Thịnh Thế Kiều Y

Chương 212: Ta không dám chết oan



Sắc mặt Tần Hoàng hậu âm trầm.

Nhiều năm sắp đặt, bây giờ Tần gia đã đủ lớn mạnh, huynh đệ con cháu của bà ta đều làm quan trong triều. Trong hậu cung, bà ta cũng cai quản mọi việc.

Con trai vừa là con trưởng vừa là đích xuất, là lựa chọn tốt nhất cho vị trí thiên tử sau này. Việc bà ta phải làm là giữ gìn sức khỏe, làm một tấm gương mẫu mực cho phi tần hậu cung, đợi tới ngày miệng vàng lời ngọc của Hoàng thượng ban ra thánh chỉ.

Nghĩ đến đây, Tần Hoàng hậu khẽ cười. Lục Hoàng hậu vội vàng hấp tấp, cuối cùng cũng đấu không lại số mệnh.

Tần Hoàng hậu nghĩ đến đó, cười hỏi: "Cung yến hôm nay, Quý phi vận y phục gì?"

Tinh Tuyết cười đáp: "Hồi bẩm nương nương, hôm nay Quý phi vận màu hồng."

Tần Hoàng hậu cười, "Màu hồng và màu đỏ, nhìn từ xa không có nhiều khác biệt, ả ta muốn so bì với bản cung đây mà."

Tinh Tuyết cười mỉa mai: "Chẳng qua cũng chỉ là bắt chước học đòi mà thôi, người có mắt đều nhìn ra được."

Tần Hoàng hậu nghe mà mát lòng mát dạ, cầm cây trâm phượng khảm ngọc, cười như không cười, nói: "Giúp bản cung cài lên."

"Thụy vương, Thụy vương phi tới."

Tần Hoàng hậu vui mừng, mắt tràn ngập ý cười nói: "Mau gọi hai đứa nó vào đây."

Một lát sau, vợ chồng Thụy vương một trước một sau đi vào, hành lễ với Hoàng hậu.

Thụy vương phi Tiểu Tần thị mới hai mươi tuổi, tóc vấn cao, trang điểm tinh tế, hành lễ xong, cô ngoan ngoãn đứng sau Thụy vương, mỗi một cử chỉ đều rất có quy củ.

Ánh mắt Tần Hoàng hậu càng thêm ôn hòa, ban ghế ngồi, tiếp đó bà ta cười nói: "Hôm nay hai con đến sớm thật đấy."

Thụy vương ôn hòa đáp: "Túc thân vương hồi kinh, nhi thần đã không gặp người một năm nay rồi, hôm nay đến sớm để đến bái kiến người trước đã."

Tần Hoàng hậu hỏi: "Ông ấy đang ở đâu?"

"Bẩm mẫu hậu, bây giờ có lẽ Túc thân vương đang dùng bữa với phụ hoàng."

Tần Hoàng hậu hiểu ý, cười nói: "Nếu đã vậy thì con đi trước đi, để mẹ con chúng ta cũng trò chuyện thoải mái hơn."

Thụy vương đứng dậy cáo từ, vâng lời rời đi, nhưng mới vừa đi được vài bước thì hắn ta lại quay lại, "Mẫu hậu, đêm qua, lúc nhi thần uống rượu với Bát đệ, cảm thấy tuổi đệ ấy cũng không còn nhỏ nữa, vị trí chính phi trong phủ vẫn bỏ trống. Người xem trong các quý nữ thế gia, có cô gái nào thích hợp làm Thọ vương phi không?"

Tần Hoàng hậu nhìn con trai mình, cười nói: "Đường đường vương gia lại đi quản chuyện mai mối nam nữ nhỏ nhặt này, đi đi, việc này để mẫu hậu lo, con cứ đi đi."

"Đa ta mẫu hậu." Thụy vương cúi mình rời đi.

Lúc này Tần Hoàng hậu mới nhìn Thụy vương phi.



Trong Vĩnh Xuân Cung.

Sau bức bình phong gỗ điêu khắc hình hoa hải đường, Ân Quý phi mệt mỏi ngồi tựa đầu giường, đôi mắt khép hờ, nét mặt như có tâm sự.

Minh Xuân nhẹ nhàng khép cửa, đi vào trong rồi khẽ nói: "Nương nương, bây giờ Hoàng thượng đã dùng bữa xong, đang ở Ngự Thư Phòng hàn huyên chuyện cũ với Túc thân vương."

