Thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Sang đến tháng Chín, vài trận mưa thu rơi xuống, khắp mặt đất đều là lá rụng, không khí có phần hiu quạnh.
So với gió mưa mùa Thu thì thứ càng hiu quạnh hơn chính là cõi lòng hai vị gia nhà họ Cố.
Cố Thị lang nhậm chức ở Binh bộ, Binh bộ vốn là thiên hạ của Hiền vương, tuy phía sau ông ta có chỗ dựa những cũng chỉ có thể cẩn trọng dè dặt, cụp đuôi làm việc. Cũng may chỗ dựa đủ lớn, không có ai dám làm gì ông ta.
Thế nhưng qua Trung thu, chẳng biết vì sao, vài món công sự béo bở đã rơi xuống đầu ông ta lại lọt vào tay kẻ khác.
Điều càng khiến ông ta cảm thấy bất an chính là, trước giờ ông ta là khách quen của Phồn Hoa Lâu ở phủ Thụy vương, thế nhưng mấy bữa yến tiệc vừa qua, Thụy vương đến cả thiếp mời cũng chẳng gửi đến.
Người làm quan đều tai thính mắt tinh, Cố Thị lang cảm thấy sự tình không ổn lắm.
Cố Nhị gia càng không cần phải nói. Ở Kinh thành, chức quan lục phẩm của ông ta, căn bản là không đáng để nhìn.
Trước đây Thái Bộc Tự Lưu Khanh cũng xem như nói cười vui vẻ với ông ta, vậy mà mấy ngày nay luôn luôn khó chịu ra mặt, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể làm ầm ĩ lên, khiến Cố Nhị gia mặt xám như tro với đám đồng liêu.
Đàn ông ở quan trường không được như ý, trừ đàn bà ra, còn có một chiêu gọi là mượn rượu giải sầu.
Hai huynh đệ rượu vào lời ra, lòng trầm xuống, sau khi nhìn nhau vài lần, quăng chén rượu đi, cùng nhau đến thư phòng Cố lão gia.
Cố lão gia nghe xong lời hai đứa con trai, mặt chuyển từ đỏ sang xanh, từ xanh sang trắng, một lát sau mới phun ra ba chữ khỏi miệng: có kẻ phá.
Kẻ phá hoại chỉ có hai người, một kẻ là đứa con gái ngỗ nghịch Cố Thanh Hoàn, kẻ còn lại chính là ác phụ Triệu Hoa Dương.
Nếu Cố Thanh Hoàn muốn phá, hẳn sẽ không đợi đến ba tháng sau mới ra tay, vậy kẻ phá ắt phải là Triệu Hoa Dương.
Đôi mắt Cố lão gia đục ngầu, hung ác như mắt sói. Ả đàn bà này quả là lòng tham không đáy, giành quyền quản lý nhà cửa, bán di nương, hoành hành ngang ngược, vậy mà vẫn chưa thấy đủ.
"Lão Nhị, con nghĩ cách dỗ dành đi, bây giờ chúng ta vẫn còn phải nhờ vả cô ta."
Cố Nhị gia đương nhiên biết hiện giờ Thụy vương như mặt trời ban trưa, chỉ có thể đau khổ mà đáp ứng.
Ban đêm, Thanh phủ.
Phòng khách, ánh nến chập chờn.
"Tiểu thư, việc là như vậy, Cố lão gia không có hành động gì."
Trần Bình nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ, lại nói tiếp: "Mấy ngày nay, Cố Nhị gia đều nghỉ lại trong phòng Quận chúa."
Cố Thanh Hoàn nhíu mày, nghiêng mặt sang hỏi, "Sư gia, ngươi thấy thế nào?"
Thạch Dân Uy trầm mặc một chốc, lắc đầu nói: "Không nhìn thấu được."
Đôi mắt Cố Thanh Hoàn sáng lên, dùng ngón tay dính nước trà viết chữ lên bàn.
Thạch Dân Uy đến gần, một chữ: loạn.
"Tiểu thư định..."
"Tiểu thư." Tiếng Nguyệt nương bỗng vang lên bên ngoài.
Cố Thanh Hoàn bị cắt ngang, không vui, "Chuyện gì?"
"Vừa có người xông vào Thanh phủ, bị Trần Bình bắt được." Cố Thanh Hoàn và Thạch Dân Uy nhìn nhau, còn có kẻ không biết sống chết, đêm khuya xông vào Thanh phủ?
