Cố Thanh Hoàn nhướng mắt, hai hàng mi chau lại, thầm nói không tốt.
Da mặt của Thọ vương vốn dĩ còn trắng hơn của con gái, nhưng giờ lại có chút tái xanh, nếu nhìn kỹ còn thấy hơi đen. Đôi môi mỏng hồng hào nay đã trở nên thâm tím. Nếu không phải tướng mạo của hắn vẫn tuấn tú như cũ, có lẽ cô còn nghĩ mình đang gặp quỷ.
Khó trách tên này lại trốn trong Vọng Nguyệt Các suốt hai ngày nay, thì ra là bị trúng độc.
Triệu Cảnh Diễm thấy cô gái trước mặt dám quan sát bản thân một cách lộ liễu vậy, khóe miệng không nhịn được mà co giật nhẹ.
Đúng là y như cái câu, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Đêm đó bị tập kích, hắn thắng hiểm một trận, trở về Cố phủ ngủ ngon một đêm. Nào ngờ sau khi tỉnh lại, lúc soi gương thì hắn đã thấy mặt mình biến thành bộ dạng này.
Triệu Cảnh Diễm tức muốn nổ phổi, lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên. Lúc này hắn mới ngớ người nhận ra, trên người của ả vũ nữ kia có độc.
Hắn cố nặn ra một nụ cười, nhếch mày chào hỏi: "Kim đại phu, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Cố Thanh Hoàn tính toán rất nhanh trong đầu, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Cô nói rất lạnh nhạt: "Ngươi đã trúng độc hai ngày, chất độc vẫn chưa ngấm vào tim mạch. Độc này được gọi là Niểu đầu, nếu ngươi đến trễ một ngày, dù có là thần thánh cũng khó cứu được."
Triệu Cảnh Diễm rũ mắt, trong mắt lóe lên sự sắc bén. Lúc ngước mắt lên, sự sắc bén ấy đã biến mất, chỉ còn lại sự trầm tĩnh.
"Kim đại phu quả nhiên là thần y. Không cần bắt mạch đã biết ta trúng độc gì. Bản vương vô cùng bội phục, thỉnh Kim đại phu ra tay cứu giúp."
Cố Thanh Hoàn liếc nhìn hắn, "Nguyên tắc của ta thế nào, chắc hẳn không cần ta phải nhắc lại, không biết Thọ vương đã chuẩn bị tâm lý chưa."
Triệu Cảnh Diễm xòe quạt phe phẩy, ánh mắt đong đưa: "Ý của Kim đại phu vẫn là yêu cầu kia sao?"
"Không sai."
Triệu Cảnh Diễm khẽ thở dài nói: "Không phải bản vương không muốn đồng ý, thực sự là khó mà làm được ngay… Kim đại phu, có thể cho ta một cái hạn không?"
Cố Thanh Hoàn tính toán thử, sau đó trả lời: "Trong vòng hai năm."
Triệu Cảnh Diễm mỉm cười, đột nhiên hỏi: "Kim đại phu và Cố phủ có thâm thù đại hận gì sao? Ngoài ra, cái gọi là nhổ cỏ tận gốc đó, tức là cỏ không mọc nổi nữa (ý chỉ tiệt nòi), hay là tay giơ đao xuống (ý chỉ giết những kẻ có liên quan mà thôi), hay là…"
Tên này quả nhiên thông minh. Hắn đang thăm dò thử từng chút một. Nếu bản thân nói muốn cỏ không mọc nổi nữa, hắn sẽ lần theo đó mà phái người đi điều tra ân oán của Cố phủ trong những năm qua, rồi thu nhỏ được phạm vi.
Cố Thanh Hoàn cười lạnh lạnh, đáp lời: "Thọ vương, ngài hỏi nhiều quá đấy."
"Ôi… dù sao cũng phải hỏi cho rõ ràng, lỡ như nàng thật sự để bản vương ta đây đi làm mấy chuyện tội ác tày trời, vậy bản vương thà chết chứ tuyệt đối không giúp người xấu làm điều ác."
Nghe hắn nói mới đường hoàng, chính nghĩa làm sao.
Cố Thanh Hoàn rũ mắt, trả lời hắn: "Bản đại phu chỉ muốn Cố gia thân bại danh liệt, thất bại thảm hại chứ không hề muốn lấy mạng của bất cứ người nào."
