Trần Bình muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn yên lặng lui ra ngoài. Trong bóng đêm, chân y đạp mạnh lấy đà, trên tay cũng phát lực, nhẹ nhàng phóng người qua bức tường cao.
Trong khoảng khắc rơi xuống đất, y thầm nghĩ, Nhị tiểu thư kia của Cố gia có gì tốt đẹp mà đáng để tiểu thư suy tính như vậy. Lúc này, chuyện tiểu thư nên suy tính là làm thế nào hợp tác với Thọ vương.
Y nào biết năm năm qua, ở trong Cố phủ rộng lớn như vậy, người có thể cho Cố Thanh Hoàn sự ấm áp cũng chỉ có Nhị tiểu thư Cố Thanh Chỉ. Mà Cố Thanh Hoàn dù là kiếp trước hay kiếp này, luôn là có ân tất báo, thế nên hôn sự của Cố Thanh Chỉ trước giờ đều nằm trong sự xem xét của cô.
Nguyệt nương hiểu rõ suy nghĩ của tiểu thư, bà thêm một ít than Ngân Sương vào chậu than, lại mang lò sưởi tay nhét vào tay Cố Thanh Hoàn, nói nhỏ: "Tiểu thư, việc này cũng không phải một sớm một chiều là xong được, chỉ sợ còn phải kéo dài. Trời không còn sớm, chi bằng tiểu thư ngủ một giấc thật ngon rồi tỉnh dậy tính tiếp, sẽ luôn có cách mà."
Cố Thanh Hoàn cười nhạt, nói: "Nguyệt nương nói đúng. Bây giờ Cố phủ chưa rõ chân tướng nên đã từ chối hôn sự. Đợi Thụy vương, phủ lão Tề vương nói thẳng ra, chắc chắn sẽ lại ầm ĩ một trận, ta phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được."
Nguyệt nương cười nói: "Nô tỳ thay tiểu thư đốt một chút hương an thần."
"Vẫn là Nguyệt nương hiểu lòng ta nhất."
…
Trong Vạn Hoa Lâu.
Ma ma Lục Điệp tự mình cầm chung rượu đưa đến bên miệng Thọ vương.
Thọ vương uống một hơi cạn sạch, sờ mó eo của Lục Điệp, cười nói: "Ma ma hôm nay thoa hương gì thế, thật là thơm. Màu son cũng rất đẹp, hay là cho gia ăn thử một miếng?"
"Đáng ghét, gia lại trêu Lục Điệp rồi."
"Gia cũng không nói đùa, Lục Điệp không nhìn thấy tấm chân tình của gia sao?"
A Ly đứng ở bên cạnh, nghe vậy giật mình sợ hãi đến sặc cả nước miếng, lập tức ho khù khụ. Đây là gia anh minh thần vũ của cậu ta sao, sao giọng điệu nói chuyện chẳng khác gì một kẻ đầu đường xó chợ chưa từng thấy phụ nữ thế kia.
Thọ vương liếc xéo cậu, trong lòng mừng vui phơi phới.
Chuyện mấy ngày trước cho A Ly đi thăm dò cuối cùng đã phát huy tác dụng rồi. Không ngờ cô gái kia lại dám bắt hắn làm việc một cách trắng trợn như vậy, quả là một dấu hiệu đáng mừng. Xem ra, cô đã xem hắn là người một nhà rồi.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Tưởng Hoằng Văn mang khuôn mặt không biểu cảm đi vào, đặt mông ngồi lên ghế, ánh mắt lướt qua Lục Điệp.
Lục Điệp là người tinh ý cỡ nào, lập tức yêu kiều cười nói: "Hai vị gia chậm rãi trò chuyện, ta ra ngoài chào hỏi khách khứa."
Đợi mọi người rời khỏi, Triệu Cảnh Diễm cười nói: "Sao đấy, lại thua sạch rồi?"
Tưởng Hoằng Văn xanh mặt nói: "Cứ quăng bạc cho người khác tiêu vậy cũng không phải là cách. Thất gia ta, mặc dù cần phải mang danh công tử ăn chơi trác táng, nhưng có thể đổi một cách khác không, chơi gái cũng được. Dù sao Vạn Hoa Lâu là nhà mình, chẳng tốn mấy đồng, làm bộ là được rồi."
