*Mạch thượng hoa khai: Có nguồn gốc từ trong bức thư mà Ngô Việt Vương viết gửi cho phu nhân của mình, câu hoàn chỉnh là "Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ", hàm ý chỉ, hoa trên đồng đã nở, người có thể vừa ngắm hoa, vừa từ từ quay về hoặc hoa trên đường đã nở, ta có thể từ từ đợi người quay về.
Dù đã tưởng tượng rất nhiều lần cảm giác khi ôm Cố Thanh Hoàn vào lòng, nhưng chưa bao giờ Triệu Cảnh Diễm thấy chân thực như giây phút này.
Ánh trăng mờ nhạt bên ngoài khung cửa sổ chiếu vào, hắn nhìn thấy gương mặt nghiêng rõ ràng của cô, vô cùng xinh đẹp. Khẽ hít hà là hắn có thể ngửi thấy hương thơm cỏ lan chi vương trên mái tóc cô.
Triệu Cảnh Diễm khẽ than một tiếng, vùi mặt vào hõm cổ mảnh khảnh của Cố Thanh Hoàn. Hắn siết chặt cánh tay, cất tiếng nói như thì thầm: "Ta về rồi!"
Cố Thanh Hoàn mỉm cười nhẹ nhõm, xoay người ôm lấy thắt lưng Triệu Cảnh Diễm, vùi đầu vào ngực hắn, lắng nghe tiếng trái tim đập đều đặn của hắn.
Giây phút này yên bình đến vậy.
Cô là người nghĩ một đằng nói một nẻo, ngoài mặt luôn tỏ ra không hề gì, thậm chí có thể nói là thờ ơ, lạnh nhạt, nhưng thực chất mỗi ngày đều đang lo lắng.
Người này dùng một sợi dây thừng trói chặt lấy cô, khiến cô phải bận lòng. Khiến một người lạnh lùng như cô nảy sinh sự thương nhớ, đó chưa từng là một chuyện dễ dàng.
Hắn đã phải vòng vo, tiến lùi, thăm dò không ngừng mới có được sự thân mật khăng khít như ngày hôm nay.
Triệu Cảnh Diễm dùng sức ôm lấy cô, như muốn khảm cô vào lục phủ ngũ tạng.
Trên con đường về Kinh, tuyết bay lả tả, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện có thể ôm cô vào lòng, hắn đã thấy cả người tràn đầy sức mạnh. Chính bản thân hắn cũng không rõ, tại sao mình lại trở nên cuồng si đến vậy chỉ vì một cô gái.
Hắn cũng không muốn biết rõ.
Hắn và cô có thời gian một đời để ngẫm nghĩ về vấn đề này.
Triệu Cảnh Diễm cúi đầu, tìm kiếm cánh môi cô trong đêm tối. Hai đôi môi chạm vào nhau, hắn đặt một nụ hôn lên môi cô.
Hơi thở thơm dịu trong trí nhớ của hắn dường như ngọt ngào hơn ngày trước.
Dù đã hôn rất lâu rồi nhưng hắn cũng không nỡ rời đi, chỉ muốn hôn cô mãi như vậy.
Cố Thanh Hoàn đã thở không ra hơi, không nhịn được mà lùi lại phía sau, cuối cùng mới hít được một luồng không khí mới mẻ.
Trái tim cô đập liên hồi, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Triệu Cảnh Diễm, chỉ biết vùi đầu vào ngực hắn.
Khóe miệng Triệu Cảnh Diễm khẽ nhếch lên như rất thỏa mãn rồi lại như không, hắn thở dài thườn thượt. Tiếng thở dài này sâu thẳm mà miên man, khiến trái tim của Cố Thanh Hoàn không nhịn được cùng đập loạn nhịp với hắn.
Trong bóng tối im lặng, chỉ có hai người ôm nhau, cùng cảm thụ hơi ấm của đối phương.
"Nữ y đã ngủ chưa ạ?" Bên ngoài phòng bất ngờ vang lên giọng nói của tỳ nữ.
Cố Thanh Hoàn giật thót tim, vội đáp: "Ừm, ta ngủ rồi."
"Sao hôm nay tiểu thư ngủ sớm vậy?"
Tiếng lẩm bẩm của cô tỳ nữ truyền đến, Triệu Cảnh Diễm khẽ mỉm cười, nói khẽ bên tai cô: "Bình thường nàng đều ngủ rất muộn, là vì nhớ ta sao?"
