Thịnh Thế Kiều Y

Chương 211: Ngươi và ta cùng tiến cùng lùi



Mai Nguyên giật thót, cúi đầu cung kính đáp: "Bẩm vương gia, hạ quan không dám."

Triệu Cảnh Diễm lườm hắn, cười lạnh: "Tốt nhất là không dám, nếu không thì, hừ... ta sẽ đánh cho Mai Thị lang ngươi tha hồ được đi nhặt răng."

Là một vương gia, vậy mà lại nói năng ngông cuồng, không biết phân biệt tình huống, Mai Nguyên xấu hổ muốn chết, chúng quan viên thì hơi thất vọng.

"A Ly à, mau che ô cho gia. Cái nơi khỉ ho cò gáy này, nếu không phải phụ hoàng bắt tới thì chắc bây giờ gia đang ở trong Vạn Hoa Lâu uống trà, nghe nhạc, sao phải chịu tội thế này."

Lời này vừa nói ra, các quan viên đã thất vọng hoàn toàn. Đây nào phải là đến để làm việc, rõ ràng là đến...

Bỏ đi, bỏ đi, người ta là long tử long tôn, cả thiên hạ này cũng là của Triệu gia, huống chi là một Công bộ nho nhỏ. Sau này phải luôn luôn mang theo cái đầu, cẩn thận hầu hạ thôi.

Triệu Cảnh Diễm âm thầm thu hết vẻ mặt như bị táo bón của chúng quan viên vào mắt. Hắn bất giác nhướng mày, còn bồi thêm một câu, "Bản vương đi bộ mệt rồi, A Ly, bế!"

Ôi trời ơi... ôi trời ơi...

Chúng quan viên xấu hổ tới đỏ mặt tía tai, đầu càng cúi thấp hơn. Không nghe thấy, không nghe thấy, cái gì bọn họ cũng không nghe thấy.

Khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của Mai Thị lang đã đỏ như mặt tượng Quan Công. Đúng là thói đời ngày sau, thói đời ngày sau... này…. này... Hoàng thượng à, người anh minh thần võ như vậy, sao lại sinh ra đứa con bất tài vô dụng thế này!

Ông trời thật không có mắt mà.

Chỉ mới qua chừng một nén hương, nhất cử nhất động của Thọ vương ở Công bộ đã truyền tới tai Bảo Khánh đế.

Lý công công quan sát sắc mặt lạnh lùng của Hoàng đế, cười trừ, giải thích: "Hoàng thượng, vương gia còn trẻ không hiểu chuyện, sau này sẽ tốt lên thôi ạ."

Bảo Khánh đế nghe vậy, chân mày hơi giãn ra, nhưng ngay sau đó ông lại chau lại, nếp nhăn giữa hai hàng chân mày còn rõ ràng hơn lúc nãy.

Lý công công chỉ dám than thở trong lòng.

Hoàng thượng đưa Thọ vương đến cai quản Công bộ, rõ ràng là có ý muốn đề bạt, nhưng Thọ vương quen tự do, phóng túng, chưa từng hiểu được nỗi khổ tâm của Hoàng thượng.

Ôi, thật sự là hết thuốc chữa!

"Túc vương tới!" Đúng lúc này, giọng nói the thé của tiểu thái giám vang lên.

Lý công công mới nhớ ra, Túc vương đã hồi kinh, chiếu theo lệ thường, hôm nay Hoàng thượng sẽ dùng bữa trưa trong điện với lão vương gia.

Lý công công khẽ nhắc nhở, "Hoàng thượng?"

Ánh mắt Bảo Khánh đế bỗng trở nên ôn hòa hơn, "Truyền lệnh đi!"

Lý công công phất cây phất trần, giọng lảnh lót: "Hoàng thượng có lệnh, truyền ngự thiện!"

Bảo Khánh đế chắp tay sau lưng, đi ra gian ngoài.

Lý công công liền cúi đầu theo sau.

Vừa đi được vài bước, Bảo Khánh đế đột ngột dừng lại, hỏi, "Ngươi thấy lão Bát thế nào?"

Lý công công vội khom mình đáp lời: "Hoàng thượng, nô tài không dám nói lung tung ạ."

"Trẫm cho phép ngươi nói!" "Hoàng thượng, Thọ vương là hoàng tử hoàng tôn, là rồng giữa biển người, thanh niên tài tuấn…" Lý công công lôi hết những mỹ từ mà bản thân biết được ra.

