Vì đã nhiều năm không có người ở nên bên trong vô cùng tàn tạ, chẳng khác gì lãnh cung, nhưng Triệu Cảnh Diễm lại đầy hứng thú.
"Đây là chiếc bàn hồi nhỏ ta dùng, ngày xưa khi ngồi học, ta thích nhất là khắc các thứ lên mặt bàn, mấy hình vẽ trên này đều là ta khắc đấy."
Trước mắt Cố Thanh Hoàn tựa hồ xuất hiện hình bóng một đứa bé, tuổi còn nhỏ đã ngồi bò ra bàn tập viết chữ, viết mệt rồi lại vẽ lên mặt bàn, vô cùng nghịch ngợm.
"Đây là giường của ta, nàng nhìn xem có lớn không?"
Cố Thanh Hoàn kinh ngạc, chiếc giường này đủ cho sáu người nằm.
"Ngày xưa ta ngủ rất hay lăn lộn, thường xuyên trở mình một cái là có thể ngã từ trên giường xuống ngay. Mẫu hậu dứt khoát lệnh cho người ta đóng chiếc giường này. Không ngờ là số lần ta ngã xuống đất còn nhiều hơn."
Cố Thanh Hoàn khó hiểu: "Tại sao?"
Triệu Cảnh Diễm cười đáp: "Chiếc giường này to như vậy nên ta thích lộn nhào, làm xiếc trên đó, thường thì vô ý là ngã xuống đất thôi."
Cố Thanh Hoàn không nhịn được che miệng cười khẽ, không ngờ đường đường là Thái tử gia, vậy mà khi còn nhỏ cũng nghịch ngợm đến vậy.
"Có lúc nào huynh ngã rồi bị thương không?"
"Bị thương ta cũng không dám kêu, bằng không sẽ bị phụ hoàng trách mắng."
"Huynh sợ Hoàng thượng sao?" Cố Thanh Hoàn nhướng mày.
"Sợ chứ!"
Triệu Cảnh Diễm thản nhiên thừa nhận: "Quân vương của một nước, bậc cửu ngũ chí tôn, mặt mày chỉ cần nghiêm lại là có thể dọa cho người ta tè ra quần đấy."
"Thế sao bây giờ huynh không sợ nữa?" Cố Thanh Hoàn cau mày.
Triệu Cảnh Diễm nghiêng đầu nhìn cô.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của cô phủ thêm một quầng sáng ôn hòa, đôi mi thanh tú nhíu lại, không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, đến không khí xung quanh cũng trở nên nhu hòa.
"Một là bị mắng nhiều nên gan cũng to ra, hai là đã có mẫu hậu và huynh trưởng bảo vệ."
Triệu Cảnh Diễm buông tay Cố Thanh Hoàn ra, ung dung nằm xuống giường, đầu gối lên hai cánh tay, chân hơi co lại.
Cố Thanh Hoàn đi qua, ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường.
Triệu Cảnh Diễm tiếp tục chỉ vào giá để đồ ở góc tường, kể: "Phía sau cái giá để đồ đó còn giấu rất nhiều món đồ chơi hồi bé của ta, bươm bướm phơi khô, mũi tên gỗ do huynh trưởng tặng và hình nộm ta lấy trộm ở chỗ mẫu phi…"
Trong đêm tối, giọng nói của người đàn ông trầm thấp, chậm rãi như tiếng đàn cổ, và chuyện mà hắn kể đều chỉ là những mẩu chuyện vô cùng vụn vặt.
Nhưng Cố Thanh Hoàn lại nghe cực kỳ hứng thú.
Cô biết người đàn ông này đang muốn kể lại chuyện trưởng thành, chuyện chơi đùa cũng như những lần khóc lóc om sòm mà hắn đã trải qua cho cô nghe.
Quá khứ vui vẻ, bi thương, hạnh phúc và có cả nước mắt đó, hắn đã miêu tả cho cô nghe, để cô vui cùng niềm vui của hắn, buồn với nỗi buồn của hắn.
