HUYNH MUỘI LẠI TƯƠNG PHÙNG
Chưa đến giờ Tý, Cấm Vệ Quân đã tấn công lên núi, chỉ mất một canh giờ đã tiêu diệt bốn trăm tên sơn phỉ, thế nhưng vẫn không tìm được Lục tiểu thư. Sắc mặt người nào đó âm trầm đến mức sắp đen như mực tàu.
Trương Vân Long sai người tìm kĩ lại một lượt, nhưng vẫn chẳng thấy bóng người đâu, ánh mắt mọi người tức khắc đều nhìn về phía người thanh niên mặc đồ đen.
Khuôn mặt Triệu Cảnh Diễm đầy nghiêm nghị, khác một trời một vực với dáng vẻ ngả ngớn thường ngày, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng, rõ ràng là đã phẫn nộ đến cực hạn.
Trương Vân Long bước lên, ném một gã đàn ông xuống ngay trước mặt Triệu Cảnh Diễm.
"Vương gia, kẻ này chính là lão đại của đám sơn phỉ."
Triệu Cảnh Diễm gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn gã đàn ông trên mặt đất.
Gã mặt sẹo cảm thấy toàn thân rét run, ánh mắt sắc bén mà âm độc trên đỉnh đầu như muốn đâm thủng hai lỗ trên người hắn.
"Cô gái kia đâu?"
Gã mặt sẹo cắn răng, hung tợn trừng mắt nhìn, khí thế sôi trào.
"Ái chà, ra cũng là kẻ cứng đầu đấy."
Triệu Cảnh Diễm giẫm lên lưng gã, thân hình to lớn của gã mặt sẹo bị đè xuống mặt đất, "Người đâu, mang dao tới cho ta, róc từng miếng thịt trên người hắn cho ta. Người gã to lớn như vậy, nhất định có thể được chín trăm chín mươi chín nhát."
Lời còn chưa dứt, A Ly đã nhảy vọt đến, trên tay không biết có thêm một con dao nhỏ từ lúc nào. Cậu ta khẽ rạch, lập tức có miếng thịt rơi ra.
Gã mặt sẹo gào lên như lợn bị chọc tiết.
A Ly giơ tay chém xuống, dao thứ hai, dao thứ ba... Dao thứ năm chưa hạ xuống, gã mặt sẹo đã gào khóc: "Ta nói, ta nói. Trước khi các ngươi tới, người của bang Thành Đao đã tới, chắc chắn cô gái kia đã bị bọn hắn bắt đi rồi."
Triệu Cảnh Diễm phất tay, "Bang Thành Đao là loại người gì?"
"Cũng là một đám sơn phỉ, chỉ có mấy chục người, thế nhưng kẻ nào kẻ nấy đều có võ nghệ cao cường. Trên ngọn núi này, trừ thủ hạ của ta ra, tất cả đều bị hắn thôn tính cả rồi."
"Kẻ cầm đầu thì sao?"
Gã mặt sẹo đau đớn lắc đầu: "Bọn hắn đều mặc đồ đen, lại còn che mặt, ai biết kẻ nào là cầm đầu." Trương Vân Long lập tức nói: "Vương gia, không thể trì hoãn thêm nữa. Từ đây đến đỉnh núi phía Bắc cần ít nhất một canh giờ."
Triệu Cảnh Diễm thu chân lại, bất ngờ giận dữ gầm lên, "Còn không mau xuất phát."
…
Lúc Dương Nhuệ đi vào doanh trướng, Tô Tử Ngữ đang ngồi trước bàn, tự đánh cờ một mình.
Hắn ta cầm một con cờ, vẫn do dự chưa đặt xuống, người như một ngọn núi ngọc dịu dàng, tuấn mỹ, mặc dù bất động vẫn tỏa sáng.
Dương Nhuệ đi vào, nói: "Tô Thống lĩnh, tối nay Trương Thống lĩnh của Cấm Vệ Quân phụng chỉ tiêu diệt sơn phỉ."
Tay cầm quân cờ khẽ động, quân cờ vững chãi rơi xuống bàn cờ. Tô Tử Ngữ cau mày nói: "Vì sao lại là hắn?"
