Xuân Nê đưa chung trà cho tiểu thư.
Cố Thanh Hoàn nhận lấy, uống một ngụm, một hồi mới nói: "Lá trà này là thế nào?"
"Tiểu thư đừng nhắc đến chuyện này nữa. Chỉ có tẹo lá trà này, vẫn là nhờ nô tỳ ăn vạ, làm loạn một hồi mới có được. Nếu không phải vì tránh phiền phức không đáng có, ta chắc chắn đã bảo Phúc bá kiếm ít lá trà ngon rồi."
"Không cần!"
Cố Thanh Hoàn cười nói: "Ngay cả lá trà thông thường đều biến thành trần trà*, vì một Thọ vương mà muốn bán điền trang của mẫu thân để lấy tiền, xem ra Cố phủ này đã đến đà phải thắt lưng buộc bụng rồi."
(*) Trần trà: chỉ loại trà cũ, thường là lá trà của năm trước, thậm chí còn cũ hơn nhưng nhờ bảo quản cẩn thận nên vẫn còn sử dụng được. Loại trà này thường có giá trị thấp hơn trà được sao và sử dụng ngay sau khi thu hoạch.
Nguyệt nương ngừng thêu thùa, nói với vẻ nhạo báng: "Ai nói không phải. Cố gia vốn con đàn cháu đống, lại đều là đích tử đích tôn. Lúc còn sống, lão thái gia đã phân chia gia sản, mỗi vị lão gia cũng không được bao nhiêu. Bao năm trôi qua, trong phủ có thể nói là chi nhiều thu ít, lại quen thói phô trương lãng phí như vậy, làm sao có thể không thiếu bạc. Lúc Nhị nãi nãi gả vào, ngoài sáng trong tối, không biết đã phải bù vào bao nhiêu."
Nguyệt nương nói đến đây, không khỏi nhớ đến những điều tốt của Nhị nãi nãi, khóe mắt lại đỏ lên.
Cố Thanh Hoàn nghe đến say sưa. Cô chưa từng thấy Nguyệt nương đau lòng đến vậy bao giờ, rồi lại hỏi: "Trước đây thiếu bạc còn hiểu được. Bây giờ phụ thân và Đại bá trong kinh đều nắm những chức vị dễ kiếm lời, vì sao trong phủ chúng ta vẫn thiếu bạc được?"
Nguyệt nương lắc đầu, "Cái này nô tỳ cũng không biết. Theo lý mà nói, gia sản cũng không ít. Cuối năm, người tới tặng lễ, tới đưa đồ Tết lại xếp thành hàng dài."
Xuân Nê đột nhiên dùng tay ra hiệu, nói: "Ai mà biết có phải là do Quận chúa chu cấp nhà mẹ đẻ không chứ."
"Nói bừa nói bãi, phủ Tề vương vốn giàu có..."
"Ta biết rồi!"
Cố Thanh Hoàn đột ngột đứng bật dậy.
"Tiểu thư biết cái gì rồi ạ?" Xuân Nê vội la lên.
Cố Thanh Hoàn cười mỉa mai: "Cố phủ có tiền, nhưng nhất định là tay trái vào, tay phải ra. Hơn nữa cũng không phải là vào tay phủ Tề vương, mà là người phủ Tề vương dựa vào."
"Người nào?"
"Thụy vương!" Cố Thanh Hoàn nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
…
"Gia, Tam tiểu thư đến cầu kiến, nói là làm canh đậu xanh bách hợp giải nhiệt cho gia." A Ly liếc mắt, mặt không biểu cảm.
Triệu Cảnh Diễm giơ gương đồng, soi trái soi phải hai cái. Khuôn mặt đã không còn vẻ xanh đen quá rõ ràng như trước, nhưng vẫn khá bắt mắt.
Hắn ném gương đồng, đôi mắt lấp lánh chuyển động, nói: "Đồ thì nhận lấy rồi phân cho các huynh đệ, người không gặp."
Một lát sau, A Ly đi rồi lại về: "Gia, Tứ tiểu thư viết mấy bài thơ, muốn mời gia thưởng thức rồi bình luận cho mấy câu."
Triệu Cảnh Diễm trở mình, lưu lại bóng lưng cho A Ly.
"Thơ nhận lấy rồi đốt, người không gặp. Chờ đã, có người Cố phủ đến nữa thì nói gia đối xử như nhau, chỉ gặp mặt các vị tiểu thư vào ngày ngắm hoa."
Thật đúng là phiền, hắn muốn yên tĩnh một chút cũng không được sao. Cái đám phụ nữ này, trong mắt kẻ nào cũng tràn đầy dục vọng, tưởng Triệu Cảnh Diễm ta là kẻ ngu, không nhìn ra được sao!
Triệu Cảnh Diễm nghĩ đến mười tám trắc phi trong phủ, dùng sức trợn trắng mắt.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, ba điền trang đã đến tay Cố Thanh Hoàn. Cô đưa khế ước mua đất cho Nguyệt nương cất giữ cẩn thận, điền trang thì giao cho Phúc bá xử lý.
Cô dặn dò Phúc ba, trừ lương thực và thảo dược ra, không cần phải trồng bất cứ thứ gì khác. Mặc kệ là thịnh thế, hay là loạn thế, chỉ có lương thực và thảo dược mới giúp người ta kéo dài mạng sống.
Cố phủ có được một số bạc lớn, lại bắt đầu nhộn nhịp, mua nào vàng nào ngọc về phủ.
Lúc này trong kinh truyền đến tin tức, Hoàng đế phái Hiền vương đến Giang Nam, tra rõ chuyện Thọ vương bị ám sát.
Cố lão gia âm thầm tính toán, nếu như nhờ được Quận chúa mời Hiền vương đến Cố phủ ở mấy ngày, uy danh của Cố phủ ở Tô Châu hẳn sẽ như mặt trời ban trưa, không ai sánh bằng.
Kết quả, Cố lão gia ra lệnh, chi tiêu xa xỉ hết mức có thể, đặt ra mục tiêu, không cần tốt hơn, chỉ cần tốt nhất, từng khối từng khối bạc bị ném ra.
Đang lúc Cố phủ bận rộn đến mức ai nấy đều muốn phân thân để chuẩn bị cho tiệc rượu ngắm hoa vào mấy ngày sau, vào một ngày trời hơi oi bức, Cố Thanh Hoàn lại bị người khác mời đến thỉnh an lão gia, thái thái.
Người đến còn cố ý căn dặn Nguyệt nương trang điểm kĩ càng cho tiểu thư.
Nguyệt nương và Xuân Nê sốt ruột đến không biết làm sao cho phải.
Cố Thanh Hoàn suy nghĩ trong chốc lát, lấy một hộp gấm trong hộp son phấn ra, thấm một chút vào kẽ móng tay, sau đó lại giấu những thứ độc khác ở khắp nơi trên người, cuối cùng bình tĩnh ra khỏi viện tử
Nguyệt nương lo lắng không yên, đỡ Lục tiểu thư bước vào đại sảnh chính.
Trong đại sảnh, Cố lão gia và Ngụy thị đã ngồi ngay ngắn ở chính giữa, Quận chúa mỉm cười ngồi ở ghế ngay bên dưới.
Chính giữa đại sảnh, trong lư đồng bốn chân đúc hình đầu thú vừa dày vừa nặng, mùi gỗ đàn hương bay lên thoang thoảng.
Cố Nghiễn Khải miết chén trà trong lòng bàn tay, thấy người tiến đến, mi tâm nhíu chặt.
Mấy năm không gặp, đứa cháu gái này đã trổ mã tuyệt sắc như vậy, nếu không phải ánh mắt dại ra, vẻ mặt đờ đẫn, dáng vẻ ngu ngơ đần độn... Cố Nghiễn Khải phiền lòng.
Nếu đầu óc bình thường, dựa vào dáng vẻ của nó, tặng cho vị vương gia nào làm thiếp thất cũng đều là một nước cờ hay, đáng tiếc... thật là đáng tiếc!
Trong lúc Cố Nghiễn Khải quan sát Cố Thanh Hoàn, Cố Thanh Hoàn cũng đang quan sát ông ta.
Mày mắt nho nhã, mũ áo chỉnh tề, thật ra vẻ ngoài trông cũng rất được. Ai mà ngờ được rằng, đây lại là một kẻ thủ đoạn độc ác.
Nguyệt nương đẩy nhẹ Cố Thanh Hoàn một cái, nói nhỏ: "Tiểu thư, mau thỉnh an lão gia, thái thái và Quận chúa."
Cố Thanh Hoàn cười ngây ngô, bước tới gần hơn nhưng vẫn không khom gối, cũng không cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía Cố Nghiễn Khải: "Thỉnh an, Thanh Hoàn thỉnh an."
Cô vừa mở miệng ra, mặt Cố Nghiễn Khải lạnh đi ba phần. Không có tý quy củ nào, mặt mũi Cố phủ đều bị đứa con gái này làm mất hết.
Quận chúa Hoa Dương cười nói: "Lão gia, thái thái. Ta thấy mặc dù đứa trẻ này ngu xuẩn vô cùng, nhưng dáng dấp xinh đẹp. Nói thật, tất cả các tiểu thư trong gia tộc cũng không có người nào sánh bằng nó. Hiền vương này, ưa nhất nữ sắc, theo con dâu, chúng ta hãy tặng nó cho Hiền vương là hay nhất."
Mặc dù Cố Thanh Hoàn biết chuyến này tới đây, tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ đến Quận chúa lại muốn đưa cô cho Hiền vương để ấm giường. Cả người cô run lên, bàn tay ẩn trong tay áo siết chặt thành nắm đấm.
Bỗng nhiên cô nhớ đến một chuyện.
Kiếp trước, lúc cô vẫn là Tiền Tử Kỳ, có một lần theo tổ phụ tiến cung. Lúc đi ngang qua một hòn non bộ, cô có nghe được vài tiếng kêu quái dị, sau đó còn thấy có mấy tên thái giám chia ra đứng canh ở bốn phía.
Tổ phụ vội kéo cô đi nhanh hơn. Nhưng vì tò mò nên cô có quay đầu lại nhìn, thấy một cung nữ còn rất non nớt bị người ta đè dưới đất, đang liều mạng giãy giụa.
Người nọ tựa hồ nhận ra có người nhìn, chợt ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của cô. Cô sợ đến nỗi, hai chân mềm nhũn, lập tức kéo tay tổ phụ chạy đi.
Cô vĩnh viễn nhớ kỹ gương mặt đó, một gương mặt cực kỳ tà mị, chính là Hiền vương Triệu Cảnh Vĩ. Người này cực kỳ tuấn mỹ, nhưng sở thích bình sinh lại là ấu nữ.
Cố Thanh Hoàn chỉ cảm thấy một ngọn lửa không biết tên phát ra từ lòng bàn chân, thiêu đốt toàn thân.
Chẳng trách ban ngày ban mặt họ lại gọi kẻ ngốc như cô đến, thì ra là để cô đi hầu hạ tên súc sinh kia.
Nguyệt nương nghe mà hồn phi phách tán, quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục: "Lão gia, thái thái, tiểu thư hai tháng nữa mới tròn mười ba, còn chưa cập kê, ngay cả nguyệt sự còn chưa đến, không thể lập gia đình sớm như vậy. Xin lão gia, thái thái thương cho tiểu thư."
Cố Nghiễn Khải đặt mạnh chung trà xuống bàn: "Chủ tử nói chuyện, nào có chỗ cho một tiện tỳ như ngươi chen vào, người đâu, kéo ra ngoài cho ta, vả miệng."
Cố Thanh Hoàn sợ đến khóc òa lên, ôm Nguyệt nương sống chết không buông.
Hạ nhân đều biết Lục tiểu thư có bệnh điên, sẽ đánh người, cắn người, bởi vậy cũng không dám bước lên.
Quận chúa Hoa Dương cầm khăn che miệng khẽ cười, nói: "Lão gia hà tất chấp nhặt cùng một tiện tỳ. Được rồi, đứng lên đi, đỡ tiểu thư trở về, hầu hạ cho tốt. Nếu tiểu thư thiếu một cọng tóc, chắc chắn ngươi sẽ sống không bằng chết."
Ngụy thị thấy con dâu nói chuyện vượt mặt bản thân, khuôn mặt hiền hậu có hơi run lên, người khác rất khó nhận ra, sau rồi lại tiếp tục gảy phật châu trong tay.
Cố Nghiễn Khải trong lòng không vui, nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì.
"Tất cả đi xuống đi."
Cố Thanh Hoàn cố nén xúc động tung độc dược trong tay ra, kéo tay áo Nguyệt nương, ủ ê, vụng về bước đi.
Đợi Lục tiểu thư rời khỏi, Quận chúa thản nhiên đứng dậy: "Lão gia, thái thái đều đã thấy, dung mạo của đứa bé này, chỉ sợ toàn phủ Tô Châu cũng không tìm ra được người xinh đẹp bằng. Con dâu cũng là vì tốt cho Cố gia. Nhưng tất cả vẫn phải do lão gia, thái thái làm chủ, con dâu có việc, xin phép được đi trước."
Dáng vẻ Quận chúa ngạo mạn, kiêu căng, khiến trong lòng Cố Nghiễn Khải rất khó chịu.
Ngụy thị ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, đợi người đi xa, lập tức thêm dầu vào lửa: "Lão gia hà tất tức giận với cô ta, năm năm nay đều sống như vậy rồi."
Cố Nghiễn Khải cười gằn không thôi, vẻ tức giận trên mặt tăng thêm ba phần.
Ngụy thị biết đến điểm là dừng, cầm khăn lau viền mắt ửng đỏ, nói: "Cô ta làm thế này là muốn đẩy Lục nha đầu vào trong hố lửa mà, lão gia nên nghĩ lại trước đã."
Cố Nghiễn Khải thấy thế, thở dài một tiếng, trên mặt tựa hồ có phần khó xử.
Cố Thanh Hoàn ra khỏi đại sảnh, lập tức thở hắt ra một hơi, sau đó dúi đầu vào lòng Nguyệt nương, nói nhỏ: "Nguyệt nương, mau làm rối đầu tóc cho ta."
Nguyệt nương thừa dịp không ai thấy, chỉ vài ba động tác đã làm tóc cô rối bời, hai chủ tớ dè dặt đi đường nhỏ trở về viện tử.
Dù bọn họ đã cố đi tránh nơi có kẻ qua người lại, nhưng giữa đường vẫn gặp phải Ngô Nhạn Linh và hai tiểu thư con của thiếp thất.
Nguyệt nương đang muốn đi đường vòng, Tứ tiểu thư Cố Thanh Liên chặn đường hai người lại, quát to: "Đứng lại!"
Nguyệt nương chỉ đành tiếp tục đi về phía trước hành lễ: "Linh tiểu thư, Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư."
Ngô Nhạn Linh chán ghét xoay người, nói: "Muội ngăn kẻ ngu lại làm gì?"
Cố Thanh Liên ngẫm nghĩ trong giây lát, sau đó khẽ cười nói: "Tỷ tỷ có điều không biết, bây giờ Thọ vương ở trong phủ, nó lại không biết tí quy củ nào, cứ đi lại lung tung như vậy, chẳng may va phải Thọ vương, chẳng phải là tử tội hay sao."
Nguyệt nương vội vàng giải thích: "Hồi Tứ tiểu thư, Lục tiểu thư nhà ta là phụng mệnh lão gia, đi thỉnh an lão gia, thái thái, Nhị nãi nãi."
Cố Thanh Liên che khăn cười khẩy, tựa như nghe được điều gì buồn cười: "Lão gia, thái thái để cho nó đi thỉnh an, tiện tỳ nhà ngươi thật biết nói dối đấy."
Nguyệt nương là đại nha hoàn đắc lực nhất bên người Tiền thị, lại bị một tiểu bối chỉ vào mũi mắng tiện tỳ, cho dù tính cách Cố Thanh Hoàn có tốt hơn nữa, cũng phải tức giận.
Nghĩ đến lúc đó, hai đứa con của thiếp thất này, có kẻ nào mà chưa từng uống thuốc của di mẫu. Kết quả thì sao? Kết quả lương tâm đều cho chó ăn cả.
Cô cười ngây ngô, đẩy tay Nguyệt nương ra, ôm lấy Cố Thanh Liên, vừa nhảy vừa la: "Tiện tỳ, tiện tỳ, ngươi là tiện tỳ."