Quà mừng là do cô ta chuẩn bị, không ít hơn cũng chẳng nhiều hơn một phần. Chẳng lẽ Tô gia nghe ngóng được tin gì?
Ân Lập Phong bị quát, không nói gì thêm, tiễn người đến cửa viện, mới lên tiếng, "Bát tỷ, Diệp phu nhân bị bệnh, tỷ phu mời Cố Thanh Hoàn."
Ân Đại Mi đang định xoay người đi vào, nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như sương khuya.
Tiếng trống canh vang xa, đã canh tư rồi.
Triệu Cảnh Diễm lười biếng nhổm người dậy, "Áo khoác đâu?"
"Vứt rồi."
"Vì sao?"
"Đừng hỏi."
"Ăn trúng thuốc nổ à?" Triệu Cảnh Diễm khó hiểu.
"Cũng gần vậy."
Triệu Cảnh Diễm chun mũi, cau mày: "Trên người huynh có mùi chua."
Tưởng Hoằng Văn cười gằn, nói: "Nhờ đệ ban tặng đấy, cô ta nôn đầy người ta."
Triệu Cảnh Diễm sững sờ, rồi lập tức cười ha hả. Xem ra, Cố Lục uống say rồi vẫn ngoan lắm.
Đối với nụ cười sung sướng của kẻ nào đó, Tưởng Hoằng Văn tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ, dứt khoát quay sang một bên, không nói năng gì.
Sau thời gian nửa chung trà, chiếc xe dừng lại.
Triệu Cảnh Diễm ngáp, "Hôm nay là Trung thu, chi bằng huynh đi cùng ta."
Tưởng Hoằng Văn không ngẩng đầu lên, chỉ xua tay nói: "Không cần, ta ở đây chờ đệ, thay ta gửi lời hỏi thăm."
"Cũng được." Triệu Cảnh Diễm vén màn xe lên, khẽ nhún chân, nhảy lên đầu tường.
Đẩy cửa bước vào phòng, ánh đèn nhỏ như hạt đậu.
Người đến rồi.
Triệu Cảnh Quỳnh thản nhiên cười đón, nâng tay lên rót đầy chén.
Triệu Cảnh Diễm phủi bụi trên áo bào rồi ngồi xuống, "Đại ca, Trung thu bình an."
Triệu Cảnh Quỳnh gật đầu, "Ta đoán hôm nay đệ sẽ đến."
Triệu Cảnh Diễm cười nói: "Khiến đại ca đợi lâu. Đệ định đến sớm, chỉ sợ đằng sau có tai mắt, nên cố ý kéo dài đến bây giờ."
"Không ngại, đêm rất dài, ta cũng không ngủ được. Dùng cơm chưa?"
"Đã dùng rồi, nhưng giờ đệ cũng thấy hơi đói."
Triệu Cảnh Diễm nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch rồi lập tức cầm đũa lên ăn.
Cơm canh vô cùng đơn sơ, chỉ là một đĩa đậu phụ, một đĩa rau xanh, một đĩa lạc. Nhưng Triệu Cảnh Diễm ăn rất ngon lành.
Triệu Cảnh Quỳnh không nói gì, một tay cầm quyển kinh thư, một tay nhấc chén rượu, vừa uống vừa lật sách đọc.
Một chốc sau, đĩa rau xanh, đậu phụ đã gần hết. Bấy giờ, Triệu Cảnh Diễm mới đặt đũa xuống nói: "Đại ca, hôm nay lão Bát bị tứ hôn rồi."
"Cũng nên tứ hôn rồi." Triệu Cảnh Quỳnh gập quyển sách lại, ánh mắt bình tĩnh.
"Như vậy, cái dù trên đầu lão Bát đã che kín rồi."
"Vẫn phải làm việc cẩn thận."
"Đại ca, đệ biết rồi." "Tìm được kẽ hở của phủ lão Tề vương chưa?"
"Vẫn chưa. Con cáo già này, hôm nay trong tiệc rượu, lão ta còn chuyện trò vui vẻ với đệ, nói là đợi đệ thành hôn sẽ tặng một phần đại lễ."
Triệu Cảnh Quỳnh nhắm mắt lại, dường như nói cho mình nghe, lại như nói cho hắn nghe, "Cáo già cũng phải có lúc lộ đuôi. Chuyện sáu năm trước, người đầu tiên ta hoài nghi, chính là lão ta."
Trái tim Triệu Cảnh Diễm thắt lại.
"Hiện giờ Lục tiểu thư Cố phủ thế nào rồi?"
"Đại ca, đệ mới đi từ phủ của cô ấy đến, cô ấy nói, bắt đầu giải quyết Cố gia rồi."
Triệu Cảnh Quỳnh mở bừng mắt, "Cô ta giải quyết Cố gia là muốn dụ kẻ đứng sau Cố gia sao?"
"Hẳn là có ý như vậy."
Chân mày Triệu Cảnh Diễm nhướng lên, "Thế nên đệ định nội ứng ngoại hợp với cô ấy.""Ý của đệ là?"