Dương Nhuệ nói nhỏ: "Lục tiểu thư Cố phủ bị người bắt đi, Tưởng Thất gia cầu xin Thọ vương, Thọ vương đã vào cung cầu viện. Không biết vì cớ gì mà Hoàng thượng lại phái hẳn Trương Thống lĩnh đi, sự việc đã khá ầm ĩ rồi."
Tô Tử Ngữ trầm mặc một lát, trước mắt bỗng hiện lên một khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần: "Một tiểu thư chốn khuê các, kẻ nào lại muốn hãm hại cô ta?"
Dương Nhuệ lắc đầu.
"Đã cứu được chưa?"
"Nghe nói vẫn chưa."
Sắc mặt Tô Tử Ngữ sa sầm, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng. Hắn ta đứng dậy bước tới bước lui trong doanh trướng, đột ngột dừng chân rồi nói, "Tiết Thanh minh vừa rồi, ta đã thấy cô ta."
Dương Nhuệ lấy làm kinh hãi. Thanh minh mỗi năm, Tô Tử Ngữ đều đi đến nơi hoang tàn kia, sáu năm qua đều chưa từng gián đoạn.
"Về sau ta bảo ngươi đi tìm hiểu, có thăm dò được gì không?"
Dương Nhuệ lắc đầu, "Thời gian vẫn quá ngắn ngủi, người của chúng ta mới xuất phát đi xuống phía Nam chừng hai ngày, chỉ sợ phải đợi thêm mấy ngày nữa."
Những câu này rất bình thường, nhưng Tô Tử Ngữ nghe xong lại mơ hồ cảm thấy trái tim thắt chặt. Hắn ta cầm lấy trường kiếm đặt bên cạnh: "Ta đi lên núi xem xem."
Dương Nhuệ gọi hắn ta lại, "Ngươi đi làm gì, bên kia toàn người là người."
"Ta không yên tâm lắm."
"Tử Ngữ, ngươi đối với cô ta rất không bình thường." Dương Nhuệ đứng chắn trước người hắn ta, nào là điều tra thân thế, nào là chuẩn bị của hồi môn.
Tô Tử Ngữ chăm chú nhìn đối phương một hồi, ném ra một câu: "Đó là vì ta cảm thấy cô ta rất không bình thường."
…
Ân Lập Phong nằm nghiêng trên giường, đôi mắt nhìn ca kĩ múa hát bên dưới, tỳ nữ xinh đẹp bưng chung rượu lên, dịu dàng nói: "Thế tử gia, nô tỳ đút cho ngài."
Rượu ngon vào miệng, mỹ nhân vào lòng, Ân Lập Phong lại chỉ cảm thấy buồn chán, đẩy người trong lòng ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Tiểu Trung bước đến cản lại: "Thế tử gia, thân thể của người còn chưa khỏe hẳn, lão gia, phu nhân dặn dò người không thể đi ra ngoài."
Ân Lập Phong sờ cái mông còn hơi đau nhức, đẩy Tiểu Trung ra, mất kiên nhẫn nói: "Ta nghẹn sắp chết rồi, theo ta ra vườn đi dạo."
Tiểu Trung không ngăn được, liếc mắt nhìn các tỳ nữ xin đẹp, cười nói: "Thế tử gia, tiểu nhân đỡ ngài."
"Thế tử gia, chúng nô tỳ cũng muốn theo ngài!"
Ân Lập Phong ghét bỏ liếc nhìn bọn họ: "Đều cút ra xa cho ta, đừng có theo ta."
Trong vườn hương hoa thoang thoảng bay theo gió, ánh đèn lấp ló, cá chép lặn xuống đáy hồ dưới cây cầu chín khúc, cảnh sắc không có gì để ngắm nhìn.
Ân Lập Phong đi được mấy bước, khó tránh khỏi khiến vết thương lại đau âm ỉ, chưa gì đã muốn về phòng.
Hắn ta không muốn đi bộ nữa, cho nên sai Tiểu Trung mang kiệu lót đệm đến, bản thân mình thì tựa vào lan can chờ.
Bên tai có tiếng nói rộn ràng truyền đến, dường như có người đang khẽ trò chuyện. Ân Lập Phong dựng tai lên lắng nghe nhưng vẫn không nghe được rõ lắm.
