Đúng là anh hùng thì ham rượu, tài tử thì háo sắc.
Khi còn sống, Thạch Các Lão có một vợ và tám thiếp, trong phòng còn có đến mấy người nha hoàn thông phòng, cùng với không biết bao nhiêu hồng nhan tri kỷ. Ông ấy không từ chối một ai, yêu chiều cưng nựng, có thể nói là đắm mình giữa vòng tay của nữ nhân.
Hậu viện lớn như vậy, cộng thêm năng lực duy trì nòi giống kinh người của ông ấy, hai mươi sáu người con cả trai lẫn gái đã ra đời.
Nữ nhân càng nhiều thì trong nhà càng không yên bình được. Không nói đến tranh giành giữa thê thiếp vô cùng gay gắt, chỉ nói gần ba mươi đích tử đích nữ, thứ tử thứ nữ tranh nhau gọi cha thôi cũng khiến người ta nghĩ mà nhức đầu.
Vì vậy trong phủ cứ ba ngày có một trận cãi vã nho nhỏ, năm ngày có một trận cãi vã to là chuyện thường tình. Đánh nhau đến đầu rơi máu chảy cũng là chuyện như cơm bữa, trong phủ không có lấy một ngày nào yên ổn.
Cũng vì chuyện đó, tổ phụ thường phải đến phủ bắt mạch. Về nhà người thường kể những chuyện này như một câu chuyện cười cho cả nhà nghe, thế nên Thanh Hoàn biết rất rõ.
Năm ba mươi tám tuổi, Thạch Các Lão gặp được chân mệnh thiên nữ trong cuộc đời ông ấy, một cô gái lầu xanh nhỏ hơn ông ấy hai mươi tuổi.
Cầm kỳ thi họa, thổi sáo đàn hát, không có gì là Liễu thị không biết, hai người vừa gặp nhau đã như quen biết từ lâu. Thạch Các Lão mặc kệ sự phản đối của mọi người, cố chấp đón người đó về nhà.
Đêm động phòng hoa chúc, Thạch Các Lão diễn một vở trâu già gặm cỏ non, hai năm sau thì sinh ra Thạch Dân Uy. Từ đó, Thạch Các Lão không nạp thêm tiểu thiếp nữa.
Nhắc tới cũng lạ, tuy Thạch Các Lão học thức uyên bác, khiến người đời kinh ngạc, nhưng con cháu ông ấy đều là thế hệ tầm thường. Duy chỉ có Thạch Dân Uy từ nhỏ đã kế thừa y bát của phụ thân, lại có mẹ ruột là Liễu thị ở bên cạnh dạy dỗ, đọc tứ thư ngũ kinh, xem thiên văn địa lý, còn nhỏ tuổi nhưng vô cùng có tài.
Đương nhiên, Thạch Dân Uy không chỉ thừa kế tài hoa của Thạch Các Lão mà còn kế thừa cả khuyết điểm háo sắc của ông ấy, hơn nữa nghe nói hắn ta còn háo sắc hơn cả Thạch Các Lão. Từ tiểu thư nhà giàu quyền quý đến những cô gái đẹp nổi tiếng trong Kinh thành, thậm chí đến đám phụ nữ có chồng lẫn quả phụ mà hắn ta cũng có qua lại.
Người này bị coi là kẻ thừa thãi ở Thạch gia. Nếu không phải Thạch Các Lão ra sức bảo vệ, có lẽ người này đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi.
Thanh Hoàn nghĩ đến đây, khẽ thở dài nói: "Sao hắn ta lại thành như vậy, sau đó Thạch gia ra sao?"
Tiền Phúc nói: "Lão nô đã phái người nghe ngóng. Thạch Các Lão vừa chết, chính phòng cũng đi theo. Mấy phòng thê thiếp sợ bị liên lụy nên nháo nhào đòi tách riêng. Đám đích tử bàn bạc xong thì đã phân chia sạch sẽ gia sản."
Cây đổ bầy khỉ tan, đây là chuyện thường tình của con người.
Thanh Hoàn không hiểu, nói: "Nếu tách ra thì hắn ta cũng phải được chia cho ít gia sản mới đúng, sao giờ lại nghèo túng đến mức này. Ngoài ra, các huynh đệ tỷ muội chắc hẳn vẫn có thể giúp đỡ đôi chút chứ."
