Tiểu thư nhà ta nói, làm người phải biết khiêm tốn, tuyệt đối không thể giống Khổng Tước được, ngoài cái nhúm lông mông đẹp đẽ ra thì chẳng biết gì cả."
"Phụt!"
A Ly đứng ở cửa nghe thấy câu này, không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
Triệu Cảnh Diễm không những không giận mà còn cười rất tươi, ánh mắt thâm thúy đảo qua Ngân Đăng.
Cô bé chỉ là một hạ nhân nhưng khi đối mặt với một vương gia như hắn lại không chỉ không luống cuống mà còn có thể nói ra mấy câu nói rất chua ngoa, thật đúng là chủ nào tớ nấy. Nếu là đám quan viên của triều đình, e là ngay cả một cái rắm cũng không dám thả.
Bên tai có tiếng bước chân truyền đến, Triệu Cảnh Diễm phủi áo bào một cái, mở cây quạt ra đợi người bước vào.
Lúc này, Thanh Hoàn mặc quần áo ở nhà, bước tới rất ung dung. Cô thấy Triệu Cảnh Diễm đang ngồi chình ình trong nhà rồi, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
"Vương gia đến sớm thế?"
Triệu Cảnh Diễm cười tươi, nói rất mập mờ: "Lần đầu tiên Lục tiểu thư hẹn ta, ta nào dám đến trễ."
Thanh Hoàn ho nhẹ một tiếng, ý bảo hắn nói câu này hơi quá. Nếu là một cô gái khác, e là đã mất sạch danh dự.
Triệu Cảnh Diễm không để ý, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô, lại còn đổi khách thành chủ: "Lục tiểu thư ngồi đi."
Thanh Hoàn khẽ nhướng mày, ngồi vào chỗ của mình, miệng cười nói: "Hôm nay ta mời vương gia sang đây là có một chuyện muốn thương lượng."
"Có phải chuyện của Nhị tiểu thư quý phủ không?"
"Đúng vậy." Thanh Hoàn không hề giấu giếm.
Trên mặt Triệu Cảnh Diễm hiện lên vẻ không đành lòng, hắn liên tục thở dài cảm thán: "Để một cô nương như hoa như ngọc như Nhị tiểu thư phải lấy một ông già, thật sự là có khác gì một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Lục tiểu thư định thế nào?"
Thanh Hoàn cười khổ, hiếm khi tỏ ra khó xử như vậy: "Ta đã vất vả suy nghĩ mấy hôm mà vẫn không biết nên làm sao. Vậy nên ta mới mời vương gia đến thương lượng xem thế nào."
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm kinh ngạc, gương mặt cũng toát ra vài phần khó hiểu.
Hắn còn cho rằng, tối nay Cố Thanh Hoàn mời hắn tới là muốn nói với hắn các thủ đoạn mà cô đã "tính toán kỹ càng trước rồi mới hành động". Hắn không ngờ cô gái thông minh tuyệt đỉnh này lại trịnh trọng nói với hắn là "không biết làm sao", còn bảo tìm hắn để thương lượng…
Sự chờ mong trong lòng Triệu Cảnh Diễm bỗng chốc hóa thành thất vọng tột cùng.
Thanh Hoàn không nhìn biểu cảm trên mặt hắn, cô đột nhiên đứng dậy, bước tới cửa, nhìn vào bóng đêm vô cùng tận bên ngoài, dịu dàng nói: "Ta giả ngây giả dại ở Cố phủ mấy năm nay, không có một ai coi Lục tiểu thư đích xuất như ta ra gì, đến một nô tỳ bé nhỏ cũng có thể lên mặt với ta. Nếu không phải Nguyệt nương liều mạng che chở, e là ta…"
Thanh Hoàn cười đau thương.
Cuộc sống gian nan lúc trước như hiện ra rõ mồn một trước mắt, lời châm biếm, cười cợt vô tình của người trong phủ như vang bên tai, không ai biết bọn họ đã phải chịu đựng như thế nào. Cô không muốn nói là bởi vì đã chôn sâu chúng dưới đáy lòng.
"Chỉ có Nhị tỷ, tỷ ấy không chê ta ngu ngốc, còn âm thầm giúp đỡ ta. Ân tình này ta nhất định phải dốc hết sức để báo đáp."
Triệu Cảnh Diễm ngước mắt nhìn Cố Thanh Hoàn đang chìm đắm trong bi thương. Hắn chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cả người ngây ngẩn.
Cô gái trước mặt giống như đã bị lạc đường. Xưa nay, ở trước mặt hắn, cô chỉ thể hiện ra sự lạnh lùng và những toan tính của bản thân. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô buồn thương vì quá khứ bị chà đạp, bị coi thường đó.
Hắn bất chợt cảm thấy đau lòng.
Hắn đã biết rõ quá khứ của cô từ lúc vừa bước vào phủ Tô Châu. Một cô gái ngu ngốc, mẫu thân bị bức tử, sống trong một Cố phủ như đầm rồng hang hổ, tất cả chỉ dựa vào hai người hầu trung thành che chở. Có thể tưởng tượng được, cuộc sống của cô lúc đó gian nan cỡ nào.
