Chủ nhân của giọng nói mặc áo gấm, nước da ngăm ngăm, chân mày dài, khí chất cao quý hơn người, chính là Triệu Cảnh Diễm. Người bước vào cùng hắn tất nhiên là Tưởng Hoằng Văn.
Cố Thanh Hoàn vừa thấy hai người này, sắc mặt hơi ngượng ngùng, ánh mắt thoáng lướt qua người Triệu Cảnh Diễm, cười khẽ.
Triệu Cảnh Diễm cũng thờ ơ nhìn lại, nhưng thực tế trong lòng đã khó dằn nổi.
Mấy ngày không gặp, giờ chỉ nhìn thôi cũng đã khiến hắn ngây ngẩn. Vẫn là dung mạo ấy, vẫn là đôi môi mềm mại ấy, trong ánh sáng dịu nhẹ, trông cô lại càng quyến rũ hơn, cực kỳ xinh đẹp.
Tào Tử Ngang đã quá quen thuộc với Tưởng thất gia, tuy người đi trước mới chỉ gặp lần đầu, nhưng hắn ta đoán được ngay người này là ai, vội quỳ xuống nói: "Tỉnh an Thái tử gia."
Nguyệt nương và Tiền Phúc đồng thời quỳ xuống. Bây giờ không còn như xưa, vị trước mắt chính là Hoàng đế tương lai, lễ nghi cần thiết là không thể thiếu.
Triệu Cảnh Diễm đưa tay lên, đích thân đỡ Tiền Phúc và Nguyệt nương dậy, ánh mắt hơi lạnh lẽo dừng trên người người đàn ông trên mặt đất.
"Đoán được ta là ai, xem ra cũng là người thông minh. Nếu không phải nhờ Cố nữ y, vụ án của Tào gia chỉ sợ rất khó lật lại. Ta xưa nay kính trọng cách làm người của Tào lão, Tử Ngang cũng đừng làm ta thất vọng."
Tào Tử Ngang thầm rùng mình, thận trọng đáp lời: "Tử Ngang tuyệt đối không phải loại người bội bạc đó."
Triệu Cảnh Diễm đứng ở ngoài đã nghe hơn phân nửa, bèn nói: "Đứng lên đi, hết hạn mười năm, ta sẽ tiến cử ngươi vào Thái Y Viện."
Vừa dứt lời, trong lòng Cố Thanh Hoàn cùng Tào Tử Ngang đều căng thẳng.
Cố Thanh Hoàn nghĩ, làm sao Đình Lâm biết chuyện Tào Tử Ngang bán thân mười năm?
Tào Tử Ngang thì nghĩ, ngay cả chuyện này Thái tử gia cũng biết, có thể thấy quan hệ giữa Cố Thanh Hoàn và Thái tử không hề đơn giản. Chuyện lật lại vụ án của Tào gia chắc hẳn cũng có liên quan đến Thái tử.
Tào Tử Hi thấy ca ca cúi đầu không nói, lại sợ hắn ta nói lời cự tuyệt, vội quỳ xuống bái tạ: "Dân nữ đa tạ ân huệ của Thái tử."
Triệu Cảnh Diễm chẳng buồn liếc mắt, dịu dàng nói với Cố Thanh Hoàn: "Bên ngoài bắt đầu có tuyết, có câu ‘Trông trời sắp tuyết thê lương, Nhâm nhi một chén rượu suông không nào?’ Ta sai người đốt chậu than ở thủy tạ, làm chút thức nhắm, gọi cả Sử tiểu thư đến, chúng ta cùng thưởng thức cảnh tuyết."
Nói nghe thật thơ mộng.
Cố Thanh Hoàn ra hiệu cho Nguyệt nương và Tiền Phúc, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Triệu Cảnh Diễm nhướng mày với Tưởng Hoằng Văn, rồi nhanh nhẹn theo sau.
Huynh muội Tào gia đợi mọi người rời đi cả rồi mới đứng dậy.
Từ đầu tới cuối, Cố Thanh Hoàn không hề hành lễ với Thái tử một lần nào, cũng không nói câu nào, quan hệ như vậy chỉ e là …
Tào Tử Ngang hoài nghi, nghĩ đến những lời đồn đãi trong Kinh ba tháng trước, trong đầu không khỏi nảy lên một suy đoán.
Tào Tử Hi nhìn bóng đêm bên ngoài, lẩm bẩm: "Nếu biết quan hệ giữa lục tiểu thư và Thái tử gia tốt như vậy, muội đã không nói lời kia. Nhưng cũng không tính là vô ích, ít nhất mười năm sau, chắc chắn tiền đồ của ca ca sẽ như gấm."
Tào Tử Ngang hoàn hồn, lạnh lùng nhìn muội muội mình: "Thanh Hoàn nói đúng, muội không còn nhỏ nữa, lần này trở về rồi cũng không cần theo ta vào Kinh nữa, để hai cụ chọn một gia đình tử tế, gả muội đi thôi." "Ca, muội không lấy chồng." Vẻ mặt Tào Tử Hi lập tức thay đổi.
"Không lấy chồng chẳng lẽ ở lại Tào gia làm bà cô?" Giọng Tào Tử Ngang lạnh như băng.
"Đúng vậy, muội không muốn lấy chồng."
Tào Tử Ngang cố nén cơn giận, gằn từng chữ: "Mặc kệ muội muốn gả hay không, tóm lại không được đi theo ta nữa. Ta cũng sẽ không dẫn muội vào Kinh." Dứt lời, hắn ta phất tay áo bỏ đi.
"Ca… ca…"
Tào Tử Hi giậm chân, vội đuổi theo.
Tuyết rơi liên miên, càng rơi càng nhiều.
Vậy mà trong thủy tạ lại ấm áp như ngày xuân.
Giọng của Sử Tùng Âm vừa lạnh lẽo vừa buốt giá như thời tiết bên ngoài thủy tạ vậy: "Thanh Hoàn, ta không thích Tào cô nương đó."
"Cô ấy đắc tội gì với cô vậy?"
"Cô ta ép uổng cô, ta không thích. Cô đối xử với cô ta tử tế, ăn mặc tiêu dùng, có cái nào không phải tốt nhất đâu. Thật đúng là lòng tham không đáy."
"Nói hay lắm!"
Tưởng Hoằng Văn lấy bầu rượu xuống khỏi lò than, rót bốn chén rượu, đưa một chén tới tay Sử Tùng Âm, cười bồi nói: "Uống một hớp rượu ấm dạ dày, đừng vì người không liên quan tới mình mà giận dỗi rồi ảnh hưởng sức khỏe, không đáng."
Sử Từng Âm chớp chớp mắt, nhấp một ngụm rồi nói: "Hoằng Văn, góc vườn Tây Nam có hai cành mai nở sớm, ta muốn đi ngắm thử."
Tưởng Hoằng Văn nhìn hai người kia, cười híp mắt nói: "Lúc này đã nở rồi sao, thật đúng là chuyện ly kỳ, đi, ta đưa nàng đi."
Dứt lời, hắn ta cầm lấy áo choàng lông vũ đỏ thẫm, hoa văn khổng tước trong tay nha hoàn, lại duỗi tay giành lấy lò sưởi từ trong tay Cố Thanh Hoàn, nhét vào lòng Sử Tùng Âm, cứ thế, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Triệu Cảnh Diễm nhìn theo một hồi, sau mới thôi cười, nói: "Sử cô nương này đúng là đáng yêu." Biết cho chúng ta không gian riêng, chỉ với sự lanh lợi này thôi là đã cực kỳ xứng với Hoằng Văn rồi.
Cố Thanh Hoàn thì tức giận đến bật cười, nói: "Sức khỏe cô ấy không tốt, không thể chịu lạnh."
"Có Hoằng Văn mà, sợ gì?"
Triệu Cảnh Diễm hoàn toàn không để ở trong lòng, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Hoàn, mỉm cười nhìn cô, khoảng cách giữa hai người chỉ còn hơn tấc.
Cố Thanh Hoàn bị hắn nhìn như vậy, ngại ngùng quay đầu đi, nói nhỏ: "Sao lại nhìn ta như vậy?"
Triệu Cảnh Diễm cười mà không nói, nắm lấy tay cô.
Tay cô rất lạnh, hắn nhẹ nhàng xoa bóp.
Cố Thanh Hoàn xấu hổ quở trách: "Cẩn thận kẻo người khác nhìn thấy."
"Ai dám nhìn?"
Triệu Cảnh Diễm chỉ ra ngoài, lúc này Cố Thanh Hoàn mới phát hiện, trong thủy tạ đã không có một bóng người, lập tức càng thấy xấu hổ, ánh mắt không biết nên nhìn về chỗ nào.
"Hay là, chúng ta cũng đi ngắm hoa mai?"
Mặc dù hai người đã làm chuyện thân mật hơn rồi, nhưng Cố Thanh Hoàn vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.
"Ngắm hoa làm gì, nàng còn đẹp hơn hoa, ta chỉ muốn ngắm nàng thôi."
"Triệu Cảnh Diễm."
Cố Thanh Hoàn giận cũng không được, không giận cũng không được. Hắn cứ luôn như vậy, thích treo lời tình tứ bên miệng, không hề che giấu.
"Nói thật nàng cũng giận sao?"
"Lời tuy thật nhưng không đứng đắn." "Vì sao phải đứng đắn trước mặt nàng? Nam nữ yêu nhau, hoàn toàn phù hợp lẽ thường, nếu đứng đắn mới là nhạt nhẽo."
Triệu Cảnh Diễm đưa chén rượu qua, "Tay nàng hơi lạnh, uống hớp rượu cho ấm."
Cố Thanh Hoàn nói không lại hắn, chỉ đành cầm lấy chén rượu, nếm một ngụm rồi nói: "Sao hôm nay có thời gian đến đây? Chuyện trong phủ Thái tử đều xong cả rồi?"
Triệu Cảnh Diễm lắc đầu: "Việc thì chưa xong, nhớ nàng nên ta tới thôi."
Cố Thanh Hoàn nhìn cái cằm hơi nhọn của hắn, cảm xúc thoáng qua trong mắt, "Đưa tay cho ta."
Triệu Cảnh Diễm lắc đầu, "Bây giờ ta cảm thấy rất thỏa mãn, không bệnh không tật, không cần bắt mạch."
Cố Thanh Hoàn nghe mà sửng sốt. Hồi lâu sau, cô mới nhớ tới đêm trước ngày hắn rời Kinh, hắn chạy đến phủ cô, mượn bệnh để tỏ tình, nghĩ vậy, khóe miệng cô không tự chủ mà nhếch lên.
"Ta hỏi huynh, làm sao huynh biết chuyện Tào gia?"
Triệu Cảnh Diễm cầm tay cô đặt bên môi: "Hoàn Hoàn, chuyện này ta còn chưa hỏi nàng, nàng đã hỏi ngược lại ta, tại sao nàng muốn giúp Tào gia?"
Đôi mắt phượng của người đàn ông mang theo ý cười cũng như sự quyến rũ, còn có cả hứng thú, Cố Thanh Hoàn nhìn mà trái tim bỗng lỡ nhịp.
Có một số sự thật không thể nói ra, dù là với người thân mật như hắn.
Cô thản nhiên mỉm cười, "Trước đây Tào gia qua lại thân thiết với ngoại tổ phụ, ta không đành lòng nhìn bọn họ rơi vào kết cục như thế, cho nên mới ra tay giúp đỡ."
Triệu Cảnh Diễm cười khẽ, kề mặt mình sát vào gò má cô, hỏi nhỏ: "Vì sao còn phải lập một Đồng Nhân Đường riêng?"
Hơi thở nóng rực của hắn phả lên khiến gò má Cố Thanh Hoàn nóng rát, "Thỏ khôn có ba hang, dù sao cũng phải có cái để phòng thân."
"Hoàn Hoàn còn có đồ phòng thân khác sao?" Triệu Cảnh Diễm thấy ngay cả vành tai nho nhỏ của cô cũng nhuộm màu mật ngọt, bèn nhẹ nhàng ngậm vào, đầu lưỡi lượn quanh.
Ầm!
Cố Thanh Hoàn đứng bật dậy, nhưng bị cánh tay dài của hắn giữ lại, ngã ngồi xuống chân hắn.
"Hoàn Hoàn, nàng vẫn chưa trả lời vấn đề của ta?"
Giọng nói của hắn có vẻ thờ ơ, lại có phần biếng nhác, nhưng Cố Thanh Hoàn lại nghe như sấm rền bên tai.
Cô chống tay trên lồng ngực nóng bỏng của hắn, nói nhỏ: "Có chứ, có rất nhiều. Không thể nói cho huynh biết hết được, huynh phải tự mình từ từ phát hiện."
Triệu Cảnh Diễm chịu thua, rũ mắt, đầu cúi sát vào cổ cô. Cổ thiên nga duyên dáng, đường cong mềm mại mang đến cảm giác êm dịu, hắn đã muốn vùi đầu vào nơi này từ lâu.
"Thật là nghịch ngợm."
Cố Thanh Hoàn không quen với sự thân mật như vậy, giãy giụa muốn đứng lên, nhưng lại bị cánh tay của hắn ôm chặt, chỉ có thể khẽ thở dài, nhắm hai mắt lại.
"Có hai chuyện rất nhức đầu, nàng suy ngẫm giúp ta đi."
Cố Thanh Hoàn cảm thấy sau lưng hơi ngứa, hơi tê tê, lông mi run rẩy, cả người vô lực, mềm nhũn dựa vào hắn.
Dáng vẻ kia khiến người ta yêu thương vô cùng.
"Ừ, huynh nói đi!"
Triệu Cảnh Diễm bèn điều chỉnh lại tư thế, để cô tựa vào người hắn.
"Ngày mai lão tổ tông mời nàng qua phủ, thứ nhất là bàn chuyện đại sự của nàng và Hoằng Văn, thứ hai là có ý muốn xem mắt Sử Tùng Âm cho lão Lục."
Hắn nói rất ngắn gọn, nhưng Cố Thanh Hoàn đã hiểu ngay, cô cười nói: "Đây là chuyện tốt mà?"
Mặt Triệu Cảnh Diễm biến sắc, hắn buồn bực không thôi, vậy mà cô còn dám nói đấy là chuyện tốt.
Tốt cái rắm! Mọi chuyện trên đời đều có giữ hay bỏ, duy chỉ có cô, một sợi tóc hắn cũng không bỏ. Nghĩ đến chuyện cô sẽ thành thân, bái đường với Tưởng Hoằng Văn, hắn không điên cũng phải điên mất.
"Huynh cũng sắp thành thân rồi, tại sao ta lại không thể."
Triệu Cảnh Diễm không thể tin nổi vào tai mình, lập tức kéo cô ra, nhìn cô chòng chọc. Dù trong lòng hiểu rõ là cô đang nói đùa, nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn đã nghĩ đấy là thật.
Hắn vươn tay, nâng cằm cô lên, cúi người hôn xuống.
Thật lâu sau, Triệu Cảnh Diễm mới tách ra, lông mi kề sát vào lông mi cô, trầm giọng nói: "Sau này không được nói những lời như vậy nữa."
Cố Thanh Hoàn: "..."
Giọng Triệu Cảnh Diễm chứa đầy căm phẫn: "Ngày đó ta cất công chạy tới, nói những gì, chẳng lẽ nàng quên hết rồi?"
Cố Thanh Hoàn: "..."
Triệu Cảnh Diễm lại nói: "Có phải muốn ta móc tim mình ra, nàng mới tin ta không?"
Cố Thanh Hoàn: "..."
Triệu Cảnh Diễm thấy cô cúi đầu không nói lời nào, "Nàng muốn ta diễn một mình sao?"
Cố Thanh Hoàn đưa tay nhéo vùng da dưới nách hắn một cái thật đau, thở hổn hển nói: "Suýt chút nữa ta bị chàng làm cho chết ngạt rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt cô, ánh mắt Triệu Cảnh Diễm thoáng cái đã lại sáng ngời: "Nàng thấy hay lắm sao?"