Cô không kịp nghĩ nhiều, buột miệng đáp: "Ta đến từ nơi ta đến, ta đi đến chỗ ta đi."
Ân Lập Phong rất khó chịu với lời này, lập tức châm biếm: "Chẳng lẽ Lục tiểu thư bái Phật nhiều quá, cho nên mở miệng cũng nói lời của Phật. Còn nhỏ tuổi, đừng có làm ra vẻ thâm sâu thế kia."
Cố Thanh Hoàn cười khẽ, rũ mắt đáp một câu: "Đa tạ Thế tử chỉ giáo, xin cáo lui."
"Chậm đã!"
Ân Lập Phong bước một chân ra, cản hết đường đi của Cố Thanh Hoàn, hương quýt quen thuộc tiến vào mũi, sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
Ân Lập Phong rất thích ăn quýt, một năm bốn mùa, bất kể là ngày nào cũng phải ăn một hai quả quýt mới chịu được.
Vì vậy, phủ Anh Quốc công còn xây riêng một hầm chứa quýt cho hắn ta. Hỏng rồi thì ném bỏ, mua đợt mới thay vào. Không biết tốn bao nhiêu là tiền.
Kiếp trước, lúc cô và hắn ta cãi nhau, cuối cùng cô luôn giận dữ mắng mấy câu như "Ân quýt", "quýt hỏng", "quýt thối" rồi mới thôi.
Nhoáng một cái đã sáu năm trôi qua, cái chứng thích ăn quýt đến nghiện của kẻ này vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Ân Lập Phong thấy cô cúi đầu không nói gì, ánh mắt đảo quanh trên người cô.
Không phải Cố Thanh Hoàn này vừa khỏi bệnh điên sao, làm sao biết hành y chữa
bệnh, chẳng lẽ vì dòng máu Tiền gia chảy trên người cô, cho nên trời sinh đã biết? Lý do này có vẻ gượng ép quá.
"Thế tử còn có chuyện gì không?" Cố Thanh Hoàn không thích ánh mắt của hắn ta, lạnh lùng hỏi lại.
Ân Lập Phong cười hì hì: "Vừa nãy cô có thấy kẻ máu me đầy mình nằm ở bên kia không?"
Cố Thanh Hoàn sửng sốt, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn ta, đáp: "Không có."
Cô đang nói dối.
Ân Lập Phong quyết định thật nhanh, chẳng những không dời bước chân, mà còn nghiêng người tới trước, nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Thanh Hoàn.
Y đang hoài nghi. Cố Thanh Hoàn không nhúc nhích. Khí thế mạnh mẽ của kẻ bề trên ập đến, chỉ trong giây lát, dường như cô đã phải tiêu hao hết toàn bộ nghị lực mới có thể kìm nén xung động muốn quăng một cái tát qua.
Cô biết rõ sự càn quấy của người này hơn ai hết. Kiếp trước hắn ta giống như một viên kẹo mạch nha, cứ quấn chặt lấy cô và Tô Tử Ngữ mọi lúc mọi nơi, sau đó dồn hết tâm trí, dùng những từ ngữ ác ý nhất trên đời để nói với cô.
"Tiền Tử Kỳ, dung mạo cô xấu xí như vậy, có chỗ nào xứng được với Tô Tử Ngữ, cô nhìn tỷ tỷ của ta đi..."
"Tiền Tử Kỳ, cô xem cô đi, không biết ngâm thơ, cũng không biết thêu thùa, cô sống trên đời này đúng là lãng phí thức ăn... Tỷ của ta giỏi hơn cô gấp trăm lần."
Giờ xem ra, tất cả đều đã có dự mưu từ trước. Hắn ta đả kích cô, đề cao tỷ tỷ của mình, khiến Tô Tử Ngữ hiếu kỳ, từng chút một bị tỷ tỷ của hắn ta hấp dẫn.
Ân Lập Phong, kiếp trước ngươi đối đầu với ta cũng thì thôi. Kiếp này, nếu ngươi còn
làm hỏng việc của ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận.
Cố Thanh Hoàn âm thầm cười khẩy, trên mặt cũng hiện ra sự khinh bỉ.