"Mùa Thu năm ngoái, Cố phủ muốn tặng ta cho Hiền vương. Nhị tỷ nghe nói vậy đã lén đưa cho ta tất cả số bạc riêng trong người, bảo ta rời khỏi Cố phủ này. Bây giờ tình hình tỷ ấy giống ta lúc đó, không khác là bao. Vương gia, người nói ta nên báo đáp thế nào?"
Thanh Hoàn quay đầu, mỉm cười hỏi lại, nụ cười xen lẫn sự cô quạnh.
Triệu Cảnh Diễm như bị đầu độc vậy. Hắn bước tới bên cạnh, cúi người ghé sát vào cô, dịu dàng nói: "Ta sẽ giúp ngươi việc này."
Thanh Hoàn rũ mắt, che đi sự toan tính trong đó. Cô khẽ hành lễ, nói: "Nếu như vương gia có thể lợi dụng chuyện của Nhị tỷ, khiến Cố phủ xui xẻo, khiến phủ lão Tề vương và Thụy vương cũng bị liên lụy vào, Thanh Hoàn nhất định sẽ vô cùng biết ơn."
Giống như có một cây gậy nện vào đầu Triệu Cảnh Diễm. Sao câu này nghe lại quen thuộc như vậy, đây không phải là điều mà hắn mong cô có thể làm sao?
"Vương gia có thể làm giúp Thanh Hoàn được không?"
Cố Thanh Hoàn từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào Thọ vương, vẻ mặt như cười như không.
Triệu Cảnh Diễm đột nhiên cảm thấy hơi thở có chút dồn dập, trong đầu rỗng tuếch, bỗng nhiên không biết mình đang ở nơi nào.
Hắn không tự chủ được mà gật đầu, dịu dàng nói: "Việc này cứ giao cho ta, ngươi yên tâm."
Cố Thanh Hoàn lặng lẽ thở phào, cúi đầu hành lễ thật thấp, nói với giọng điệu dịu dàng, ướt át: "Đa tạ vương gia."
Tim Triệu Cảnh Diễm run lên, hắn nuốt nước miếng thật mạnh, có chút thất thố mà phe phẩy cây quạt.
"Hẳn là…"
Thanh Hoàn hiểu ý mỉm cười, lặng lẽ rời đi.
Triệu Cảnh Diễm ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô, trong lòng chợt xuất hiện một suy nghĩ. Cô gái này giống một gốc hoa lan mảnh mai, rất cần người khác bảo vệ.
Ngân Đăng nhìn biểu cảm của Thọ vương, trong lòng khinh bỉ, dùng sức ho khan hai tiếng.
Triệu Cảnh Diễm chợt lấy lại tinh thần, nhìn quanh trong phòng, ngạc nhiên nói: "Ơ, Lục tiểu thư đâu rồi?"
A Ly nói: "Gia, Lục tiểu thư đi rồi, chúng ta cũng nên về thôi."
Như phối hợp với lời nói của A Ly, Ngân Đăng che miệng ngáp mạnh một cái.
"Đang nói chuyện yên lành, sao lại đi rồi?" Triệu Cảnh Diễm có chút mơ hồ đi ra khỏi phòng.
Gió lạnh thổi qua, hắn giật nảy mình, đột nhiên bắt lấy tay A Ly: "Vừa rồi gia đã đồng ý gì vậy?"
"Gia đồng ý giúp Nhị tiểu thư, gia còn nói chuyện này sẽ khiến Cố phủ xui xẻo, phải kéo cả hai phủ kia vào."
Triệu Cảnh Diễm đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên từ dưới lòng bàn chân, ngơ ngác hỏi lại: "Gia nói lời này khi nào?"
A Ly hận không thể tìm ngay cái lỗ mà chui xuống cho xong.
Gia ơi gia à, người không thể vừa nói xong lại nhất quyết không chịu thừa nhận như vậy được. Người lật lọng như vậy, ngay cả A Ly ta cũng xem thường.
A Ly to gan, nói với vẻ rất chính trực: "Gia, chính tai A Ly nghe thấy người nói. Lục tiểu thư hiếm khi cầu xin vương gia một lần, gia phải hết lòng giữ lời hứa."
"Hứa cái đầu ngươi ấy!"
Triệu Cảnh Diễm cầm cây quạt lên hung hăng đập tới, tức giận bước đi thoăn thoắt. Hắn đi được hai bước lại chợt dừng lại.
Cố Thanh Hoàn, cô được lắm, dám dùng mỹ nhân kế với bản vương. Đầu tiên là bộc bạch nỗi niềm, sau đó tỏ ra yếu đuối, khiến bản vương sinh lòng thương xót, sau nữa là đáp ứng yêu cầu của ngươi. Đáng hận, thật là đáng hận!
"Thọ vương đi thong thả, thứ cho nô tỳ không tiễn xa được."
Triệu Cảnh Diễm chợt xoay người, nghiến răng nghiến lợi nói với Ngân Đăng: "Tiểu thư nhà ngươi chính là hồ ly, con hồ ly gian xảo nhất trên đời này, bụng dạ xấu xa vô cùng."
Ngân Đăng nhìn bóng lưng Triệu Cảnh Diễm đã đi xa, lẩm bẩm một mình: "Tự mình ngốc còn trách tiểu thư nhà ta. Cho dù tiểu thư nhà ta là hồ ly cũng là hồ ly chữa bệnh giỏi nhất, xinh đẹp nhất trong trời đất này, hừ…"