Triệu Cảnh Diễm biếng nhác cười, "Người trong thiên hạ đều biết, đệ và Hoằng Văn là huynh đệ tốt, cũng biết Cố Lục là người trong lòng của Hoằng Văn. Vậy nếu đệ muốn trút giận cho Cố Lục, huynh nói Nhị ca liệu có nhặt trái dưa là đệ đây, vứt bỏ hạt mè là Cố gia kia không."
Ánh mắt Triệu Cảnh Quỳnh sáng rực, "Đệ muốn tạo áp lực cho lão Nhị."
"Không sai, sau đó đến kế ly gián, khiến lão Nhị và phủ lão Tề vương nảy sinh hiềm khích, chém đi một cánh tay của hắn."
"Lão Tề vương bị dồn ép, có lẽ sẽ nhảy tường, đuôi cáo không giấu nổi nữa sẽ lộ ra."
"Đại ca, huynh thấy làm vậy thế nào?"
Triệu Cảnh Quỳnh trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Có thể thử một phen."
"Còn nữa, Cố Lục cũng đang sắp đặt chuyện Thái Y Viện rồi, bắt đầu từ Tào lão, dựa vào trí thông minh của cô ấy, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Đại ca, ngày sau thật đáng trông chờ."
"Quân cờ này, vậy là sống rồi." Triệu Cảnh Quỳnh híp mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Quả thật sống rồi." Triệu Cảnh Diễm đè thấp giọng.
Ánh nến nhảy nhót, Triệu Cảnh Quỳnh cúi đầu, than thở: "Do cô ta ra mặt mới có thể danh chính ngôn thuận. Đệ... ở bên cạnh phải giúp đỡ hết sức."
"Đại ca, đệ biết rồi."
Triệu Cảnh Diễm cười nói, "Sao đệ cam tâm để cô ấy xảy ra chuyện được?"
Ngữ khí nhẹ nhàng, nửa đùa vui nửa nghiêm túc, Triệu Cảnh Quỳnh hiểu rõ tính cách hắn, nên chỉ ung dung nhìn.
Triệu Cảnh Diễm ngẩng mặt mỉm cười, nụ cười mê người.
Cả đêm ngủ ngon, lúc tỉnh lại, Cố Thanh Hoàn thấy đầu vô cùng đau nhức, song lại không tài nào nhớ rõ chuyện tối qua.
Nguyệt nương nghe thấy tiếng động, vén rèm đi vào.
"Hôm qua ta trở về bằng cách nào?"
Nguyệt nương thoáng do dự rồi mới nói: "Vương gia thấy tiểu thư say, sợ chúng nô tỳ quấy nhiễu đến tiểu thư nên bế tiểu thư về phòng."
Thật đúng là làm người khác bất ngờ.
Cố Thanh Hoàn ngây người, chẳng nói lời nào.
Nguyệt nương vội nói tiếp: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ và Xuân Nê đi theo sau, Vương gia vẫn giữ đúng quy củ."
Cố Thanh Hoàn thả lỏng, thở ra một hơi. Cũng đúng, kẻ kia quen với chuyện trăng hoa rồi, sao cảm thấy hứng thú với cô gái chưa cập kê như cô được.
Màn lại được vén lên, Thải Vân đi vào phòng bẩm báo, "Tiểu thư, Sử tiểu thư đang nổi giận."
"Vì sao vậy?" Thải Vân đỏ mặt nói: "Tối hôm qua Sử tiểu thư nôn đầy người Thất gia, còn làm phiền Thất gia bế về phòng, cho nên đang thấy rất xấu hổ."
Buồn phiền trong lòng Cố Thanh Hoàn được quét sạch, "Ngươi nói với cô ấy, không cần xấu hổ, dù sao người được hời là cô ấy chứ không phải Thất gia, người nên xấu hổ, khó chịu hẳn là Thất gia mới phải."
"Ai nói!"
Sử Tùng Âm đỏ mặt đi vào, nhào đến bên giường Cố Thanh Hoàn, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Thanh Hoàn, ta không còn mặt mũi nào gặp người ta, làm sao bây giờ, phải làm sao đây?"
"Có phải cô còn làm chuyện gì quá đáng không?" Cố Thanh Hoàn nghe ra vài chuyện trong lời Sử Tùng Âm.
"Thanh Hoàn, ta... ta..." Sử Tùng Âm quay mặt đi, sống chết không chịu nói ra.
"Cô không nói, ta không có cách nào giúp cô đâu."
Sử Tùng Âm ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ đáng thương, "Thanh Hoàn, ta... ta... ta còn bóc trần vết thương của hắn, nhất định hắn sẽ vô cùng căm ghét ta. Ta sống không nổi, ta sống không nổi rồi."
"Cô bóc trần vết thương gì của hắn?"
Sử Tùng Âm ngây người ra: "Ta nói ta nhìn thấy hắn đứng khóc dưới cây."
Tiểu cô nãi nãi ơi, cô quả là lời gì cũng dám nói.
Những lời này cô nói riêng với ta thì cũng thôi đi, còn bóc trần ngay trước mặt người ta. Cô bảo Tưởng Thất gia giấu mặt ở đâu đây, hắn không quăng cô vào lùm cây là đã khách sáo rồi.