"Tiểu thư không biết đấy thôi, sau khi Thái tử bị cấm túc, người của Thạch gia sợ hãi quá mức. Sau này ở riêng rồi, bọn họ không hề ở lại mà quay về quê Tấn Trung, chỉ còn một mình Thạch Dân Uy ở lại Kinh thành. Về phần vì sao hắn ta lại biến thành bộ dạng này, lão nô không rõ lắm."
Thanh Hoàn không khỏi cảm thán. Rõ ràng là con trai Thái phó, vậy mà lại lưu lạc đến mức phải đi ăn xin. Không biết Thạch Các Lão trên trời có linh thiêng, nhìn thấy con trai mình đáng thương như vậy, liệu có hối hận về việc năm đó lấy cái chết để chứng minh hay không.
Thanh Hoàn ngồi xuống chiếc ghế gỗ trước giường, nhấc tay lên bắt mạch cho hắn ta. Chân mày cô lập tức nhăn lại, trong mắt xẹt qua sự lạnh lẽo.
"Tiểu thư, lão nô đã bắt mạch rồi, hắn ta bị thương không nhẹ, ngực bị gãy ba chiếc xương sườn. Trương Hoa này, năm xưa lão gia không nhìn nhầm hắn ta tí nào, đúng là một kẻ tiểu nhân bợ đít, lương tâm nghề y đều bị chó ăn rồi." Tiền Phúc căm giận, bất bình không thôi.
"Phúc bá hà tất phải tức giận vì loại người đó."
Thanh Hoàn thu tay, đứng dậy nói: "Đã phái người đi tìm mẫu thân hắn ta chưa?"
Tiền Phúc lắc đầu: "Hắn ta vẫn chưa tỉnh lại, cho nên cũng không nghe ngóng được hắn ta ở chỗ nào?"
Thanh Hoàn đau đầu, xoa trán nói: "Châm cứu cho hắn ta trước đi, đợi tỉnh dậy rồi nói. Bà cụ không đợi được con trai ắt sẽ nóng ruột, trên người còn có bệnh mà."
"Vâng, tiểu thư."
Thanh Hoàn nghĩ một chút lại nói: "Thạch Các Lão từng có quan hệ tốt với tổ phụ, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn con trai ông ta nghèo túng thành như vậy. Hãy đón người vào phủ đi, tìm một viện yên tĩnh, coi như nuôi một người nhàn rỗi thôi."
"Tiểu thư đúng là có tấm lòng Bồ Tát." Tiền Phúc lên tiếng đáp lời ngay.
Thanh Hoàn cười khổ, đi ra ngoài: "Tấm lòng Bồ Tát gì chứ, ta chỉ tích phúc cho Tiền gia thôi. Đúng rồi, chắc hôm nay Tử Ngang xuất phát rồi chứ?"
"Đúng vậy, tiểu thư. Ngựa chạy nhanh thì mười ngày nữa là vào Kinh thành rồi."
Thanh Hoàn tính toán thời gian, than thở: "Nếu vậy thì mọi thứ cũng phải tính dần rồi."
"Tiểu thư phải đi rồi?" Ngân Đăng đứng đợi ở ngoài cửa bước tới.
Thanh Hoàn dừng chân, đưa tay vuốt tóc cô bé: "Hôm nay có ra ngoài ngắm đèn không?"
Ngân Đăng cười nói: "Nô tỳ đi xem rồi, còn mua đèn về cho tiểu thư nữa, tiểu thư, người nhìn xem!"
Dứt lời, cô bé lấy ra một chiếc đèn hình hoa sen.
Thanh Hoàn nhận lấy, nhìn cẩn thận một lúc rồi cười nói: "Đúng là rất tinh xảo. Đặt ở phòng cho ta, đây chính là tấm lòng của Ngân Đăng nhà ta."
Thanh Hoàn có một viện của riêng mình ở Kim phủ, từ trong ra ngoài đều là nha hoàn Ngân Đăng này xử lý thay cô, không cần cô phải động tay.
Ngân Đăng vừa nghe lời này, khuôn miệng nhỏ nhắn cong lên, cười đắc ý.