Triệu Cảnh Diễm cười nhạt: "Gia đã chơi đến độ bất lực rồi, ra ra vào vào còn có người nhìn chằm chằm, huống hồ là huynh?"
Tưởng Hoằng Văn rùng mình, lập tức hiểu được ám vệ riêng của Thụy vương, Hiền vương bố trí tai mắt tuyệt đối không phải chỉ ngồi không, nhất cử nhất động của mình và Đình Lâm đều lọt vào tầm mắt của kẻ khác.
"Cuộc sống này, thật là khó khăn mà."
"Sợ cái gì, tiền trang mà đi vào hoạt động, số tiền thắng được kia còn không phải ngoan ngoãn mà quay trở lại sao."
Tưởng Hoằng Văn nghiêm mặt nói: "Nói đến tiền trang, Đình Lâm à, chuyện tiền vốn đó, đệ đã nghĩ xem sẽ lấy từ đâu chưa?"
Triệu Cảnh Diễm vỗ trán, không khỏi thấy đau đầu: "Hoằng Văn, đang lúc vui vẻ, huynh có thể đừng nói đến những chuyện phiền não này được không? Gia đây phải vất vả lắm mới không phiền lòng vì chuyện tiền bạc, huynh lại đến thêm phiền cho ta."
"Lẽ nào đệ há miệng chờ sung rụng?
Tưởng Hoằng Văn lạnh nhạt bồi thêm một câu: "Lục tiểu thư người ta chỉ chiếm một phần mười, bạc cũng đã đưa tới đủ số rồi."
Bởi Cố Thanh Hoàn cứu lão tổ tông của mình, Tưởng Hoằng Văn mang lòng cảm kích. Lại thấy người ta làm việc nhanh nhẹn dứt khoát như vậy, nói lời giữ lời, không nhịn được mà nói giúp vài câu.
"Thế nên ta dự định ngày mười lăm sắp tới, mặt dày mày dạn, lăn lộn mè nheo xin phụ hoàng bạc."
"Nếu Hoàng thượng không cho thì sao?"
"Thì ta đi trộm đồ của mẫu phi, mang ra ngoài thế chấp."
Tưởng Hoằng Văn dùng ngón tay chỉ vào Triệu Cảnh Diễm, chỉ mấy cái rồi chán nản buông tay xuống, nói: "Là một biện pháp hay."
Đương nhiên là một biện pháp hay. Triệu Cảnh Diễm đắc ý không thôi.
Đồ vật của Hoàng gia, làm gì có tiệm cầm đồ nào dám nhận. Đến lúc đó bên cầm đồ sẽ đi báo quan, Thuận Thiên Phủ vừa nhìn thấy nét chữ của Thọ vương, chắc chắn sẽ cong mông lên chạy đi báo việc này cho phụ hoàng.
Phụ hoàng vừa nhìn thấy con trai cưng sống "khó khăn" đến như vậy, trong lòng xót thương, vung tay một cái, chẳng phải là có bạc rồi sao.
Cứ như vậy, danh tiếng vương gia ăn chơi trác táng của hắn lại vang vọng thêm mấy phần, những đôi mắt nhìn hắn chằm chằm cũng sẽ bớt đi vài đôi.
Tưởng Hoằng Văn không có ý tốt chêm thêm một câu: "Ta đây có phải cũng nhân cơ hội vơ vét thêm một khoản không?"
Hai ác bá Kinh thành, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu*, đã nghèo thì phải cùng nghèo, mà giàu cũng phải cùng giàu, không có chuyện Đình Lâm lấy được bạc, mà hắn ta không kiếm được chút béo bở nào.
(*) Nguyên văn 称不离砣, 砣不离称: dùng để hình dung mối quan hệ mật thiết, không bao giờ rời xa nhau giữa hai người.
Triệu Cảnh Diễm nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Đến lúc đó huynh có thể khóc một trận, khóc về cô cô đã chết từ lâu của huynh, khóc thảm một chút, phụ hoàng hẳn sẽ nhớ đến tình xưa."
A Ly trợn mắt liếc nhìn hai vị gia một cái. Cái này với há miệng chờ sung thì có khác gì nhau?
Chuyện tiền bạc đã được thương nghị thỏa đáng, một tảng đá lớn trong lòng Triệu Cảnh Diễm rơi xuống đất, hắn cười hì hì trông rất gian manh, hỏi han: "Huynh đoán xem vừa nãy ai đến?"
"Ai?"
"Thị vệ Trần Bình của Cố Thanh Hoàn."
"Đến làm gì?"
"Hỏi thăm một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Chuyện Cao Tiểu Phong."
"Cao Tiểu Phong?"
Tưởng Hoằng Văn ngạc nhiên, không nhịn được hỏi lại, "Chính là cái tên Cao Tiểu Phong mà đi dạo thanh lâu còn nhiều hơn kẻ khác móc hầu bao đó sao?"
"Đúng vậy. Lão Tề vương muốn làm mai Nhị tiểu thư Cố gia cho kẻ góa vợ này, huynh cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Tưởng Hoằng Văn đông cứng lại, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, hắn ta chắp tay lại chà xát mấy cái, hỏi: "Vì chuyện Triệu Đình Hải?"
Triệu Cảnh Diễm cũng không trả lời ngay, rót hai ly rượu, một ly đưa đến trước mặt hắn ta. Hai người cụng ly một cái, Triệu Cảnh Diễm mới mở miệng nói: "Còn có người phía sau Triệu Đình Hải, Nhị ca thân ái của ta."
Tưởng Hoằng Văn uống một hớp rượu, thưởng thức dư vị, nói: "Cô ta tới hỏi thăm chứng tỏ đã đặt chuyện của Nhị tiểu thư Cố gia trong lòng. Cô ta nhất định sẽ nghĩ cách phá hỏng mối hôn sự này."
"Chúng ta nên làm thế nào?" Triệu Cảnh Diễm cười tủm tỉm uống rượu.
Tưởng Hoằng Văn nhìn hắn một cái, lộ ra một nụ cười khổ, một lát sau mới nói: "Đệ lại đang tính kế cô ta?"
"Chỉ cho cô ta tính kế ta, không cho ta tính kế cô ta sao?"
Triệu Cảnh Diễm cười tươi như hoa, khuôn mặt anh tuấn như tạc tượng chẳng hề giống người phàm.
Dựa vào cách ăn ở của Cố gia, Nhị tiểu thư này nhất định phải hy sinh. Như vậy, không chỉ đảm bảo được chức quan của hai vị gia Cố phủ, mà còn thân thiết với phủ lão Tề vương và phủ Thụy vương hơn nữa.
Lại nói, Nhị tiểu thư gả vào phủ Thượng thư, trong vòng ba đến năm năm chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, như vậy Cố gia lại có thêm một con đường hướng đến sự phú quý ở Kinh thành.
Cố Thanh Hoàn một lòng một dạ muốn khiến Cố gia gặp nạn, Nhị tiểu thư này lại là người cô ta muốn bảo vệ, cô ta làm sao có thể cam lòng để mặc mọi chuyện diễn ra.
Dựa vào sự thông minh cơ trí của Cố Thanh Hoàn, tuyệt đối sẽ không đi một bước, xem một bước. Cô ta nhất định phải tính toán đến ba bước sau, mới có thể chốt kế hoạch rồi hành động.
Vậy thì, dựa vào bản lĩnh của cô, việc "chốt kế hoạch rồi hành động" này có thể khiến phủ lão Tề vương, phủ Thụy vương cũng bị liên luỵ vào không, hay chỉ khiến cho Cố phủ gặp xui xẻo?
Triệu Cảnh Diễm khẽ thở dài. Bản thân hắn bị cô ta tính kế tới nỗi, cặn cũng không còn, vậy đáp án rõ ràng rồi, nhất định sẽ là vế trước.
Khà khà khà, hắn có phần chờ mong xem, rốt cuộc Cố Thanh Hoàn sẽ dùng biện pháp gì để phá hỏng hôn sự này, đồng thời làm cho Cố gia, phủ lão Tề vương cùng gặp họa.
Tưởng Hoằng Văn chẳng biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt tuấn tú này có phần ngứa mắt. Hắn ta dội thẳng một gáo nước lạnh: "Đệ cũng đừng quên chuyện đệ đồng ý với cô ta. Hơn nữa, bây giờ cô ta và chúng ta đều là châu chấu trên cùng sợi dây, đệ còn phải dựa vào cô ta để kiếm bạc đấy."
"Ái chà, không ngờ Lục tiểu thư đi phủ các người một chuyến, Hoằng Văn huynh đã bắt đầu thương hoa tiếc ngọc?" Giọng nói Triệu Cảnh Diễm có chút chua chát.
