"Cẩn thận!"
Trong con ngươi đen thăm thẳm của Triệu Cảnh Diễm thoáng qua một chút đau xót.
Cố Thanh Hoàn ngước mắt, nghiêng đầu quan sát trong chốc lát, cố nén sự đau đớn nơi ngực, dặn dò một câu: "Ta không sao. Ngân Châm, đúng giờ rút châm."
"Vâng, tiểu thư."
Cố Thanh Hoàn đẩy bàn tay kia ra, đi đến trước mặt Tần Hoàng hậu, cúi người nói: "Hoàng hậu nương nương, chừng nửa canh giờ nữa Hoàng thượng sẽ tỉnh. Thảo dân xin đi nghỉ ngơi trước, thân thể thảo dân yếu ớt, cảm thấy hơi choáng váng, không thể chịu đựng thêm nữa."
Trong tay trống rỗng, Triệu Cảnh Diễm bỗng cảm thấy trong lòng cũng đánh mất thứ gì. Nhưng rồi vẻ thờ ơ lại hiện ra, che giấu tất cả tâm tư dưới lớp mặt nạ của hắn.
Lúc này, Tần Hoàng hậu đã hoàn toàn tin tưởng cô gái trước mặt, bèn vội nói: "Người đâu, đỡ Lục tiểu thư vào nội điện nghỉ ngơi."
"Lão tổ tông đã lớn tuổi, xin Hoàng hậu cũng để người hồi phủ nghỉ ngơi."
Cố Thanh Hoàn nói xong câu này, trước mắt đã tối sầm lại, cơ thể ngã xuống.
"Lục tiểu thư..."
Triệu Cảnh Diễm nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy cô, ngón trỏ đặt dưới mũi cô thăm dò hơi thở rồi mới bình ổn tâm thần: "Hết sức chống chọi rồi, ta bế cô ta vào nội điện."
Mọi người chỉ chăm chăm nhìn vào long sàng, không ai còn có tâm trạng đâu để nghĩ xem, hành động này của Triệu Cảnh Diễm có hợp quy củ hay không.
Cô gái nhắm chặt mắt, khuôn mặt tái nhợt, khiến Triệu Cảnh Diễm có cảm giác trái tim như bị ai bóp chặt.
Đứng trong Kinh thành, ngước mắt nhìn về phía hoàng thành, ai cũng chỉ thấy được những bức tường thành cao ngất cũng những chòi gác phía trên. Người ngoài không thể nào biết được tình hình của thiên tử như thế nào, chỉ có thể suy đoán tình hình dựa vào những dấu hiệu mơ hồ.
Mà đêm nay, ngay cả tường thành của hoàng cung cũng mơ hồ không thấy rõ.
Trong thư phòng phủ Anh Quốc công, đèn đuốc sáng ngời, nhưng trong phòng lại chỉ có hai cha con Ân Cửu Linh và Ân Đại Mi.
Trà nguội lại pha mới, pha mới rồi lại nguội, cả hai đã ngồi không suốt cả đêm. Trong cung vẫn không có chút tin tức nào, cũng không biết tình hình hiện giờ ra sao.
Một người mà bình thường vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh cho bản thân như Ân Đại Mi, lúc này cả trái tim lại luôn thấp thỏm không yên, hồn bay phách lạc, siết chặt khăn tay.
Ân Cửu Linh ngồi phía trên thì không ngừng thở dài, mày càng nhíu chặt hơn.
Hoàng đế ngất xỉu, trong cung ngoài cung đều như mũi tên đã căng dây, Ân Cửu Linh nhận được mật thư được gửi ra từ trong cung, ra lệnh âm thầm chuẩn bị sẵn sàng.
Ân Cửu Linh sợ đêm dài lắm mộng, lập tức viết một phong thư cho Tô Tử Ngữ. Nhưng rồi lão ta lại sợ Tô Tử Ngữ án binh bất động, bèn để con gái viết thêm vài câu tình ý triền miên.
Ai ngờ trong cung lại hoàn toàn không có động tĩnh gì... Chờ đợi, mỗi phút mỗi giây đều thật khó chịu đựng, phải chăng Hoàng đế muốn nhân cơ hội này để thăm dò, nhưng lỡ như Hoàng đế thật sự xảy ra chuyện...
Một mặt Ân Cửu Linh cảm thấy Quý phi có hơi thần hồn nát thần tính, hành động quá hấp tấp, nhưng mặt khác ông ta lại cảm thấy đang lúc thời khắc sinh tử, cần nắm chắc tiên cơ.
