Triệu Cảnh Diễm cảm thấy người mình lâng lâng, không biết thân thể đang ở đâu, ngay cả bản thân vừa muốn hỏi gì cũng quên sạch.
Đột nhiên sự căm tức dâng trào nơi đáy lòng.
Làm Thái tử gì chứ!
Không được chơi thì thôi, sau lưng còn một đống chuyện hổ lốn, giang sơn quốc gia còn chẳng bằng một nửa cô gái trong lòng.
Cố Thanh Hoàn lấy lại bình tĩnh, nói: "Chuyện này đúng là khó giải quyết, giống như mũi tên đã lên dây, không bắn không được. Theo ta thấy, vẫn nên thành thật thú nhận với lão tổ tông đi, ít nhất trước mắt có thể nhờ lão tổ tông giúp đỡ, chặn chuyện của Tùng Âm lại."
Triệu Cảnh Diễm mỉm cười nói: "Ta cũng có ý này."
"Lần này huynh hãy tự mình cầu xin lão tổ tông đi, dù sao lão tổ tông vẫn luôn thương yêu huynh."
"Thật ra, ta cũng không có mặt mũi gặp lão tổ tông. Cô cháu dâu tốt vậy lại bị ta giành mất, ta sợ lão tổ tông sẽ cắn ta."
"Dù sao da huynh cũng dày, bị cắn vài cái cũng không sao." Cố Thanh Hoàn tiếp lời trôi chảy.
Triệu Cảnh Diễm bị lời này của cô chọc cho cười đến đau bụng, "Hoàn Hoàn, da ta dày chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng dày."
Hắn kéo cô vào lòng, mạnh mẽ hôn cô, còn cắn vành tai cô, những hành động này, có cái nào là không mặt dày đâu. Cố Thanh Hoàn oán thầm.
Triệu Cảnh Diễm nhìn cô cười, khàn giọng nói: "Hoàn Hoàn, ta không ngại làm thêm mấy chuyện mặt dày hơn đâu. Đừng cựa quậy nữa."
Cố Thanh Hoàn quả thật không dám động đậy nữa.
Sau một khắc, giữa răng môi, giữa cổ của cô, đều là hơi thở nóng bức.
Người đàn ông hôn từ trán cô xuống, ấn đường, chóp mũi, gò má, đôi môi, cằm…
Tuyết rơi đầy trời, trong thủy tạ hoàn toàn yên lặng, chỉ có nhịp tim của hai người như hoa tuyết, lặng lẽ nở rộ.
Hồi lâu sau, trong thủy tạ mới có tiếng nói.
"Huynh mới nói một việc, còn một việc nữa đâu?"
"Các nơi liên tiếp xảy ra tai họa, quốc khố trống rỗng, có chi mà không có thu. Ta định để Sử gia, Tưởng gia dẫn đầu quyên góp bạc, giúp ta ngồi vững trên cái vị trí Thái tử này hơn. Nàng cảm thấy ổn thỏa chứ?"
"Tất nhiên ổn. Nhưng đây chỉ là giải pháp tạm thời, vẫn phải tìm căn nguyên của vấn đề."
"Nàng tìm giúp ta."
"Vì sao ta phải tìm giúp huynh?"
"Bởi vì chuyện này giải quyết xong sớm bao nhiêu thì ta có thể đi du sơn ngoạn thủy với nàng sớm bấy nhiêu. Đúng rồi, sáng mai ta phải vào cung, nàng có ở đó không, ta gặp phụ hoàng xong sẽ lén đến thăm nàng."
"Triệu Cảnh Diễm, huynh có chỗ nào ra dáng Thái tử không hả?"
"Ở trước mặt nàng, sao ta phải giống Thái tử, giống một người đàn ông là được rồi."
"Triệu Cảnh Diễm, bị người khác nhìn thấy lại có chuyện để bàn tán."
"Ta chỉ nhìn nàng một cái thôi, nhìn lén…"
"Ta không thèm!"
"Ta thèm!"
"Triệu Cảnh Diễm!" "Hoàn Hoàn, ta đây!" Triệu Cảnh Diễm thản nhiên mỉm cười.
Lời thì thầm đầy ngọt ngào giữa đôi tình nhân khe khẽ truyền ra, ấm đến mức tuyết cũng tan chảy.
Mà giờ khắc này, cạnh một cây mai, Tưởng Hoằng Văn bẻ một cành mai, đặt vào tay Sử Tùng Âm.
"Lát nữa để trên cửa sổ ngắm."
Sử Tùng Âm vui vẻ đưa sát mũi ngửi rồi cười nói: "Có một mùi hương thoang thoảng, thật đẹp."
"Vậy ta hái cho nàng thêm hai cành nữa."
"Đừng, vậy uổng lắm, vặt trụi hết cành rồi, sau này chúng ta còn ngắm cái gì?" Sử Tùng Âm khẽ bĩu môi.
Ánh mắt Tưởng Hoằng Văn tối đi, miệng cười nói: "Vậy… sáng mai ta lại tới đây ngắm mai với nàng. Không, ngày nào cũng tới."
Ánh mắt Sử Tùng Âm sáng rỡ, cô chủ động chìa tay ra, quơ quơ trước mặt hắn ta, "Móc ngoéo, không được lừa ta."
Tưởng Hoằng Văn nhìn gương mặt tươi cười rực rỡ của cô, tay giơ ra, ngón út móc ngoéo với cô, ngay sau đó cổ tay khẽ xoay, nháy mắt đã cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Sử Tùng Âm cúi đầu, cười thẹn thùng, tay muốn rụt lại nhưng lại bị hắn ta siết chặt. Cô đánh bạo ngẩng đầu lên, nhìn hắn một hồi, một tay khác xoa lên ấn đường của hắn.
"Chỗ này có nếp nhăn rồi, sau này đừng nhíu mày nữa, khó coi lắm."
Tưởng Hoằng Văn hơi giật mình, trong lòng nghĩ tới chuyện gì đó, nét mặt hơi xấu hổ. Hắn bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, khẽ nói: "Sáng mai Đại tẩu của ta sẽ mời nàng qua phủ." Sử Tùng Âm giật mình, nhành hoa mai rơi xuống đất, "Mời ta qua làm gì?"
Tưởng Hoằng Văn ghé sát vào bên tai cô, nói nhỏ: "Nàng đừng sợ, Đình Lâm và Thanh Hoàn đang bàn bạc về chuyện này, có bọn họ lo liệu, chúng ta không cần quan tâm làm gì."
Sử Tùng Âm không thể nào ngờ Tưởng gia lại vừa ý cô, muốn cưới cô về làm Lục thiếu nãi nãi.
Cô cắn môi, bước lại gần, hai tay cầm lấy ống tay áo hắn ta, thỏ thẻ: "Có chuyện này ta muốn nói với huynh."
Tưởng Hoằng Văn có cảm giác trái tim mình bị tay cô gãi nhẹ một cái, chợt co rúm lại, hắn ta khẽ gật đầu.
Sử Tùng Âm cười khổ, nói: "Từ nhỏ ta đã bị bệnh, đại phu nói ta không sống được bao lâu. Sau lại gặp được Thanh Hoàn nên ta mới sống thêm được mấy năm. Người như ta vốn là nên chết già trong khuê phòng, không thể thành thân, sinh con."
Những điều này hắn ta đều biết.
Sau lần ngất xỉu đó, Cố Thanh Hoàn cũng không giấu giếm gì cả, nói hết cho hắn ta biết. Hắn ta biết Sử Tùng Âm không thể giật mình, không thể làm lụng vất vả, không thể có thai, chỉ là khi tình yêu đã đến, sao hắn ta còn lo nổi những chuyện như vậy.
Hắn ta cũng hiểu rõ, nếu Tưởng gia biết được chân tướng, dù cho lão tổ tông có thương yêu hắn ta đến thế nào chăng nữa cũng nhất định sẽ không đồng ý hôn sự này.
Tưởng Hoằng Văn che giấu nỗi lo trong lòng, dịu dàng cười nói: "Đừng sợ gì cả, tất cả đều có ta, nàng chỉ cần sống thật vui vẻ thôi."
"Thất gia!" Giọng A Ly từ xa vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Tưởng Hoằng Văn nghiêm mặt hỏi: "Chuyện gì?"
"Gia nói muốn đến Tưởng gia một chuyến."
Tưởng Hoằng Văn mừng thầm, vội nói nhỏ bên tai cô: "Nàng thấy chưa, ta đã nói gì nào?"
"Mau đi đi!" Tùng Âm cười nói.
Tưởng Hoằng Văn ngẩng đầu lên, cất cao giọng nói: "Bảo gia nhà người chờ đi, ta đưa Sử tiểu thư về trước đã."
"Vâng, Thất gia!"
"Không cần đưa, ta có thể tự về."
Sử Tùng Âm cười với hắn ta, lộ ra mấy cái răng nhỏ như ngọc, vô cùng đáng yêu.
Tưởng Hoằng Văn cười, khóe môi cong cong, sâu xa nói: "Nàng tự về, ta không yên lòng!" "Nè, đây là bánh hạch đào mà hắn nói đưa cho cô." Sử Tùng Âm chìa ra.
Cố Thanh Hoàn cầm lên, ngửi thử, đã biết mà còn hỏi: "Hắn là ai?"
Sử Tùng Âm phất khăn tay, hờn dỗi nhìn cô: "Thanh Hoàn, cô thật là xấu. Ta đã để dành không gian riêng cho cô, cô còn trêu ta?"
Cố Thanh Hoàn vội cười nói: "Nào dám, nào dám. Đến đây, đưa tay ra, ta xem mạch cho cô."
"Đang yên đang lành, xem mạch gì chứ."
"Chữa triệt để bệnh của cô, còn tiện cho người nào đó ôm được mỹ nhân về!" Ngoài mặt Cố Thanh Hoàn mỉm cười, nhưng trong lòng lại không hề vui vẻ.
Thật ra trước giờ, trong lòng cô luôn canh cánh về căn bệnh của Sử Tùng Âm, thế nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay để chữa trị. Giờ xem ra không thể kéo dài được nữa.Tội bất hiếu có ba điều, mà không con nối dõi là tội lớn nhất, Tưởng gia có thấu tình đạt lý đến thế nào chăng nữa, cũng không thể chọn một cô gái không thể sinh con làm nãi nãi chính thất.
Sử Tùng Âm không đưa tay ra, chỉ mỉm cười thanh thản nói: "Thanh Hoàn, hà tất phải bận tâm. Ông trời có thể để ta sống thêm mấy năm đã là thương xót ta rồi, gặp được Hoằng Văn càng là ông trời rủ lòng thương. Mọi việc không thể mười phân vẹn mười, được như vậy, ta đã thấy thỏa mãn rồi."
"Nhưng ta vẫn còn lòng tham."
Cố Thanh Hoàn búng nhẹ cái mũi thanh tú của Sử Tùng Âm, "Không thử thì làm sao biết. Đến đây, chìa tay ra, nhân lúc mấy ngày nay bình yên, để ta nghĩ cách."
Trên đời này luôn có kỳ tích, ngay cả cô cũng có thể chết đi sống lại, huống chi chỉ là mang thai. Trên lý thuyết, chỉ cần đứa con không gây ra áp lực lên tim của người mẹ thì có ba phần là thực hiện được.
"Tiểu thư, tiểu thư!"
Đúng lúc này, Nguyệt nương vén rèm đi vào.
"Chuyện gì?"
Nguyệt nương liếc ra bên ngoài rồi thưa: "Tào cô nương xin gặp tiểu thư, nói muốn xin lỗi tiểu thư."
"Bây giờ mới đến xin lỗi, muộn rồi!" Sử Tùng Âm tức giận nói.
Đôi mày thanh tú của Cố Thanh Hoàn nhíu lại, mắt hơi sáng lên, "Nói với Tào cô nương là không cần, chuyện nhỏ này ta không để trong lòng, bảo cô ấy đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải lên đường."
"Vâng, tiểu thư!"
"Thanh Hoàn, muội thật sự không để trong lòng?" Sử Tùng Âm thò khuôn mặt nhỏ nhắn qua, chớp chớp mắt.
Cố Thanh Hoàn cười khẩy, "Người và việc không liên quan, tại sao phải để trong lòng. Chỉ có tiểu cô nãi nãi là cô đó, mới đáng để ta bận tâm."
"Thanh Hoàn, Thanh Hoàn!"
Trong lòng Sử Tùng Âm ngọt ngào như được ăn mật, cô kéo tay Thanh Hoàn, khẽ dựa đầu lên, "Thật ra thì có thể ở bên cạnh cô cả đời cũng là một chuyện rất tốt."
"Ta cũng cảm thấy vậy!"
Cố Thanh Hoàn bình thản mỉm cười.
…
Đêm tuyết.
Không trăng không sao.
Bầu trời như chìm trong màn đêm.
Đại tổng quản Tưởng phủ vội vàng chạy vào trong, nói nhỏ với tiểu nha hoàn trông cửa viện: "Mau đi báo với lão tổ tông một tiếng, Thái tử gia tới."
Tiểu nha hoàn nghe rồi liền chạy vào phòng nhanh như một làn khói.
"Lão tổ tông, Thái tử gia tới."
Lão tổ tông nghe vậy bèn vội ngồi dậy, run rẩy đứng lên, "Mau, thay quần áo cho ta."
Triệu Cảnh Diễm bước vào nhà chính, thấy lão tổ tông đã mặc quần áo chỉnh tề đứng trước mặt. "Lão thân bái kiến Thái tử!"
Triệu Cảnh Diễm hốt hoảng, vội đỡ lấy, "Lão tổ tông làm vậy, Đình Lâm không chịu nổi, dù con ngồi lên vị trí kia, cũng không nhận nổi cái quỳ này của lão tổ tông."
"Bây giờ không giống ngày xưa, lễ nghi không thể bỏ qua!" Lão tổ tông cười híp mắt.
"Nghi thức mà thôi!" Triệu Cảnh Diễm đỡ lão tổ tông ngồi xuống, cũng không quanh co, nói thẳng: "Lão tổ tông, đêm khuya con đến đây là có một chuyện muốn nói."
Lão tổ tông nhìn chàng trai khôi ngô trước mắt, cảm giác tự hào trỗi dậy trong lòng, vui vẻ nói: "Nói đi, chuyện gì?"
Triệu Cảnh Diễm liếc nhìn Tưởng Hoằng Văn sau lưng, nghiêm mặt nói: "Chuyện này nói ra rất dài, nói theo thứ tự thì phải nói từ lần đầu con đến phương Nam."
Ánh nến lay động, lập lòe.
Giọng người đàn ông trầm thấp như tiếng trống, nhẹ nhàng đập vào trái tim lão tổ tông, từng cái lại từng cái một.
Hồi lâu sau, lão tổ tông vuốt ve đường chỉ thêu trên váy, ánh mắt lại đảo quanh hai người kia: "Nói như vậy, những lời đồn đại bên ngoài cũng là thật?"
Triệu Cảnh Diễm ngượng ngùng nói: "Vô cùng chính xác."
Hơi thở của lão tổ tông hơi dồn dập, ánh mắt hơi u ám: "Nha đầu kia là một người thông minh tuyệt đỉnh, con có thể ngồi lên vị trí Thái tử này, hơn phân nửa là công lao của nó!"
"Lời này của lão tổ tông hoàn toàn chính xác, thế nên, con đang cần một người như cô ấy đứng bên cạnh con. Chỉ là phía phụ hoàng… Cho nên, kính xin lão tổ tông thông cảm."
Triệu Cảnh Diễm nói một nửa, để lại một nửa, nhưng hàm ý đã rất rõ ràng.