Hắn ta đến gần mấy bước. Thì ra là hai người đàn bà đã có tuổi có trách nhiệm trông cửa đang trốn trong đình uống rượu nói chuyện phiếm.
Cũng thật nhàn nhã tự tại. Ân Lập Phong chỉ liếc nhìn một cái rồi xoay người rời đi.
"Nghe nói đứa con gái kia bị sơn phỉ bắt đi rồi. Dám dụ dỗ Thế tử gia của chúng ta, xem đi, gặp báo ứng rồi đấy."
Bước chân Ân Lập Phong ngừng lại.
"Cũng thật đáng thương. Tiểu thư khuê các mà lại... ôi... đừng nói đến trong sạch, có giữ được mạng hay không cũng khó mà nói."
"Cô ta có gì mà đáng thương, đầu tiền là quyến rũ Thất gia nhà họ Tưởng, sau đó lại dụ dỗ Thế tử gia của chúng ta, đúng là một ả họa thủy. Lần này chắc hẳn Thế tử gia có thể hết hy vọng rồi."
"Bà già này, miệng mồm bà có thể tích đức tí không... Người ta được lão tổ tông Tưởng gia vừa mắt, cái gì mà quyến rũ với chẳng dụ dỗ."
Trong nháy mắt, gương mặt Ân Lập Phong trắng bệch, được lão tổ tông Tưởng gia vừa mắt, chẳng phải là Cố Thanh Hoàn sao?
Cố Thanh Hoàn bị sơn phỉ bắt đi... Trong cơn nóng giận, Ân Lập Phong vọt thẳng vào trong đình, nhấc chân đá bay bình rượu, túm tóc người đàn bà mập mạp, nghiến răng nghiến lợi: "Các ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì?"
… Cố Thanh Hoàn mở mắt, đập vào mắt cô là trần nhà trống rỗng, cô động đậy, trên người không có chỗ nào là không đau nhức, lồng ngực lại càng như bị nứt toác ra vậy.
"Cô tỉnh rồi?" Giọng nói trầm thấp vang lên bên giường.
Cố Thanh Hoàn quay đầu lại, quan sát người đàn ông trước giường, mày kiếm, mắt to, mũi cao, môi mỏng... Loáng thoáng có vài phần dáng vẻ của phụ thân.
"Ngươi còn thiếu bạc của ta."
Thịnh Phương thấy câu đầu tiên của cô là câu này, không biết nên vui hay buồn. Hắn đứng dậy nhảy lên xà nhà, lúc rơi xuống, trong tay có thêm một hộp gấm.
"Còn thiếu bốn trăm mười hai lượng, gom góp đủ rồi ta sẽ trả cho cô."
Cố Thanh Hoàn không nói gì, chỉ nhìn bạc trong hộp gấm. Phía trên một xấp ngân phiếu dày dặn, vô số bạc vụn được bày ra, sắp xếp ngay ngắn gọn gàng.
Cô đột nhiên hỏi, "Cuộc hẹn một năm còn bao lâu nữa?"
Thịnh Phương không hề do dự, "Còn hai tháng mười sáu ngày. Khối ngọc bội của ta đâu?"
Cố Thanh Hoàn nghe mà thầm vui, "Ở đây, chỉ cần ngươi gom đủ bạc rồi thì tiền trao cháo múc."
Thịnh Phương suy nghĩ một lát, đậy hộp gấm lại rồi đặt lên xà nhà, từ trên cao nhìn xuống cô, "Sao Kim đại phu rơi vào tình cảnh này?"
Cố Thanh Hoàn cười khổ, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Chẳng phải bây giờ ngươi cũng là sơn phỉ đấy sao?" Ý chỉ, ngươi cũng không tốt hơn ta.
Đôi mày kiếm của Thịnh Phương khẽ nhướng lên, hắn lạnh lùng đáp: "Không sai."
Cố Thanh Hoàn đau xót, rõ ràng là con trai của Thịnh gia, không ở trên chiến trường kiến công lập nghiệp, giết địch bảo vệ non sông, nggược lại sa sút đến nỗi trở thành sơn phỉ đi cướp bóc. Không biết nếu tổ tiên Thịnh gia trên trời có linh, liệu có tức đến nôn ra máu hay không.