Bảo Khánh đế đanh mặt, thái độ khiến người ta thấy lạnh thấu xương.

Lý công công lí nhí: "Hoàng thượng, nô tài cũng không biết nói thế nào. Nhưng mà, chỉ riêng việc Thọ vương đưa những tên cướp đó vào trong quân đội, nô tài đã cảm thấy, ở trong lòng, Thọ vương vẫn quan tâm tới thiên hạ và bách tính ạ."

Lời này vừa nói ra, Bảo Khánh đế ung dung nhìn hắn, đầu Lý công công càng cúi thấp hơn.

"Lão Bát này!" Đột nhiên Bảo Khánh đế mắng một tiếng, sau đó đi thẳng.

Lý công công liếc thấy khóe miệng cong lên của Hoàng đế, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khu ngoại ô phía Tây, cách Kinh thành khoảng mười dặm, có một đồng cỏ trải dài. Nơi đây cảnh sắc thanh bình, vốn là nơi mà các công tử danh gia vọng tộc tới cưỡi ngựa du ngoạn hay luyện tập cưỡi ngựa, bắn cung.

Hiền vương Triệu Cảnh Vĩ cưỡi ngựa phi như bay, đồng thời, gã giương cung, bắn tên trúng vào giữa tấm bia.

Đám tùy tùng la hét cổ vũ, vỗ tay vang dội.

Cũng đúng lúc này, một người cưỡi ngựa ô phi đến. Người này tư thái oai hùng, ghìm ngựa dừng lại ngay trước mặt Hiền vương, sau đó hắn ta nhảy xuống ngựa, ôm quyền nói: "Vương gia."

"Tử Ngữ đấy à, đến đúng lúc lắm, cùng bản vương luyện tập một hồi."

"Hạ quan không dám." Giọng Tô Tử Ngữ bình tĩnh.

Hiền vương nở nụ cười: "Hà tất phải để ý tới mấy lễ nghi dung tục đó."

Tô Tử Ngữ hơi dao động, "Dạ, vương gia."

"Lên ngựa." Hiền vương nổi hứng, kéo dây cương, phóng ngựa dẫn trước.

Tô Tử Ngữ nhún người nhảy lên ngựa, đuổi theo. Hai người cưỡi ngựa, một trước một sau, chỉ trong phút chốc đã khuất xa tầm nhìn của người khác, tiến vào rừng sâu.

Trong rừng, tiếng nước chảy dưới suối róc rách không ngừng.

Hai con ngựa uống nước bên bờ suối, dưới tán cây cách đó không xa, hai người đàn ông tuấn tú đứng cạnh nhau.

"Không biết vương gia gọi hạ quan đến là có việc gì?"

"Tử Ngữ không cần phải thận trọng như vậy, tính ra hai chúng ta còn là anh em cọc chèo."

Tô Tử Ngữ cười nhạt, "Vương gia, lễ không thể thiếu."

Biết chừng mực, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, đúng là nhân tài. Hiền vương nhìn hắn ta với ánh mắt tán thưởng, cười nói: "Hôm nay gọi ngươi đến đây, đúng là có một chuyện. Nghe nói Thọ vương đưa một số người vào trong đội quân Tây Bắc?"

Tô Tử Ngữ bình tĩnh trả lời: "Bẩm vương gia, đúng là có chuyện này. Tổng cộng hai mươi mốt người, đều là sơn tặc, được Trưởng công chúa Trường Dương đánh tiếng giúp."

"Những tên sơn tặc này có phải là đám người được chiêu hàng ở núi Vương Ngạn không?"

"Đúng vậy. Thọ vương chiêu hàng, sợ bọn chúng ở trong Kinh thành lại nảy thói xưa nên dứt khoát đưa vào trong quân đội rèn luyện."

Hiền vương chau mày, lão Bát này làm việc càng ngày càng đúng đắn. Không ngờ hắn lại có thể nghĩ ra việc tốt như vậy, nếu truyền đến tai phụ hoàng nhất định là vớ được không ít lợi lộc.

Nghĩ đến đó, gã khẽ cảm thán: "Tối hôm qua, lão Bát vào Phồn Hoa Lâu ở phủ Thụy vương, uống rượu tới nửa đêm."

Tô Tử Ngữ không thể tiếp lời, môi chỉ mấp máy rồi thôi.