Triệu Cảnh Diễm vừa nói vừa quan sát sự thay đổi trên gương mặt của Cố Thanh Hoàn, mỗi một phản ứng của cô đều rơi vào trong mắt hắn.
Hắn đã muốn làm chuyện này từ rất lâu.
"Hoàn Hoàn, nàng có biết lần đầu tiên của ta như thế nào không?" Triệu Cảnh Diễm không chút e dè muốn kể cho cô nghe cả chuyện này. Hắn không muốn giấu giếm bất kỳ điều gì với cô, hắn muốn kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện mình đã trải qua, bao gồm cả quá khứ từ một đứa trẻ trở thành một người đàn ông trưởng thành của hắn.
Sắc mặt Cố Thanh Hoàn ửng đỏ.
Hắn đã qua tuổi hai mươi, lại là hoàng tử hoàng tôn, chắc chắn không thể không có chuyện quan hệ nam nữ. Chỉ có điều, loại chuyện này hắn cũng muốn nói ra hay sao, cô thật sự không muốn nghe.
Triệu Cảnh Diễm nhếch mép cười tự giễu, thế nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm gương mặt của Cố Thanh Hoàn, chờ đợi phản ứng của cô.
Cố Thanh Hoàn là thầy thuốc, vừa nghe là biết điều kỳ lạ bên trong câu nói này ngay. Mùi hương thơm đó có lẽ là thôi tình hương.
"Huynh đã trúng kế của người ta."
Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm thoáng bừng sáng. Hắn ngồi bật dậy trên giường, nhìn cô chăm chú.
"Sao nàng biết?"Cố Thanh Hoàn cười lạnh: "Phàm là hương thơm thì đều không phải là thứ gì tốt đẹp. Huynh là hoàng tử, đã nhìn đủ mọi vẻ đẹp, sao có thể vì một bộ ngực trần trắng nõn mà điên đảo, rối loạn được."
Triệu Cảnh Diễm mỉm cười.
Ánh trăng chiếu lên thân thể hắn, khiến cả người hắn sáng ngời, như thể người đàn ông bị bộ ngực trần làm điên đảo lúc đó không phải là hắn vậy.
Cố Thanh Hoàn nghiêng mặt đi, không muốn nhìn đến gương mặt của hắn nữa. Bởi đôi mắt của hắn quá mức nóng rực, khiến cô không dám nhìn trực diện.
"Nàng cũng biết đấy, sau khi hoàng tử sủng hạnh nữ tử xong, có thể giấu giếm không nói, cũng có thể báo lên Kính Sự Phòng. Ta thấy cung nữ đó xinh đẹp, động lòng người nên muốn cho cô ta một danh phận. Sau khi biết chuyện, mẫu hậu đã phái ma ma quản sự trong cung đi điều tra kỹ càng. Kết quả… đúng như nàng đoán."
Cố Thanh Hoàn không nói gì.
Tiên Hoàng hậu giúp đỡ Hoàng đế thượng vị, cai quản lục cung, được sủng ái nhiều năm, quả nhiên là một người lợi hại. Chuyện này chắc chắn là do có người âm thầm thao túng, nếu không thì một cung nữ tuyệt đối không thể có loại hương liệu này.
Triệu Cảnh Diễm đứng dậy bước tới, cúi xuống nhìn gương mặt của cô.
Nhưng Cố Thanh Hoàn không muốn để hắn phát hiện ra vẻ khác thường trong lòng mình, thế nên nghiêng đầu qua một bên.
Nào ngờ gương mặt đó lại phóng to trước mắt cô, ngày một gần. Thấy không tránh được, cô nhắm mắt lại, ngay sau đó, trong hơi thở của cô đều là mùi bụi đất thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể của người đàn ông.
Triệu Cảnh Diễm mỉm cười, giơ tay xoa vết sẹo trên đỉnh đầu cô, khẽ nói: "Là một phi tử không được sủng ái của phụ hoàng đã mua chuộc cung nữ đó, muốn thông qua ta nói vài câu tốt đẹp cho bà ta trước mặt phụ hoàng. Cung nữ đó thì muốn leo lên cao, vì thế lập tức đồng ý…"
Cố Thanh Hoàn khẽ cắn môi, trong lòng dâng lên đủ mọi cảm xúc, nhất thời cũng khó có thể phân rõ là cảm xúc nào nhiều một chút. Chuyện rắc rối trong hoàng cung nhiều không đếm xuể, phía sau mỗi chuyện đều ẩn giấu sự tính kế.