Sự thương hại trong mắt cô gái khiến Thịnh Phương đau xót. Hắn cười tự giễu: "Nếu Kim đại phu biết tại hạ là sơn phỉ, chỉ sợ sẽ thấy chết mà không cứu, đúng không?"
Cố Thanh Hoàn thầm thở dài. Cho dù ngươi là người tội ác tày trời, ta cũng sẽ cứu.
Cô cười khổ nói: "Đã cứu rồi, còn có thuốc hối hận để uống sao? Dìu ta đứng lên đi." Lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo cảm giác không thể kháng cự.
Thịnh Phương cầm một chiếc áo khoác được đặt trên ghế, gấp thành khối vuông rồi đặt ở đầu giường, xong rồi mới nâng Cố Thanh Hoàn ngồi dậy, để cô tựa vào đấy.
Chỉ mới được đỡ dậy thôi mà Cố Thanh Hoàn đã đau đớn đến mồ hôi đầm đìa. Sau khi ngồi vững cô liền tự bắt mạch cho mình, ngay sau đó giật thót. Đúng là vết thương cũ nơi ngực đã tái phát, chắc sẽ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng hai tháng mới khỏi hẳn được.
Đúng là tai bay vạ gió mà. Lúc Thịnh Phương nhìn thấy máu ở khóe miệng cô thì cũng đã biết trên người cô có nội thương. Hắn khẽ hỏi: "Thế nào rồi?"
Nói năng súc tích.
Cố Thanh Hoàn rũ mắt xuống: "Còn chưa chết được. Đây là nơi nào?"
Thịnh Phương nói: "Đỉnh núi phía Bắc của núi Vương Ngạn, còn gọi là đỉnh Tiểu Thanh."
"Vì sao làm sơn phỉ?" Cố Thanh Hoàn hỏi tiếp.
Sắc mặt Thịnh Phương thay đổi: "Vì mạng sống."
Cố Thanh Hoàn thay đau lòng thay hắn, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hồi lâu không nói gì.
Thịnh Phương chỉ cho rằng cô khinh thường mình, liền lạnh lùng nói luôn: "Kim đại phu không cần lo. Tuy rằng bọn ta làm sơn phỉ là đáng trách, nhưng xưa nay chúng ta đều không gây tổn thương cho bách tính vô tội, chỉ giết người đáng chết. Đợi khi trời sáng, ta sẽ phái người đưa Kim đại phu xuống núi."
Cố Thanh Hoàn hơi nhíu mày, mỉa mai hắn: "Nói như vậy, chỗ bạc của ta đều là ngươi tự tay kiếm chứ không phải vào nhà cướp của?"
Thịnh Phương thầm đau đớn. Ba vạn lượng là hắn đổ máu, dùng mạng đổi lấy được trong suốt một năm qua. Hắn không muốn nhiều lời, chỉ đáp: "Kim đại phu yên tâm, một đồng một cắc đều sạch sẽ, sẽ không ô uế tay cô."
Trong lòng Cố Thanh Hoàn vui vẻ. Cuối cùng hắn ta vẫn mang trong mình dòng máu Thịnh gia, có can đảm, có khí phách.
Thịnh Phương thấy cô không nói gì, những nghi vẫn nghẹn nơi cuống họng nhưng lại không hỏi, chỉ lạnh lùng nói, "Kim đại phu chịu khó một đêm vậy, ngày mai trời vừa sáng ta sẽ đưa cô xuống núi."
Nói xong, Thịnh Phương hất vạt áo, hiên ngang bước đi.
"Chờ đã." Cố Thanh Hoàn gọi quá cấp cho nên ho khù khụ.
Thịnh Phương xoay người, nhìn cô gái chỉ mặc một tấm áo mỏng, nhưng vẻ ngoài như ngọc, ánh mắt dịu dàng.
Cố Thanh Hoàn khẽ cười, giọng nói mang theo chút ý lạnh, "Tốt nhất ngươi hãy đưa ta đi ngay tối nay."
Ánh mắt hắn ta chợt tối sầm lại, vẻ dịu dàng biến thành sự sắc bén, tựa như kiếm tuốt khỏi vỏ. Cô bị nội thương, vậy mà dù chỉ một đêm cũng không chịu nghỉ lại, xem ra loại nhân vật như mình ở trong mắt cô, chỉ là thứ bùn dơ dưới chân.