Sợ tỳ nữ vẫn chưa đi, Cố Thanh Hoàn vội giơ tay bịt miệng hắn lại: "Không được lên tiếng." Triệu Cảnh Diễm mỉm cười cầm lấy bàn tay đó, đặt lên miệng khẽ hôn, sau đó cúi đầu xuống, mượn ánh trăng bên ngoài để nhìn ngắm cô. Hắn ngắm rất tỉ mỉ, không muốn bỏ sót một chỗ nào.
Lúc nhìn thấy mái tóc đen nhánh của Cố Thanh Hoàn, ngón tay thon dài của hắn đan vào mái tóc cô, lần sờ từng tấc, đến khi sờ thấy một chỗ nhô lên, Triệu Cảnh Diễm khẽ rùng mình, lòng bàn tay chậm rãi xoa vòng quanh vết sẹo đó.
"Đau không?"
"Ừm!"
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm ẩn chứa xót xa, hắn nhẹ giọng hỏi: "Tại sao phải làm như vậy?"
Cố Thanh Hoàn ngước mắt lên, khẽ nở nụ cười như có như không: "Dẫu sao ta cũng đã làm rồi, việc gì huynh phải hỏi lại."
Triệu Cảnh Diễm nghiến răng, nhìn cô gái trong lòng mình, nhất thời đủ mọi cảm xúc dâng trào, cuối cùng gương mặt nghiêm lại vì giận dữ: "Nàng coi lời ta nói như gió thoảng bên tai hả?"
Thật không ngờ vẻ mặt cố gắng tỏ ra tức giận của hắn lại giống hệt như một con mèo xù lông, Cố Thanh Hoàn giả vờ không nghe thấy, không nhìn thấy, chỉ thoáng tỏ vẻ nũng nịu túm lấy tay hắn, để lòng bàn tay đó áp lên mặt mình.
"Huynh đừng mắng nữa, huynh vừa mắng là đầu ta lại đau. Đây này, bây giờ đau rồi đấy, huynh phải xoa cho ta."
Triệu Cảnh Diễm sửng sốt nhìn cô.
Cô đang làm nũng với hắn sao?
Hồi lâu, khóe mắt hắn có một giọt nước trong suốt chảy ra, hắn áp đầu cô gái vào lòng mình, nói rành mạch: "Cố Thanh Hoàn, lần sau nàng đừng làm như vậy nữa, ta không chịu đựng nổi."
Nỗi đau này còn đau hơn gấp ba lần nỗi đau khi lưỡi đao đâm vào trái tim hắn. Ba tháng nay, cơn đau này không một ngày nào là không cắn nuốt trái tim hắn.
"Ừm!" Cố Thanh Hoàn khẽ đáp, không nhịn được cong môi, ý cười thoáng hiện ra rồi lại hòa vào trong màn đêm vô tận.
Thật ra cô hiểu được nỗi đau này.
Lúc trước Triệu Cảnh Diễm trúng chất độc kỳ lạ, tính mạng gặp nguy hiểm, trái tim cô cũng đau như thế. Chỉ là tính cách cô mạnh mẽ, nhất quyết không tùy ý để lộ ra ngoài, chỉ có thể gồng mình vượt qua.
Một tiếng "ục ục" vang lên đã phá tan sự yên lặng trong căn phòng.Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu lên, khó tin nhìn vào đôi mắt như vì tinh tú của người đàn ông, ý cười ngày càng rõ ràng.
Đường đường là Thái tử mà lại đói bụng?
Triệu Cảnh Diễm cúi xuống nhìn cô, áy náy trên nói: "Ta vội quay về gặp nàng nên đã chưa ăn gì một ngày rồi. Đói quá!"
Cố Thanh Hoàn mỉm cười: "Ta chỉ biết nấu mỳ thôi, không biết làm các món khác đâu."
Triệu Cảnh Diễm gật đầu như gà mổ thóc, hôn lên môi cô: "Nàng nấu gì ta cũng thích ăn, mỳ cũng được."
Cố Thanh Hoàn đẩy hắn ra, nhanh chân nhanh tay vén tấm rèm lên, đi ra sân sau, bỏ thêm than vào cái bếp đã sắp tắt, dùng chiếc quạt khẽ phe phẩy.
Đột nhiên cô nhớ lại ngày trước, khi phụ thân đi xa nhà, thường về vào lúc nửa đêm khuya khoắt. Lúc đó người rất đói bèn bảo mẫu thân nấu một bát mỳ suông, trong bát mỳ chỉ bỏ thêm vài giọt dầu mè và một quả trứng chần.