Nguyên tiêu vừa kết thúc, coi như năm mới đã qua.
Những ngày này, trong phủ phải tiếp khách không ngừng, ai nấy mệt đến người ngã ngựa đổ, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Ai ngờ, ba ngày sau Nguyên tiêu, bà mối lại đến nhà.
Lần này, lão gia đích thân mời bà ta vào thư phòng, thời gian ngắn ngủi chưa đến một nén hương, bà mối đã cười tít mắt rời đi.
Bà mối vừa đi, lão gia nhanh chóng phái người gọi hai người con trai đến. Ba người bàn bạc trong thư phòng rất lâu mới giải tán.
Chuyện Cố phủ muốn kết thông gia với Cao phủ nhanh chóng truyền đến từng ngóc ngách trong phủ.
Lúc này, Thanh Hoàn đang ở trong phòng phu nhân.
Hôm Rằm, mọi người trong phủ chơi đùa hơi muộn, phu nhân cảm thấy có chút không thoải mái, đêm vừa xuống là sốt. Hai cặp con trai con dâu vội vàng mời thầy thuốc đến khám, dùng mấy thang thuốc mới đỡ sốt.
Thanh Hoàn nhìn sắc mặt bà cụ, đúng là giống như chỉ bị nhiễm lạnh, cho nên mới hơi yên tâm.
Lúc này, phu nhân Ngụy thị đang nhìn Thanh Chỉ đút thuốc cho bản thân. Uống hết một chén thuốc, bà cụ nghe thấy hạ nhân tới bẩm báo, trong lúc vừa kinh ngạc vừa nóng lòng, bà cụ ói sạch ra chỗ thuốc vừa uống, người đổ ầm xuống ghế dài.
Chu thị sợ chết khiếp, vội vàng hô hoán mọi người.
Quận chúa sợ bẩn, đứng tránh ở một bên, phất tay với mấy cô con gái, ý bảo bọn họ tránh xa ra đã.
Thanh Hoàn không cử động, chỉ liếc nhìn Nhị tỷ, thấy cô ấy đang ngây ra cầm lấy bát sứ, đôi mắt mơ hồ, hoàn toàn đã mất hồn lạc phách.
Trong lòng cảm thấy không nỡ, Thanh Hoàn tiến lên đỡ lấy cô ấy, một tay cầm lấy bát sứ.
Đến lúc này Thanh Chỉ mới lấy lại tinh thần. Cô thấy ánh mắt quan tâm của Lục muội, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Thanh Hoàn không biết mở miệng thế nào, chỉ đưa tay lên lau khóe mắt cô ấy, nói khẽ: "Nhị tỷ, đừng sợ!"
Nước mắt Thanh Chỉ càng rơi nhiều hơn, cô ấy chợt đẩy Thanh Hoàn ra, nức nở nói: "Mau về phòng đi, không có chuyện gì đừng ra ngoài."
Lúc này, hai người con trai đã vội vàng chạy tới, một lát sau lại có đại phu vào phòng. Trong Thọ An Đường, người đến người đi, ra ra vào vào vô cùng náo nhiệt.
Thanh Hoàn nhìn Nhị tỷ một cái rồi nhân cơ hội rời đi.
Đi được nửa đường, cô quay đầu sang nói với Xuân Nê: "Hai ngày sau, ngươi hãy lan truyền nguyên nhân cái chết của ba chính thất trước của Cao Tiểu Phong, phải khiến cho người người trong Kinh thành đều biết."
"Tiểu thư, vì sao phải chờ đến hai ngày sau?"
Thanh Hoàn nói thẳng: "Nếu không như vậy, sao có thể khiến Nhị tỷ nhìn rõ bộ mặt của người trong phủ này."
Xuân Nê cắn răng nói: "Tiểu thư, chỉ nói như vậy thì sao đủ được. Cần phải khiến tất cả mọi người trong phủ đều biết, hôn sự này chính là chuyện tốt mà phủ lão Tề vương làm."
"Vội cái gì?"
Sắc mặt Thanh Hoàn sầm xuống: "Ăn cơm ăn từng miếng, làm việc làm từng bước. Bảo Nguyệt nương rời phủ chuyển lời cho ta, cứ nói ta muốn gặp Thọ vương."
Xuân Nê hớn hở, hỏi ngay: "Tiểu thư, người nghĩ ra cách rồi?"
Thanh Hoàn lắc đầu: "Chưa có manh mối gì."
Cố lão gia vừa nghe Ngụy thị bị ốm, không hề vội vã chạy tới mà ở thư phòng nhàn nhã uống hết một chung trà, sau đó mới vào nội trạch.
Lúc này, đại phu đã rời đi, trong phòng chỉ có con trai con dâu hầu hạ.
Cố lão gia ngồi ở mép giường nhìn gương mặt tái nhợt của Ngụy thị, tỏ vẻ không đành lòng nói: "Các ngươi ra ngoài cả đi, ta có chuyện cần nói với mẫu thân các ngươi."
Đám người kia ra ngoài rồi, Cố lão gia tỏ vẻ muốn nói lại thôi. Nước mắt lã chã, Ngụy thị nói: "Lão gia, bên cạnh thiếp chỉ có một người là vừa lòng, nó đang ở độ tuổi đẹp như hoa, cớ gì lão gia lại gả nó đến đó."
Cố lão gia thở dài, nói: "Theo lý, ta không nên quyết định hôn sự này, chỉ là thị phi trong đó nhập nhằng, bây giờ xem ra cũng không giấu nổi nữa."
Ngụy thị không hiểu, nói: "Chỉ là một hôn sự, thị phi nhập nhằng ở đâu ra."
"Đàn bà con gái, chỉ sống trong nội trạch một mẫu ba tấc đất, sao có thể biết về thế giới ngoài kia."
Cố lão gia xoa bóp huyệt Thái dương, thở dài một hơi rồi mới nói: "Ta nói thật với bà vậy, hôn sự này là phủ lão Tề vương ở giữa bắc cầu."
Ngụy thị vừa nghe tới phủ lão Tề vương, trái tim giật thót.
Cố lão gia kể rõ sự việc, chỉ giấu chuyện Cao Tiểu Phong.
"Chỉ cần hôn sự này thành công, không chỉ có chức quan của lão Đại được đảm bảo mà chức quan của lão Nhị cũng sẽ thăng lên hai bậc. Trong phủ chúng ta có đến hai Thị lang, ắt có thể giàu sang ngập trời."
Ngụy thị ngàn vạn lần không ngờ được, một mối hôn sự nhỏ nhoi mà lại liên quan lớn như vậy, lập tức ngây người.
Cố lão gia nhân cơ hội, nói thêm: "Nếu chúng ta không đồng ý hôn sự này, không chỉ đắc tội với phía phủ lão Tề vương, mà còn đắc tội với cả phủ Thụy vương, tiền đồ của hai đứa con trai bà cũng bị phá hủy. Bên nào nặng, bên nào nhẹ, tự bà cân nhắc đi."
Ngụy thị chua xót, khóe miệng đắng ngắt, ai thán: "Lão gia, Cao Tiểu Phong lớn tuổi ngang với lão Nhị, đã chết ba chính thất rồi, trong phủ có một đám thứ tử thứ nữ, nếu Nhị nha đầu gả qua đó thì phải sống thế nào?"
"Nếu không như vậy, dòng dõi phủ Thượng thư nhà người ta dựa vào cái gì để xem trọng chúng ta. Lẽ nào tiền đồ của lão Đại và lão Nhị, phú quý của Cố phủ không sánh được với Nhị nha đầu của bà?"
Trên gương mặt Cố lão gia mang theo vài phần sắc bén: "Huống hồ, Cao Tiểu Phong kia dựa vào cha hắn ta mà có chức quan không nhỏ, lại là trưởng tử trưởng tôn, tương lai chẳng phải Cao phủ sẽ rơi vào tay Nhị nha đầu sao. Chuyện tốt này người khác cầu còn chẳng được, thiệt thòi cho cháu gái bà ở chỗ nào?"
Ngụy thị bị nói đến mức không đáp lại nổi.
Cố lão gia thấy bà không nói gì, biết trong lòng người vợ già đã xuôi, ông cụ quay mặt thầm thở phào một hơi.