Cố Thanh Hoàn ngã về sau, đúng là uống rượu hỏng việc mà.
…
Người uống rượu hỏng việc không chỉ có Sử Tùng Âm, cả Cố Nhị gia cũng vậy.
Có thể là do tiểu thiếp yêu dấu bị bán, cho nên suốt tối Trung thu, Cố Nhị gia một mình uống rượu ngắm trăng, thở ngắn than dài, cảm thấy vô cùng bế tắc.
Trên giường thiếu một người để phóng túng, bầu bạn, con trai duy nhất biến thành một vũng máu tươi, đích nữ chĩa mùi dùi về phía mình, trong phủ gà bay chó sủa, con đường làm quan mịt mù tăm tối.
Chuyện xấu trong đời người, ông ta đều dính cả, buồn thay, thảm thay, thương thay!
Rượu chảy vào cõi lòng khắc khoải, hóa thành vài giọt lệ, trong cơn mơ mơ màng màng, ông ta được người đỡ vào phòng. Vừa hé mắt nhìn, Triệu Hoa Dương mặc áo đơn đứng bên giường, ánh mắt nhìn ông ta mang theo biết bao ẩn tình.
Trong lòng Cố Nhị gia chỉ trồi lên hai chữ: cọp cái.
Cố Nhị gia đau đến hít một hơi khí lạnh, đánh cũng không được, mắng cũng không thể, chỉ có thể kêu "Ôi chao, ôi chao" thảm thiết, vừa lật người sang, nào ngờ ngã luôn xuống đất.
Triệu Hoa Dương cũng lười đỡ Cố Nhị gia dậy, đắp chăn đi ngủ, hoàn toàn không để ý đến trượng phu nằm dưới đất, lạnh đến run cầm cập.
Cố Nhị gia thầm căm hận, chỉ thiếu điều cầm dây thừng siết chết người phụ nữ kia. Sau khi nằm trên mặt đất suốt nửa đêm, quả thật lạnh chịu không nổi nữa, Cố Nhị gia mới rúc vào một góc giường như con chó.
Sau một đêm tạm bợ, sáng ra Cố Nhị gia hoa mắt chóng mặt, chân bị chuột rút, cả người như đang bồng bềnh trên mây, không còn chút sức lực nào, thử sờ trán, nóng đến dọa người.
Triệu Hoa Dương thấy trượng phu bị bệnh không nhẹ, cười mỉa mai: "Ối chà, Nhị gia yêu quý của ta, hay là đi Thanh phủ gọi một tiếng, đến cả bệnh của Hoàng đế mà cô con gái của chàng cũng có thể trị khỏi kia mà, căn bệnh vặt vãnh của chàng đối với nó có là gì đâu?"
Mấy câu này khiến bệnh tình Cố Nhị gia càng nặng thêm mấy phần. Nha hoàn thấy vậy, vội đi bẩm báo lão gia, thái thái.
Hai cụ lập tức sai người mời đại phu quen biết đến, bắt mạch, viết đơn, lấy thuốc, bận rộn một buổi sáng mới xong xuôi.
Cố Nhị gia nhìn phụ mẫu của mình mà nước mắt lưng tròng, trông như vừa bị ngược đãi, giận mà không dám nói.
Cố lão gia nghiến răng ken két, chỉ thốt được ra hai chữ "Ác phụ". Vừa qua Trung thu, ý chỉ tứ hôn cho Thọ vương truyền ra, khắp Kinh thành náo động.
Dưới chân Hoàng thành, vương hầu tướng lĩnh, quan lại nhiều vô cùng, kẻ nào chẳng tinh ranh, ai chẳng biết hàm ý đằng sau ý chỉ tứ hôn này.
Sớm thì để qua lễ tế trời, chậm thì chờ thêm hai năm, vị trí Thái tử nhất định rơi vào tay Thụy vương. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, khách khứa đến phủ Thụy vương, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Thụy vương vui mừng, bày tiệc đãi khách, thu nạp hiền sĩ. Phồn Hoa Lâu, đêm đêm sênh ca, rượu chè phóng túng, xa hoa truỵ lạc.
Trong đó, Thọ vương chịu khó chạy đến phủ kia nhiều nhất, mười ngày thì có hết tám ngày là say khướt, được người khác dìu ra khỏi Phồn Hoa Lâu.
So ra, phủ Hiền vương lại vắng vẻ, tiêu điều không gì bằng.
Hiền vương trừ vào triều ra, suốt ngày ru rú trong phủ, không tùy tiện ra ngoài, chỉ quấn quýt với đám đàn bà trong phủ.
Cũng đúng, thắng làm vua, thua làm giặc, đâu thể oán trời trách đất, mệnh cũng vậy, vận cũng thế, chỉ vậy thôi.
Hai vị vương gia bỗng chốc như vậy, trong cung một hậu một phi cũng chẳng khác là bao.
Hoàng hậu cai quản lục cung, phong quang vô hạn; Ân Quý phi luôn sánh ngang Hoàng hậu lại đổi tính đổi nết, một quyển kinh thư, một chuỗi đàn hương, thanh tịnh qua ngày.