Phụ thân luôn ăn hết sạch, đến nước mỳ cũng không chừa lại một giọt.
Ăn xong, người lau miệng đi vào phòng, hôn lên trán cô đã ngủ say, sau đó lệnh cho nha hoàn bế cô về phòng của mình.
Cố Thanh Hoàn không khỏi thấy buồn cười.
Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ!
Phụ thân vội vàng trở về ngay trong đêm, chỉ là vì có người đang chờ ở nhà.
Mà bây giờ người đàn ông tuấn tú đó cũng giống hệt như phụ thân, vì cô mà muốn quay về thật nhanh!
"Nữ y đói ạ, có cần nô tỳ giúp không?" Dù Thanh Hoàn đã cố gắng làm thật khẽ, nhưng vẫn làm kinh động đến tỳ nữ. Cố Thanh Hoàn lắc đầu đáp: "Không sao, ta làm được, ngươi đi ngủ đi."
Cô tỳ nữ nghi hoặc nhìn cô, lúc này mới ngáp một cái rồi rời đi.
Nước sôi, Cố Thanh Hoàn bỏ mỳ vào, một lát sau vớt mỳ ra. Cô muốn học theo dáng vẻ của mẫu thân, cho vài giọt dầu mè vào, sau đó mới phát hiện cạnh chiếc bếp đơn sơ chỉ có một lọ muối nho nhỏ.
Cố Thanh Hoàn cười khổ, bưng bát mỳ vào phòng, nhưng phát hiện người đó đã biến mất trong đêm tối.
Trong lòng hoảng hốt, cô vội vàng đặt bát mỳ xuống, thắp nến lên, nhìn ngó xung quanh, cuối cùng đã tìm thấy bóng dáng của người đó trên chiếc giường của mình.
Hình như Triệu Cảnh Diễm đã ngủ quên mất rồi. Đầu hắn gục xuống, khuôn mặt bị bóng tối che phủ. Cố Thanh Hoàn bước đến gần, nhưng đập vào mắt cô lại là đôi mắt ngập đầy ý cười.
Thật ra lúc cô bước vào phòng, Triệu Cảnh Diễm cũng đã tỉnh lại. Hắn nhìn cô tìm kiếm xung quanh, nhìn cô sốt ruột thắp nến lên, nỗi hoảng sợ thất thố trong ánh mắt đó vô cùng động lòng người, khiến lòng hắn tràn ngập vui sướng.
Triệu Cảnh Diễm ngồi dậy, khóa trái cửa phòng lại, sau đó mới ngồi xuống cạnh bàn, cúi đầu ngửi: "Thơm quá."
Gương mặt Thanh Hoàn có vẻ hơi mất tự nhiên: "Lần đầu ta nấu đấy, huynh ăn tạm vậy."
"Để ta thử." Triệu Cảnh Diễm cầm đôi đũa lên, bắt đầu ăn mì. "Thế nào?"
Triệu Cảnh Diễm không nói gì, lại cúi đầu ăn thêm một miếng nữa. Nuốt mỳ trong miệng xuống, lúc này hắn mới đáp: "Trên đời này, không có món ăn nào có thể khiến ta thấy vui vẻ như bát mỳ này."
Dẻo mồm dẻo miệng.
Cố Thanh Hoàn oán thầm, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cong lên, mỉm cười rạng rỡ. Cô ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn hắn.
Triệu Cảnh Diễm ăn rất chậm, không làm mất dáng vẻ của quý công tử hoàng thất. Nếu không phải vẻ mệt nhọc trên gương mặt khiến hắn trông hơi tiều tụy thì có thể nói, hắn đúng là một người đàn ông tuấn tú.
Triệu Cảnh Diễm ngẩng đầu lên: "Nàng có muốn ăn thử không?"
Cố Thanh Hoàn lắc đầu. Cô đã ăn thử rồi, nhạt nhẽo lại vô vị, thế mà hắn vẫn ăn một cách ngon lành.
Triệu Cảnh Diễm mỉm cười dịu dàng, rút một phong thư từ trong ngực ra: "Thịnh Phương gửi cho muội."
Cố Thanh Hoàn đang định nhận lấy, nhưng nghe thấy hai chữ Thịnh Phương, hai tai cô ong lên, bàn tay buông thõng, bức thư rơi xuống đất.
Triệu Cảnh Diễm khom lưng nhặt lên. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, hắn khàn giọng hỏi: "Có phải Hoàn Hoàn có chuyện gì giấu ta không?"