"Được! Còn chuyện của Khánh Phong Đường… Kim Đại phu nói lời có giữ lời không. Còn nữa, căn bệnh bất lực của bản vương…"
Cố Thanh Hoàn không nhanh không chậm mà đáp: "Ta đồng ý hết với ngươi, nhưng mà có qua có lại mới toại lòng nhau, vương gia yêu cầu nhiều quá, còn cần giúp ta làm một việc."
Một việc cũng là làm, hai việc cũng là làm, cá đã nằm trên thớt, gia còn chọn lựa nào khác sao?
Triệu Cảnh Diễm như không hề để tâm, tiếp lời luôn: "Nói nghe xem thử."
"Ma ma và các cô nương ở Vạn Hoa lâu cũng chỉ là bị liên lụy, ta muốn xin ngài nể tình mà tha cho họ một con đường sống."
Triệu Cảnh Diễm cẩn thận đánh giá người con gái trước mắt. Trong lòng hắn luôn có một cảm giác nói không nên lời, thôi thúc hắn đi tìm hiểu, rốt cuộc cô gái này là người như thế nào.
Hắn sinh ở hoàng cung, nơi giàu sang, phú quý nhất thiên hạ. Hậu cung ba nghìn mỹ nữ, mỗi người một vẻ, còn loại con gái nào mà hắn chưa gặp qua. Duy chỉ có người con gái trước mặt, mặc dù ăn mặc kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng lại làm cho hắn có cảm giác rung động kỳ lạ.
Trong tâm trí hắn còn hiện ra bốn chữ: Phong tư tuyệt sắc!
Hắn không hề do dự mà thốt ra hai từ: "Đồng ý!"
"Cởi y phục!" Cố Thanh Hoàn bình tĩnh thản nhiên nói.
Triệu Cảnh Diễm vô cùng ngạc nhiên, hỏi lại luôn: "Kim đại phu không cần bản vương lập một bản giao kèo hay viết cái gì làm chứng sao? Lỡ như bản vương trở mặt không giữ lời thì sao?"
Cố Thanh Hoàn đã đứng dậy, "Ta tin vương gia là người nói lời giữ lời. Theo ta vào đây."
Triệu Cảnh Diễm gấp quạt lại, bộ dạng rất tản mạn, trong lòng thì lại nghĩ: "Từ khi nào bản vương trở thành người có uy tín như vậy nhỉ?"
Triệu Cảnh Diễm đi theo cô vào bên trong, thấy cô vừa vỗ tay hai tiếng thì đã có hai tì nữ không biết chui ra từ chỗ nào xuất hiện, thắp lên từng ngọn nến.
Nếu đếm kỹ phải có đến hàng trăm ngọn nến.
Ngay lúc hắn còn đang hiếu kỳ thì các tì nữ đã giật phắt mấy cái màn cửa, trên những bức tường ở hai bên căn phòng hiện ra những chiếc gương đồng cực lớn. Trong nháy mắt, căn phòng sáng choang như ban ngày, mà nơi có ánh sáng tập trung nhiều nhất là chiếc giường rộng chừng ba thước vuông vức được đặt ở chính giữa căn phòng.
Hắn vô cùng kinh ngạc, trong đôi mắt lại lộ ra sự trầm tư.
"Cởi y phục ra, chỉ để lại quần trong." Cố Thanh Hoàn không để hắn kịp nghĩ ngợi tiếp, lập tức ra lệnh.
Triệu Cảnh Diễm nhìn chiếc giường, rồi lại nhìn người mình, do dự chưa chịu cởi.
Chợt có một giọng nói trong trẻo của một trong các tì nữ vang lên: "Vương gia yên tâm, chiếc giường này chỉ sử dụng một lần nên rất sạch sẽ."
Triệu Cảnh Diễm nghi ngờ nhìn cô ta, sau rồi cũng nhanh chóng cởi áo ra, nằm trên giường theo lời Cố Thanh Hoàn.
Ôi, ba người, sáu con mắt, các ngươi cứ nhìn vậy, làm bản vương xấu hổ quá cơ!
Triệu Cảnh Diễm ai oán trong lòng, không biết Kim đại phu có âm thầm xuýt xoa thân hình của bản vương quá đẹp không đây? Chắc nàng ta đang đỏ mặt, thẹn thùng sau mảnh vải che mặt đó cho coi, hay là nàng ta sẽ nhân cơ hội này sờ lén cơ thể của ta?
Thôi vậy, bản vương đành chịu thiệt tý vậy.
