Tưởng Hoằng Văn huých cánh tay Triệu Cảnh Diễm, nói thẳng: "Chuyện này không dễ làm đâu!"
Triệu Cảnh Diễm cười khổ, giọng nói cũng hơi run rẩy: "Đâu chỉ không dễ làm, đây chính là muốn mạng của ta mà. Cô ấy... ầy..."
Hối hận dâng trào trong lòng hắn.
Cô một lòng một dạ che giấu thân phận, ẩn nấp trong chốn khuê phòng. Hắn lại vì thiên thu đại nghiệp của huynh trưởng mà lợi dụng lão tổ tông, khuyên cô ra mặt, giờ đây còn muốn...
Ai chẳng biết, Thái Y Viện gắn liền với chốn hậu cung và triều đình, là chỗ dơ bẩn nhất, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bước lên vết xe đổ của Tiền Tông Phương.
Tuy cô thông tuệ không ai sánh bằng, cũng giỏi bày mưu tính kế, thế nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, chưa biết nông sâu.
Hơn nữa, làm nữ y phải đi lại nhiều, đối mặt với đám người muôn màu muôn vẻ chốn hậu cung, không một kẻ nào là không có mưu đồ riêng. Nếu cô ấy không cẩn thận đắc tội với vị quý nhân nào đó, vậy phải giải quyết thế nào.
Triệu Cảnh Diễm nghiêm túc suy tư, sau rồi ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt toát ra vẻ mỏi mệt. Đại ca à đại ca, huynh có biết không, chỉ có người này, trái tim này, là đệ không muốn cãi lại.
Lần đầu gặp cô trên con đường đá xanh ở Giang Nam, hắn thậm chí còn chưa thấy được khuôn mặt thật của cô
Lần gặp lại sau đó là lúc hắn tới chữa bệnh ở Kim phủ, đôi mắt sâu thẳm, lạnh nhạt của cô khiến hắn không tự chủ được mà muốn tìm hiểu đến cùng.
Hắn không ngừng điều tra, rồi thăm dò, không ngờ cô lại chính là Lục tiểu thư điên điên rồ rồ của Cố phủ. Một thiên kim tiểu thư lại phải giả ngây giả dại, tìm đường sống trong kẽ hở, chỉ vì tham sống sợ chết.
Thế nhưng chung quy hắn đã nhìn lầm. Qua những lần hai người giao thủ, hắn mới phát hiện ra, cách sống tạm bợ đó cũng chỉ là vì che giấu chí lớn trong lòng.
Từ trên người cô, hắn như thấy được chính mình, phóng túng bất kham, nhưng ẩn dưới lớp quần là áo lụa đó lại là một trái tim với chí hướng ở nơi cao xa vời vợi. Kể từ lúc đó, cô gái này đã bước vào trái tim hắn.
Tưởng Hoằng Văn nhìn hắn, trong lòng bất đắc dĩ không thôi.
Ngay từ lúc ban đầu, Tưởng Hoằng Văn đã nhìn thấy rõ tâm tư của Triệu Cảnh Diễm đối với Cố Lục. Lần này, nếu không phải vị trong cung gặp nguy hiểm, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm, đưa cô ra trước mắt mọi người.
"Đình Lâm à, trên thực tế, cho dù cô ấy không vào cung thì cũng không thể trở lại làm Cố Lục trước đây."
Một câu nói rất bâng quơ nhưng lại khiến cho Triệu Cảnh Diễm rùng cả mình.
"Cái phủ kia toàn là lũ lòng lang dạ sói, Cố Lục mới chỉ lọt vào mắt Tưởng gia mà đã có người ra tay hãm hại. Kể từ giờ, chỉ sợ cô ấy sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm hơn, chi bằng vào cung làm nữ y, kẻ khác còn cố kị thân phận của cô ấy mà không dám đụng đến." Tưởng Hoằng Văn phân tích tỉ mỉ, mỗi một câu đều rất có lí.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Triệu Cảnh Diễm khẽ thở dài: "Thôi đành vậy, dù sao còn có một vương gia được sủng ái là ta đây che chở." Tưởng Hoằng Văn nghiêng đầu trầm tư: "Ta đang nghĩ, phải chăng dụng ý của huynh ấy là tìm đường sống trong chỗ chết?"
Chân mày Triệu Cảnh Diễm vừa giãn ra đã lại nhíu lại, hắn thản nhiên nói: "Đợi qua chuyện này, nhất định ta phải đòi huynh ấy một chén trà, hỏi cho rõ ràng."
…
Ánh mặt trời le lói, bầu trời vẫn còn là một màu xám xịt.
Bóng đêm vẫn chưa hoàn toàn tan đi.
Tiền Phúc ôm quyền, nói: "Thập bát gia, đừng đợi thêm nữa, tiểu thư chắc chắn sẽ bình an vô sự, ngài mau lên đường đi thôi, lão nô chỉ có thể tiễn ngày tới đây thôi."
Thịnh Phương vẫn không nhúc nhích.
Cố Thanh Hoàn đã vào cung một hai canh giờ, vậy mà vẫn chưa có bất cứ tin tức gì truyền ra, là phúc hay họa, trong lòng hắn lo lắng không yên.
Nếu như chữa khỏi được thì thôi; nếu như đi mà phí công, chỉ sợ không phải là chuyện tốt. Vì vậy, Thịnh Phương đã đứng đợi ở ngã ba đường này khá lâu.
"Thập bát gia yên tâm, y thuật của tiểu thư là do lão nô đích thân chỉ dạy, từ lâu tiểu thư đã là trò giỏi hơn thầy, nhất định sẽ không có việc gì."
Thịnh Phương lắc đầu, "Nếu bàn về y thuật, ta tất nhiên là tin tưởng muội ấy. Chỉ là trong cung quá nhiều thứ hại người, lão Hoàng đế không hiểu sao ngất xỉu, chỉ sợ là bị trúng độc. Ta sợ muội ấy không ứng phó được."
Tiền Phúc ngẩn người, thì ra Thập bát gia lo lắng chuyện này, ông vội bảo: "Thập bát gia có điều không biết rồi, với bản lĩnh của tiểu thư, y thuật chỉ đứng thứ hai thôi."
"Thứ nhất là?"
"Dùng độc đứng hạng đầu."
Thịnh Phương chấn động.
Tiền Phúc giải thích cho hắn: "Năm đó, trước khi qua đời, Nhị nãi nãi để lại rất nhiều phương thuốc về hạ độc. Mấy năm nay, tiểu thư chuyên tâm nghiên cứu, lại kết hợp với những điều mới lạ của hậu thế, vì vậy các chất độc thông thường không hề làm khó tiểu thư được."
Khóe miệng Thịnh Phương cong lên: "Ta không ngờ muội muội này của ta còn có bản lĩnh như vậy."
"Trong bọc áo quần của ngài, lão nô đã chuẩn bị bảy tám loại độc dược."
Thịnh Phương nói: "Nếu đã như vậy, ta không đợi nữa."
Con mắt Tiền Phúc đỏ bừng: "Lão nô chúc Thập bát gia thuận buồm xuôi gió."
Thịnh Phương thấy mắt ông rưng rưng, bèn nói: "Phúc bá không cần đau lòng, ta và các huynh đệ chắc chắn sẽ bình an trở về."
Tiền Phúc lau nước mắt nói: "Thập bát gia, ngài... nhất định phải cẩn thận, nếu như có rảnh thì nhớ thường xuyên gửi thư về, cũng đỡ cho tiểu thư phải lo lắng."
Thịnh Phương híp mắt, trong đầu lại nghĩ tới Cố Thanh Hoàn, nếu muội ấy ở đây, chỉ sợ cũng sẽ rơi nước mắt lã chã.
Thịnh Phương nhảy lên ngựa, ghìm cương ngựa quay đầu lại nói: "Phúc bá, chăm sóc tốt cho tiểu thư nhà lão, Hồ Dũng ta đi đây! Các huynh đệ, xuất phát!"
Vó ngựa vang trời, từng đợt bụi tung bay, Tiền Phúc chạy theo mấy bước, lẩm bẩm: "Thập bát gia, ngài nhất định phải bình an trở về!"
…
Bảo Khánh đế nằm trên giường từ từ mở mắt.
Lý công công mừng rỡ, đang định mở miệng thì thấy ánh mắt sắc bén của Bảo Khánh đế quăng đến. Lý công công khom người bước đến, nghẹn ngào nói: "Hoàng thượng..."
Bảo Khánh đế xua tay, đôi mắt khép hờ, dường như đang nhớ lại gì đó.
Trong dạ tiệc đêm nay, Bảo Khánh đế không ăn gì mấy, chỉ dùng mấy món chay, uống vài chén rượu. Được một hồi, ông ta cảm thấy trong lòng nóng bức không thôi, giống như có một ngọn lửa nóng dâng lên trong bụng.
Bảo Khánh đế tu đạo mấy năm, thời trẻ ham mê chuyện nam nữ nhưng giờ thì đã nhạt nhòa như mây khói, hậu cung thành vật trang trí. Ngoại trừ vào mùng Một và Mười lăm cùng Hoàng hậu ăn một bữa cơm, uống một chung trà, còn đâu đều bình thường, các phi tần muốn gặp Bảo Khánh đế cũng không dễ dàng.
Bảo Khánh đế cởi long bào, thay đổi đạo phục, ngồi thiền trên phản gỗ. Nếu là lúc bình thường, ngài đã vào tiên cảnh từ lâu, thế nhưng hôm nay mãi vẫn không tập trung tinh thần được, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện nam nữ hoan ái, long căn phía dưới cũng chộn rộn ngóc đầu dậy.
Đúng lúc này, Lý công công đi vào bẩm báo, Sở Tiệp dư nấu canh giải rượu, xin được cầu kiến thánh nhan. Bảo Khánh đế không hề do dự, cho gọi Sở Tiệp dư vào.
Sở Tiệp dư tuổi vừa hai mươi sáu tuổi, mặc một bộ trang phục hoa lệ, trang điểm xinh đẹp không gì sáng bằng, Bảo Khánh đế cắn chặt răng mà cũng không thể nhịn được, bèn đè Sở Tiệp dư xuống dưới thân.
Hoan ái một phen, người đầm đìa mồ hôi, như phiêu đãng giữa không trung. Ông ta lập tức cảm thấy có gì không đúng.
Mà Sở Tiệp dư kia thì lại giống như một con rắn, quấn quýt chặt lấy Bảo Khánh đế, tư thế hết sức khiêu khích.
Long uy lại dâng lên, mồ hôi lại đổ như mưa, ngay lúc Bảo Khánh đế như muốn bay lên đến đỉnh, lồng ngực bỗng nghẹn lại, phun ra một ngụm máu, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
"Hoàng thượng... Hoàng thượng..." Lý công công thấy Hoàng đế ngây ngẩn không nói lời nào, trái tim đập thình thịch, sợ xảy ra chuyện lớn gì.
Hoàng đế cử động: "Sau khi Trẫm hôn mê đã xảy ra chuyện gì, người nào cứu Trẫm, nói rõ ràng ra, không được phép để sót một câu."
Lý công công quỳ sụp xuống, khó khăn kể ra: "Hoàng thượng..."
Sau khi nghe xong, Bảo Khánh đế giật mình sợ hãi, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
"Hoàng hậu ngăn cản... không cho chữa?"
Một câu như trời sụp đất nứt, Lý công công sợ đến thót tim, vội vàng dập đầu giải thích: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương không hề không cho chữa... Chỉ là... Long thể của Hoàng thượng liên quan đến căn cơ quốc gia... Lục tiểu thư nhà họ Cố từng là kẻ ngu xuẩn... Hoàng hậu sợ... sợ..."
"Ha ha!"
Hoàng đế cười âm trầm, tiếng cười tựa như vọng lên từ dưới địa ngục, Lý công công biến sắc mặt, lông tơ sau gáy dựng đứng cả lên.
Bảo Khánh đế hít sâu một hơi: "Gọi hết đến cho Trẫm."
Lý công công không dám lơ là, vội vàng đứng dậy đi ngay, chẳng mấy chốc Hoàng hậu, Quý phi, Thụy vương, Hiền vương, Thọ vương đều tề tụ vào điện.
Bảo Khánh đế đưa mắt lướt qua từng người một, sự âm u trong mắt khiến người lạnh gáy, đám người Hoàng hậu đồng loạt quỳ xuống.
Bảo Khánh đế vẫn chưa cho đứng dậy, mày càng lúc càng nhíu chặt, quân thần, phụ tử, phu thê, từng kẻ chắc hẳn đều chỉ mong ngóng cho ông ta chết luôn cho xong.
Từng người đều thấp thỏm không thôi. Vinh hoa phú quý của bọn họ, tương lai nhung lụa của bọn họ, tất cả đều liên hệ chặt chẽ với Hoàng đế, âm thầm đấu đá, tranh giành sủng ái thế nào đi chăng nữa cũng không so được với một câu của Hoàng đế.
Hoàng hậu đánh bạo ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy vẻ lạnh lẽo lóe lên trong mắt Hoàng đế, trái tim giật thót, bà ta vội rũ mắt xuống. Làm phu thê nhiều năm, Hoàng đế đã có lúc nào dùng ánh mắt này nhìn bà ta chưa?
Cuối cùng ánh mắt Bảo Khánh đế nhìn về phía Thọ vương đang quỳ ở chỗ xa nhất, trong mắt hiện lên một chút ấm áp.
"Hoàng hậu thay Trẫm xử lý hậu cung... cực khổ rồi!"
Một câu tưởng đúng nhưng thật ra là sai lọt vào tai mọi người tựa như tiếng trống nện đùng đùng. Hoàng hậu quản lý lục cung, việc này tuy rằng không liên quan đến Hoàng hậu, nhưng rốt cuộc vẫn thuộc phạm vi quản lý của Hoàng hậu.
Tần Hoàng hậu thoáng lảo đảo, vội vàng dập đầu tạ tội: "Lần này Hoàng thượng chịu khổ, đều là do nô tì thất trách, nô tì hổ thẹn với sự tín nhiệm của Hoàng thượng."
Bảo Khánh đế chăm chú nhìn Tần Hoàng hậu một lúc, từ tốn nghiêng đầu qua: "Lão Bát, con đến đây."
Triệu Cảnh Diễm không biết hành động này của phụ hoàng có ý gì, vội vàng lết gối qua, quỳ rạp trước ngự tháp, nghẹn ngào: "Phụ hoàng!"
Bảo Khánh đế từ từ ngẩng đầu, muốn xoa đầu Triệu Cảnh Diễm, nhưng cánh tay lại không có tý sức lực nào.
Ông ta có khá nhiều con trai. Thái tử âm mưu làm phản, dĩ loạn phạm thượng, đại nghịch bất đạo; lão Nhị hiền đức, khoan dung độ lượng, có thể phó thác giang sơn xã tắc; lão Tam thông tuệ hơn người, hiếu thuận có lễ, mặc dù có thiếu sót, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.
Nhưng đến thời khắc sống còn quan trọng, người ra sức kéo ông từ Quỷ Môn Quan trở về cũng chỉ có đứa con trai không nên thân trước mắt.
Triệu Cảnh Diễm siết chặt tay Bảo Khánh đế, gào khóc không ra thể thống gì: "Phụ hoàng, phụ hoàng, người dọa nhi thần sợ muốn chết!"
"Lão Bát!"
"Có nhi thần!"
Bảo Khánh đế trầm mặc thoáng chốc mới thốt ra hai chữ: "Rất tốt!"
Lời này vừa dứt, trong lòng mọi người đều như nghẹn lại, trong miệng đắng chát. Ba đứa con trai đều ở trước mặt, cuối cùng lại chỉ gọi đứa nhỏ nhất đến bên cạnh, xem ra về sau, sự thiên vị của Hoàng đế dành cho lão Bát, chỉ càng nhiều chứ không ít đi.
Triệu Cảnh Diễm lại không biết sống chết kêu lên: "Tốt cái gì mà tốt, con sợ sắp chết rồi!"
"Lão Bát, không được nói năng vô lễ." Thụy vương quát mắng.
Bảo Khánh đế nhướng mắt lên, nhìn thẳng về phía lão Nhị, khóe miệng là nụ cười như có như không, dường như có ý trách móc.
Thụy vương biến sắc mặt, vội vàng thể hiện lòng trung thành: "Nhi thần sợ Bát đệ gào thét ồn ào, quấy nhiễu long thể của phụ hoàng."
Bảo Khánh đế làm như không nghe thấy, từ từ nhắm hai mắt lại, hồi lâu mới nói: "Đưa cô gái kia đếm gặp Trẫm."
Thụy vương nghẹn họng, trong lòng có phần thấp thỏm bất an.
"Con đi, con đi, phụ hoàng để con đi cho!"
Triệu Cảnh Diễm nghĩ tới điều gì đó, bèn xung phong đi gọi.