Cố Thanh Hoàn đơ người, nhìn thẳng vào gương mặt như cười như không của hắn, cảm thấy lồng ngực như nghẹn lại.
Sao hắn có thể biết được?
Là đường ca chủ động nói cho hắn biết sao? Không thể nào, đường ca không phải loại người như vậy!
Triệu Cảnh Diễm giơ tay, nâng chiếc cằm của cô lên: "Đừng nghĩ ngợi lung tung, từ lúc huynh ấy còn ở núi Vương Ngạn thì ta đã biết rồi."
Ánh mắt của người đàn ông trong suốt mà sáng ngời, trong đó chứa đựng tình cảm phức tạp mà đậm sâu đến mức, không thể tan biến được. Trong đầu Cố Thanh Hoàn nảy ra một suy nghĩ, cô lập tức hiểu ra, cảm thấy buồn rầu một cách khó tả.
Trước giờ cô luôn thích xem trò hay của người khác, chưa từng nghĩ rằng bản thân đã tính toán trăm phương ngàn kế, cuối cùng lại chỉ là một trò hay cho hắn xem.
"Sao huynh đoán ra được?"
"Tuyệt tử trận!"
Triệu Cảnh Diễm khẽ vuốt ve cằm cô, nói: "Hoàn Hoàn quên rồi sao, ta cũng là đồ đệ của Thịnh gia, vậy nên nàng đừng sợ."
Hóa ra là vậy! Cố Thanh Hoàn bất đắc dĩ mỉm cười. Người thông minh suy tính ngàn lần cũng sẽ có một lần thất thủ, cuối cùng cô cũng tính sót một thứ.
"Hoàn Hoàn, nàng có cảm thấy rằng, chuyện gì cũng có số mệnh của nó không."
Cố Thanh Hoàn ngây ra: "Sao cơ?"
"Người Thịnh gia không nhận Thập bát, bởi vậy huynh ấy may mắn sống sót. Nàng cứu huynh ấy, sau rồi huynh ấy lại cứu nàng. Quanh đi quẩn lại giống như có một cánh tay vô hình nào đó sắp đặt cho hai người gặp lại nhau. Đây chính là số mệnh."
Cố Thanh Hoàn mỉm cười miễn cưỡng: "Huynh và ta có số mệnh không?"
"Có chứ!"
Triệu Cảnh Diễm chăm chú nhìn cô: "Ta cướp xe ngựa của nàng, nàng tương kế dụ ta vào tròng, sự thần kỳ của số phận đã khiến chúng ta gặp nhau. Những năm tháng sau này, chúng ta cũng sẽ luôn ở bên nhau."
Trái tim Cố Thanh Hoàn rung động, cô đẩy tay hắn ra, ngại ngùng nói: "Lời ngon tiếng ngọt, còn không mau ăn đi, mỳ nguội rồi đấy."
Trong đôi mắt Triệu Cảnh Diễm ánh lên tia sáng, hắn kề sát vào cô rồi bảo: "Lấy cho ta chậu nước, ăn mỳ xong ta phải rửa mặt, lát nữa sẽ đưa nàng đi đến một nơi rất hay ho."
"Nghe nói nghi giá của Thái tử đang ở cách xa hàng trăm dặm, trưa ngày mai mới có thể đến Kinh thành. Chẳng may bị Cấm Vệ Quân nhìn thấy, coi chừng Hoàng đế sẽ mắng huynh đấy."
Triệu Cảnh Diễm uống sạch giọt nước mỳ cuối cùng, khẽ cười đáp: "Ai cũng không thể phát hiện ra nơi đó."
Ánh trăng sáng rọi.
Cố Thanh Hoàn nằm trên lưng người đàn ông, lướt qua vách tường cao cao của cung cấm. Bên tai là tiếng gió thổi vù vù, nhưng trong lòng cô lại không sợ hãi chút nào.
Tấm lưng của Triệu Cảnh Diễm rất rộng, dù cách một lớp y phục dày, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ trong hắn.
Họ tránh được mấy đội Cấm Vệ Quân đi tuần tra, nửa chung trà sau, Triệu Cảnh Diễm vững vàng đáp xuống đất.
"Đây là đâu?" Cố Thanh Hoàn quan sát cung điện trước mắt.
Triệu Cảnh Diễm nắm chặt bàn tay của cô, kéo cô đi: "Đây là cái sân ta ở trước khi xuất cung lập phủ, đi theo ta."
Hóa ra là nơi ở của hắn, Cố Thanh Hoàn cùng hắn đi vào trong.