Làm sao Cố Thanh Hoàn có thể biết được những điều mà Thọ vương đang nghĩ. Lúc này, cô khẽ nhướng mắt lên, bắt tay vào châm cứu, động tác cực kỳ nhanh gọn.
Đợi đến khi Triệu Cảnh Diễm hoàn hồn thì trên người cũng đã cắm đầy kim châm rồi. Lúc này, hắn đã không thể che giấu được sự hoảng sợ trong ánh mắt.
Hắn nào biết được, để ghim những cây châm này, yêu cầu mắt và tay phải xác định vị trí cực kỳ chuẩn xác, cũng vì thế mà cực kỳ tốn công tốn sức và tốn cả tinh thần.
Cả người Cố Thanh Hoàn đã ướt đẫm mồ hôi. Cô cầm lấy khăn lông mà tì nữ đưa qua, lau đi mồ hôi rồi nói: "Vương gia phải châm cứu liên tục bảy ngày, sau đó trở về sắc thuốc uống tiếp bảy ngày là có thể trị dứt bệnh. Sau thời gian nửa chén trà, hai người các người hãy rút châm cho ngài ấy."
Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài, không hề ngoảnh lại.
"Hêy..."
Triệu Cảnh Diễm đang định mở miệng gọi lại Cố Thanh Hoàn.
"Không được nói chuyện, không thể vận công, nếu không ngài hãy tự gánh chịu hậu quả."
Triệu Cảnh Diễm im lặng nhìn người con gái ấy biến mất trước mặt mình, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, ý cười dâng đầy trong mắt.
Có vẻ chuyến vi hành đến Giang Nam này càng ngày càng thú vị đây. Hắn cũng rất tò mò, nếu vị Kim đại phu này bỏ lớp áo choàng màu đen đó đi thì rốt cuộc sẽ là thiên kim tiểu thư nhà nào.
Lúc Cố Thanh Hoàn trở về Cố phủ thì trời đã hừng sáng.
Hôm nay cô về trễ hơn hơn hôm qua nửa canh giờ. Cả người cô mệt mỏi rã rời, đến tắm cũng lười, chỉ để nguyên quần áo như vậy mà thiếp đi.
Nguyệt nương và Xuân Nê đau lòng nhìn cô. Hai người đi đun nước, sau đó tay chân nhẹ nhàng cởi y phục, dùng khăn ấm lau người cho tiểu thư.
Lật qua lật lại như vậy mà tiểu thư cũng không tỉnh giấc. Hai người làm xong xuôi, một người ra đứng canh ngoài cửa viện một người canh bên ngoài phòng để giữ im lặng lỡ may có người đột ngột xông vào quấy rầy tiểu thư.
Lúc này Triệu Cảnh Diễm ở trong Vọng Nguyệt Các thoải mái thở dài một hơi.
"Gia, ngài đồng ý rồi sao?"
"Nếu như gia không đồng ý thì ngươi chỉ có thể đưa di thể của gia về kinh thành thôi."
Triệu Cảnh Diễm nói thêm với giọng không hài lòng: "Phải rồi, bức thư gửi về kinh thành đã đến chưa, gia bị người ta hạ độc như vậy, nhất định phải bẩm báo cho phụ hoàng biết nỗi khổ này."
"Hồi bẩm vương gia, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ ba ngày nữa thư sẽ đến được kinh thành."
Triệu Cảnh Diễm cười lạnh, rút cây trâm ngọc trên đầu xuống, tay hắn búng nhẹ một cái trông như không hề dùng tý sức nào, vậy mà cây trâm đã gãy thành mấy đoạn.
"Ngươi nói xem, cái tên chết tiệt muốn lấy mạng gia là ai, lại còn dám hạ độc gia như vậy?"
Khuôn mặt A Ly căng cứng: "Hoàng thượng có tổng cộng bảy vị Hoàng tử, Thái tử bị phế truất giam lỏng nên không thể là người. Còn lại sáu vị Hoàng tử, Thụy vương và Hiền vương là người có năng lực để lên ngôi nhất nên chắc là hai người họ."
Triệu Cảnh Diễm nghiến răng ken két: "Ta đã tránh đến tận Giang Nam xa xôi này mà bọn họ vẫn không chịu buông tha sao. Mấy ngày nay thật buồn chết đi được, xem ra lần này bản vương không thể không ra tay rồi."
"Cho nên vương gia đồng ý chuyện Cố phủ sao?" A Ly nói trúng tim đen của hắn.
Triệu Cảnh Diễm đau xót than thở: "A Ly à, làm người không cần phải thông minh như vậy đâu. Ngươi thông minh như vậy sẽ dễ khiến cho người ta tưởng rằng, chủ tử của ngươi là kẻ ngốc đấy."
A Ly mỉm cười không nói. Ở bên cạnh con hồ ly như vương gia, A Ly dù có ngốc cũng phải học cách thông minh thôi.
"Được rồi, thay ta đi tra xét rõ quan hệ của đám người Cố phủ, xem thử đều thông đến đâu rồi. Ta cũng không thể phụ lòng của Kim đại phu được."
"Dạ, vương gia."
A Ly lập tức quay người đi ra ngoài.
Triệu Cảnh Diễm từ từ nhắm mắt lại.
Cố phủ thông qua lão Tề vương mà kết thân với nhị ca hắn, tức Thụy vương, trở thành con chó giữ cửa của phủ Thụy vương. Vậy, cớ gì mà hắn không thuận theo ý tứ của Kim đại phu, trước tiên nhổ bỏ cái răng chó này, thăm dò thử mối quan hệ giữa nhị ca và phụ hoàng rồi tính tiếp.
Hơn nữa, vô số tiệm thuộc của Khánh Phong Đường ở Nam – Bắc Trực Lệ có lợi nhuận lớn như vậy, hai phần lợi nhuận trong số đó, thật sự là quá có sức cám dỗ. Nếu hắn có được khoản tiền này trong tay… vậy thì…
Khóe miệng Triệu Cảnh Diễm cong lên. Ôi, xem ra ta phải thường xuyên làm chuyện thuận nước đẩy thuyền mới được, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh chết mất.
Đương nhiên nếu như có thể bắt được Kim đại phu về làm người của bản thân thì… moa ha ha… đây quả thật là một chủ kiến tuyệt vời.
"A Ly, A Ly!"
A Ly vội vàng quay lại.
"Gia muốn dặn dò gì sao?"
"Truyền lệnh xuống, năm ngày sau ta muốn tổ chức tiệc ngắm hoa ở Cố phủ, phàm những cô nương trên mười tuổi dưới mười bốn tuổi, bất kể là con chính thê hay thứ xuất đều gửi thiệp đi hết cho ta. Bản vương muốn chọn một trong những cô nương đó làm trắc phi của mình."
"Gia, hiện tại trong phủ đã có mười tám vị trắc phi, người còn muốn tuyển thêm… chỉ sợ thu không đủ chi ạ."
"Im miệng, nếu ta không tìm một cái cớ thì làm sao tìm ra Kim thần y được, mau đi!"
"Gia, lục tiểu thư ở hậu viện của Cố gia, người có muốn…"
Toàn thân Triệu Cảnh Diễm nổi hết cả da gà, hắn gầm lên: "A Ly, nếu như ngươi dám mời cô ta đến thì ta sẽ để Thiên Lôi đánh chết ngươi."
A Ly nghiến răng ken két, không dám nói thêm một câu nào, chỉ có thể cúi đầu.
"À đúng rồi, lấy bái thiếp của ta gửi cho Lý tri phủ một phong thư, nói các cô nương ở Vạn Hoa lâu là người vô tội, thả bọn họ đi."
"Gia!" Suýt chút nữa mắt của A Ly cũng muốn rớt ra ngoài.
"Gọi cái gì mà gọi, đây cũng là do Kim thần y ép ta làm mà thôi. Gia ta có quyền lựa chọn sao?"
Tin tức Thọ vương muốn tổ chức yến tiệc ở phủ Tô Châu vừa truyền ra đã làm náo động cả thành Tô Châu.
Các vị thái thái, tiểu thư ở các phủ nóng lòng như lửa đốt, nối đuôi nhau ra đường, càn quét từ cửa hàng phấn son đến cửa hàng vải vóc, thêu thùa, đến Châu Bảo Các cũng chen đầy người, khiến người ta có cảm giác như hàng vào mùa tết vậy (cung không đủ cầu nên vật giá leo thang).
…
Tại hậu viện của Cố phủ.
Lưu di nương gọi con gái Cố Thanh Vân đến bên cạnh.
"Con của ta, di nương có thể ngóc đầu dậy được hay không thì phải xem bản lĩnh của con rồi. Thọ vương đang ở trong phủ của chúng ta, dù sao cũng không được để người ngoài giành phần trước. Di nương mặc kệ con dùng biện pháp gì, nhất định phải lọt vào mắt xanh của Thọ vương cho bằng được, nghe chưa?"