Bị vây ở trong này năm này qua năm khác, dù là một cô gái ngây thơ thế nào cũng sẽ vì danh lợi mà hoàn toàn thay đổi.
"Mẫu hậu hạ lệnh xử tử cô ta, mà ta thì lại chẳng hay biết gì, còn chạy đến chất vấn người."
Sau khi hít sâu một hơi, Triệu Cảnh Diễm mới kể tiếp: "Mẫu hậu thấm thía nói với ta rằng, hoàng cung là một nơi lạnh lẽo, chưa bao giờ có cái gọi là tình cảm thuần túy. Dù cùng ngủ trên một chiếc giường thì cũng chỉ là dị mộng. Ta là người con trai mà Hoàng đế yêu quý, trong thâm cung không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào ta, muốn bám vào ta để đạt được mục đích của họ. Vì vậy, ta có thể phong lưu với phụ nữ, nhưng không được có tình cảm. Một khi động lòng thì ta sẽ thua cuộc."
Cố Thanh Hoàn trợn tròn mắt, ngửa đầu nhìn người trước mặt, ánh mắt long lanh nhưng ẩn chứa sự sâu xa khó dò. Lúc này, trên gương mặt của Triệu Cảnh Diễm đã không còn nụ cười, hắn nhìn cô.
"Từ đó trở đi, ta đã hiểu ra một chuyện, đối mặt với quyền lực, đằng sau thứ gọi là tình yêu kia cũng chỉ có lợi dụng và toan tính. Vì vậy ta đã trở thành một vương gia quần là áo lượt."
Cố Thanh Hoàn cảm thấy như có thứ gì đó mắc nghẹn nơi cổ họng mình, vô cùng khó chịu.
"Nhưng nàng thì khác."
Triệu Cảnh Diễm quỳ xuống, giữ đôi bàn tay cô trong lòng bàn tay mình: "Gặp nàng không hề là mong muốn của ta, nàng khiến ta có rất nhiều nhược điểm. Nhưng đã gặp rồi thì ta không thể buông tay được nữa. Trên thế gian này, suốt cả đời này của ta, cũng sẽ không còn một cô gái nào bước đến bên ta chỉ vì bản thân ta, mà không phải vì danh vì lợi.""Sao huynh biết ta không đến bên huynh vì thân phận vương gia của huynh." Cố Thanh Hoàn khẽ hỏi.
Triệu Cảnh Diễm cười thản nhiên: "Ta có mắt, có thể phân biệt rõ ràng."
"Có lúc thứ mình nhìn thấy chưa chắc đã là thật."
"Ngoài mắt ra, ta còn có trái tim nữa."
Cố Thanh Hoàn nghẹn lời.
Sự va chạm, sức hút giữa hai trái tim với nhau, sao có thể lừa người được?
Chỉ có điều, hắn dẫn cô đến cung điện ngày xưa đã ở, kể nhiều chuyện như vậy, chắc chắn phải có mục đích, phải có lý do. Lý do là gì, theo thói quen Cố Thanh Hoàn bắt đầu phân tích kỹ hơn.
Không để cô phải chờ lâu, Triệu Cảnh Diễm khẽ thở dài, nghiêm mặt nói: "Cửu ngũ chí tôn thật ra là giấc mơ của mỗi hoàng tử. Ngồi lên ngôi vị đó thì thiên hạ, quyền lực, phú quý đều nắm trong tay, nhưng ta lại không thích."
Đôi mắt Cố Thanh Hoàn sáng lên, có một khoảnh khắc, cô đã ngừng thở.
Triệu Cảnh Diễm đè nén sự chán ghét trong lòng: "Vị trí đó lạnh giá mà tàn khốc, vừa là thiên đường lại vừa là địa ngục, máu tanh không thôi. Lúc trước, mỗi chuyện ta làm, thật ra đều là vì huynh trưởng của mình."
