VIỆN BINH TRONG CUNG
Mùi hôi thối trong miệng gã sơn phỉ khiến dạ dày Cố Thanh Hoàn cuộn trào, cô giả vờ sợ hãi, quay lưng lại phía gã, nằm cuộn chặt người.
Tên mặt sẹo thấy dây thừng siết tay cô chảy máu thì mềm lòng, tiện tay cởi luôn dây thừng ra.
"Dù sao cũng không lo nàng chạy thoát được, trăm dặm xung quanh đều là địa bàn của ta."
Cố Thanh Hoàn run lẩy bẩy, vẫn không nói một câu nào.
"Lão đại, Nhị gia đã trở về, đang đi tìm ngài đấy."
"Tiểu mỹ nhân, ta đi một lát sẽ trở lại, nàng đừng vội."
Cánh cửa đóng lại, Cố Thanh Hoàn chậm rãi ngồi dậy, trên mặt chẳng có chút hoang mang nào. Cô lấy một bình sứ trắng từ trong ngực áo ra, đổ chút bột phấn lên hai cổ tay rồi dùng ngón tay tán đều.
Sau đó cô đi đến bên cửa sổ, chọc thủng một lỗ trên cửa sổ giấy để nhìn ra bên ngoài. Vì trời tối, cô chỉ có thể nhìn được những bóng người trong rừng cây cách đây trăm thước.
Cố Thanh Hoàn quay về bên giường, kiểm tra kĩ lưỡng từng chỗ giấu thuốc độc trên người rồi yên lặng ngồi nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nói không sợ thì nhất định là nói dối, cô chẳng qua cũng chỉ là một cô gái yếu đuối. Sự xóc nảy và sự sợ hãi suốt quãng đường đã khiến cả tinh thần lẫn thể xác cô kiệt quệ.
Trong phòng càng lúc càng tối, ánh trăng hắt vào phòng trong suốt, mờ mờ, soi rọi được nửa căn phòng. Thế nhưng người thân của cô đã chẳng thể nhìn thấy ánh trăng kia nữa, chỉ còn lại một mình cô vẫn ở chốn này, mang theo vết thương khắp người, cố gắng, mưu toan, đấu tranh, thương nhớ...
Giờ cô vẫn chưa thể chết, cũng không dám chết, thế nên chưa đến giây phút cuối cùng, cô tuyệt đối không từ bỏ hi vọng.
Dưới ánh trăng, chùa Diên Cổ tựa như một người phụ nữ già nua, đang cúi đầu chăm chú lần Phật châu.
Hoa Dương chống nạnh đứng ngay trước cửa, nước mắt nước mũi đầm đìa: "Cố Tùng Đào, lần này nếu không phải do Đại nãi nãi bị tiêu chảy thì làm sao khiến Lục nha đầu mất tích được. Bây giờ ngươi lại trách móc ta... Ngươi dựa vào cái gì mà trách móc ta, dựa vào cái gì hả?"
Cố Tùng Đào giận tím mặt, thở hổn hển, nhỏ tiếng mắng: "Bớt nói mấy câu đi, giờ tìm được người quan trọng hơn."
Chu thị nằm trên giường, kéo cái thân bệnh tật, vừa rên rỉ vừa giận dữ vỗ mép giường, giận đến không nói nên lời, chỉ có thể trợn trừng hai con mắt.
Quản thị sợ Chu thị giận quá lại làm sao thì hỏng, vội vã vỗ lưng giúp Chu thị dễ thở.
Đám người hầu nín thở, cúi thấp đầu, không ai dám nói một câu.
Ở một góc khác của đình viện, Tưởng Hoằng Văn chắp tay sau lưng đứng bên bụi hoa, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng trên cao, dáng vẻ cô đơn khó nói thành lời. Ngô Nhạn Linh đứng trong bóng tối nhìn rất lâu, trong ánh mắt tràn ngập tình cảm. Cô ta không nhịn được mà bước ra tới, dịu dàng nói: "Thất gia đừng nóng vội, Lục muội là người may mắn, rồi sẽ được trời giúp thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Tưởng Hoằng Văn xoay người. Dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ mang theo sự sầu lo sâu đậm đến độ không thể lơ là, cho dù thiếu nữ đã cố gắng che giấu nó đi.
Ánh mắt của hắn ta vẫn rất hờ hững, khuôn mặt tựa như ngôi sao lạnh lẽo, đôi môi mỏng hơi mím lại, mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều mang theo sự lạnh lùng.
Trái tim Ngô Nhạn Linh bỗng đập thình thịch, cô ta thẹn thùng rũ mắt nhìn xuống. Bản thân đã tỏ ra đau buồn đến vậy, chắc chàng sẽ mở miệng an ủi vài câu chứ?
Ngô Nhạn Linh cúi đầu đợi một lát nhưng không nghe thấy tiếng nói nào, ngẩng đầu lên thì mới nhận ra chàng thanh niên trước mặt đã biến mất tự lúc nào.
Cô ta hít sâu, vẻ thẹn thùng trên mặt lập tức chẳng thấy đâu, thay vào đó là một sự hung tàn.
Tưởng Hoằng Văn, trên đời này, thứ mà Ngô Nhạn Linh ta vừa mắt, chưa có gì là không có được cả. Chàng cứ chờ đấy.
Trên con đường mòn, một con ngựa phóng như bay đến, Tưởng Hoằng Văn tung người nhảy xuống ngựa, chưa đứng vững hắn ta đã mở miệng hỏi: "Đình Lâm, thế nào rồi?"
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm tối tăm: "Bị một nhóm người khác cướp đi mất. Ta đã cho người vào cung xin viện binh, đoán chừng cũng sắp đến rồi, phía bên Cố gia thế nào?"
Tưởng Hoằng Văn cười khinh bỉ: "Đã loạn hết cả lên rồi, hai phòng đùn đẩy cho nhau, hận không thể lao vào đánh một trận."
Triệu Cảnh Diễm khẽ hỏi: "Huynh cảm thấy việc này là ai ra tay?"
Tưởng Hoằng Văn đảo mắt, ngẫm nghĩ một hồi lâu mới đáp: "Khó nói được, có điều ta lại lo lắng một chuyện khác."
"Chuyện gì?"
"Liệu chuyện này có liên quan gì với Tiền gia không?"
Triệu Cảnh Diễm cũng hơi thót tim. Thân phận của Cố Lục đặc thù, cô có quan hệ không hề ít với Tiền gia, giờ hắn lại đang lén điều tra vụ án nhà họ Tiền, liệu có phải vì nguyên nhân này không?
Sử Lỗi hơi khom người, "Vương gia, nếu như có liên quan tới Tiền gia thì hung thủ chỉ cần một đao là xong chuyện, cớ gì phải làm mọi thứ phức tạp như thế."
Triệu Cảnh Diễm nghe xong, cơ mặt cũng thả lỏng, tán thưởng nhìn Sử Lỗi, đang định nói gì đấy thì lỗ tai hắn giật giật.
"Đến rồi."
Vừa dứt lời, một tiếng ngựa hí vang vọng núi rừng, một người đàn ông trung niên nhảy xuống xe ngựa, đi đến trước mặt Thọ vương, ôm quyền nói: "Bẩm vương gia, Trương Vân Long thống lĩnh Cấm Vệ Quân mang năm nghìn tinh binh đến trợ giúp Vương gia diệt trừ sơn phỉ."
Người này dáng vóc cao lớn, rắn rỏi, mắt to mày rậm, thần thái hiên ngang, chính trực, ánh mắt của Triệu Cảnh Diễm nhìn về phía hắn có phần phức tạp.
Trương Vân Long là thống lĩnh Cấm Vệ Quân, trong tay nắm hai vạn trọng binh, trấn thủ hoàng thành. Người này kiêu dũng, thiện chiến, lại một lòng trung thành với Hoàng đế, không kết giao với bất kì quyền thần nào, là một trong những người phụ hoàng tín nhiệm nhất.
Sáu năm trước Thái tử mưu phản bức vua thoái vị, Thịnh Thanh Đại tướng quân nhận chiếu của Thái tử, tự mình suất lĩnh hai vạn khinh kị binh trong biên quân tiến quân thần tốc vào đêm đen, nhanh chóng chạy đến vùng ngoại ô Kinh thành chi viện.
Trương Vân Long gặp nguy không loạn, liên hợp với lão Túc vương - Nguyên Thống lĩnh Ngũ Quân Doanh cùng Triệu Chấn - Thống lĩnh Thần Cơ Doanh, dụ địch thâm nhập, dùng sáu vạn người vây giết hai vạn biên quân từ cách Kinh thành trăm dặm, sau chém đầu Thịnh Thanh treo lên tường thành. Hoàng đế từng có lời ngợi ca Trương Vân Long trước mặt mọi người trong buổi tiệc mừng công: có Vân Long, hoàng thành tất bình an.
Tối nay phụ hoàng phái hắn ta đến đây, rõ ràng là dùng dao mổ trâu để giết gà.
Triệu Cảnh Diễm thẳng lưng ưỡn ngực, nói vào trọng điểm: "Trương Thống lĩnh, ngươi xem nên tấn công thế nào?" Giọng điệu bình thản, mang theo mấy phần xa cách.
Trương Vân Long cung kính nói: "Xin vương gia hạ lệnh."
Triệu Cảnh Diễm cười lạnh, không hề khách sáo đáp: "Nếu bản vương đây có bản lĩnh, cần gì khiến ngươi ra tay. Đừng có nhiều lời, động thủ đi."
Trương Vân Long không hề tức giận, vẫn cung kính nói: "Vâng, vương gia. Xin để cho thần mang thuộc hạ đi xem xét địa hình trước."
Triệu Cảnh Diễm xoa bóp hai bên huyệt Thái dương, khẽ "Ừ" một tiếng.
…
Người gã mặt sẹo nồng nặc mùi rượu, chân nam đá chân chiêu đi đến, ngoài gã còn có vài tên đại hán béo mập đi theo đằng sau.
"Lão đại, hàng này ngon đấy, ngài cũng nên kiềm chế chút đi. Nhìn cái dáng người nhỏ nhắn này, chắc chắn không chịu nổi sự hành hạ của ngài đâu."
"Cút ngay!"
Gã mặt sẹo quát to, loạng choạng bước đến chỗ Cố Thanh Hoàn.
Cố Thanh Hoàn ngước đôi mắt long lanh như nước lên, bàn tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt, cô đang tính toán xem lúc nào ra tay là hay nhất.
Gã mặt sẹo đang định chồm lên Cố Thanh Hoàn thì dường như cảm thấy có gì không đúng lắm, gã dừng động tác, quay đầu lại nhìn thì thấy mấy cặp mắt háu đói đang nhìn gã chằm chằm.
Gã trợn trừng mắt, mấy gã khác vội lui ra ngoài.
Cố Thanh Hoàn khẽ thở phào. Chỉ một người thì không cần dùng độc, chỉ một cây kim châm là cô có thể khiến gã ngã gục, như vậy cô sẽ có đủ thời gian để trốn thoát.
Nếu như Triệu Cảnh Diễm thông minh, hắn có thể dựa vào hiện trường trên con đường mòn mà đoán được bản thân cô bị người phương nào bắt đi.
Đối với hắn thì cô cũng xem như quan trọng, hắn sẽ không thấy chết mà không cứu. Mà hắn chỉ có thể dùng mấy trăm hộ vệ trong Vương phủ, chắc hẳn sẽ lên núi luôn trong đêm. Cô nên lựa chọn con đường nào để bọn họ dễ dàng tìm thấy đây? Không đợi Cố Thanh Hoàn suy nghĩ rõ ràng, một thân hình to lớn đã chồm tới, chuẩn bị đè cô xuống. Chính ngay lúc cô giơ tay lên, bỗng một tiếng còi vang lên trong rừng.
Mặt gã mặt sẹo biến sắc, gã giận dữ mắng: "Con m* nó, dám phá hỏng chuyện tốt của ông." Dứt lời, gã chạy ra khỏi phòng, biến mất giữa bóng đêm.
Cố Thanh Hoàn nhảy xuống khỏi giường, đi đến bên cửa nhìn trộm ra ngoài thì thấy vài bóng người bay từ trong rừng ra, mười mấy cây đuốc bỗng chốc bùng cháy.
"Không xong, có người đánh lén, mau... mau lấy đao..."
Tảng đá treo trong lòng Cố Thanh Hoàn được hạ xuống, chẳng lẽ là vệ binh của vương phủ Triệu Cảnh Diễm đến? Cô từ từ ngồi xổm xuống, ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi cơ hội chạy trốn.
Trận chém giết vô cùng ác liệt, tiếng kêu gào, tiếng đao kiếm vang lên liên tục. Cố Thanh Hoàn chỉ thấy bóng người trước mắt bay qua vùn vụt, mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, xem ra võ công của binh vệ vương phủ không tồi.
Ý nghĩ này vừa nhen nhóm trong đầu, Cố Thanh Hoàn đã cảm thấy có điều không bình thường.
Bởi vì cô thấy được những kẻ mới đến này mặc toàn đồ đen, che kín cả mặt mày. Mặc dù chỉ có tầm mười người, nhưng kẻ nào cũng ra tay cực kỳ tàn nhẫn, từng chiêu đoạt mạng, xem ra cũng không phải binh vệ vương phủ, mà giống những kẻ tử sĩ trên giang hồ hơn. Đám sơn phỉ này tuy đông đảo nhưng cũng nhanh chóng rơi xuống thế yếu.
Cố Thanh Hoàn không thở nổi, mệt mỏi ngồi trên mặt đất. Mới ra ổ sói lại vào hang cọp, hôm nay cô gặp vận xui rồi.
Cô hít sâu mấy hơi, qùy sụp xuống đất, chậm rãi bò trườn về phía trước, như vậy sẽ không có người phát hiện ra cô.
Cố Thanh Hoàn bò được vài trượng, đã sắp đến sát mép rừng, nhờ ánh trăng mờ, cô nhìn thấy được một con đường mòn xuống núi.
Rốt cuộc ông trời vẫn chưa bỏ rơi mình. Cố Thanh Hoàn lau mồ hôi, chậm rãi dịch một chân qua.
Bỗng nhiên, có vật gì đó từ trên trời rơi xuống, nện thật mạnh lên lưng cô. Cố Thanh Hoàn kêu lên, phun một ngụm máu.
Là thi thể của một gã đàn ông mới vừa tắt thở.
Ông trời ơi, ông đùa ta đấy à. Ngay thời khắc sinh tử, Cố Thanh Hoàn hô lên một câu mà suốt sáu năm qua chưa từng nói ra khỏi miệng. Chỉ là lời này đã hoàn toàn bị chìm nghỉm giữa những tiếng giết chóc, kêu gào từ bốn phương tám hướng.
Cô nhếch miệng cười khổ, cuối cùng viện binh đã đến.
Ý cười chỉ mới tràn ra khỏi khóe miệng, người cô bỗng nhẹ bẫng, ai đó đã xách cô lên.
Cố Thanh Hoàn mệt mỏi ngẩng đầu, đập vào mắt cô là một đôi mắt lạnh lẽo, âm u.
Chủ nhân ánh mắt cũng có vẻ kinh ngạc, hàng chân mày anh tuấn nhíu sát lại nhau, tựa như hai thanh kiếm sắc bén, tựa như muốn nhìn thật rõ ràng người mà bản thân đang xách trong tay.
Cố Thanh Hoàn cười khổ, thật không ngờ gặp phải hắn ta ở nơi đây. Khóe miệng cô lại trào ra máu, ý thức dần dần trôi xa, cô đã hôn mê bất tỉnh. Trong giây phút ngất đi, trong lòng Cố Thanh Hoàn vừa vui vừa buồn.
Vui chính là gặp hắn ta; buồn là cái xác nặng hơi trăm cân này đã đè khiến vết thương cũ của cô tái phát.
Trận chiến ác liệt kết thúc, trong không khí là mùi máu tươi tanh nồng khiến người ta sợ hãi.
A Ly cắn răng đi đến trước mặt Triệu Cảnh Diễm: "Vương gia, đã tìm khắp toàn bộ sào huyệt của bọn sơn phỉ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lục tiểu thư đâu."
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm quét qua, cười ha hả đầy mỉa mai, Tưởng Hoằng Văn và Sử Lỗi đứng bên cạnh nghe mà cảm thấy da đầu tê rần, không biết nên mở miệng như thế nào.