Ân Quý phi khẽ chớp mắt, nói: "Đầu tiên là cùng dùng bữa, sau đó là uống trà, quy luật này đã bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi."

Minh Xuân cười nói: "Túc thân vương ngao du tứ hải, hiểu biết sâu rộng, Hoàng thượng thích nhất là nghe lão thân vương kể về những chuyến thú vị đã gặp được trong chuyến đi. Lần này ôn chuyện chắc phải mất hai canh giờ mới xong được."

Sắc mặt Ân Quý phi hơi đỏ lên, đôi mắt mở ra, sau đó bà ta từ từ ngồi dậy, đi tới trước gương đồng. Nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong gương, bà ta khẽ nói: "Thay quần áo cho bản cung, dạ tiệc đêm nay, bản cung không so bì với Hoàng hậu nữa."

Minh Xuân hiểu ý, hỏi: "Là bộ màu xanh đúng không ạ?’

"Ừ."

Minh Xuân cười nói: "Nương nương, đã hai năm người không vận màu xanh rồi."

Ân Quý phi cười mà như không: "Đúng vậy, mới đó mà đã hai năm rồi."

Giờ Mùi ba khắc, hoàng tôn quý tộc, văn võ bá quan, các tiến sĩ mới trúng cử đều quần áo là lượt, lần lượt vào hoàng cung. Lúc này, trời chiều đã ngã về Tây, nhưng sắc trời vẫn sáng như ban ngày.

Bởi vì Tưởng phủ có một vị trạng nguyên nên ba vị lão gia của Tưởng gia đều có trong danh sách khách mời. Không chỉ như vậy, Hoàng đế còn phái Lý công công đích thân đến mời lão tổ tông Tưởng phủ.

Lúc lão tổ tông quỳ tạ hoàng ân, người cũng đã lấy lý do sức khỏe không cho phép để từ chối lời mời của Hoàng đế. Sau đó Hoàng đế không những không hề tức giận mà còn sai người tặng một bức tranh bách thọ cho lão tổ tông.

Quỳnh Đài được phân thành nội điện và ngoại điện, phi tần trong cung đều ở trong nội điện, còn quan thần, tiến sĩ thì ở ngoại điện. Giờ lành vừa đến, thiên tử bãi giá, dắt tay Hoàng hậu khoan thai đi tới trước ánh mắt mong đợi của chúng văn võ bá quan và các vị thần tử.

Đám đông quỳ lạy dưới đất, hô to vạn tuế, khí thế ngợp trời.

Tần Hoàng hậu đi bên cạnh Hoàng đế, bước đi vững vàng, ánh mắt âm thầm liếc qua chỗ ngồi của Quý phi, bất giác chau mày.

Đúng là kỳ lạ, không ngờ người đàn bà này không vận màu hồng mà lại vận cung y màu xanh, trang điểm nhẹ nhàng, xem ra cũng hiểu vị trí của bản thân ở đâu đấy. Tần Hoàng hậu sờ hoa mẫu đơn tím trên đầu, lạnh lùng cười, ngẩng cao đầu.

Đột nhiên Ân Quý phi ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt quét qua chỗ bàn tay đang nắm của Hoàng đế và Hoàng hậu, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc.

Hoàng đế trầm mê tu đạo, luyện đan cả năm nay, hậu cung đã thành vật trang trí. Cho dù là mùng Một hay Mười lăm, chẳng qua cũng chỉ là đến hậu cung ăn một bữa cơm mà thôi. Lúc này giả vờ dáng vẻ phu thê tình thâm, đúng là quá nực cười.

Ân Quý phi nhìn về phía sau, đến khi nhìn thấy một thân hình cao lớn, uy vũ, bàn tay nắm khăn khẽ run rẩy, bà ta chậm rãi dời ánh mắt đi.

Sắc trời dần tối, đèn hoa nổi lên rực rỡ.

Thanh Hoàn đã sai người đóng cửa viện từ sớm, một mình đi vào trong phòng. Nguyệt nương và Xuân Nê hiểu ý, chỉ đứng canh ở bên ngoài.

Sau một tuần trà, Diệp Thanh chạy vào thì thầm bên tai Nguyệt nương mấy câu.