"Người nào?"
"Cô ta nói mình tên A Bảo, là nha hoàn bên cạnh Liễu di nương."
Cố Thanh Hoàn hơi kinh ngạc, sao lại là cô ta?
A Bảo quỳ sụp trên con đường đá xanh, quan sát bốn phía xung quanh.
Đằng sau có tiếng bước chân truyền đến, chốc lát sau thì thấy Lục tiểu thư đón ánh trăng chậm rãi bước đến, sau lưng còn có một người đàn ông trung niên.
Không đợi Cố Thanh Hoàn ngồi vững, A Bảo đã quỳ lết đến, "Lục tiểu thư, nô tỳ là nha hoàn bên người Liễu di nương, phụng lệnh chủ tử, đến xin gặp Lục tiểu thư."
Cố Thanh Hoàn nhẹ nhàng khẩy nắp chung trà, dường như không nghe thấy lời cô ta, nghiêng mặt sang nói với Nguyệt nương.
"Cô ta xông vào từ chỗ nào?"
"Trần Bình nói, từ bức tường ở hậu viện, leo theo một cành cây ngoài viện vươn vào."
Cố Thanh Hoàn nhíu mày, "Cho người chặt cây đi."
"Vâng, tiểu thư."
A Bảo căng thẳng, chẳng lẽ Lục tiểu thư thật sự xem cô ta là kẻ trộm mà đối xử ư.
Cô ta vội nói: "Lục tiểu thư, di nương của nô tỳ có việc muốn thương lượng với Lục tiểu thư, thế nhưng không ra khỏi phủ được, vậy mới sai nô tỳ..."
"Chuyện gì?" Cố Thanh Hoàn lạnh lùng cắt lời.
A Bảo ngẩn ra, nhìn xung quanh, rũ mắt xuống.
Cố Thanh Hoàn nhìn ám chỉ của cô ta, chỉ khẽ thở dài, lại lạnh lùng cầm chung trà lên, "Tiễn khách."
A Bảo ngẩng phắt đầu lên, nào còn đếm xỉa gì nữa, lập tức nói lanh lảnh: "Lục tiểu thư, di nương của nô tỳ muốn dùng một bí mật to bằng trời đổi lấy một lời của Lục tiểu thư."
Cố Thanh Hoàn thản nhiên cười: "Ồ?"
A Bảo lại ngẩn ra, theo lí, không phải Lục tiểu thư nên hỏi xem là bí mật gì, lời gì sao? Sao chỉ là một chữ "Ồ", vậy sao cô ta mở miệng tiếp được.
Cố Thanh Hoàn thấy cô ta hoảng hốt rồi mới nghiêm nghị nói: "Ta lại hỏi ngươi mấy câu, ngươi ăn ngay nói thật cho ta, nếu có một câu không thật, cái miệng của ngươi cũng không cần mở ra nữa."
A Bảo ngờ vực gật đầu, "Mời Lục tiểu thư hỏi."
"Vì sao ngươi và chủ nhân của người vào phủ, mục đích vào phủ là gì, người nào đứng đằng sau giật dây?"
Mấy lời này tựa như tiếng sấm rền bên tai, A Bảo ngã phịch ra đất.
"Ta lại hỏi ngươi, cái thai bị sẩy của chủ nhân ngươi, có thật là của Đại gia không?"
A Bảo há hốc, tựa như bị nhét đầy vải vào miệng, không phát ra được âm thanh nào.
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn rất lạnh nhạt, "Ngươi không tiện mở miệng, đã vậy, để chủ nhân của ngươi tự mình đến nói đi. Đúng rồi, có phải bí mật này liên quan đến đại phòng không?"
A Bảo sững sờ, trợn mắt nhìn người trước mặt, áo đơn hoa văn mây như ý màu trắng, trên đầu cài trâm ngọc Dương chi hình khóm hoa ngọc lan, mặc dù không trang điểm nhưng lại diễm lệ động lòng người.
Thế nhưng chẳng hiểu sao cô ta lại cảm nhận được một nỗi sợ hãi.
"Nguyệt nương, để Trần Bình đưa cô ta về phủ, chờ thêm thời gian nửa chung trà. Nếu người không đến, vậy không cần đến nữa."
A Bảo cảm thấy ngay cả thở cũng có phần khó khăn.
Sau thời gian nửa chung trà.
Liễu Cẩm Hồng đối mặt với đôi mắt đen láy kia, nặng nề thở dài một hơi, thôi đành, nếu đã ngồi ở đây, vậy cứ đánh cuộc một phen. "Lục tiểu thư, ta vào phủ là chủ ý của Quận chúa."
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn rất bình tĩnh, đúng như cô đoán.
Liễu Cẩm Hồng cắn môi, quyết định đập nồi dìm thuyền, "Chẳng sợ Lục tiểu thư chê cười, đứa trẻ trong bụng ta cũng không phải của Đại gia."
Trái tim Cố Thanh Hoàn đập thình thịch: "Quận chúa dùng cái này để uy hiếp?"
Liễu Cẩm Hồng cười khổ, "Quận chúa thân phận tôn quý, muốn xử lí ta chỉ cần cong ngón tay. Nào cần đến đứa trẻ trong bụng ta."
"Mục đích vào phủ của ngươi là gì?"
Vành mắt Liễu Cẩm Hồng đỏ ửng, khẽ nói: "Không biết Lục tiểu thư có hứng thú nghe câu chuyện của một đào kép không?"
Cố Thanh Hoàn rũ mắt, "Rất có hứng thú."
Cát trong đồng hồ lặng lẽ chảy, Liễu Cẩm Hồng nói xong chữ cuối cùng, đứng dậy quỳ phủ phục xuống đất, khóe miệng toát ra ý cười thê lương, khiến người ta thương xót.Chỉ tiếc, trước mặt cô ta là Cố Thanh Hoàn, một người đã nhìn thấu sinh tử, làm sao lại vì sự thê lương này mà mềm lòng.
Chỉ là một đôi uyên ương số khổ thôi, đều còn sống, ngăn cách trong quá khứ cũng chỉ là thử thách mà thôi.
Cô khẽ hắng giọng, cầm chung trà lên nhưng không đưa về phía miệng, "Ngươi muốn ta chữa bệnh cho tình lang của ngươi?"
Chung trà thanh hoa làm nổi bật ngón tay mềm mại trắng như ngọc của cô, Liễu Cẩm Hồng nhìn bàn tay kia đến xuất thần.
Một lúc sau, cô ta mới hoàn hồn nói: "Lục tiểu thư, tiện thiếp không chỉ mong muốn vậy."
"Mong muốn gì, không cần vòng vo, nói thẳng đi."
Lúc này Liễu Cẩm Hồng mới hiểu được, A Bảo nói hít thở khó khăn là có ý gì. Không có chỗ ẩn giấu, cũng không thể ẩn giấu.
"Ta biết một bí mật, muốn dùng bí mật này cầu xin một lời của Lục tiểu thư."
"Lời gì?"
"Cầu xin Lục tiểu thư bảo vệ ta và chàng cao bay xa chạy."
Cố Thanh Hoàn cười khẩy, "Bí mật ngươi nói có liên quan đến Đại thiếu nãi nãi?"
Liễu Cẩm Hồng kinh ngạc trợn trừng mắt phượng, cười gượng, "Không thể gạt được Lục tiểu thư, đúng vậy."
"Cái này ta đã biết từ lâu, ngươi lấy cái gì để đổi." Lời của Cố Thanh Hoàn khiến người nghe phải thấy lạnh căm.
Liễu Cẩm Hồng chưa từng nghĩ đến, đối phương vốn dĩ chẳng thèm để mắt đến tấm lòng thành mình dâng lên. Cũng phải, khi bí mật không còn là bí mật, mình đã mất đi lợi thế.
Nỗi thất vọng không giấu được mà biểu hiện qua ánh mắt, Liễu Cẩm Hồng đấu tranh trong chốc lát, cắn răng nói: "Lục tiểu thư muốn thế nào mới bằng lòng?"
"Vậy... làm một chuyện cho ta."
Tiếng nói của Cố Thanh Hoàn lạnh nhạt như sương mù, nhẹ nhàng như mây khói.
Thạch Dân Uy đợi người đi khỏi mới từ phòng trong đi đến bên cạnh Cố Thanh Hoàn, khẽ thở dài.
"Tiểu thư, lần này có thể sẽ rút giây động rừng."
…
Vừa qua Trung thu, thời gian trôi thật nhanh.
Cách ngày Nhị tiểu thư xuất giá còn hơn một tháng, ba lễ còn lại cũng từ từ tiến hành, trên dưới Cố phủ bắt đầu bận rộn.
Vốn dĩ là hôn sự của đại phòng, nhưng vì Đại nãi nãi thanh đăng cổ Phật*, không màng thế sự, vì vậy tất cả mọi chuyện liền rơi xuống đầu Quận chúa. Ngụy thị không yên tâm lắm, lại phái Quản thị tới giúp đỡ.
(*) Thanh đăng cổ Phật (青灯古佛): chỉ kiếp sống tịch mịch nơi cửa Phật. Ai ngờ Quận chúa là người có năng lực, cùng Linh tiểu thư sắp đặt mọi việc. Lại thêm một Đàm ma ma, quản lý các chuyện lặt vặt của hôn sự, mặc dù bận bịu nhưng không hề rối loạn.
Quản thị thấy không nhúng tay vào được, sợ mình nhiều lời chọc Quận chúa không vui, bèn dứt khoát quẳng luôn gánh nặng, chỉ ở trong phòng thêu hoa may áo quần, nhàn rỗi qua ngày.
Quản thị vừa nhàn rỗi, Cố Thị lang liền như mèo ngửi thấy mùi tanh, nhân cơ hội hẹn hò lén lút với cô ta. Hơn nữa, bởi vì không cần kiêng dè Chu thị, hai người hành sự không khỏi hơi phóng túng, luôn triền miên từ lúc nửa đêm, mãi đến khi tờ mờ sáng mới trở về viện tử của mình.
Bên này thì Quận chúa bận rộn, không rảnh trói trượng phu lại. Cố Nhị gia nhàn nhã chốn quan trường, về đến nhà cũng thoải mái, nhưng lại chẳng vui vẻ.
Thì ra Thư di nương bị bán, hậu viện cũng chỉ còn lại một thê ba thiếp, đều là những người quy củ trên giường, làm sao bì kịp sự đa dạng trong chốn phòng the của Thư di nương.
Đã quen ăn thịt rồi, giờ trở lại ăn mấy thứ cháo trắng dưa cải này, Cố Nhị gia nhai tới nhai lui cũng cảm thấy miệng nhạt thếch.
Chạng vạng hôm ấy, trong lúc rảnh rỗi, Cố Nhị gia đi dạo trong vườn, nghe được có người đang ca hát. Lần theo tiếng hát, thì ra là di nương Liễu thị của Đại ca.
Liễu thị mặc áo ống tay bồng thêu mây như ý màu tím, quần dài màu bạc, phấn hồng chỉ đánh một lớp nhẹ, trông hệt như đóa hoa nở hây hây, vòng eo thon thả, môi son như ngọc, đẹp không tả siết.
Khúc hát thật hay, mỹ nhân thật đẹp, Cố Nhị gia lập tức giật mình ngẩn ngơ, si mê không thể rời đi.
Liễu di nương phát hiện có người, đôi mắt đẹp đong đưa, nghiêng đầu nhìn sang, lập tức khiến cho trái tim Cố Nhị gia đập thình thịch, trong lòng tựa như bị mèo cào, ngứa ngáy không thôi.
Nói ra cũng thật tình cờ, kể từ buổi chạng vạng hôm ấy, Cố Nhị gia luôn thường xuyên gặp được Liễu thị yêu kiều kia. Bốn mắt nhìn nhau, Liễu thị yêu kiều e thẹn, Cố Nhị gia anh tuấn lỗi lạc, không khí ám muội không nói nên lời.
Cố Nhị gia là tay lão luyện tình trường, sao có thể không nhìn ra ám hiệu trong ánh mắt kia. Ông ta giả vờ được vài ngày bèn bắt đầu tìm cơ hội ra tay.
Màn mắt đưa mày lại giữa hai người giấu giếm được người khác nhưng không giấu được Triệu Hoa Dương có tai mắt khắp nơi.
Sau khi biết được, Triệu Hoa Dương cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười mang theo sự thâm hiểm, độc ác vô cùng.
Một kẻ là Nhị gia của Cố phủ, lại dám liếc mắt đưa tình với tiểu thiếp của Đại ca, Triệu Hoa Dương cũng muốn nhìn xem hai kẻ kia liệu có lá gan này không.
Nếu có... hừ, cũng đừng trách Triệu Hoa Dương này vô tình vô nghĩa.