Ngay lúc tâm lý dao động không chừng, Ân Cửu Linh lại khẽ thở dài một tiếng: "Rốt cuộc vẫn là Tử Ngữ đáng tin cậy."
Ân Đại Mi mừng thầm trong lòng, bàn tay cầm khăn khẽ vỗ về trái tim, miệng nói: "Phụ thân, đương nhiên là chàng đáng tin. Chỉ là chuyện này, lỡ như..."
Ân Cửu Linh tỏ ra khó xử, nhưng bàn tay thì đã lạnh buốt. Đúng lúc này, tiếng bước chân truyền đến, cửa thư phòng bị đẩy ra.
"Quốc công gia, Hoàng thượng được cứu rồi."
Anh Quốc công thở phào, sau đó lại lập tức trầm tư.
Không ngờ lại cứu được!
Bàn tay Ân Đại Mi hơi run lên, cô ta vội nói: "Phụ thân, mau phái người truyền tin, để Tử Ngữ rút quân về doanh trại, tuyệt đối không được chậm trễ.
"Đúng, đúng vậy, đúng vậy!"
Ân Cửu Linh bừng tỉnh: "Mau phái người truyền tin."
Trên con đường nhỏ cách đó trăm dặm, Tô Tử Ngữ chắp tay đứng im bên cạnh con ngựa, hắn đứng như vậy đã một canh giờ, sau lưng hắn là binh sĩ mặc khôi giáp đầy đủ, số lượng đông nghìn nghịt.
Dương Nhuệ đứng bên cạnh, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng. Trong cung mãi vẫn chưa có động tĩnh, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?
"Tô Thống lĩnh, có cần phái người đi thăm dò không?"
Tô Tử Ngữ khẽ động, ánh mắt sắc bén: "Chắc chắn lúc này trong hoàng thành được canh phòng rất nghiêm ngặt, ba bước một trạm gác, năm bước một đồn gác, ngay cả con ruồi cũng chưa chắc lọt vào được. Nếu phái người đi thăm dò, e là không thích hợp, chúng ta chỉ có thể chờ."
"Nhưng..."
Dương Nhuệ cũng không dám thốt ra nỗi lo lắng trong lòng mình.
Tô Tử Ngữ nhìn gã, trong ánh mắt toát ra một chút dịu dàng rất mơ hồ: "Chuyện của nàng ấy chính là chuyện của ta, ta làm sao có thể mặc kệ được. Mà thôi, ta cũng chỉ có thể làm hết sức, còn lại phải xem ý trời, cả đời người, ai rồi cũng sẽ phải đánh cược một lần."
Đúng lúc này, một người mặc đồ đen chạy như bay từ đến trước mặt Tô Tử Ngữ, quỳ xuống nói: "Tam gia, Quốc công gia có lời, để người mau chóng mang quân về doanh trại, Hoàng thượng được cứu rồi."
Dứt lời, kẻ nọ lại lập tức lặng lẽ rời đi.
Tô Tử Ngữ chỉ hơi trợn mắt, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường, cơ thể không hề nhúc nhích.
Dương Nhuệ lại cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Không có ý chỉ mà tự mình dẫn quân vào Kinh... đây chính là tội lớn, tội tru di cửu tộc! Mà việc dẫn quân này nhất định sẽ không giấu được, lần này họ đúng là bị Anh Quốc công hại chết rồi.
Xem ra ván cược này Tô Thống lĩnh đã thất bại.
"Tô Thống lĩnh..." Dương Nhuệ lo lắng kêu lên.
Tô Tử Ngữ không nói gì, trong mắt lại như có sóng lớn dâng trào, hẳn là đang nghĩ cách làm sao để thu dọn cục diện rối rắm trước mắt.
"Tô Thống lĩnh, mau dẫn quân về doanh trại thôi, còn kéo dài thêm nữa, thuộc hạ sợ là..." Dương Nhuệ lớn tiếng.
Tô Tử Ngữ nhìn hắn ta, bỗng dưng bật cười: "Dương Nhuệ, ngươi nói xem, nếu Tô Thượng thư biết việc này, liệu có bị đứa con bất hiếu này chọc cho tức chết không?"
Lúc này là lúc nào rồi mà Thống lĩnh còn có tâm tình nói đùa, Dương Nhuệ cảm lạnh lẽo, một hồi sau mới nói: "Tử Ngữ, nhân lúc trời còn chưa sáng, chúng ta phải mau dẫn quân về doanh trại, nói không chừng còn có thể giấu được."
Tô Tử Ngữ trầm tư, một lát sau mới cất cao giọng: "Về quân doanh."
…
Đêm lạnh.
Thiết Đầu vọt vào thư phòng: "Bẩm lão gia, trong cung truyền ra tin tức, Hoàng thượng được cứu rồi!"
"Xong rồi!" Tô Thanh ngã ngồi ra ghế, hồn bay phách lạc.
"Lão gia, nên làm sao đây?"
Tô Thanh siết chặt tay Thiết Đầu, gằn từng chữ: "Ngươi có đưa thư đến tận tay lão Tam không?"
Thiết Đầu hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, nói: "Bẩm lão gia, tiểu nhân đã tự tay giao thư cho Tam gia, Tam gia còn mở ra đọc ngay trước mặt tiểu nhân."
Tô Thanh siết chặt tay, từng đốt ngón tay càng hiện rõ ra.
"Nghiệt tử, sao nó dám?"
Thiết Đầu cúi đầu không nói.
Tô Thanh đẩy gã ra, đứng dậy lo lắng đi tới đi lui.
Nếu Hoàng thượng tỉnh lại, nhất định sẽ lôi hết ra tính sổ. Tự mình dẫn binh vào Kinh thành mà không có ý chỉ của Hoàng thượng, đây chính là trọng tội, đáng bị chém đầu cả tộc!
Thiết Đầu thấy lão gia giận đến tái mặt, vội nói: "Lão gia, bây giờ không phải là lúc để hơn thu, phải nhanh chóng nghĩ cách để giải quyết việc này cho êm thấm mới được."
"Êm thấm, làm sao mà êm thấm được?" Tô Thanh quát ầm lên: "Năm đó Thịnh lão Đại làm sao mà chết, Thịnh gia làm sao mà diệt vong, chẳng lẽ ngươi quên rồi hả?"
Thiết Đầu theo Tô Thanh đã nhiều năm, chuyện năm xưa cũng biết rõ ràng, gã vội chỉ ra: "Lão gia, xin cho tiểu nhân được lắm miệng một câu. Trong chuyện này, người nên nóng ruột phải là phủ Ân Quốc công mới đúng."
Tô Thanh sực tỉnh, nhìn xuống gã nô bộ trung thành của mình, "Ngươi nói đúng, kẻ nên lo lắng nhất không phải là chúng ta. Người đâu, chuẩn bị xe, nhân lúc trời chưa sáng, bổn Thượng thư muốn sang phủ Ân quốc công một chuyến."
Thiết Đầu tung người ra khỏi thư phòng.
"Từ từ đã, quay lại đây."
"Lão gia."
Tô Thanh suy nghĩ một chốc, ngồi xuống trước bàn sách, nhấc bút viết nhanh mấy chữ. Đây không phải chuyện đùa, ông ta phải để lại hậu chiêu cho Tô gia.
Chốt lát sau, Tô Thanh bỏ hai tờ giấy giống nhau như đúc vào từng phong thư, giao cho Thiết Đầu.
"Trời vừa sáng, ngươi lập tức đưa đến cho Đại gia, Nhị gia. Nhớ là tận tay."
Thiết Đầu cất thư vào trong ngực áo, quỳ trước mặt Tô Thanh, đáp: "Lão gia yên tâm, tiểu nhân nhất định tự tay đưa đến."
Nói rồi, gã vội vã ra ngoài.
Tô Thanh đứng lên, rời khỏi thư phòng.
Đứng ở ngoài cửa, Tô Thanh ngửa đầu lên nhìn bầu trời, mây đen đã che kín mặt trăng. Ông ta khẽ thở dài một hơi, âm thầm tự hỏi, không biết Tô gia có tránh được kiếp nạn này không!
Bên ngoài cửa cung, Triệu Cảnh Diễm tự mình đỡ lão tổ tông lên xe. Bấy giờ lão tổ tông đã buồn ngủ không chịu nổi, đầu gật lên gật xuống như gà mổ thóc. Triệu Cảnh Diễm hạ màn xe xuống, trao đổi ánh mắt với Tưởng Hoằng Văn. Tưởng Hoằng Văn nói rất nhỏ: "Mới vừa nhận được tin tức, Thần Cơ Doanh hành động rồi."
Hàng chân mày anh tuấn của Triệu Cảnh Diễm nhướng lên, thở dài nói: "Nhanh vậy sao, là ai để lộ tin tức?"
Tưởng Hoằng Văn viết một chữ "Ân" vào tay Triệu Cảnh Diễm.
Triệu Cảnh Diễm sững sờ trong thoáng chốc, cười lạnh nói: "Lá gan cũng to thật đấy, để xem bọn họ sẽ giải quyết như thế nào? Đúng rồi, lão Nhị có biết không?"
Tưởng Hoằng Văn ngẫm nghĩ: "Thụy vương hận không thể mọc thêm mười con mắt để nhìn chằm chằm Hiền vương. Động tĩnh lớn như vậy, e là không giấu được."
Vẻ mặt Triệu Cảnh Diễm cũng thoải mái hơn: "Không giấu được mới tốt."
"Đình Lâm, đệ định làm thế nào?"
Triệu Cảnh Diễm cười gian xảo như một con cáo già: "Ta dự định minh tu sạn đạo, ám độ trần thương*."
(*) Một trong ba mươi sáu kế của Tôn Tử: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới (Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán).
Tưởng Hoằng Văn ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi hỏi: "Lời này nên hiểu thế nào?"
"Còn chưa nghĩ xong. Đợi ta và Cố Lục thương lượng lại đã rồi mới quyết định. Huynh đưa lão tổ tông về trước, để ba vị cữu cữu không cần lo lắng. Sau đó, huynh thương lượng với đám người Lý Trác, đưa ra đối sách cho ta."
"Đệ thì sao?"
"Cô ấy ở trong cung, ta không yên tâm, tất nhiên là ta phải ở lại trông chừng rồi."
Triệu Cảnh Diễm che miệng ho khẽ một tiếng, nói với vẻ mặt cười mà như không: "Huống hồ, lát nữa phụ hoàng tỉnh lại, ta là đứa con có hiếu nhất thiên hạ này, làm sao có thể lại không ở bên hầu hạ."
Tưởng Hoằng Văn vừa định gật đầu, bỗng vẻ mặt thay đổi, thì ra hắn ta nhìn thấy A Ly cưỡi một con ngựa ô đang phóng như bay đến.
Vừa đến gần, A Ly tung người nhảy xuống ngựa, bước nhanh đến, nói bằng giọng chỉ có ba người mới có thể nghe được: "Bẩm gia, người đó nói, giữ Lục tiểu thư ở trong cung làm nữ y."
Một câu nói tựa như trời rung đất lở, khiến hai người Triệu, Tưởng đều biến sắc mặt.
"Huynh ấy còn nói gì nữa?"
A Ly nói nhỏ: "Người bảo tiểu nhân nhắn lại với gia, thuốc mà năm đó Tiền thái y sắc, đã bị ly miêu tráo thái tử."
Lời này vừa dứt, Triệu Cảnh Diễm và Tưởng Hoằng Ngôn đều ngây ngẩn, nửa câu cũng không nói nên lời.
Sáu năm trước, Hoàng đế chợt nhiễm phong hàn, long thể bất an. Tiền Tông Phương vào cung chẩn mạch, nói rằng mạch tượng không đáng ngại, dùng mấy thang thuốc là được.
Hoàng đế xưa nay vẫn luôn tín nhiệm Tiền thái y, mỗi một bát thuốc đều do ông ta lo liệu, hai mươi mấy năm qua chưa từng mắc sai sót. Ngay lúc Hoàng đế chuẩn bị uống chén thuốc cuối cùng thì Hoàng hậu đến thăm bệnh. Hoàng hậu tự mình thử thuốc cho Hoàng đế, nào ngờ...
Long nhan phẫn nộ, xác người trải kín ngàn dặm. Trong lúc Hoàng đế hạ lệnh điều tra Thái Y Viện, cả gia đình Tiền Tông Phương bỗng táng thây nơi biển lửa.
Trong triều có người dâng tấu nói, trận hỏa hoạn này là do Tiền thái y sợ tội nên tự đốt. Hoàng đế giữ lại tấu chương đó, không cho lời phúc đáp, cũng không nhắc đến. Tối nay, huynh ấy nói những lời này với A Ly, rốt cuộc là có dụng ý gì? Là muốn để Cố Lục ở lại Thái Y Viện, nhằm tiện cho việc điều tra chuyện năm đó, hay là muốn thông qua cô ấy để khơi gợi kí ức của Hoàng đế... Hay là còn dụng ý khác thâm sâu hơn nữa?
Tâm tư của Triệu Cảnh Diễm cũng như màn đêm u tối này, vô cùng trĩu nặng.