Cố Thanh Liên sợ đến nỗi, mặt trắng bệch ra, luôn miệng kêu: "Buông ta ra, đồ đần độn nhà ngươi mau buông ra. Người đâu, mau đến!"
Nha hoàn, ma ma đi theo đằng xa nhanh chóng xông tới, Cố Thanh Hoàn dùng sức đẩy, hung hăng nhổ một bãi nước bọt về phía Cố Thanh Liên, sau đó lanh lẹ chạy thẳng.
Vừa chạy còn vừa la làng lên: "Nó là tiện tỳ, ha ha ha, nó là tiện tỳ."
Nguyệt nương nhân cơ hội chạy theo, chẳng mấy chốc, chủ tớ hai người đã chạy mất không còn bóng dáng.
Cố Thanh Liên bị đẩy ngã xuống đất, tóc tai tán loạn, khuôn mặt nhếch nhác, miệng mắng không ngừng: "Đồ đần độn kia, đừng để ta gặp phải, còn gặp phải, ta cắt đứt gân chân nó."
Cố Thanh Vân thấy kẻ đần độn kia trút giận thay mình một phen, cố ý nói một cách kì quái: "Các ngươi chết hết rồi hả, còn không đỡ Tứ tiểu thư dậy."
Quát xong, Cố Thanh Vân lại quay sang nói ngọt nói nhạt: "Bỏ đi, Tứ muội hà tất chấp nhặt với nó. Tốt hơn muội vẫn nên nguôi giận đi, đừng để người khác nhìn thấy, nói Tứ muội hiếp đáp cả kẻ đần độn."
"Tỷ..."
Cố Thanh Liên bị nói cho nghẹn lời, nuốt không trôi mà cũng không nói được gì, bực bội như đạp phải phân vậy.
Ngô Nhạn Linh cười lạnh một tiếng, coi như không thấy cuộc tranh chấp của hai người, cầm khăn tránh ra xa.
Hai thứ nữ của Cố gia nhìn thấy, oán hận trừng mắt với đối phương, vội vã đi theo.
…
Trên Vọng Nguyệt Các.
Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cái quạt nhìn đoàn người phía dưới tản đi, mỉm cười nói: "Cố phủ lấy việc lễ nghĩa làm vinh, xem ra cũng không có gì hơn thế!"
A Ly im lặng không bình luận câu nào.
"Ngươi đoán Cố lão gia gọi kẻ ngốc kia đến là để làm gì?"
"Hồi gia, tiểu nhân không đoán ra được."
Triệu Cảnh Diễm cười ha hả: "Nếu không đoán ra, vậy thì mời A Ly đi thăm dò cho gia biết vậy."
"Gia?"
A Ly không thể tin vào tai mình.
Nửa canh giờ sau, một bình hoa kiểu dáng mĩ nhân đã vỡ nát ngay dưới chân A Ly.
(*) Bình hoa kiểu dáng mĩ nhân: bình hoa có cổ nhỏ, dưới phần cổ lớn và hẹp dần về phía gần cuối. Phỏng theo hình dáng mĩ nhân cổ nhỏ, ngực nở, eo thon và hông lớn.
Triệu Cảnh Diễm vốn luôn tỏ ra thờ ơ với mọi thứ, giờ sắc mặt đã âm trầm, cười lạnh: "Không ngờ Cố gia này lại muốn tặng một kẻ ngốc cho lão Tam. Được, được lắm... Khốn kiếp!"
Vẻ mặt A Ly cũng trở nên lạnh lùng, hai mắt nhìn thẳng: "Đúng là gió chiều nào che chiều nấy. Gia, Cố phủ này, tiểu nhân ngày càng chướng mắt."
Phụ hoàng chẳng qua là trách mắng Nhị ca vài câu, phái Tam ca tới Giang Nam cho có. Cố phủ này tin tức đúng là nhanh nhạy, chưa gì đã muốn duỗi một chân về phía Tam ca, chẳng trách năm đó có thể làm ra chuyện bán thầy, bức tử Tiền thị.
Triệu Cảnh Diễm ngẫm nghĩ một hồi, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hắn cười một cách quỷ mị: "Ái chà, A Ly của ta mà cũng phải thấy chướng mắt, việc này bắt đầu nghiêm trọng rồi đây. Xem ra, tối nay, gia phải ngồi thảo luận lại với Kim đại phu kia về tương lai của Cố phủ rồi."
Lần đầu tiên A Ly hùa theo với giọng điệu như chém đinh chặt sắt: "Gia, phải thảo luận thật kĩ lưỡng."
Lại nói Cố Thanh Hoàn trở về viện tử, dặn dò Xuân Nê vài câu, sau đó liền vào hậu hoa viên, đứng trước một cây hoa lan thưởng hoa không nói gì.
Qua thời gian nửa chung trà ngắn ngủi, Xuân Nê vội vã trở về, chau mày đầy ưu sầu: "Tiểu thư, chủ ý là Quận chúa đưa ra, mời tiểu thư qua đấy là ý của lão gia, Nhị gia ở trong nha môn, cũng không biết chuyện này.
Nguyệt nương nói đầy căm hận: "Những kẻ kia, ngay cả kẻ ngốc cũng lợi dụng, một đám lòng lang dạ thú, chắc chắn sẽ bị sét đánh, chết không tử tế."
Xuân Nê cúi người nói: "Tiểu thư, phải mau nghĩ cách, nghe nói Vương gì đó đã lên đường rồi."
"Gấp cái gì?"
Cố Thanh Hoàn từ tốn xoay người, ánh mắt sâu thẳm mà bình tĩnh.
"Tiểu thư, làm sao có thể không gấp, lửa sắp xém đến lông mày rồi." Nguyệt nương giậm chân.
Cố Thanh Hoàn bước thong thả vào phòng. Mỗi bên góc phòng đặt một chậu nước rửa mặt, trong mỗi chậu nuôi một đóa sen nho nhỏ.
Hương hoa phả vào mũi, cô hít sâu một hơi, sau đó nhìn rèm cửa.
Nguyệt nương hiểu ý, ló đầu ra nhìn.
"Tiểu thư, không có ai, hai đứa nha hoàn kia đang canh chừng."
Cố Thanh Hoàn ngồi xuống, nói rất thản nhiên: "Đương kim hoàng thượng tổng cộng có tám con trai. Bây giờ, người được ủng hộ nhiều nhất, trừ Nhị hoàng tử Thụy vương ra, người còn lại chính là vị Hiền vương này. Nhà mẹ đẻ của Quận chúa là phủ lão Tề vương, trước giờ luôn ủng hộ Thụy vương. Trước đây Cố gia có thể sống sót qua chuyện của Thái tử, chính là nhờ có lão Tề vương đứng ra làm trung gian."
Nguyệt nương và Xuân Nê nghe đến mức mơ hồ.
Cố Thanh Hoàn lẩm bẩm nói: "Cố gia thông qua lão Tề vương, đầu quân dưới trướng Thụy vương, thành một con chó giữ cửa, vơ vét của cải ở Giang Nam cho Thụy vương. Hiện tại Quận chúa lại muốn dùng ta để đút lót Hiền vương..."
Nguyệt nương nghe đến chỗ gây cấn, thấy tiểu thư ngưng nói, vội vàng hỏi tiếp: "Tiểu thư, cô nói nhanh đi?"
Trong mắt Cố Thanh Hoàn hiện lên một tia châm biếm, "Xem ra vụ ám sát Thọ vương lần này, tội danh hẳn là rơi xuống đầu Thụy vương. Thế nên Quận chúa mới đành phải duỗi một chân về phía Hiền vương, coi như là cho bản thân, cũng cho Cố gia một đường lui."
"Vậy tiểu thư, chúng ta phải làm gì đây?"
Xuân Nê không nhịn được nói xen vào: "Nô tỳ mặc kệ vương này, vương kia, nô tỳ chỉ muốn biết, tiểu thư làm sao mới thoát được một kiếp này?"
Cố Thanh Hoàn lắc đầu: "Xuân Nê ngốc, có phân tích rõ tình hình thì chuyện của Cố phủ mới dễ xử lý."
"Chẳng lẽ tiểu thư đã có kế hoạch?" Xuân Nê vội la lên.
Cố Thanh Hoàn bình tĩnh nói ra mấy chữ: "Yên lặng theo dõi tình hình."
"Làm sao có thể yên lặng theo dõi được. Tiểu thư, chẳng may đám người kia tâm địa xấu xa, trói cô lại đưa đến giường Hiền vương..."
Cố Thanh Hoàn cắn môi, lửa giận trong mắt nổi lên hừng hực.
"Vậy cũng phải xem bọn họ... có bản lĩnh này hay không."
…
Cố Tùng Đào mới vừa hồi phủ đã bị gọi tới chỗ lão gia. Nửa canh giờ, ông ta xanh mặt về đến Lê Hoa Viện, xốc rèm đi vào, vẻ mặt trông có vẻ đang rất tức giận.
"Tại sao nàng phải nhục nhã Lục nha đầu như vậy. Nó chọc giận nàng chỗ nào, nó vẫn còn là một đứa bé mà thôi."
Quận chúa Hoa Dương cười lạnh lùng, lấy một phong thư dưới gối ra, đập thẳng vào người Cố Tùng Đào.
"Nhị gia xem cho kĩ đi, ta đây là vì ai?"
Cố Tùng Đào mở thư xem sơ qua, liền run rẩy hỏi: "Chuyện này... chuyện này... là thật sao?"
"Cái gì gọi là thật hay giả. Tổ tông sống bị ám sát ở Giang Nam, Hoàng thượng giận dữ, lệnh Đại Lý Tự tra rõ, mọi manh mối đều chỉ hướng Thụy vương. Thụy vương kêu oan, nhưng lại bị Ân quý phi châm ngòi thổi gió, bởi vậy hoàng thượng mới phái Hiền vương đến Giang Nam."
"Nhưng chuyện này liên quan gì đến phủ chúng ta?"
"Xưa nay, Giang Nam luôn là địa bàn của Thụy vương, Hiền vương đi chuyến này là đi cho có hay là đi bỏ đá xuống giếng, chúng ta không thể nào biết được. Nếu Thụy vương bị chứng thực tội danh giết huynh đệ, vậy Cố phủ chúng ta còn yên lành được sao?"
Cố Tùng Đào hơi luống cuống, "Hoàng hậu đâu, sao Hoàng hậu nương nương không đứng ra nói đỡ."
"Chàng biết cái gì!"
Quận chúa chỉ vào mũi Nhị gia mắng to: "Vị tổ tông sống kia là tâm can bảo bối của Hoàng thượng, nếu Hoàng hậu dám ra mặt che chở Thụy vương ngay thời khắc mấu chốt này, Hoàng thượng đang trong cơn thịnh nộ, nói không chừng ngay cả Hoàng hậu cũng bị trách phạt. Lúc này, chỉ có án binh bất động, xem Hiền vương hành sự thế nào rồi tính."
"... Nhưng cũng không nhất định phải để Lục nha đầu..."
"Hiền vương này, thích nhất mỹ sắc, đặc biệt là ấu nữ. Dùng một kẻ đần độn, để âm thầm gia nhập dưới trướng Hiền vương, chẳng may tương lai vị đó... chẳng phải là đã chừa cho Cố gia một con đường sống sao?"
"Thụy vương thành công thì lại càng tốt. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần nói là do đồ đần kia tự mình làm vậy, không liên quan gì đến phủ chúng ta. Chẳng lẽ Thụy vương còn vì một kẻ đần độn, làm khó dễ Tề vương phủ và Cố phủ."
Cố Tùng Đào ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt thất hồn lạc phách.
Tiến có thể công, lùi có thể thủ, Cố phủ ngoài sáng là người của Thụy vương, bên trong thì lại lén cúi đầu trước Hiền vương, nào có ai biết được. Chỉ cần một trong hai người này có một người thành đại sự, năm mươi năm vinh hoa phú quý của Cố phủ đã chắc chắn nằm trong tầm tay.
Ông ta do dự không thôi, vẫn cứng đầu nói: "Lục nha đầu còn nhỏ, làm vậy chẳng phải là có lỗi với nó sao? Các người sao nỡ nhẫn tâm?"
Hoa Dương nhìn thẳng vào mắt ông ta, cười ha hả, sau đó đi vào phòng tắm rửa.
Quận chúa theo người đàn ông này năm năm, nếu không phải là bản thân ở trong Kinh thành đã được tôi luyện giữa cảnh đao quang kiếm ảnh, chỉ sợ cũng khó xem thấu khuôn mặt thật của ông ta.
Đúng là càng kém cỏi lại càng giỏi giả tạo, ai biết trong lòng ông ta đang nghĩ cái gì?
…
Sắc trời dần tối.
Hôm nay Cố Thanh Hoàn tới hẻm Miêu Nhi sớm hơn bình thường nửa canh giờ. Nghe Trần Bình nói, ma ma Lục Điệp của Vạn Hoa Lâu sống chết muốn gặp cô một lần.
Vừa vào Kim phủ, Phúc bá đã đưa cô đến hậu viện.
"Tiểu thư, Lục Điệp ở trong phòng này."
Cố Thanh Hoàn đẩy cửa vào, một mùi son phấn nồng nặc xen lẫn mùi thuốc thoang thoảng đã ập vào mặt, cô không khỏi thoáng khịt mũi một cái.
Cô gái đang nằm trên giường vô cùng trẻ trung, mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn có thể thấy mấy phần tư sắc. Không ngờ Lục ma ma của Vạn Hoa Lâu danh chấn Giang Nam lại là một người phụ nữ trẻ tuổi đến vậy, khiến cô cũng có phần kinh ngạc.
Lục Điệp nghe có tiếng động, lập tức gắng gượng đứng lên, có phần khiếp đảm hỏi: "Người phương nào đến?"
Cố Thanh Hoàn bước tới, ngồi xuống mép giường, cũng không nói chuyện, mà đưa tay bắt mạch cho cô gái.
Lục Điệp thấy người này không có ác ý, nhân cơ hội quan sát, rồi thử hỏi dò: "Cô chính là... Kim thần y trong truyền thuyết?"
Cố Thanh Hoàn nhíu mày không nói, một lát sau buông tay ra, chỉ lạnh lùng nói: "Chí ít cô đã bị dùng ba loại hình, may chỉ gãy hai cái xương sườn với bị thương ngoài da, đây là người ta đã rất nương tay rồi."
"Cô là Kim thần y, là cô cứu tỷ muội bọn ta?"
"Chính là tại hạ."
Lục Điệp lộ vẻ cảm động, cắn răng nói: "Bây giờ ta không thể động đậy, không thể dập đầu với ân nhân. Đợi ta hết bệnh, ta chắc chắn sẽ cảm tạ ơn cứu mạng của Kim thần y."
"Không cần, ta cứu cô, cũng không phải là cứu không."
Một nụ cười tràn ra từ khóe mắt Lục Điệp: "Quy tắc của thần y, người ở phủ Tô Châu đều biết. Lần này Vạn Hoa Lâu gặp đại nạn, ta và các tỷ muội không nghĩ đến chuyện còn sống mà ra khỏi đại lao. Cho nên, thần y có gì giao phó, dù là giết người phóng hỏa, ta cũng xin được thay các tỷ muội đáp ứng."
Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài, nói thẳng: "Ta không cần các ngươi giết người phóng hỏa. Ta chỉ muốn mời Kim ma ma chuyển tới nơi khác mở kỹ viện."
Lục Điệp giật mình, trong mắt lộ vẻ khó tin.
"Nơi nào?"
"Kinh thành!"
Cố Thanh Hoàn khẽ nói.
Sau nửa canh giờ, Cố Thanh Hoàn ra khỏi phòng, Phúc bá bước tới đón.
"Tiểu thư, cô ta đồng ý rồi?"
"Ừ. Tất cả chi phí đều do chúng ta bỏ ra, cô ta vốn không muốn nhận thù lao gì cả, nhưng ta quyết cho cô ta hai phần lợi nhuận."
Những cô gái này dùng da thịt để kiếm ăn, thật sự cũng không dễ dàng. Hai phần doanh thu này, nếu sau đó họ có gặp được phu quân như ý thì sẽ dùng làm của hồi môn; nếu như muốn sống cô độc quãng đời còn lại, thì coi như làm tiền dưỡng lão.
Phúc bá nghi ngờ hỏi lại: "Vì sao tiểu thư muốn mở kỹ viện ở Kinh thành, tương lai... đối với danh tiếng của tiểu thư sẽ không tốt."