Cô từ tốn lấy khăn ra khỏi ngực áo để lau miệng, đồng thời kim châm cũng ẩn giấu trong khăn, lơ đãng phất qua cánh tay đang khoang trước ngực của hắn ta, khẽ đâm một cái.
Ân Lập Phong chỉ cảm thấy mu bàn tay nhói lên một chút, ngay sau đó cả người tê rần.
Khóe miệng Cố Thanh Hoàn khẽ nhếch lên: "Thế tử gia từ từ ngắm cảnh, Thanh Hoàn đi trước một bước."
Giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ trán Ân Lập Phong, hắn ta chợt phát hiện, cả người cứng ngắc, tay chân không thể động đậy, chỉ có đôi mắt còn chuyển động được.
"Thế tử gia, Lục tiểu thư đi rồi, chúng ta cũng đi thôi, e là phu nhân đã chờ đến nóng lòng rồi."
Ân Lập Phong liếc mắt sang, phát âm có phần không rõ ràng: "Ta... ta... không nhúc nhích được!"
Vừa dứt lời, hắn ta lảo đảo rồi bỗng nhiên ngã nhào xuống đất, tựa như ma xui quỷ khiến vậy, hắn ta duỗi tay duỗi chân thử, chẳng có vấn đề gì cả.
"Thế tử gia, ngài làm sao vậy, nô tài đỡ ngài đứng lên."
Ân Lập Phong đẩy hắn ra, ngồi bệt trên đất, nghi hoặc không thôi.
Đúng là gặp ma, rõ ràng một khắc trước tay chân hắn ta còn chết lặng, ngay cả lưỡi cũng không nhúc nhích được, vì sao chỉ chớp mắt sau đã trở lại như thường?
Đúng lúc này, một trận gió lạnh thổi đến, Ân Lập Phong giật mình, nói với giọng cáu kỉnh: "Mau, mau đỡ ta đứng
dậy, trong vườn này nhất định là có ma"
Cố Thanh Hoàn rời khỏi đó, thấy đằng trước có một gốc cây mai, thuận tay ngắt một cành mai rồi đi thẳng, coi như không hề có chuyện gì xảy ra.
Trên mũi kim có dính một lượng Mạn đà la nhỏ, trong thời gian một hơi thở có thể khiến người ta tê liệt toàn thân, đây là thứ mà Cố Thanh Hoàn chuẩn bị để phòng thân.
Trong phòng khách vẫn náo nhiệt như cũ, xem ra mọi người không hề biết về chuyện đã xảy ra trong hậu hoa viên.
Nguyệt nương thấy tiểu thư đi đến, vội vàng tiến lên đón cô, nói nhỏ: "Tiểu thư khiến nô tỳ tìm mãi, Nguyệt nương lo lắng muốn chết."
Cố Thanh Hoàn cầm bàn tay run rẩy của bà, nhìn bà an ủi.
Đúng lúc này, một người dáng vẻ như quản sự đi qua trước mặt hai người, bước đi vội vã. Người nọ đi đến trước mặt phu nhân Trần thị của Trấn Quốc công rồi nói nhỏ mấy câu. Cố Thanh Hoàn tinh mắt phát hiện, sắc mặt Trần thị bỗng nhiên thay đổi.
Nguyệt nương nhân cơ hội nói nhỏ: "Tiểu thư, nô tỳ nghe ngóng được, người phụ nữ trong hậu hoa viên vừa rồi là Hà thị, di nương thứ ba của Thế tử gia phủ Trấn Quốc công, đến từ Lâm An, vốn cũng là con gái nhà quan lại, không hiểu sao lại làm thiếp. Nghe nói là được yêu chiều vô cùng."
Cố Thanh Hoàn cau mày nói: "Nếu không được yêu chiều thì sao lại có người ra tay với cô ta. Việc này chúng ta không cần để ý."
Đang lúc nói chuyện, các phu nhân trong phòng khách đã ào ạt đi ra ngoài như nước thủy triều, hẳn là tiệc rượu đã bày xong.
Cố Thanh Hoàn kéo Nguyệt nương lui về sau vài bước, đợi người Cố phủ cùng đi tới.
Ai ngờ người đều đi cả mà đám người Quận chúa vẫn chưa xuất hiện, Cố Thanh Hoàn đi đến phòng khách xem thì thấy Trần thị và Quận chúa kề đầu nói chuyện với nhau, sắc mặt hai người đều không dễ nhìn. Mà các nữ gia quyến khác của Cố phủ thì không rõ chuyện gì chỉ ngồi không.
Hoa Dương tinh mắt, thấy Cố Thanh Hoàn đi đến, chợt vỗ bàn một cái, tức giận quát: "Cố Thanh Hoàn, ngươi quỳ xuống cho ta."
Trách mắng ngay trong nhà của người khác, đây không phải là phong cách xử sự khôn khéo trước giờ của Hoa Dương. Cố Thanh Hoàn hơi căng thẳng trong lòng, nhưng lại không thể không quỳ xuống.
Hoa Dương không hề vòng vo: "Ta hỏi ngươi, ngươi vừa đi đâu về?"
"Bẩm mẫu thân, con gái phụng mệnh mẫu thân, vào vườn ngắt một cành mai cho người."
"Nói bậy."
Hoa Dương tức giận đến run người: "Ta chưa từng bảo ngươi đi làm việc này."
Cố Thanh Hoàn bình thản đáp lại: "Là Tam tỷ, Tứ tỷ nói với con."
Mắt phượng của Hoa Dương nhướng lên, ánh mắt sắc bén đảo qua mặt hai người kia.
Cố Thanh Liên, Cố Thanh Vân có trì độn hơn nữa cũng hiểu được vừa rồi kẻ điên kia đã làm chuyện xấu gì đó ở hậu hoa viên, cho nên mới khiến Quận chúa nổi giận lôi đình như vậy.
Hai người liếc nhau, Cố Thanh Vân vội nói: "Bẩm mẫu thân, con chưa từng nói vậy với Lục muội. Tứ muội, muội đã nói sao?"
"Bẩm mẫu thân, con cũng chưa từng nói."
Hai người này lật lọng đã là việc trong dự tính của Cố Thanh Hoàn, cô gục đầu xuống, đầu óc xoay chuyển cực nhanh, nhưng mãi vẫn
không đoán ra nguyên nhân Hoa Dương nổi giận.
Dáng vẻ này rơi vào trong mắt người khác lại như là cô đang chột dạ.
Hoa Dương nghĩ đến giọng điệu vừa nãy của Trần thị, giận không thể át, lập tức xông đến tát Cố Thanh Hoàn một cái.
"Tiện nhân, ngươi muốn chết hay sao mà dám làm người khác bị thương? Chẳng lẽ ngươi ăn phải gan hùm mật gấu rồi sao?"
Nguyệt nương vừa thấy Cố Thanh Hoàn bị đánh, vội vàng nhào tới ôm Cố Thanh Hoàn vào lòng mà bảo vệ, lo lắng đến độ nước mắt chảy ra, "Quận chúa, tiểu thư nhà nô tỳ đã làm chuyện gì mà khiến Quận chúa nổi giận lôi đình như vậy?"
Quận chúa hừ lạnh: "Làm việc gì sao, nó làm khuôn mặt người ta bị thương rồi kìa."
Cố Thanh Hoàn ôm lấy nửa bên mặt tê rát, ló đầu ra khỏi lòng Nguyệt nương: "Bẩm mẫu thân, con không có."
"Đúng vậy, Quận chúa, tiểu thư nhà nô tỳ sẽ không làm người ta bị thương, nhất định là có gì hiểu nhầm." Nguyệt nương nôn nóng phân bua.
"Còn dám chối!"
Hoa Dương căm phẫn nạt lại. Bây giờ xảy ra chuyện thế này, bảo bà ta làm sao giải quyết cho êm thấm được đây. Ai mà không biết, Hà thị này chính là bảo bối của Thế tử gia.
Trong mắt Cố Thanh Hoàn lóe lên vẻ giận dữ, cô âm thầm siết nắm tay: "Xin hỏi mẫu thân, con đã làm ai bị thương?"
Trần thị khẽ thở dài một tiếng, sắc mặt trầm xuống.
Ma ma sau lưng hiểu ý, nghiêm mặt nói: "Lục tiểu thư, Hà di nương bị người cứa rách mặt ở trong hậu hoa
viên, Thế tử gia nổi giận lôi đình. Có nha hoàn tận mắt nhìn thấy là do Lục tiểu thư ra tay."
Cố Thanh Hoàn cảm thấy trái tim nhói lên, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo. Thì ra làm người cũng không thể quá mềm lòng, lúc đó lẽ ra cô nên nghe lời Nguyệt nương, xoay người rời đi thì hơn.
Lòng Nguyệt nương đau như cắt. Tiểu thư thật sự là oan ức mà, rõ ràng cứu người, cuối cùng bị người ta nói là hung thủ. Trên đời này còn có thiên lý hay không.
Hai người Thanh Vân, Thanh Liên nghe lời nói của vị ma ma kia thì hoảng hốt không thôi, trong lòng nghĩ mà vẫn thấy sợ. May mà bọn họ đã đuổi người đi ra ngoài, bằng không, chưa biết chừng kẻ bị thương đã là hai người bọn họ.
Ngô Nhạn Linh cười nhạt trong lòng. Kẻ điên này thật đúng là biết hại người, lần nào cũng phải gây ra chút tai họa khiến mẫu thân khó xử, quả là thứ sao chổi.
Cố Thanh Hoàn đẩy tay Nguyệt nương ra: "Là nha hoàn nào của quý phủ, có dám đứng ra đối chất với ta không?"
Câu này vừa nói ra, Trần thị cũng nổi giận.
Trần thị lạnh lùng liếc nhìn Cố Thanh Hoàn, cười lạnh nói với Quận chúa: "Cô nương của quý phủ có giáo dưỡng tốt thật. Làm người ta bị thương thì thôi đi, còn sống chết không thừa nhận. Quận chúa à, cô nương như vậy mà tương lai gả đi sẽ chỉ gây hại cho thanh danh của người làm mẹ cả thôi."
Chu thị cũng đổ dầu vào lửa: "Em dâu à, theo như tẩu tử thấy, chi bằng mời ma ma giáo dưỡng đến đi. Cô nương không có quy củ như vậy, không chỉ ảnh hưởng đến thanh danh của em dâu, mà còn ảnh hưởng đến cả thanh danh của Cố phủ chúng ta nữa đấy."
Quận chúa mím môi, nghiến răng, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, trông cực kì xấu hổ.
Quản thị thấy thế, sợ hai vị trưởng bối lại cãi vã ngay trước mặt Trần phu nhân, vội nhanh trí nói: "Lục muội nói ít đi một câu, thanh giả tự thanh*. Phủ Trấn Quốc công nhất định sẽ không vu oan cho muội muội."
(*) Thanh giả tự thanh: người ngay thẳng thì cho dù không giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng. Cụ thể hơn ví dụ bị vu vạ hay bị nghi oan hay bị nói xấu gì thì người ta không cần thanh minh gì hết, dần dà sự thật cũng được phơi bày. Còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếm thế nào, cuối cùng bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra.
Cố Thanh Hoàn nhìn Quản thị, nói một câu đầy hàm ý: "Đại tẩu nói đúng, việc này ta chưa từng làm, đương nhiên là thanh giả tự thanh."
Trong lời nói lộ ra vài phần bất khuất, sống lưng thẳng tắp.
Đúng lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ xa, không đợi mọi người kịp phản ứng, mấy vị thanh niên quần là áo lượt đã đồng loạt đi vào phòng khách.
Thế tử gia Tần Ngọc Xương cầm đầu, hùng hổ bước vào, tức giận không nguôi hỏi: "Hung thủ ở đâu, bản Thế tử không ngàn đao lăng trì ả ta thì khó mà xả được cơn hận trong lòng."
"Thế tử gia, chính là cô ta!" Bàn tay thô ráp của ma ma chỉ sang.
Lửa giận trong mắt Tần Ngọc Xương phun trào, hắn ta nhấc chân đạp thẳng người đang quỳ trên mặt đất một cái.
"Á..."