Tưởng Hoằng Văn bày ra vẻ mặt "ta lười nói với ngươi", uống một hơi cạn chén rượu, sau đó hất cằm với A Ly.
Trong lòng A Ly rất bất mãn với việc gia nhà mình suốt ngày tính kế Lục tiểu thư, cậu ta vừa nghe Thất gia thay Lục tiểu thư nói chuyện, tay chân lanh lẹ rót rượu cho Tưởng Hoằng Văn.
Triệu Cảnh Diễm thấy hai người này cùng một giuộc, giận đến hai mắt trợn trừng, đập bàn.
"Bản vương nói để cô ta đơn thương độc mã bao giờ?"
A Ly vui vẻ, nói: "Gia dự định âm thầm giúp đỡ Lục tiểu thư sao?"
Triệu Cảnh Diễm không đáp, chỉ cầm cái ly không đưa đến.
A Ly vui vẻ rót đầy cho hắn, đầy kỳ vọng ngước nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mặt.
Triệu Cảnh Diễm nâng ly đưa lên mũi ngửi một cái, cười như con cáo trộm được mật ong.
"Phàm là chuyện có thể khiến người khác gặp xui xẻo, bản vương đều lấy làm vui mừng. Gia và Lục tiểu thư là châu chấu trên một sợi dây thừng, đương nhiên phải giúp đỡ sau lưng rồi."
Huống chi, hắn suýt mất mạng hai lần ở Giang Nam, mặc kệ là lão Nhị làm hay lão Tam làm, không kéo hai người này xuống ngựa thì làm sao có thể khiến cho vị kia danh chính ngôn thuận xuất sơn.
Mắt Triệu Cảnh Diễm lóe lên vẻ lạnh lẽo, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Tưởng Hoằng Văn và A Ly vẫn nhìn thấy rõ ràng, trong lòng hai người đều khẽ hồi hộp.
Mẹ ơi, nếu nói sự thông tuệ của Lục tiểu thư là bày ra bên ngoài, vậy sự mưu tính của gã đàn ông này thì lại yên lặng giấu ở trong bóng tối.
Hai người này, rốt cuộc là ai tính kế ai, ai lợi dụng ai, cũng thật khó nói rõ!
"A Ly, về sau không có chuyện gì thì thường xuyên dạo qua Kim phủ, xem xem bên kia có gì cần giúp không. Lúc nửa đêm không người, ngươi cũng có thể thường xuyên đến viện của Lục tiểu thư xem xem. Dù sao..."
Triệu Cảnh Diễm nâng ly lên uống cạn, nói rất sảng khoái: "Dù sao, tương lai cô ta cũng là vương phi của ta, chuyện của cô ta chính là chuyện của bản vương, người cô ta muốn giết, cũng là người bản vương muốn giết..."
Cả người A Ly run lên. Dựa vào sự hiểu biết của cậu ta đối với gia, gia còn nói thiếu một câu.
Việc cô ta muốn tra, cũng là việc gia muốn tra.
…
Cố Thanh Hoàn thức dậy, tinh thần sảng khoái.
Xuân Nê, Nguyệt nương ở bên cạnh hầu hạ mặc áo quần xong xuôi, Cố Thanh Hoàn ngồi trước gương nhìn bản thân mình trong gương.
Mặt trái xoan, chân mày lá liễu, môi đỏ mọng đẫy đà, nước da trắng như tuyết, lúc hơi rũ mắt xuống, có ba phần dịu dàng của cô gái vùng Giang Nam. Lúc giương mắt lên, vẻ quyến rũ nơi khóe mắt tự nhiên toát ra.
Sáu năm rồi, Tiền Tử Kỳ kiếp trước có dáng vẻ như thế nào đã dần dần mờ nhạt.
Xuân Nê thấy tiểu thư đờ ra, không khỏi than thở: "Mấy ngày nay dường như tiểu thư nảy nở thêm nhiều, ngày càng xinh đẹp."
Cố Thanh Hoàn hoàn hồn, mỉm cười đứng lên, đáp: "Dù sao cũng chỉ là lớp vỏ bên ngoài, có đẹp cũng để làm gì đâu. Đi thôi, hôm qua Đàm ma ma đã cố ý căn dặn, chúng ta không thể đến trễ."