Cố Thanh Hoàn vừa nói lời này ra, Nguyệt nương lại không khỏi lo lắng, sợ Quận chúa giở trò gì: "Tiểu thư, hay là nô tỳ đi cùng cô."
Xuân Nê giận dỗi nói: "Nguyệt nương, có ta che chở tiểu thư, bà còn lo lắng sao, về cãi nhau, trong phủ này còn ai hơn được ta chứ?"
"Con bé này, ta chính là sợ cái miệng của ngươi gây họa cho tiểu thư đấy." Nguyệt nương mắng một câu, dùng ngón tay chọc vào trán Xuân Nê mấy cái.
Xuân Nê thè lưỡi với Nguyệt nương, cười nói: "Lúc ở trên thuyền tiểu thư còn khen ta đấy. Tiểu thư nói ta mắng đúng lắm, về sau cũng phải như vậy mới được."
"Tiểu thư, cô nhìn nó kìa."
Cố Thanh Hoàn kéo Nguyệt nương lại, cười vỗ vai bà: "Có việc nặng gì thì bảo hai người kia làm. Nhận tiền của nha hoàn nhất đẳng, dù sao cũng phải bỏ ít sức lực ra mới được."
"Tiểu thư yên tâm."
Trong viện Quận chúa, vài nha hoàn xinh xắn đang bận rộn trong sân, thấy Lục tiểu thư đi vào, đều đứng hành lễ từ xa.
Cố Thanh Hoàn thấy thế liền biết những lời nói cùng Đàm ma ma hôm qua đã truyền ra. Bọn họ sợ bệnh điên của cô còn chưa khỏi hẳn, ai nấy đều cố tránh cô thật xa.
Cố Thanh Hoàn không thèm liếc mắt, bước thẳng vào phòng.
Trong sảnh, hai vị thứ nữ đã ngồi trên hàng ghế bên trái, thấy cô tới, ánh mắt lướt một vòng trên người cô, đồng thời hừ lạnh, hai cái đầu tiếp tục túm tụm lại nói chuyện với nhau.
Cố Thanh Hoàn thấy hai người này cố ý làm lơ mình, cũng không thấy có gì lạ. Dù sao mười vạn lượng bạc làm của hồi môn đủ khiến cho tất cả mọi người sinh lòng đố kị.
Xuân Nê chỉ vị trí đầu tiên, ý bảo Cố Thanh Hoàn ngồi xuống.
Cố Thanh Hoàn nhướng mày. Rốt cuộc là đã làm ầm ĩ một trận như vậy rồi, bằng không vị trí đầu tiên này làm sao mà đến lượt cô.
Cố Thanh Hoàn vừa thong thả ngồi xuống, Ngô Nhạn Linh đã mang theo nha hoàn đi vào. Cô ta im lặng nhìn chỗ ngồi của ba người rồi ngồi xuống đối diện Cố Thanh Hoàn.
Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, ý cười tràn ra khắp khuôn mặt.
Lúc này tấm màn vén lên, phu phụ Cố Tùng Đào bước đến, một trái một phải ngồi trên ghế chủ.
Đàm ma ma theo sát phía sau, khoanh tay đứng đằng sau Quận chúa Hoa Dương.
Cố Tùng Đào nhìn bốn đứa con gái, bắt đầu mở miệng: "Chăm chỉ học quy củ với mẫu thân các con. Đều đã lớn rồi, mỗi hành vi lời nói đều cần có chừng mực, đừng gây ra tai họa."
Một câu cuối cùng này, hiển nhiên là nói cho Cố Thanh Hoàn nghe.
Cố Thanh Hoàn không thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng gẩy lá trà trong chung, giả vờ như nghe không hiểu.
Cố Tùng Đào thấy cô như vậy, ngay trước mặt mấy người con gái khác cũng không tiện nói gì, chỉ đành phất tay áo đi thẳng.
Hoa Dương thấy ông ta đi rồi, không hề khách sáo đặt chén trà lên mặt bàn, lạnh lùng nói: "Lão gia, phu nhân giao các ngươi cho ta. Chuyện này, ta vốn nên từ chối, nhưng nghĩ tới các ngươi đều gọi ta một tiếng mẫu thân, thể diện của các ngươi mai sau, cũng chính là thể diện người làm mẫu thân ta đây, ta không thể không nhận việc này."