Hiền vương quay đầu qua, nhíu chặt mày: "Bây giờ có lẽ hắn đang ở Công bộ. Thụy vương lôi kéo được hắn như hổ mọc thêm cánh, bản vương thân cô thế cô, thua mất một ván này."

Tô Tử Ngữ ngẫm nghĩ nói: "Tâm tư của Thọ vương chỉ đặt vào việc ăn uống, vui chơi. Lúc thần đến có đi ngang qua Công bộ, thấy cả nha môn đều đang đứng đợi trước cửa mà vương gia vẫn chưa đến."

Hiền vương không cho là đúng: "Tử Ngữ à, bản vương không thể không đề phòng."

Tô Tử Ngữ hiểu rõ thâm ý trong lời này. Bất kể là xét từ tuổi tác hay thân phận đích thứ thì Hiền vương đều không thể là người được kế vị.

Thụy vương chiếm được thiên thời, địa lợi, nếu lại được Thọ vương âm thầm ủng hộ thì ngôi Thái tử chắc chắn sẽ rơi vào trong tay Thụy vương.

Một khi Thụy vương đăng cơ, người mà Thụy vương muốn tính sổ đầu tiên chắc chắn là mẹ con Quý phi và Hiền vương. Tên đã lên dây không thể không bắn ra được, Hiền vương chỉ có đi về phía trước, tuyệt đối không thể lùi lại nữa.

Tô Tử Ngữ trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Vương gia, tất cả còn phải xem ý của Hoàng thượng. Tô gia thề chết trung thành với vương gia."

"Tốt!"

Hiền vương vỗ vai hắn ta, giọng phấn khởi: "Ngươi ta là anh em cọc chèo với ta, đương nhiên là cùng tiến cùng lùi."

Buổi cưỡi ngựa bắn cung kết thúc, Tô Tử Ngữ không dám chậm trễ một phút nào, nhanh chóng quay về Thần Cơ Doanh.

Cách doanh trại vài dặm, một người một ngựa phi như bay đến, người đó chính là Phó tướng Dương Nhuệ.

Hai người nhìn nhau, cả hai đều nhảy xuống ngựa.

"Xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại gấp gáp chạy qua đây?"

Dương Nhuệ nói: "Tô Thống lĩnh, người được phái đi phía Nam đã điều tra được một số việc liên quan đến Lục tiểu thư Cố phủ"

Tô Tử Ngữ hiếu kì, "Mau nói ta nghe."

Dương Nhuệ hắng giọng rồi nói: "Thật ra thì không có chuyện gì đặc biệt, nhưng có một chuyện khá kỳ lạ."

"Chuyện gì?"

"Chuyện Lục tiểu thư chữa bệnh."

Tô Tử Ngữ rũ mắt, đợi gã nói tiếp.

Dương Nhuệ nói: "Đầu năm ngoái, Lục tiểu thư cắn Hiền vương bị thương cho nên bị đưa đến điền trang. Nào ngờ, trong đêm đó trèo tường rồi ngã, đập đầu chảy máu, tính mạng nguy kịch, sau lại được đưa tới chỗ danh y là Kim thần y ở Giang Nam chữa trị, tốn hết mười vạn lượng mới chữa khỏi bệnh."

Tô Tử Ngữ chau mày, hỏi: "Chuyện này thì có gì kì lạ?"

Dương Nhuệ nói: "Tô Thống lĩnh, kỳ lạ ở vị Kim thần y kia."

"Nói rõ hơn đi."

"Kim thần y có một người hầu, người này tuổi tác đã cao, biết y thuật, thường thay Kim thần y đi xử lý công việc. Kim tiểu thư chữa bệnh cho Lục tiểu thư xong thì ngao du tứ hải, vậy nhưng người này không đi theo mà lại vào Kinh thành."

Tô Tử Ngữ nghe mà như lạc trong sương mù, "Người này tên là gì?"

"Hồi bẩm Thống lĩnh, người này họ Tiền, tên Phúc, gọi là Tiền Phúc."

Giống như có một tia chớp đánh trúng người Tô Tử Ngữ, hắn giật mình hoảng hốt, trợn mắt há hốc mồm.

"Ngươi còn tra ra được những gì nữa?"

Dương Nhuệ nói: "Tôi còn điều tra ra được, sau khi Tiền Phúc vào Kinh thành thì sống tại Kim phủ cách vách với Cố phủ."

Tô Tử Ngữ nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt trông rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại như đang dậy sóng.

Thì ra ông ta vẫn chưa chết!