Phế Thái tử Triệu Cảnh Quỳnh?
Đây là lần thứ hai Cố Thanh Hoàn nghe thấy cái tên này thốt ra từ miệng hắn.
Cô thoáng suy nghĩ rồi hỏi: "Huynh định nhường ngôi vị này lại cho người đó?"
Triệu Cảnh Diễm gật đầu: "Huynh trưởng thông minh hơn ta, phù hợp với vị trí đó hơn. Vì vậy Hoàn Hoàn, chuyện ta muốn làm bây giờ chính là nắm chắc giang sơn trong tay, sau đó giao lại cho huynh ấy."
Lúc này Cố Thanh Hoàn đã hiểu dụng ý thật sự của người đàn ông trước mặt.
Thái tử được tấn phong muốn có được giang sơn một cách chắc chắn thì chỉ có một chữ, chờ. Chờ Hoàng đế băng hà, chờ quyền lực được chuyển giao, chờ nước chảy thành sông.
Nhưng trước khi Hoàng đế băng hà, chuyện đầu tiên ông ta phải làm là thay Thái tử chọn một Thái tử phi xứng đáng. Thái tử phi này chắc chắn không phải là cô.
Nói cách khác, chuyện của cô và Triệu Cảnh Diễm vẫn phải giấu giếm.
Ngón tay thon dài của Triệu Cảnh Diễm chọc vào cô, hắn nói khẽ: "Đối với nàng mà nói thì như vậy là không công bằng, nhưng so với không công bằng, ta càng không muốn đẩy nàng vào nơi đầu sóng ngọn gió. Tâm tư của đế vương sâu không lường được, ta không thể để nàng gặp một chút nguy hiểm nào."
Bàn tay Cố Thanh Hoàn run lên, trong mắt lộ ra vẻ không dám tin. Xem ra cô đã đánh giá thấp sự dơ bẩn trên con đường vương quyền.
Thấy cô đã hiểu, Triệu Cảnh Diễm nói rõ ra ý định thật sự của mình: "Vì vậy một khi phụ hoàng ban hôn, ta sẽ đồng ý ngay. Nàng đừng để trong lòng."
Đừng để trong lòng, hắn chỉ bị ép diễn một màn kịch mà thôi.
Giọng nói của người đàn ông trầm lắng như dòng suối, chậm rãi chảy vào trong trái tim cô. Cố Thanh Hoàn cảm động trong lòng. Thật ra hắn không nói thì cô cũng hiểu. Người sống trên đời, đến cả Hoàng đế cũng không thể muốn làm gì thì làm. Chuyện gì cũng phải làm từng bước một, lựa chọn như vậy mới là cách tốt nhất.
Cố Thanh Hoàn khẽ mỉm cười: "Ta hiểu. Thậm chí đến Thái tử phi của huynh là ai ta cũng biết rõ, huynh có muốn biết không?"
"Không!"
Cô khôn khéo như vậy, thông thấu như thế, nhưng trong lòng Triệu Cảnh Diễm lại thoáng ảm đạm. Thịnh Thập bát nói đúng, một người đàn ông khiến cô gái của mình phải tủi thân, nói trắng ra đó chỉ là một gã đàn ông vô dụng.
Nếu được, hắn ước gì có thể thông báo cho toàn thiên hạ, cô gái này là người hắn yêu sâu đậm.
Nhưng bây giờ hắn không thể làm gì cả, hơn nữa, chỉ có thể dùng cách thức đê hèn này để xin cô thông cảm và thấu hiểu cho.
Còn cô… vẫn luôn thiện lương, hiểu chuyện như vậy.
Triệu Cảnh Diễm trầm mặc một lúc, sau đó vùi mặt vào lòng bàn tay cô.
Cố Thanh Hoàn bị động tác này của hắn chọc cười: "Triệu Cảnh Diễm, ta nhận ra, quả nhiên huynh không phù hợp với vị trí này. Trái tim của huynh quá mềm yếu, không có sự quả quyết, sát phạt của đế vương, hơn nữa lại quá coi trọng tình yêu."