Nguyệt nương gật đầu, gõ cửa phòng, "Tiểu thư, đến giờ rồi."

Một lát sau, cửa kẽo kẹt mở ra, Nguyệt nương nhanh chóng bước đến, "Tiểu thư, Thập bát gia tự mình đến đón ạ."

Đôi mắt Thanh Hoàn vụt sáng, ý cười hiện lên nơi khóe môi, nâng làn váy chạy ra.

Dưới ánh trăng, người đàn ông đứng chắp tay sau lưng, nghe thấy tiếng động vội quay người lại, mỉm cười.

Thanh Hoàn bước đến, khẽ gọi: "Ca ca."

Thịnh Phương quan sát sắc mặt của cô thật tỉ mỉ: "Đã khỏe hơn chưa?"

"Dạ, đã không có gì đáng ngại rồi."

Thịnh Phương ngồi xuống, "Lên đây, ca cõng muội." Thanh Hoàn chợt thấy ấm áp trong lòng, nghe lời bò lên tấm lưng rộng của hắn. Thịnh Phương đợi cô ngồi vững rồi mới vận khí nhún người nhảy một cái, người đã bay lên đầu tường.

Nguyệt nương đuổi theo tới thấy cảnh này, không nhịn được quay người lau đi nước mắt. Cậu ấy là Thập bát gia Thịnh gia, dáng dấp trông thật giống với Thịnh cô gia.

Hoa đình trong Kim phủ đã đứng đầy người, họ đều là huynh đệ đáng tin cậy của Thịnh Phương, người nào cũng nghển cổ mong ngóng.

Thịnh Phương dắt tay cô đi vào trong, tất cả mọi người cùng đồng thanh nói: "Xin chào Lục tiểu thư."

Âm thanh vang dội như tiếng chuông ngân, Thanh Hoàn giật nảy mình, vuốt ngực đi vào giữa Hoa đình, hào sảng nói: "Chư vị anh hùng hảo hán không cần đa lễ, mau ngồi đi."

Mọi người vẫn chưa nhúc nhích, ánh mắt nhìn hết về phía Thịnh Phương.

Thịnh Phương phất tay họ mới vào chỗ ngồi.

Thanh Hoàn tủm tỉm cười. Tuy những người này đều là sơn tặc, nhưng dưới sự huấn luyện của ca ca, làm việc lại rất có quy củ.

Tiền Phúc và Thạch Dân Uy tiến lên hành lễ với Thanh Hoàn xong cũng ngồi xuống theo.

Thanh Hoàn chỉ uống vài ly rượu, đánh mắt ra hiệu cho Thịnh Phương, hắn hiểu ý đỡ lấy tay cô, hai người đi vào trong sân tản bộ.

Trong sân, mấy gốc hải đường đang nở rộ, ánh trăng bàng bạc phủ lên một màu sắc ôn hòa. Chỉ tiếc, hoa đẹp là vậy nhưng lại không có hương thơm, không thể không nói, đó là một điều rất đáng tiếc.

Cũng giống như tình thế bây giờ, huynh muội vừa mới nhận nhau mà đã tới giờ phút ly biệt. Thanh Hoàn ôm nhiều tâm sự, khẽ thở dài.

Tiếng thở dài này truyền vào tai Thịnh Phương, hắn nhìn cô an ủi: "Muội không cần buồn thương. Không nói tới việc ta đi chuyến này có thể sẽ điều tra rõ được chuyện năm đó, chỉ với việc ta là con trai của phụ thân thôi thì chắc chắn sẽ phải vào quân đội, da ngựa bọc thây, bảo vệ non sông."

Thanh Hoàn bĩu môi, hệt như đứa trẻ đang giận dỗi: "Ca ca thì vui vẻ, thoải mái rồi, còn muội muội lại phải ở đây lo lắng."

Thịnh Phương nhìn đôi mắt đen sáng ngời của cô, nhớ tới lần đầu hai người gặp nhau, khi ấy trên người cô là một nỗi ưu thương không thể xóa nhòa.

"Không cần lo lắng. Bọn ta có hai mươi mốt người, có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhất định sẽ không phải chịu khổ chịu tội gì cả."

Thanh Hoàn gật đầu, lấy trong áo ra một chiếc bình trắng.

"Ca ca, muội muội có thứ này rất hay tặng cho huynh."