Cố Thanh Hoàn rũ mắt, che giấu ý cười.
Quận chúa gả vào Cố phủ sáu năm, trước giờ chỉ để Ngô Nhạn Linh bên người dạy dỗ, kẻ điên là cô thì miễn đi, hai đứa con gái thứ xuất cũng đều do di nương tự mình dạy.
Nếu bận tâm thể diện thì đã sớm bận tâm rồi, cần gì chờ tới bây giờ. Lúc này giả vờ giả vịt như vậy, đương nhiên ý không ở trong lời.
Các cô nương lớn rồi, cần phải nhắc tới chuyện hôn sự. Quận chúa vung tay mặc kệ việc này suốt mấy năm nay, dù sao giờ cũng phải làm cho ra dáng mẹ cả, vậy mới danh chính ngôn thuận mà sắp đặt hôn sự của bọn họ.
"Là con gái, nhân phẩm đức hạnh, phong thái giáo dưỡng là quan trọng nhất. Làm tốt chưa chắc được người khen, nhưng làm không tốt... Hừ, tương lai gả tới nhà chồng rồi, toàn bộ Cố phủ cũng sẽ bị mắng thẳng mặt. Các ngươi đều là cô nương lớn rồi, cái lợi cái hại trong này, hẳn là hiểu rõ cả."
Quận chúa nói một hồi, miệng khô lưỡi khô, nhấp mấy ngụm trà, ánh mắt đảo qua gương mặt Cố Thanh Hoàn, lạnh lùng nói: "Lục nha đầu, ngươi nghe rõ chưa?"
Cố Thanh Hoàn bị gọi tên, không thể không đứng dậy đáp lời: "Dạ nghe rõ, mẫu thân."
Đàm ma ma muốn báo thù chuyện hôm qua, lập tức cất giọng the thé: "Tiểu thư nói chuyện, mắt không được nhìn thẳng trưởng bối, cần phải nói năng nhỏ nhẹ, đây mới là có quy củ."
Đồ ngu xuẩn này, vậy mà cũng dám nhảy ra.
Cố Thanh Hoàn nhíu mày, không hề khách khí mà chất vấn ngược lại: "Người ngồi trong phòng này đều là chủ tử, trong lúc chủ tử nói chuyện, một nô tỳ như ma ma xen vào cái gì. Đàm ma ma, ma ma cũng phải theo mẫu thân học một ít quy củ đi. Mẫu thân, người xem con gái nói có đúng không? Con gái cũng mới học được chút quy củ lúc ở Tưởng gia."
Cố Thanh Hoàn tỏ ra rất hồn nhiên, cười khanh khách đẩy vấn đề trở lại.
Quận chúa Hoa Dương ừ cũng không được, không ừ cũng không được, một lát sau mới nặn ra một câu từ trong cuống họng: "Nói rất đúng."
Dứt lời, Hoa Dương tức giận, trừng Đàm ma ma một cái. Đàm ma ma vội cụp đầu xuống, gương mặt già nua đỏ bừng lên, trong đầu thì nghĩ thầm, kẻ điên nhà ngươi được lắm, không biết học được mấy trò lợi hại như vậy từ chỗ nào, chúng ta cứ chờ mà xem.
Cố Thanh Hoàn được khen ngợi, ung dung ngồi lại ghế, ý cười trên mặt càng rõ ràng hơn.
Ngô Nhạn Linh nhớ tới chuyện hôm qua ở Tưởng phủ, âm thầm liếc nhìn Cố Thanh Hoàn. Từ sau khi Cố Thanh Hoàn khỏi bệnh, trong lòng cô ta luôn cảm thấy Cố Thanh Hoàn có gì đó khang khác, nhưng lại không nói ra được khác ở chỗ nào, thật là kì quái.
Hai vị tiểu thư thứ xuất chỉ cho rằng, sau khi Cố Thanh Hoàn đi Tưởng phủ một chuyến, giờ cách nói năng đã cứng rắn hơn nhiều, ngay cả Đàm ma ma cũng dám chống đối. Suy cho cùng là đã có người làm chỗ dựa.
Quận chúa Hoa Dương nghe nhắc đến Tưởng phủ, tâm tình phức tạp, ánh mắt nhìn Cố Thanh Hoàn sáng quắc, một lát rồi mới cười nói: "Được rồi, học quy củ cũng không phải chuyện một sớm một chiều, lão gia, phu nhân chắc đã nóng lòng chờ, tất cả cùng đi thỉnh an thôi."
Đi thỉnh an một lượt xong xuôi, mặt trời cũng đã lên rất cao.
Cố Thanh Hoàn mệt mỏi nằm nhoài trên sập gỗ, thầm nghĩ từ giờ mỗi ngày đều phải như vậy mà ưu thương không thôi. Chỉ là sự ưu thương này còn chưa kết thúc, trong phòng cô đã nghênh đón một vị khách.
Chu thị cũng ngồi trên sập gỗ, cách Cố Thanh Hoàn một cái bàn nhỏ.
Chu thị nhìn cách bày biện trong phòng, ánh mắt xoay chuyển, cầm khăn chấm khóe mắt, than thở: "Đứa trẻ ngoan, đúng là ông trời còn thương, rốt cuộc cũng lấy bệnh điên đi. Nếu em dâu còn sống, không biết sẽ vui mừng đến nhường nào."
Cố Thanh Hoàn không ngờ, người đầu tiên đến viện của cô lại là Chu thị.
Hôm nay Chu thị mặc áo dài màu tím hoa cà bằng gấm, trên đầu cài hai đóa hoa phúc lộc thọ mạ vàng, một đôi trâm cài tóc hoa văn đám mây khảm hồng ngọc, ăn mặc vô cùng lộng lẫy.
Người đàn bà này lén trộm đồ cưới của di mẫu làm của riêng, trước khi vào Kinh thành, Nguyệt nương đã nhắc nhở cô rất nhiều lần về người này, đây chính là một kẻ rất thủ đoạn.
Cũng may lúc di mẫu còn sống, một người ở Kinh thành, một người ở phía Nam, hai chị em dâu không có quan hệ qua lại gì nhiều, cũng khó có dịp gặp mặt nhau.
Điều khiến cho Nguyệt nương canh cánh trong lòng chính là trước khi di mẫu bị Cố gia bức chết, Cố lão gia nhận được thư Đại gia gửi đến từ Kinh thành. Nói cách khác, cái chết của di mẫu không thoát khỏi liên quan với phu thê Đại gia.
Cố Thanh Hoàn cười dịu dàng, cũng không nói lời nào.
Chu thị thấy thế, trong lòng hồ nghi, bệnh điên của nha đầu kia rốt cuộc đã khỏi hay chưa. Nói khỏi rồi, vậy mà đôi khi nhìn Cố Thanh Hoàn có vẻ rất ngơ ngác, bảo chưa khỏi thì có lúc Cố Thanh Hoàn lại ăn nói rất lanh lợi.
Chu thị cũng không biết, Cố Thanh Hoàn không nói lời nào là vì không biết dụng ý của Chu thị. Giả ngây giả dại, ép người ta mở miệng là phương pháp mà cô cảm thấy thích hợp nhất.
Chu thị lẩm bẩm tự biên tự diễn một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa, mở miệng nói: "Đứa trẻ ngoan, đại bá mẫu muốn nhờ cháu một việc."
Lúc này Cố Thanh Hoàn mới cười nói: "Việc gì?"
"Nhị ca của cháu bây giờ đang học ở Quốc Tử Giám, là người thông minh lanh lợi, chăm chỉ hiếu học. Về sau cháu đến Tưởng gia, có thể nói vài lời với lão tổ tông không, để Nhị ca của cháu được làm việc dưới trướng Tưởng Tế Tửu."
Thì ra là vì việc này.
Cố Thanh Hoàn thở nhẹ một hơi, cười nói: "Cháu thử xem. Có điều..."
"Có điều làm sao?" Chu thị căng thẳng.
Cố Thanh Hoàn cau mày mím môi, trên mặt có vẻ uất ức nói: "Có điều, chất nữ muốn hỏi Đại bá mẫu một việc."
Chỉ cần có thể để con trai được làm học trò của Tưởng Tế Tửu, đừng nói hỏi một việc, dù muốn hỏi mười việc cũng được nữa.
Chu thị cười nói: "Cháu hỏi đi."
"Đại bá mẫu, bọn họ đều nói bá mẫu lén lấy của hồi môn mẫu thân để lại cho Thanh Hoàn về cho Đại ca và Đại tỷ?"
Mặt Chu thị lập tức biến sắc, bà ta nhảy phắt xuống khỏi sập gỗ, lạnh lùng nói: "Kẻ tiểu nhân nào lòng dạ đen tối như vậy, dám ở sau lưng vu oan ta, lương tâm
bị chó ăn sạch rồi mà. Cháu đừng nghe bọn họ nói bậy, hoàn toàn không có chuyện như vậy."
Cố Thanh Hoàn tỏ vẻ sợ hãi: "Nhưng... nhưng mà... bọn họ đều..."
"Bọn họ là ai?"
Chu thị kéo tay Cố Thanh Hoàn: "Có phải là Quận chúa không, có phải không..."
Vẻ sợ hãi trên mặt Cố Thanh Hoàn lại nhiều hơn mấy phần, thân thể cũng run rẩy theo, cô hơi há miệng, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Chu thị vừa nhìn cảnh này, trong lòng liền hiểu ra, nghiến răng ken két.
Hay cho một ả Hoa Dương, ta chẳng qua chỉ lấy của hồi môn của Tiền thị, ngươi tính toán móc bạc của ta thì thôi đi, lại còn gièm pha trước mặt Lục nha đầu, món nợ này, chúng ta chưa tính xong đâu.
Cố Thanh Hoàn nhìn Chu thị nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, lập tức thở hắt một hơi.
Chó cắn chó, một miệng lông. Đại phòng và nhị phòng mà tương thân tương ái thì đâu có việc gì của cô nữa. Một gia đình lớn kiểu này, nếu chỉ đánh từ ngoài vào thì sẽ không thể nào diệt trừ được trong thời gian ngắn. Trước tiên cần phải khiến chúng tự đánh giết nhau ngay từ bên trong mới được. Cứ để cho bọn họ đấu đến ngươi chết ta sống đi thôi.
Nguyệt nương lặng lẽ tiến đến, nói nhỏ: "Tiểu thư, bà mai hỏi cưới Nhị tiểu thư lại tới rồi, lão gia, phu nhân, người của đại phòng, nhị phòng đều đã tới Thọ An Đường."
Cố Thanh Hoàn đanh mặt lại.
Vốn dĩ cô còn cho rằng, phải đợi đến qua tháng Giêng, bà mối mới lại đến lần nữa, nào ngờ hôm nay đã đến rồi. Xem ra, phủ lão Tề vương kia muốn thừa dịp triều đình còn chưa điều tra đến, lập tức kết thúc chuyện này.
"Nhị tỷ đâu?" Cố Thanh Hoàn hỏi.
"Nhị tiểu thư đi đến hậu hoa viên, nô tỳ nhìn sắc mặt Nhị tiểu thư không tốt cho lắm."
Cố Thanh Hoàn hít sâu một hơi.
Nhị tỷ là người như hoa như ngọc vậy, giờ bị ép gả cho một lão già có ba người vợ đã chết, sắc mặt coi được mới là lạ.
"Tiểu thư dự định thế nào?" Nguyệt nương biết tiểu thư sẽ không ngồi yên mặc kệ, trực tiếp hỏi thẳng.
Cố Thanh Hoàn cảm thấy hơi nặng nề trong lòng. Cô mới biết chuyện này cách đây một ngày ngắn ngủi, có thể có dự định gì được.
Cô ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Nguyệt nương, trước tiên bà đi thăm dò thật tỉ mỉ chuyện ở Thọ An Đường, chuyện này không phải chuyện đùa, để ta suy nghĩ kĩ hơn đã."
Nguyệt nương vội đáp: "Vâng, tiểu thư."
Cố Thanh Hoàn đợi Nguyệt nương rời khỏi, im lặng đi đến trước cửa sổ, ánh mắt tối tăm.