Trong Di Xuân Cung, đèn đuốc sáng trưng.

Tần Hoàng hậu ngồi đoan trang trước gương, nhìn mình trong gương, con ngươi ánh lên tia sáng quái gở.

"Nương nương quốc sắc thiên hương, không ai sánh bằng, trong yến tiệc hôm nay, người nhất định sẽ thu hút hết ánh mắt của tất cả mọi người, lấn át cả Ân Quý phi." Cung nữ Tinh Tuyết đứng hầu bên cạnh, miệng không ngừng nịnh hót.

Tần Hoàng hậu vuốt tóc, nói rất thờ ơ: "Bản cung cai quản hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, không cần phải học theo những phi thiếp tầm thường đi nịnh hót, tranh sủng, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, giúp Hoàng đế quản lý lục cung là được."

Trong lời nói mang theo sự trào phúng, Tinh Tuyết nhân đó cười mỉa mai: "Dựa vào nhan sắc để tranh sủng, rốt cuộc cũng không được lâu dài, nương nương mới thật sự là người đứng đầu, uy nghi, hậu cung không ai sánh bằng. Không giống một số người, hôm nay thế này, ngày mai thế khác, ầm ĩ chết đi được."

Khóe miệng Tần Hoàng hậu giương lên.

Từ sau khi Thế tử Anh Quốc công bị cấm túc, Ân Quý phi đã không còn cái dáng vẻ cao ngạo lúc trước. Thay vào đó, ở trước mặt Hoàng đế, ả ta giở đủ các loại chiêu trò, ngay cả trò thấp kém như vô tình gặp gỡ ở Ngự Hoa Viên cũng giở ra được. Cả một tháng nay, các phi tần trong hậu cung đã được xem đủ các vở kịch buồn cười.

Từ đầu đến cuối Hoàng thượng lại chưa từng có ý gì, trái lại tránh còn không kịp. Tần Hoàng hậu nheo mắt, nhìn cây trâm phượng trong tay đến thất thần.

Năm Tuyên Hòa thứ ba mươi, bà ta được đưa đến bên cạnh Triệu Ung làm trắc phi. Lúc đó Triệu Ung vẫn chưa được phong hào, chỉ là một hoàng tử đắc sủng mà thôi.

Lúc ấy, bên cạnh Triệu Ung đã có Lục thị, phu thê hai người ân ái hòa hợp. Tuy bà ta trẻ tuổi, xinh đẹp, nhưng cũng không sánh được với địa vị của Lục thị ở trong lòng Triệu Ung.

Mỗi tháng vào ngày mùng Một, Mươi lăm, Triệu Ung chắc chắn sẽ ngủ lại phòng của Lục thị, dù đã bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn chưa từng thay đổi.

Cho dù là Triệu Ung và bà ta đang làm chuyện phu thê, nhưng chỉ cần Hoàng hậu đến mời, Triệu Ung chắc chắn sẽ làm qua loa cho xong chuyện rồi đi thẳng.

Năm đó bà ta còn nhỏ tuổi, không hề biết hậu cung và triều đường vốn dĩ luôn liền làm một. Bà ta chỉ một mực tranh sủng, cố gắng nịnh nọt, cầu xin người đàn ông đó ở lại phòng mình thêm vài đêm.

Cho đến sau này Tiên đế bị bệnh qua đời, cục diện trong cung hoàn toàn thay đổi, Triệu Ung với thủ đoạn mạnh mẽ đã đăng cơ đế vị, phong Lục thị làm Hoàng hậu. Đến lúc ấy bà ta mới biết, trước đây Lục thị giúp Hoàng thượng lôi kéo bao nhiêu thế gia, quyền thần cho nên mới có Triệu Ung một bước lên trời như hôm nay.

Thì ra một người phụ nữ nếu muốn để người đàn ông đặt bản thân ở trong lòng, hoàn toàn không cần phải dựa vào nhan sắc. Gia thế, quyền lực, huynh đệ phụ mẫu sau lưng mới là biện pháp tốt nhất để được đắc sủng.

Do đó, dù Lục thị chỉ có nhan sắc bình thường, nhưng nhờ vào việc tuân thủ lễ nghi, đoan trang hiền thục mà có được sự kính trọng của Hoàng đế. Nếu không phải bà ta sớm qua đời, có lẽ cái vị trí Hoàng hậu này cũng sẽ không rơi xuống đầu bà.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv