"Di nương!" Cố Thanh Vân xấu hổ, sẵng giọng với di nương mình.
"Con gái ngốc, Quận chúa kia, ngay cả Lục tiểu thư là con chính thất mà bà ta cũng dám đem gả cho tên ngốc nhà họ Lý. Con còn trông chờ bà ta sẽ vì con mà chọn một nhà chồng tử tế cho sao. Chỉ cần con trở thành trắc phi của Thọ vương thì sơn hào hải vị, vàng bạc châu báu, con muốn gì mà không được."
Ngay lúc này, Hứa di nương cũng đang gọi con gái Cố Thanh Liên đến nói chuyện.
"Con ngoan, di nương hỏi thăm rõ ràng rồi. Thọ vương thích nhất là những cô gái có nhan sắc, giọng nói nũng nịu, còn phải thêm chút tài hoa nữa. Con mau chóng đem những thơ từ, tranh vẽ trước đây ra, tìm cơ hội rồi đưa cho Thọ vương xem, nhờ ngài ấy bình phẩm cho."
"Di nương, nếu con mạo muội đi như vậy sẽ không tốt lắm đâu, sẽ làm người ta bàn tán đấy."
Hứa thị tức giận vỗ mấy cái: "Ai dám bàn tán lung tung, bây giờ con gái cả phủ Tô Châu này đều vò đầu bứt tóc nghĩ cách làm thân với Thọ vương. Chỉ có con mới cảm thấy ngại ngùng thôi. Ta nói cho con biết, bỏ qua cơ hội này thì không còn cơ hội nào khác đâu."
"Di nương…"
Cố Thanh Liên thẹn thùng, đỏ bừng cả mặt.
Cố Thanh Hoàn không có thời gian để ý đến những chuyện bên ngoài.
Trên thực tế, mấy ngày nay, trừ việc buổi tối đi khám bệnh miễn phí thì thời gian còn lại, cô đều dùng để lập kế hoạch cho hiệu thuốc Tào gia.
Trong đầu cô đang hình thành một kế hoạch, kế hoạch này có thể để mạng lưới tình báo thâm nhập càng sâu vào trong các thế lực trung tâm.
"Tiểu thư, các cô nương ở Vạn Hoa lâu đã được thả ra ngoài rồi."
Nguyệt nương lặng lẽ đi vào, nói nhỏ: "Trần Bình hỏi, xử lý như thế nào?"
"Sắp xếp những cô nương đó đến Kim phủ tránh vài ngày."
"Tiểu thư, trong Kim phủ toàn là thanh niên trẻ tuổi, như vậy… có thích hợp không?"
"Nếu ngay cả một chút cám dỗ như vậy còn không chịu được thì có thể cuốn gói khỏi đó được rồi." Cố Thanh Hoàn nói rất lạnh lùng.
…
Trời vào đêm.
Xe ngựa Trần Bình đúng hẹn dừng trước cổng Cố phủ.
Thanh Hoàn vén rèm bước lên xe, đã thấy trong xe có hai người ngồi sẵn.
Cô vừa bật ra một tiếng thì người đó đã nhanh tay bịt miệng cô lại.
"Phúc bá."
"Tiểu thư, lão nô quay lại rồi đây."
Phúc bá nước mắt ròng ròng, đã hai tháng không gặp tiểu thư, ông nhớ cô vô cùng. Vừa nhận được tin tức của tiểu thư, lo sợ tiểu thư có mệnh hệ gì, bởi vậy ông liền lập tức không ngơi không nghỉ mà quay lại.
"Phúc bá, người cực khổ rồi." Cố Thanh Hoàn xúc động.
"Không cực khổ, không cực khổ, được tận tụy vì tiểu thư, lão nô dù mệt dù khổ cũng cảm thấy vui vẻ."
Cố Thanh Hoàn nhìn Phúc bá một lượt, thấy ông ấy vẫn ổn cả mới nhẹ nhàng thở ra. Cô liếc mắt sang người ngồi bên cạnh.
"Tiểu thư chỉ chuyên tâm xem Phúc bá có khỏe không, chứ không thương xót nô tì chút nào." Một nha hoàn áo xanh xinh xắn lanh lợi nháy mắt với nàng.
Cố Thanh Hoàn nhẹ nhàng ôm Ngân Đăng, dịu dàng nói: "Tiểu thư nhà ngươi đấy, một khắc cũng không thể thiếu ngươi được, ngươi trở lại thì thật là tốt quá."
"Không thiếu được là phải, cả đời Ngân Đăng chỉ hầu hạ một mình tiểu thư thôi." Nha hoàn áo xanh cầm khăn che miệng cười.
Phúc bá khen ngợi: "Tiểu thư, nha đầu Ngân Đăng này rất đáng trọng dụng. Những người làm lâu năm cũng không thể nào tính toán giỏi bằng con bé. Con bé gẩy bàn tính nhanh đến nỗi, người ta nhìn thôi mà hoa hết cả mắt."
Cố Thanh Hoàn vui vẻ trong lòng.
Nghĩ lại, cô gặp được Ngân Đăng cũng là một lần kỳ ngộ.
Bốn năm trước, cô bảo Phúc bá đi một huyện ngoại thành phủ Tô Châu mua sáu điền trang để trồng lương thực, dược thảo.
Trong đêm đông tuyết rơi, cô và Phúc bá đến điền trang xem tình hình sinh trưởng của dược thảo như thế nào thì nửa đường gặp phải một tên nhóc ăn mày đói xỉu bên đường.
Phúc bá thấy đứa bé còn thở nên mang về điền trang cứu chữa. Nào ngờ vừa bắt mạch mới phát hiện đó là một cô bé con. Thanh Hoàn thấy cô bé lanh lợi bèn để lại hầu hạ bên cạnh mình.
Không ngờ tên ăn mày bị người ta xem thường này lại có năng khiếu trời sinh về tính toán, bất cứ phép tính nào vào tay cô bé đều có kết quả rất nhanh.
Cố Thanh Hoàn dứt khoát đưa toàn bộ sổ sách của Khánh Phong Đường cho cô bé quản lý. Nha đầu này cũng không phụ kỳ vọng của cô, ba năm nay đã không để xảy ra một sai lầm nào, ngay cả người quản lý lâu năm cũng theo không kịp.
Trên thực tế, Ngân Đăng còn nhỏ hơn Thanh Hoàn một tuổi.
Cố Thanh Hoàn nhìn hai bên cánh tay con bé, vui vẻ từ đáy lòng mà nói: "Nói mau, tình hình thế nào rồi."
Xe ngựa đến Miêu Nhi Hồ Đồng, ba người nhảy xuống, quang minh chính đại đi vào cửa chính.
Ngân Đăng thích thú kéo tay áo tiểu thư của mình: "Tiểu thư, nô tì muốn cùng người đi khám bệnh."
Cố Thanh Hoàn liếc xéo nàng: "Quy tắc cũ, không được nói bậy."
"Tiểu thư yên tâm đi mà." Ngân Đăng nói đầy hưng phấn.
Cố Thanh Hoàn suy nghĩ trong giây lát, sau đó kéo lấy Phúc Bá: "Phúc bá, Thịnh Phương đang ở hậu viện. Bá đi xem vết thương của hắn ta giúp ta, sẵn tiện làm quen luôn."
Người nhà Thịnh gia!
Tiền Phúc lập tức trở nên kích động: "Lão nô đi ngay đây."
"Phúc bá."
Cố Thanh Hoàn lắc đầu: "Không cần nói nhiều, vẫn chưa đến lúc đâu."
"Tiểu thư yên tâm, lão nô sẽ kiệm lời."
…
"Gia, không khéo gặp ma thật rồi. Đã bốn tuần nay, khi trời vừa sập tối là nô tài phái người ẩn nấp ở quanh ngôi nhà đó, theo dõi xe ngựa qua lại trên đường. Vậy mà tới giờ, nô tài vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng của Kim đại phu."
Triệu Cảnh Diễm chớp chớp đôi mắt làm người ta hồn xiêu phách lạc, A Ly nhìn mà mê mẩn đầu óc.
"Người ta đã đi vào Kim phủ cả tám trăm năm rồi, nhìn xem, có người vào khám bệnh rồi kìa."
A Ly ngước mắt lên, không còn nói được lời nào.
Triệu Cảnh Diễm cong cong khóe miệng, phe phẩy chiếc quạt.
"Gia ta càng ngày càng hiếu kì, rốt cuộc Kim thần y này là thần thánh phương nào. Không biết võ công mà lại có thể tới đi vô tung vô ảnh như vậy, trừ phi bên cạnh nàng ta có cao nhân?"
Lúc này, một thị vệ lặng lẽ đến gần, nói thầm bên tai A Ly mấy câu, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Triệu Cảnh Diễm đột nhiên thốt lên: "Che dù thấp xuống, làn da mịn màng của gia sẽ bị ánh trăng chiếu đen mất."
A Ly vội vàng che thấp dù xuống, thừa dịp nói: "Lão tổ tông của Tưởng gia thừa cơ vào trong cung khóc lóc một trận, khóc đến nỗi Hoàng thượng không biết phải làm thế nào. Trong cung đã phái người đến phía nam rồi, người của Tưởng gia cũng đi cùng."
Hàng mi dày che khuất đi tất cả những cảm xúc trong đôi mắt hắn.
Lão tổ tông của Tưởng gia chính là bà ngoại của hắn. Mẫu phi mất sớm, phụ hoàng cũng nể mặt thái thái vài phần.
Triệu Cảnh Diễm bỗng ngước cằm lên trời, trong mắt có tia sáng lấp lánh.
Làm hay lắm, lão tổ tông đúng là tỉnh táo, sáng suốt, giống như đi guốc trong bụng hắn vậy. Trẻ con biết khóc thì sẽ có kẹo ăn, nếu lần này hắn không tranh thủ cơ hội thì thật uổng cho tổn thất tinh thần ở Vạn Hoa Lâu quá.
Có điều, việc này thật sự là do nhị ca thân yêu của hắn làm sao?
Cố Thanh Hoàn vừa nhìn thấy gương mặt đào hoa kia, trong lòng chợt có cảm giác chán ghét không nói nên lời.
Điều khiến cô chán ghét hơn cả chính là đôi mắt sâu thẳm như màn đêm, lạnh lùng mà quyến rũ, đẹp đẽ nhưng đa tình. Đôi mắt đẹp đến nỗi khiến cho bất kỳ cô gái nào cũng thần hồn điên đảo, nhưng thực tế lại lạnh lùng, ngăn cách với người khác.
Nếu như cô chỉ là một thiếu nữ khuê phòng, quanh năm không bước ra khỏi cổng thì e rằng con tim đã sớm loạn nhịp.
Hơn nữa, đôi mắt này đang không kiêng dè gì mà nhìn thẳng vào cô, ánh mắt nóng bỏng giống như muốn nhìn thấu tất cả.
Ánh mắt ấy khiến cho một người luôn bình tĩnh như cô cũng thấy có chút bất an.
"Cởi y phục, nằm xuống đi."
Giọng nói Cố Thanh Hoàn bình thản mà lạnh lùng như cũ. Sau khi châm cứu xong, cô nhận khăn lông mà Ngân Đăng đưa để lau mặt, khẽ thở dài, nói "Mỗi ngày Thọ vương đến khám bệnh, chỉ đem theo một người hầu, đúng là quá khiêm tốn."
Nói xong, cô cũng không hề nhìn người đàn ông đang nằm trên giường một cái mà bỏ đi ra ngoài giống như đêm qua. Ngân Đăng vội vàng đi theo.
Triệu Cảnh Diễm không những không dao động vì ánh mắt lạnh như băng kia mà còn khoái chí nhắm mắt lại. Khiêm tốn sao, rốt cuộc câu nói này có ý gì?
Liên hệ đến việc cô muốn làm cho Cố phủ thân bại danh liệt, đột nhiên đôi mắt đẹp vụt mở, lóe lên tia sáng. Cả khuôn mặt Triệu Cảnh Diễm tràn đầy sự hưng phấn.
Cô gái này đúng là tinh ranh, thông minh, quá thông minh!
Hơn nữa, hôm nay có thêm một cô gái che mặt đi theo nàng ta, trông có vẻ còn nhỏ hơn nàng ấy. Đôi mắt của cô gái đó cứ đảo qua đảo lại phần ngực hắn.
Nếu như hắn không nghe nhầm thì từ lúc hắn cởi y phục đến khi theo Kim đại phu đi ra ngoài, cô gái đó đã nuốt nước bọt tổng cộng ba mươi ba lần.
Thật là thú vị!
Khám bệnh xong thì đã đến canh tư.
Cố Thanh Hoàn vừa muốn xuất phủ, bỗng một người hầu vội vã chạy tới, nói nhỏ bên tai cô mấy câu. Ánh mắt cô hơi thay đổi, không nghĩ ngợi quá lâu, cô đã đi về phía hậu viện.
Ngân Đăng nhanh chóng đuổi theo sau.
Trong hậu viện, Tiền Phúc vừa thấy cô tới, lập tức chỉ tay về phía người đàn ông đang đứng dưới tán cây. Ông định nói gì đó, Cố Thanh Hoàn khoát tay.
Cô bước tới, lạnh lùng hỏi lại: "Nghe nói ngươi muốn mượn tiền?"
"Đúng vậy." Thịnh Phương có chút xấu hổ.
"Bao nhiêu?"
"Ba vạn lượng." Thịnh Phương khó khăn mở miệng.
"Đưa cho hắn!" Cố Thanh Hoàn nói không một chút do dự.
Đôi mắt y dâng đầy sự ngạc nhiên.
Ba vạn lượng, số tiền lớn như vậy mà ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi đã đồng ý, điều này... thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Hắn ta và cô chỉ tình cờ gặp nhau. Nếu như không đột ngột xảy ra chuyện, làm sao hắn ta có thể mặt dày mở miệng mượn tiền cô.
Trong lòng vô cùng chua chát, Thịnh Phương khom lưng, ôm quyền nói: "Đại ơn của thần y, Thịnh mỗ ngày sau nhất định sẽ đền đáp. Ta sẽ viết một giấy vay nợ cho cô nương!"
"Không cần đâu, để lại miếng ngọc bội trên ngực ngươi làm vật thế chấp là được!" Cố Thanh Hoàn nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt Thịnh Phương trầm xuống, vội vàng đáp: "Đây là vật gia truyền, xin cô nương đổi vật khác ạ."
Cố Thanh Hoàn lộ ra ý cười: "Cả người ngươi từ trên xuống dưới chỉ có vật này đáng tiền. Nếu ngươi một đi không trở lại, chẳng phải ta tốn công vô ích sao?"
Thịnh Phương rất buồn bực, nhưng hắn ta biết điều cô nói là đúng.
Hắn ta cắn răng suy đi nghĩ lại, cuối cùng tháo miếng ngọc bội trên cổ xuống, sau một hồi đắn đo, hắn ta thận trọng đưa miếng ngọc cho cô.
"Xin thần y bảo quản nó cẩn thận, Thịnh mỗ nhất định sẽ chuộc lại."
Cố Thanh Hoàn cầm miếng ngọc bội còn mang theo hơi ấm, nheo mắt nói thêm: "Kỳ hạn một năm, Phúc bá, giúp ta chuẩn bị thuốc của ba tháng, để hắn ta mang theo."
Tiền Phúc rất ngạc nhiên, tiểu thư muốn thả hắn đi sao, nhưng việc còn chưa...
Thịnh Phương luống cuống: "Làm sao cô nương biết được ta muốn đi?"
Cố Thanh Hoàn không trả lời câu hỏi ấy, ánh mắt rất sắc bén, giống như muốn vạch thẳng đến đáy lòng của hắn ta.
"Con giao long bị cầm tù dưới đáy nước, nhưng sẽ không lâu đâu. Đợi lấy được ngân lượng rồi, ngươi có thể đi."
Thịnh Phương cung kính, trịnh trọng nói cảm ơn: "Đa tạ thần y, đêm nay Thịnh mỗ xin cáo từ."
"Không tiễn, cố mà giữ được cái mạng của ngươi để trả tiền lại cho ta."
Cố Thanh Hoàn không muốn nói nhiều thêm, quay người rời đi luôn. Trước khi quay đi, ánh mắt cô lướt qua Ngân Đăng.
Ngân Đăng hiểu ý, giọng nói trong trẻo: "Thịnh công tử xin mời theo ta."
Tiền Phúc ngoảnh lại nhìn Thịnh Phương, sốt ruột đuổi theo tiểu thư.
"Tiểu thư."
Cố Thanh Hoàn dừng bước.
"Tại sao đột nhiên tiểu thư thả hắn đi. Một là vết thương của hắn vẫn chưa khỏi, hai là..."
"Phúc bá, ta muốn dùng vật này để thử hắn ta."
"Ý của tiểu thư là..."