Thịnh Phương nhận lấy chiếc bình, nhẹ nhàng mở ra, một mùi rượu cay mũi ập vào mặt, hắn chau mày hỏi: "Đây là gì?"

Thanh Hoàn mỉm cười, "Đây là tinh chất rượu, dùng để tiêu độc. Nếu có tướng sĩ nào bị thương, bôi lên có thể giúp vết thương không bị lở loét. Bình thường cần mười ngày mới khép miệng thì dùng nó chỉ cần ba ngày thôi."

Ánh mắt Thịnh Phương sáng lên: "Đây là rượu?"

Thanh Hoàn lắc đầu, "Là rượu nhưng cũng không phải rượu. Độ tinh khiết của nó cực cao, gặp lửa sẽ cháy, vì vậy rất khó chiết xuất. Giờ thì muội mới chỉ làm ra được một chút này thôi. Đợi muội nghiên cứu lại, không quá một tháng là có thể gửi thêm cho huynh rồi. Đến lúc đó ca ca dâng nó lên cho tướng quân, chắc chắn có thể lấy được sự tín nhiệm của tướng quân."

Thịnh Phương không ngờ Thanh Hoàn lại có suy nghĩ này, hắn kinh ngạc, đồng thời cũng rất tự hào.

Hắn từng được chứng kiến sự thông minh của cô, cũng đã nghe Tiền Phúc, sư gia kể về việc cô tính kế Thọ vương. Đằng sau sự thông minh, tính toán đó, nhất định cô đã phải dốc hết tâm sức để suy tính.

Có thể tưởng tượng được, chiếc bình trong tay hắn đã khiến cô phải mất ngủ bao nhiêu đêm, chỉ sợ trong mơ cô cũng nghĩ tới.

Thanh Hoàn không biết điều Thịnh Phương đang nghĩ, nói tiếp: "Còn một số thuốc trị ngoại thương thông thường, Phúc bá đã chuẩn bị xong xuôi cho huynh. Nguyệt nương cũng chuẩn bị một túi đồ, trong đó là một số độc dược mà muội đã nghiên cứu mấy năm nay, cách sử dụng và thuốc giải đều viết trên giấy, huynh giữ để phòng thân."

Thịnh Phương lại ngạc nhiên, không nhịn được mà cảm thán: "Muội nghĩ thật chu đáo."

"Không dám không chu đáo, muội phải thay những vong linh của Thịnh gia bảo vệ huynh."

Giọng nói của Thanh hoàn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, phảng phất như có một làn khói nhẹ, lại giống như một cái chùy gõ thẳng vào ngực Thịnh Phương.

Mấy năm nay hắn vào sinh ra tử, đổ máu bán mạng, vẫn luôn một thân một mình. Hiện giờ đột nhiên có một người nói muốn bảo vệ hắn, hơn nữa người đó còn là một cô gái chốn khuê phòng yếu đuối, hốc mắt của Thịnh Phương dần ươn ướt.

Nam nhân đổ máu không đổ lệ, đó chỉ là khi chưa chạm đến chuyện cảm động nhất mà thôi. Thịnh Phương chớp mắt, ép cho nước mắt không rơi xuống, "Mạng của ta là do muội cứu nên ta cũng không dám chết oan chết uổng. Ta còn phải giữ nó để thay phụ thân kế thừa và kéo dài truyền thống của Thịnh gia."

Thanh Hoàn không nói, chỉ gật đầu thật mạnh.

Thịnh Phương đặt tay lên vai cô, bờ vai gầy gò, yếu ớt, hắn bất giác nhẹ giọng: "Sau khi ta đi, muội phải cẩn thận, có một số chuyện phải lượng sức mà làm, tuyệt đối không được cậy mạnh."

Thanh Hoàn nhìn hắn hồi lâu mới nói: "Ca ca yên tâm, muội tự có tính toán, muội và ca ca giống nhau, cái mạng này không thể chết oan chết uổng được."

"Muội!"

Thịnh Phương không bỏ sót sự đau xót hiện lên trong mắt cô, nhớ lại kiếp trước cô bị mũi tên bắn trúng tim, hắn cắn răng nói: "Nếu trong lòng muội vẫn còn sự thù hận thì ta thay muội giết kẻ phụ tình kia rồi mới đi, được không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv